Tạm thời làm rõ chuyện của anh Liên, lúc này tư thế cả ba rất quái dị, Nam Trà thì ôm cánh tay anh Liên, bạch tuộc lại ôm cậu, dính thành một cục.
Khải Liên nhìn hai cái tên này một lúc, sau đó ung dung thong thả cất tiếng: “Được rồi, quay lại chuyện chính. Anh có điều muốn hỏi em đây Nam Trà.”
Nam Trà cũng biết tư thế lúc này rất xấu hổ, cậu thôi không ôm cánh tay anh nữa, mà hơi dịch ra sau một chút, thành ra cả người lọt thỏm hết trong lòng bạch tuộc. Yên lặng chờ anh hỏi.
Khải Liên chậm rãi mở miệng: “Nói anh nghe xem, làm sao mà em lại trở thành bạn đời của con bạch tuộc này?”
Bạch tuộc: “!!!”
Tới rồi, tình huống anh vợ gặng hỏi!
Nam Trà mới đầu là sửng sốt, sau đó lắp bắp: “Em… không phải bạn đời mà, mà là bạn trai…”
“Em khỏi chối, nó dụ dỗ em đúng không?”
Bạch tuộc: “!!!”
Xúc tu bất an mà hơi rục rịch.
Có điều Nam Trà lại thở ra một hơi, sau đó gãi gãi đầu, thật sự không biết phải kể làm sao nữa, có một số việc cũng không tiện nói ra, chẳng hạn như nửa đêm bị Rau Câu Nhỏ ăn vụng, ăn đến thành thói quen luôn.
Có điều Khải Liên hỏi thì hỏi nhưng cũng không thật sự muốn câu trả lời từ cậu, anh còn hiểu rõ việc kết bạn đời của những phi nhân loại này hơn cậu. Bọn họ dường như có thể xác định bạn đời chỉ qua một ánh mắt, cho nên rất quan trọng cái gọi là định mệnh, sau đó sẽ là sự theo đuổi nồng nhiệt, cho đến khi xác định quan hệ chỉ là một khoảng thời gian ngắn… Ít ra so với thời gian tìm bạn đời của con người là rất ngắn. Mà đã xác định rồi thì chính là bạn đời của nhau, hoàn toàn ràng buộc.
Lúc Nam Trà nói cậu nuôi một con bạch tuộc trong cái ao kia là anh đã biết cậu lọt vào mắt xanh của Magnificus rồi.
Chỉ là… bây giờ ngẫm lại thì có chút không nỡ. Nhóc con mình nuôi hơn hai mươi năm, vừa về quê được hai ba tháng mà đã có chồng! Là trưởng bối, không tránh khỏi việc băn khoăn hụt hẫng.
Nghĩ lại, nuôi Nam Trà đúng là khác với hồi đó nuôi bạch tuộc, lúc Magnificus chỉ mới là một quả trứng trôi dạt trong đám rong, anh mang về đơn giản là bỏ vào hồ cá rồi chiếu đèn sưởi ấm để ấp, thay vì chăm lo từng li từng tí như con người thì anh chỉ cần chú ý môi trường nước một chút là được, chờ nó chui ra khỏi vỏ thì bắt tôm bắt cá thả vào cho nó. Lớn lên một chút lại dẫn đi đây đi đó, trùng hợp khi ấy vị thủ lĩnh tiền nhiệm tìm được bạn đời, anh cũng tìm được chút tin tức về lần luân hồi thứ ba của người thương, bèn giao lại cho hai người kia để đi tìm. Bạn đời của vị thủ lĩnh tiền nhiệm ấy không phải ai khác chính là ông nội của Nam Trà.
Kể ra thì công việc chăm sóc trẻ con này với anh cũng là một thú vui trong lúc cô đơn lẻ bóng chờ người yêu luân hồi.
Khải Liên nhìn dáng vẻ lúng túng không biết giải thích làm sao của cậu, thở dài mà xoa đầu cậu, còn trừng bạch tuộc một cái.
“Thôi được rồi, không cần nói anh cũng hiểu, con bạch tuộc này xấu xa lắm, em lọt vào tròng của nó cũng đúng.” Nói rồi thở dài.
Nam Trà: “…”
Anh đẩy cậu một cái: “Vào bếp làm bữa trưa tiếp đi, lâu rồi anh không được ăn món em nấu đó.”
“Dạ.”
