PHONG NGOA

Chương 38: Buổi tiệc

Theo thường lệ, cuộc đi săn diễn ra trong vòng hai ngày, nhưng trước đó sẽ có một buổi yến tiệc được tổ chức tại cung điện, những quý tộc nhận được thiệp mời tham gia buổi đi săn đều sẽ đến đông đủ, đây cũng có thể xem là một trong những dịp xã giao quan trọng của giới thượng lưu.

Để chuẩn bị cho ngày hôm ấy, quản gia Hilda đã mời thợ may đến lấy số đo cho Rufus rồi may một bộ trang phục vô cùng phù hợp với cậu nhóc. Về phần ngài bá tước, số đo y phục của ngài tất nhiên đã sớm được ghi lại, không cần phải đo thêm nữa.

Hiệu suất làm việc của người thợ may này rất cao, rất sớm đã may xong cho hai chủ tớ trang phục cần thiết cho cuộc đi săn cũng như buổi yến tiệc sắp đến.

Lúc thay đồ, Rufus vô cùng lúng túng, cậu nhóc chưa từng được ăn diện sang trọng như vậy, đứng trước mặt chủ nhân của mình mà cứ cúi đầu cắn môi, hai tay mân mê vạt áo.

“Chủ nhân…”

Ngài bá tước đăm chiêu hồi lâu mới nhẹ nhàng buông ra một câu: “Rất đẹp.”

Quả thật trang phục này rất hợp với cậu, thiết kế ôm gọn phần eo nhỏ làm tôn dáng người thanh mảnh của cậu nhóc, hai chân thẳng tắp được bao bởi ống quần dài, còn có cái mông vểnh, màu áo cũng tôn lên nước da trắng của cậu. Thợ may nhanh chóng mang áo choàng đến khoác lên cho cậu nhóc, chính thức biến cậu nhóc thành một hoàng tử nhỏ.

Ngài bá tước vô cùng hài lòng mà vươn tay ra: “Lại đây.”

Ban nãy Rufus vừa được khen, chưa hết đỏ mặt nhưng vẫn ngoan ngoãn đi qua, đặt tay vào lòng bàn tay ngài.

Ngài bá tước nắm lấy, dắt cậu xoay một vòng để ngắm sau đó bỗng nhiên đưa mắt về phía quản gia Hilda ra hiệu.

Cô lập tức mỉm cười, ôn hòa mời thợ may ra khỏi phòng thay đồ cùng mình để nhận tiền công, động tác và lời nói của cô vô cùng chuyên nghiệp như thể đã rất quen thuộc với điều này, nhanh chóng trao trả không gian riêng tư cho hai người nào đó.

Người ngoài vừa đi, ngài bá tước lập tức ôm lấy eo Rufus, kéo sát vào lòng, không nói hai lời đã ngậm lấy môi cậu.

“Ưm!” Rufus bất ngờ bị hôn nên mở to mắt, sau rồi cảm giác được có một vật thể ấm nóng trơn trượt đang muốn tách hai cánh môi cậu ra để chen vào trong. Cậu nhóc liền quẳng hết suy nghĩ ra sau đầu, nhắm mắt ngửa mặt, chủ động hé môi để chủ nhân của mình xâm lược khoang miệng.

“Ưm… ư…”

Chẳng biết qua bao lâu, tiếng hôn mút mát rốt cuộc cũng dừng lại, Rufus thở phì phò tách khỏi chủ nhân của mình, giữa đôi môi còn kéo theo một sợi chỉ bạc.

Đúng lúc này, tiếng của quản gia Hilda từ bên ngoài truyền vào: “Thưa chủ nhân, y phục của ngài được đặt ở tủ bên phải.”

Ngài bá tước không mấy quan tâm, cũng không cần biết Hilda có đang chờ mình đáp lời hay không, ngài chỉ cảm thấy không quá thỏa mãn mà liếm lấy một ít nước bọt tràn ra ở khóe miệng Rufus, khàn giọng nói: “Em rất đẹp.”

Má Rufus đỏ bừng, không biết nên đáp lại như thế nào nên chỉ có thể ngại ngùng nói: “Để… để em thay đồ cho ngài nha.”

Ngài bá tước sờ sờ gò má cậu: “Ừ.”

Trang phục của bá tước có khá nhiều chỗ mang hoa văn giống với Rufus, chỉ khác màu sắc, từ trên xuống dưới đều vô cùng tinh xảo, nếu người ngoài có thể tinh mắt một chút thì sẽ nhận ra ngay hai bộ trang phục này chính là một cặp.

