PHONG NGOA

Chương 38: Nguồn sống nhân đôi

Cậu thấy anh lấy một chiếc rương nhỏ từ trên kệ xuống, cậu nhận ra thứ này, đây là chiếc rương chứa giấy tờ tùy thân giả của anh, cậu đã xem qua rồi.

Lần này chỉ thấy anh lật ngược chiếc rương lại, hoá ra bên dưới còn có một ngăn kép.

Cạch một tiếng, rương mở ra để lộ rất nhiều bản ghi chép và hồ sơ được kẹp thành một xấp dày. Anh đưa nó cho cậu: “Giải thích sẽ rất dài dòng, chi bằng em đọc chúng là sẽ hiểu được.”

Xấp hồ sơ được giữ khá kỹ nhưng chất giấy kém nên vẫn hơi mục, khi Alex cầm trên tay có cảm giác như đầu ngón tay dính phải bụi giấy nhám và cả mực in bong ra. Cậu ngồi bệt xuống sàn, bắt đầu lật trang thứ nhất.

Vừa mở ra Alex đã trông thấy một tấm ảnh thẻ với màu sắc nhạt nhoà, là hình một chàng trai phiên bản trẻ của Ross. Bên cạnh có ghi thông tin vô cùng rõ ràng, Ross năm mười bảy tuổi. 

Alex mím môi nhìn bức ảnh, anh của khi đó trông rất ốm, gò má hóp vào như thể phải chịu đói rất lâu, không đủ ăn đủ uống, đầu tóc rối bù, hai mắt thâm quầng, ủ rũ nhìn vào camera. 

Alex nhìn sang Ross cũng đã ngồi bệt xuống bên cạnh mình: “Trông giống như hồ sơ bệnh án vậy.”

Bởi vì bên cạnh ảnh thẻ còn có rất nhiều thông tin đính kèm như họ tên, tuổi tác, chiều cao và cân nặng. Thậm chí còn có điểm đo thị lực và một vài chỉ số khác mà cậu chưa từng thấy bao giờ. 

Anh cười bảo: “Cũng không khác mấy.” 

Alex chỉ vào một vài chỉ số mà cậu không hiểu là gì: “Nó có ý nghĩa gì thế?”

“Mức nhạy của thính giác.” Nói rồi anh chỉ tay vào các mục còn lại, giải thích cho cậu nghe: “Đây là thị lực, khứu giác, tốc độ tái tạo da thịt và lành vết thương…”

Tất cả chúng đều được ghi chú với hai con số một thấp một cao mà Alex không hiểu được, thậm chí chỉ số huyết áp và nhịp tim cũng vậy. Alex còn nhận ra có một dòng chữ viết tay đã bay màu một chút được chú thích bên cạnh cột số đo. Nói đúng hơn thì đó không phải chú thích, mà là chẩn đoán. 

Rối loạn đa chức năng.

Nguyên do: Nguồn Sống nhân đôi. 

Alex cau mày, cậu lờ mờ đoán ra được điều gì đó nên nhanh chóng lật sang trang tiếp theo. 

Ở ngay đây đã có hình chụp X quang tim phổi cùng với một loạt ghi chú tay vội vàng, nét chữ vốn đã khó đọc bây giờ lại càng khó đọc hơn vì bị nhòe mực do lưu giữ quá lâu.

Ross cũng không để cậu cố sức đọc chúng mà chậm rãi kể: “Mẹ anh ngày trước là bác sĩ, trộm dùng một số máy móc trong bệnh viện để kiểm tra cho anh khi phát hiện các biểu hiện bất thường. Khi ấy huyết áp và nhịp tim của anh đã rối loạn.”

Nói rồi anh chỉ vào một dị vật kỳ lạ được chụp thấy trên ảnh X quang.

“Là do nó. Nó vốn dĩ không có ở đó ngay từ đầu mà bỗng nhiên nhân đôi ra từ Nguồn Sống gốc.” Anh di tay về phía bóng trắng mờ bên cạnh. “Đây mới là trái tim ban đầu của anh, việc nó bỗng nhiên phân tách làm hai gây ra rất nhiều biến chứng nghiêm trọng, gọi chung là rối loạn đa chức năng. Khi đó anh thường xuyên đánh mất lý trí của mình và tấn công người khác, có khi ăn rất nhiều nhưng vẫn thấy đói, có khi chẳng ăn gì nhưng bụng lại căng trướng như vừa xơi tái một người trưởng thành. Các giác quan phát huy thất thường, đôi lúc anh hoàn toàn không nhìn thấy gì hoặc gặp phải ảo giác,… tóm lại, cơ thể anh khi đó thật sự là một mớ bòng bong.”

