Lúc này, anh nửa ngồi nửa nằm dựa vào thành giường, bên cạnh là Sam đang ngủ rất ngon, cậu vùi mặt vào bên hông anh, ôm eo anh chặt cứng. Còn anh thì một tay nhẹ nhàng xoa tóc cậu, một tay cầm điện thoại, trong màn hình là camera theo dõi từ căn phòng tối nọ. Lý Văn Mạnh thật sự giống như con chó bị xích, cứ liên tục chửi mắng chẳng khác nào đang sủa nhặng lên, xem ra gã rất có tinh thần, nhưng anh tin rằng nhanh thôi gã sẽ không còn sức lực làm gì được nữa.
Hai ngày sau đó gã giống như đã bị bỏ quên trong phòng tối, không có ai đếm xỉa đến, càng không có người mang thức ăn vào, tiếng mắng chửi thông qua camera giám thị cũng không còn phát ra nữa. Hơn hai ngày bị bỏ đói, gã đã thông minh nhận ra rằng mình nên tiết kiệm năng lượng nếu không thì sẽ chỉ khiến gã chết đói nhanh hơn.
Ngày thứ ba, rốt cuộc cũng có tiếng mở cửa vang lên, và rồi tách một tiếng, đèn đột nhiên được bật khiến đôi mắt đã quen với bóng tối của gã phải nheo lại vì đau nhức.
Gã hơi hé mắt, cố gắng thích nghi với ánh sáng bất chợt này.
Trước mặt gã lúc bấy giờ chính là người đàn ông mà gã vẫn luôn miệng chửi bới vào ngày đầu tiên bị nhốt, trên tay anh cầm một cái túi giấy nhỏ, kiên nhẫn chờ cho đến khi gã có thể mở mắt nhìn mình mới cất lời thăm hỏi: “Thế nào rồi?”
Bộ dạng gã lúc này lôi thôi lếch thếch, khác xa dáng vẻ giả vờ đứng đắn thường ngày trong công ty.
“Đói lắm phải không?” Anh cười cười bảo: “Đừng lo, chỉ cần có nước uống, con người có thể tồn tại nhiều tuần mà không cần thức ăn, thời gian bao lâu thì tùy thuộc vào lượng mỡ có sẵn trong cơ thể mỗi người.”
Nói rồi anh đi đến bên cạnh bồn rửa mặt, đặt túi giấy lên đó, ra chiều quan tâm mà dặn dò: “Thức ăn trong những ngày tới của anh đây, nhớ tiết kiệm một chút.”
Gã nhấc mắt nhìn anh với vẻ mặt căm ghét, dù rất muốn nổi nóng nhưng bụng đói lả làm gã không muốn nói gì nhiều. Tuy vậy, gã vẫn chưa mất lý trí đến mức bổ nhào tới cướp cái túi.
Hai ngày trước, khi gã phát hiện ngay cả điện thoại của mình cũng biến mất, gã bắt đầu la hét và đập dây xích nhưng căn phòng này không rõ nằm ở chỗ nào, cũng không biết bên ngoài căn phòng là nơi đâu, dường như bị tách biệt hoàn toàn, dù gã có làm ồn đến mấy cũng không có bất cứ âm thanh gì đáp lại gã, giống như thế giới này chỉ còn lại một mình gã vậy.
Ban đầu gã cảm thấy sợ hãi, ngay cả khi gã là một tên biến thái nhưng gã chưa từng trải nghiệm cảm giác bị giam cầm như thế này, bóng tối và sự yên lặng quả thật có thể khiến người ta phát điên, dù sao gã cũng chỉ là một “tay non” trong chuyện đùa bỡn người khác. Nhưng rồi sau đó gã bình tĩnh lại, bắt đầu đi quanh phòng hòng tìm kiếm một chút hy vọng cho đến khi gã tìm được một cái lỗ nhỏ trên vách tường.
Sở dĩ gã có thể phát hiện ra là vì nó đột nhiên phát sáng, nói chính xác hơn là bên ngoài có ánh sáng chiếu vào khiến cái lỗ trở thành một điểm sáng duy nhất trong căn phòng tối.