Có lẽ đây cũng là lần đầu tiên Rufus nhìn thấy chủ nhân của mình trong một bộ trang phục rực rỡ như vậy, khác hẳn ngày thường và những khi ngài ra ngoài làm việc, trông ngài bây giờ tựa như…

Cậu nhóc không biết dùng từ gì để diễn tả, chỉ biết sững sờ đứng ngốc ở đó nhìn chủ nhân của mình, ánh mắt đầy mê đắm.

Ngài bá tước bị dáng vẻ của cậu chọc cười, ánh mắt đầy dịu dàng, nhịn không được mà nói: “Chảy nước miếng rồi kìa.”

Rufus á một tiếng, vội lau miệng, phát hiện mình vừa mới bày ra dáng vẻ ngu ngốc cỡ nào thì xấu hổ che mặt: “Chủ nhân ngài mới là đẹp nhất.”

Ban nãy ngài ấy khen mình là không đúng rồi!

Ngài bá tước cười nhẹ, xoa tóc cậu mà nói: “Được rồi, đi thôi.”

Bữa tiệc diễn ra vào buổi tối, vì là lần đầu tiên nên Rufus khá căng thẳng, lúc tiến vào sảnh trong cung điện phải chịu không ít ánh nhìn tò mò và dò xét từ bốn phía.

Ở nơi này ai lại chẳng biết đến bá tước Sullivan là kẻ lạnh lùng như thế nào, chưa từng có ai nịnh bợ được ngài, và cũng chẳng có cô gái nào quyến rũ được ngài. Người duy nhất trong buổi tiệc có thể khiến ngài nể mặt chỉ có một, là người quyền lực nhất và cũng là người đứng đầu đất nước này.

Bá tước không đoái hoài đến những quý tộc xung quanh, vẫn ung dung dắt tay cậu nhóc của mình tiến thẳng về phía nữ hoàng đang ngồi ở chủ vị để hành lễ.

Rufus đã được học lễ nghi đầy đủ rồi, tuy rất run nhưng cậu nhóc vẫn theo sau chủ nhân của mình và làm rất tốt.

Nữ hoàng là một người phụ nữ trung niên với gương mặt vô cùng phúc hậu, khi thấy ngài bá tước dắt theo một cậu bé lạ mặt đi cùng mình, còn thân thiết nắm tay thì cũng lấy làm bất ngờ.

Bà nhận lễ của hai người xong thì mỉm cười hỏi: “Bá tước Sullivan hôm nay dẫn theo ai đây? Có thể giới thiệu với ta chứ?”

Ngài bá tước không hề vòng vo, lời ít mà ý nhiều: “Là bạn đời tương lai của thần.”

Nữ hoàng ngạc nhiên: “Ồ. Thật là một cậu bé xinh đẹp.” Nói rồi bà nheo mắt đánh giá Rufus, sau đó cười với ngài bá tước: “Ta không ngờ bá tước Sullivan lại thích con trai, thì ra các cô gái ngày xưa từng bị ngài lạnh nhạt không phải là vì không đủ xuất chúng rồi.”

Ngài bá tước không nói gì, chỉ cúi đầu hành lễ rồi xoay người dẫn Rufus đi.

Đoạn đối thoại vừa rồi không có ai nghe thấy, nhóm người tò mò vẫn không biết thân phận của Rufus, dù sao thì tiếng nhạc trong đại sảnh khá lớn, có thể át đi tiếng xì xào bàn tán của họ thì cũng có thể át mất cuộc nói chuyện và hỏi thăm nhỏ giữa nữ hoàng và bá tước.

Yến tiệc được chuẩn bị rất chu đáo, từ thức ăn đến các tiết mục giải trí, có điều ngài bá tước không hứng thú với những thứ đó, chủ yếu vẫn là quan sát cậu nhóc của mình vì lần đầu được tiếp xúc với những điều mới mẻ mà không ngừng lộ ra những biểu cảm phong phú vô cùng dễ thương.

Chờ thức ăn được dọn lên, Rufus lại theo thói quen mà giúp chủ nhân của mình bóc thịt cua, động tác vô cùng thuần thục, thức ăn được bóc tách ra cũng vô cùng đẹp mắt. Chờ đến khi cậu đổi đĩa thức ăn được mình chuẩn bị cẩn thận cho chủ nhân thì mới nhận ra ánh mắt khác thường của những người cùng bàn.