Bấy giờ Alex mới hiểu rõ những chỉ số khi cao khi thấp và rối loạn kia có nghĩa là gì. 

Anh kể trong những lần mất lý trí anh đã tấn công người ngoài hai lần, anh không nhớ rõ lắm mẹ xử lý cái chết của bọn họ như thế nào nhưng đó là quãng thời gian thực sự khó khăn vì bọn anh phải chuyển nhà đi để không bị nghi ngờ, mà tình trạng của anh thì càng tệ cho đến khi phát hiện quả tim nhân đôi kia đã to lên, còn quả tim gốc thì teo nhỏ lại khiến hai bên gần như không còn quá chênh lệch về kích cỡ.

Theo lời kể của anh, Alex lia mắt đọc thật nhanh những hàng chữ nhoè, tuy đọc đứt quãng, chữ được chữ mất nhưng Alex vẫn hiểu rõ nội dung tựa như một cuốn nhật ký theo dõi bệnh nhân. 

Trong sổ có vài chỗ ghi rất rõ vì không ăn được mà anh gầy đi như que củi, sau đó lại đột ngột lên cơn đói quặn không ngừng, ăn bao nhiêu cũng chẳng đủ khiến anh khổ sở cỡ nào. Bên trên còn có ảnh chụp bàn tay chỉ còn da bọc xương của anh, so với bàn tay to lớn hiện giờ đang ôm eo mình, cậu gần như không thể nhận ra nó. 

Cậu mím môi, không phát hiện giọng mình đã khàn đi: “Sau đó thì sao?”

“Mẹ anh đã đưa ra một quyết định táo bạo, đó là tách Nguồn Sống nhân đôi kia ra khỏi cơ thể anh trước khi quá muộn.”

“Chẳng phải điều này rất nguy hiểm ư? Anh sẽ không thể biết rõ liệu mất đi một nửa Nguồn Sống thì mình có sống nổi hay không.” 

Với số lượng giống loài hiếm như vậy, Alex nghĩ có lẽ trước đó không hề có tiền lệ nào để tham khảo, hoặc nếu có thì anh cũng sẽ không biết được, xác suất là quá thấp.

Ross nhìn cậu, giọng nói anh vô cùng từ tốn như thể chuyện đã trôi qua rất nhẹ nhàng vậy: “Đúng là nguy hiểm nhưng không có lựa chọn nào khác.”

Alex lại mím môi nhìn anh chăm chú, cậu không cần tận mắt chứng kiến chuyện đã qua cũng đủ biết tình trạng của anh hẳn là ngày một tệ hơn nên mẹ anh mới có thể đưa ra quyết định này. Và đó cũng là quyết định chính xác khi anh có thể ngồi bên cạnh cậu bây giờ.

“Cuộc phẫu thuật đã thành công.” Cậu nhỏ giọng nói, còn nắm lấy tay anh.

“Đúng vậy, thần kỳ là quả tim mới kia giống một cá thể độc lập hơn là một bộ phận của anh vì khi tách ra nó vẫn hoạt động bình thường.”

Alex nghe đến đây thì mở to mắt: “Thật ư?”

“Anh không biết từng có trường hợp nào như vậy chưa. Khi ấy mẹ và anh đều cho rằng Nguồn Sống nhân đôi tức là anh có nhiều hơn người khác một điểm yếu, mỗi khi đi săn hay đụng độ với đồng loại đều phải cảnh giác hơn nữa. Vì vậy quả tim bị tách rời được mẹ cẩn thận ngâm trong dung dịch nuôi dưỡng đặc biệt mà bà tự pha chế và giấu kín trong một căn hầm ngầm.”

Nói đến đây, Ross cúi đầu nhìn bàn tay Alex đang nắm chặt lấy mình, mười ngón tay giao nhau không một kẽ hở, tiếp tục kể lại chuyện cũ đã qua: “Nhưng vào đêm nọ, khi bọn anh bị tập kích bởi một kẻ đi săn khác và mẹ anh không may là người thua cuộc, bà qua đời ngay trong đêm, còn anh bị kẻ tấn công đâm vào tim này.” Anh sờ sờ lồng ngực, hai mắt hơi đờ ra như đang nhớ lại cảm giác khi đó: “Nơi trí mạng chịu một nhát đâm như vậy khiến anh tưởng mình sẽ chết, thế nhưng lúc tỉnh lại mới phát hiện mình không dễ chết như vậy. Hoá ra Nguồn Sống nhân đôi không phải là điểm yếu nhân đôi, mà là có hai mạng, phải cùng lúc phá hỏng cả hai quả tim thì mới giết được anh.”

Đối với y học hiện tại, chuyện này đúng là quá khó tin.