Có điều cái lỗ nọ rất nhỏ, mà độ dài của dây xích thì không đủ để gã kề sát vào, gã phải nghiêng mình ở một góc lớn mới có thể chống hai tay lên bức tường phía trước, sau đó dán mắt vào cái lỗ nọ.
Gã phát hiện căn phòng tối này nằm ngay trong căn hộ của tên biến thái kia. Gã nhìn thấy một bộ sofa, đoán có lẽ là phòng khách, sau đó có bóng người đi qua đi lại, mới đầu gã không nhìn rõ được bởi vì cái lỗ quá bé, tầm nhìn hạn hẹp, những thứ gã thấy được chỉ có khu vực sofa đối diện mà thôi.
Cho đến khi bóng người kia ngồi xuống, gã mới thấy rõ cái bụng nhô to và gương mặt quen thuộc. Gã thốt lên: “Sam!”
Sau đó gã điên cuồng la hét gọi tên cậu, còn kề miệng vào cái lỗ nhỏ mà gọi nhưng người bên ngoài vẫn vô tri, chậm chạp ăn bữa sáng của mình.
Gã vô cùng căm tức, liên tục chửi thề, thầm nghĩ tên biến thái kia có lẽ từng dùng căn phòng tối này để nhốt những “con mồi” của hắn, và hiện giờ gã đã là một trong số đó.
Gã không cam lòng mà tiếp tục nhìn vào cái lỗ, phát hiện có người ngồi xuống bên cạnh Sam, chính là hắn ta!
Lúc này, người ngồi cạnh Sam không biết là vô tình hay cố ý mà hơi nâng mắt nhìn về phía giá sách trống, sau đó nhếch miệng cười.
Điệu cười làm Lý Văn Mạnh phải nghiến răng ken két, gã cảm thấy hắn ta cố ý khiêu khích mình, bởi vì cái nhìn tưởng chừng vô tình đó đúng lúc bắt trúng tầm mắt của gã, như thể biết gã đang nhìn lén vậy.
Gã thấy anh cầm lấy chén thức ăn trong tay Sam đặt lên cái bàn trước mặt rồi mở miệng nói gì đó mà gã không nghe được, chỉ thấy Sam cau mày lắc đầu nguầy nguậy vội ôm lấy tay anh, vẻ mặt hoảng sợ như muốn ngăn cản điều gì đó. Thế nhưng cậu bị anh giữ lấy hai tay, không cho phản đối rồi đột nhiên cầm con dao gọt hoa quả trên bàn cứa vào lòng bàn tay của chính mình, động tác của anh rất nhanh, hoàn toàn không để cậu có cơ hội ngăn cản. Máu lập tức tuôn ra, cứ thế nhỏ giọt vào trong cái chén nọ rồi bình tĩnh dùng muỗng khuấy nó lên.
Mà Sam thì vì liên tục vùng vẫy nhưng không thành nên mệt mỏi ngã đầu ra sau. Có điều sau đó vẫn bị anh ôm vào lòng, đút từng muỗng thức ăn có chứa máu đỏ sền sệt.
Lý Văn Mạnh chứng kiến cảnh đó đã trợn trừng mắt, lòng thầm nghĩ không ngờ hắn ta còn thích chơi trò này. Uống máu, uống tinh dịch và một vài thứ khác của đối phương là những hình thức kinh điển trong một vài trò chơi tình ái cấp độ nặng. Gã đoán có lẽ trước kia Sam đã bị tên biến thái đó rạch tay và uống máu không ít, bây giờ đến lượt cậu bị ép uống máu của hắn.
Gã hừ lạnh một tiếng, nhưng tâm lý lại không thể không thừa nhận rằng trò chơi uống máu này trông có vẻ rất thú vị, tuy ghét cay ghét đắng kẻ mà gã cho là đối thủ của mình nhưng gã vẫn hì hục quan sát.
Có điều, sự thật khác xa với trí tưởng tượng phong phú của gã, mà gã thì không thể nghe thấy đoạn đối thoại của hai người.