Một vị bá tước khác ngồi bên cạnh nhịn không được mà cười hỏi: “Ngài Sullivan, cậu bé này thật sự là người nhà của ngài sao? Sao ngài lại bắt cậu nhóc hầu hạ chứ? Lại còn hầu hạ cẩn thận như vậy… Thật khiến tôi đây ghen tị vì chẳng có lấy một người thân chăm sóc mình ân cần.”

Nữ bá tước này là người có mối quan hệ làm ăn với ngài Sullivan vài lần, có thể nói, tất cả những người ngồi cùng bàn với ngài đều ít nhiều gì từng có quan hệ qua lại trên mặt công việc. Đây cũng là một trong những sự chuẩn bị chu đáo của hoàng gia, luôn cất nhắc và quan tâm đến những người có cống hiến và giúp đỡ lớn, tài lực của các vị quý tộc là thứ khiến cho ngân khố quốc gia không cạn kiệt. Bọn họ đều biết tính tình kỳ quặc không thích xã giao của bá tước Sullivan thế nên việc xếp chỗ ngồi như thế này là vô cùng hợp lý. Những người cùng bàn ăn đều có phần thân thiết với nhau.

Rufus nghe nói mới giật mình sực tỉnh, hai má nóng lên, vội vàng muốn giải thích rằng không phải chủ nhân bắt ép mình, thế nhưng vì lúng túng nên lời nói ra vô cùng tối nghĩa, càng khiến người ta thêm hiểu lầm: “Dạ thưa, lúc ở nhà em cũng như vậy ạ.”

“Ôi… bá tước Sullivan, ngài có thể nói cho ta biết rốt cuộc cậu bé này từ đâu ra hay không? Ngoan như vậy? Lại còn mỗi ngày đều hầu hạ chu đáo đến thế?”

Phải nói, bọn họ đều cho rằng Rufus là con cháu họ hàng xa gì đó của bá tước, mà đám con cháu quý tộc trong giới thượng lưu bây giờ có đứa nào là không kiêu ngạo? Ngay cả đứa hiểu chuyện nhất cũng tự ý thức được mình ở trên vô số người, sẽ không bao giờ đi “hầu hạ” kẻ khác, kể cả khi đó chính là cha mẹ mình, chuyện này với chúng mà nói thì cứ gọi người hầu đến làm đi, cần gì chúng phải tự tay?

Rufus bị nói tới ngại ngùng, cậu nhìn lén chủ nhân một cái, thấy ngài thong thả cầm nĩa lên ghim một miếng thịt cua mà mình đã bóc vỏ cho vào miệng, từ tốn thưởng thức, hoàn toàn không có ý định nhiều lời, nhưng ánh mắt nhìn cậu lại như ngầm cho phép cậu.

Rufus ở bên cạnh chủ nhân của mình, mọi sở thích, mọi hàm ý trong những động tác nhỏ đều rõ như lòng bàn tay. Vì vậy cậu thay ngài trả lời: “Em được ngài ấy nhặt vào mùa đông, là ngài giúp đỡ em.”

“A! Là nhận nuôi à?”

Một vị khác tự cho là đúng mà thốt lên, sau đó những người còn lại đều nghiễm nhiên cho là như vậy. Lời đồn ngài bá tước thích cưu mang người cơ khổ rồi nhận họ vào làm người hầu cho mình không phải là bọn họ chưa từng nghe, hôm nay lại được thấy tận mắt nên đều rất ngạc nhiên, nhưng bọn họ là người biết lý lẽ, sẽ không tò mò tọc mạch quá nhiều chuyện của bá tước Sullivan, hỏi một chút xem như làm quen với cậu bé xinh xắn có vẻ rất được ngài bá tước ưu ái này là đủ rồi, dù rằng trong lòng bọn họ vẫn còn một tá câu hỏi và sự tò mò, chẳng hạn như vì sao lại nhặt cậu? Lai lịch cậu thế nào? Vì sao lại dẫn cậu cùng tham gia yến tiệc thượng lưu? Rốt cuộc là nhận nuôi như con cái hay là nhận nuôi như cách cưu mang các người hầu khác trong lời đồn?

Vì vậy suốt bữa ăn còn lại, Rufus không chút che giấu gì sự săn sóc của mình mà tiếp tục lột vỏ tôm, tách xương cá, lấy tỏi mà chủ nhân không thích ăn ra.

Phong Ngoa

Add comment

error: Alert: Copy không được đâu bé ơi!!!