Ross nhìn hàng mày cau chặt của cậu, kìm không được mà đưa tay vuốt phẳng chúng, anh cười cười: “Nhờ vào biến dị bất thường đó mà anh mới làm ‘chủ nhân’ của thành phố này lâu như vậy. Về cơ bản thì không một kẻ đi săn nào có thể giết được anh, bọn họ sẽ không cách nào ngờ đến Nguồn Sống còn có thể tách rời và tồn tại độc lập, ngay cả việc nó nhân đôi cũng đã là quá hiếm thấy.”

Alex nhìn anh chăm chú, trong lòng ngổn ngang rất nhiều cảm xúc, những hoang mang và ngỡ ngàng về chuyện mình chưa từng nghe thấy, cả những xót xa mà anh đã trải qua trong thời gian đó. Cậu chợt nhớ về lúc mới quen và bắt đầu tìm hiểu anh, anh chỉ nói qua loa rằng cha mẹ mình đều đã qua đời vì tai nạn. Hoá ra bí mật phía sau lại là như vậy.

Cậu bất ngờ nghiêng người ôm chặt lấy anh.

Ross hơi mở to mắt, sau đó cũng ôm lấy cậu thì thào: “Cuối cùng cũng có thể nói cho em nghe những việc này.”

Alex không nói gì, hình như có tiếng sụt sịt khẽ truyền ra nhưng lại bị đè nén. Hồi lâu sau cậu mới buông anh ra, nhỏ giọng bảo: “Anh… em còn muốn biết thêm nhiều nữa, về anh.”

Ross bật cười, xoa đầu cậu: “Được, em muốn biết thêm gì?”

“Về mẹ anh, cha anh, về cuộc phẫu thuật đó.”

Ross trầm ngâm như đang sắp xếp lời kể sao cho cậu dễ hiểu: “Hẳn là em tò mò mẹ anh đã làm thế nào mới mổ xẻ anh được nhỉ? Vì bà ấy là bác sĩ thế nên mỗi ngày bà có thể trộm một ít thiết bị cần thiết từ bệnh viện. Những máy móc cỡ lớn đều được bà đưa về vào ngày cuối cùng trước khi phẫu thuật. Nhưng em biết đó, cũng không thể trộm hết tất cả, có những thứ phải dùng vật khác để thay thể nhưng chung quy vẫn vượt qua được.”

Alex lo lắng: “Bệnh viện không phát hiện ư?”

Ross cười cười gật đầu: “Có chứ, nhưng đó là ngày hôm sau, sau khi phẫu thuật xong dù là thành công hay thất bại thì bọn anh đều sẽ chuyển nhà một lần nữa nên điều ấy không quan trọng.”

Alex gật gù, nghe anh kể tiếp: “Về phần cha anh, ông ấy vì cố giết mẹ khi phát hiện bà đang ăn thịt người, thế nên mẹ đành phải ra tay với ông. Đây là lời mẹ kể vì khi đó bà đang mang thai anh, chuyện này chính anh cũng không biết quá nhiều, chỉ biết rằng bà không may mắn như anh có được em.”

Lời tâm tình bỗng nhiên ập đến khiến Alex hơi bối rối, nhưng rồi cậu rất nhanh đã trở nên kiên định mà nhìn vào mắt anh: “Em sẽ không bao giờ làm hại anh dù chỉ là trong ý nghĩ.”

Ross hôn trán cậu một cái: “Anh biết mà.”

Hai người ngồi bệt trên sàn nhà, chỉ đơn thuần ôm nhau và cảm nhận hơi ấm của nhau mà thôi. Một lúc lâu sau, Alex ngẩng đầu lên, lại tiếp tục hỏi: “Nó có đau không? Cuộc phẫu thuật ấy?”

Môi Ross hơi hé ra nhưng bất chợt mím lại, biểu hiện nhỏ này của anh không qua mắt khỏi cậu, rõ ràng anh vừa định nói cái gì đó nhưng chợt đổi ý mà bảo rằng: “Không đau, chỉ như một giấc ngủ ngắn, tỉnh dậy trái tim kia đã bị tách ra rồi.”

Alex nhìn anh chăm chú, vẻ mặt khi anh nói dối không có chút thay đổi nào, vẫn quá đỗi dịu dàng, thứ duy nhất biến hoá có lẽ là khẩu hình môi trong tích tắc ấy, dù nó nhanh đến mức khó mà nhận ra nhưng cậu vẫn bắt được.

Anh bỗng nhiên kéo lấy tay cậu: “Em có muốn xem quả tim kia không?”

Phong Ngoa

Add comment

error: Alert: Copy không được đâu bé ơi!!!