“Có thấy khoẻ hơn không?” Anh cúi đầu nhìn người trong lòng đang cau có húp cháo, chỉ là cháo có màu hồng vì bị pha với máu của anh.
“Em không muốn anh làm như vậy.” Sam hậm hực nói, không muốn anh tự hại mình.
Anh cười khẽ, múc một muỗng lên đút cho cậu, lần nữa giải thích: “Em cần bổ sung nhiều năng lượng hơn, cho dù mỗi đêm chúng ta đều làm chuyện đó nhưng… vẫn không đủ, vì vậy mà gần đây em mới dễ mệt mỏi đó.”
Nói rồi anh vuốt tóc cậu, dỗ dành: “Ngoan, em biết chút vết thương đó đối với tôi chẳng đáng là gì mà.”
Sam nhìn chằm chằm muỗng cháo đỏ hồng trước mặt một lúc rồi vẫn ngoan ngoãn ăn. Đúng như lời anh nói, máu và tinh dịch của anh có một loại năng lượng kỳ lạ giúp cậu nuôi nấng cái thai, chia sẻ bớt một phần gánh nặng mà cơ thể cậu phải chịu, chỉ cần ăn xong một chén cháo nhỏ có khuấy máu tươi của anh thì cảm giác mệt mỏi dần dần biến mất.
Điều này khiến cậu cảm giác được dường như ngày sinh mệnh trong bụng trưởng thành đã không còn xa lắm.
Quay lại thời điểm hiện tại, anh bỏ lại cho gã Lý Văn Mạnh cái túi giấy rồi không màng quan tâm đến gã nữa, cứ thế đi ra khỏi phòng.
Lần này anh không tắt đèn, gã chờ anh vừa đi mất thì vội vàng chụp lấy cái túi mở ra xem bên trong có gì. Làm gã thất vọng là bên trong chỉ có một ổ bánh mì nhỏ, nhưng gã vẫn hấp tấp nhai nuốt, hoàn toàn quên mất lời dặn phải tiết kiệm của anh trước khi rời đi.
Lúc này, Sam vừa tỉnh dậy sau một giấc ngủ ngon, cậu theo thói quen vươn tay muốn ôm lấy người bên cạnh nhưng tay chỉ chạm vào khoảng trống. Cậu giật mình ngồi dậy, ngơ ngác nhìn quanh phòng.
Đúng lúc anh trở lại, thấy cậu như thế thì cười khẽ, anh bước đến gần hôn cậu một cái, hỏi: “Sao thế?”
“Anh đi đâu vậy?” Sam dụi dụi mắt.
“Chuẩn bị bữa sáng cho em.”
“Lại pha máu nữa sao?”
“Ừm, chỉ một chút.”
Sam rầu rĩ cầm lấy bàn tay anh muốn tìm vết thương nhưng bị anh nhéo chóp mũi nói: “Đừng bận tâm đến nó, nào, tôi đỡ em vào phòng tắm rửa mặt.”
Bụng Sam bây giờ đã lớn đến mức không khác nào phụ nữ mang thai chín tháng, cơ thể nặng nề, đi đứng khó khăn.
Lúc ăn sáng xong, cậu không kiềm lòng được mà hỏi anh: “Rốt cuộc thì khi nào em sinh con? Có phải đã sắp rồi không?”
Anh nhận lại cái chén rỗng trong tay cậu, vừa giúp cậu lau miệng vừa đáp: “Ừ.”
“Còn bao lâu nữa ạ?”
“Ngắn thì khoảng bốn ngày nữa, lâu thì một tuần.”
Sam cắn môi, đắn đo một lúc mới hỏi anh: “Bây giờ anh có thể nói cho em biết khi sinh con sẽ như thế nào không?”
Lúc trước, khi cậu hỏi anh câu này, anh lo rằng cậu sẽ sợ hãi.
“Chẳng phải anh đã nói chờ khi em sẵn sàng, anh sẽ cho em biết sao? Bây giờ em nghĩ là mình sẵn sàng rồi.”
Add comment