Nam Trà gỡ mấy cái xúc tu đang quấn quanh eo ra, trở lại phòng bếp tiếp tục nấu nướng, để Rau Câu Nhỏ nhà mình và anh Liên ôn chuyện, dù sao hai người đó cũng đã rất lâu rồi mới gặp mặt.
Một người một bạch tuộc ngồi trên ghế mắt to trừng mắt nhỏ.
Khải Liên bắt chéo chân, nhịp nhịp tay trên ghế: “Được rồi, giờ thì hỏi tội nhóc, mấy ngày em tôi ở dưới quê, nhóc làm cái gì nó rồi! Thành thật khai báo đi!”
Nam Trà bị bạch tuộc dụ dỗ, vậy nên không cần hỏi nạn nhân, cứ trực tiếp hỏi hung thủ là được!
…
Hôm nay anh Liên đi chợ mua về một đống đồ nhét trong tủ lạnh, trên cơ bản là Nam Trà cảm thấy đủ nguyên liệu để làm món gì thì làm món đó.
Súp nấm, salad rau trộn với thịt gà, bò hầm chấm bánh mì.
Thật ra khi mới nhìn đám nguyên liệu thức ăn anh Liên mua về, Nam Trà chỉ nghĩ ngay tới lẩu, bởi vì trong này ngoại trừ thịt bò thịt gà ra còn có tôm, mực, sò và… bạch tuộc. Thế nhưng ám ảnh giấc mơ hôm qua, bên ngoài còn có hẳn một con bạch tuộc cỡ bự, Nam Trà không thể nào cho Rau Câu Nhỏ nhà mình ăn thịt “đồng loại” được, thế là cậu quyết đoán dẹp món lẩu dễ làm dễ chuẩn bị qua một bên, xắn tay áo lên cực nhọc trong bếp một phen.
Không biết một người một bạch tuộc bên ngoài lại nói đến chuyện gì mà Nam Trà nghe thấy tiếng hét thảm của Rau Câu Nhỏ.
“Anh làm cái gì vậy!?”
Sau đó là tiếng của anh Liên: “Anh phải cắt cái đám xúc tu dâm dê này xuống!”
Nam Trà đứng trong bếp mà mặt đỏ tai hồng. “Xúc tu dâm dê” là sao? Đừng nói anh Liên biết rồi nhé!!!
Dù xấu hổ nhưng Nam Trà lại nghe thấy tiếng hét của bạch tuộc: “Đừng mà, không có chúng thì làm sao ta yêu thương Nam Trà của anh được chứ!”
“Cái con bạch tuộc chết tiệt này!”
Sau đó là tiếng bẹp bẹp như đang bỏ chạy quen thuộc đến không thể quen thuộc hơn vang vọng khắp phòng khách.
Cậu có nên ra ngoài nhìn thử không?
Dường như biết Nam Trà đang rục rịch muốn chạy ra, Khải Liên bên ngoài vừa tóm bạch tuộc đập một trận vừa gầm lên: “Em ở yên trong đó, không được ra đây cản anh, em mà ra là nó chết với anh!”
Rau Câu Nhỏ đáng thương, có một ông anh vợ dữ như sư tử, không thể làm gì khác hơn là cam chịu bị đánh. Được rồi, đúng là hồi trước nó xấu xa thật, thừa dịp người ta ngủ mà lẻn vào làm chuyện bậy bạ, đáng ăn đánh.
Nam Trà đứng trong bếp thầm cầu nguyện cho ông chồng Rau Câu của mình không bị mất cái xúc tu nào.
Anh vợ và em rể, không đánh nhau không thể thân.
Khải Liên ung dung gắp miếng bò hầm cho vào miệng, lòng thầm nghĩ, dù sao đánh cũng đã đánh, người cướp em trai mình cũng là tên nhóc hồi đó mình nuôi, không tới mức rơi vào tay người ngoài. Tính ra Magnificus cái gì cũng tốt, mỗi tội không phải là người thôi, bất tiện khi ra ngoài đường.
“Lát nữa anh đưa thuốc ngụy trang, nặn cho đàng hoàng, lại nặn thành ông địa nữa thì anh đánh tiếp đấy!”
Bạch tuộc da dày thịt béo, đàn hồi như rau câu, lúc nãy bị đánh chỉ thấy đau khi đó thôi chứ cũng chẳng để lại dấu vết gì. Có điều lúc nãy đau thật, nó đành ngoan ngoan gật đầu, sau đó dùng muỗng múc bò hầm cho Nam Trà.
Ăn được một nửa, bỗng nhiên Khải Liên hỏi: “Này Mag.”
“Sao?”
“Morax và Nam Ngọc thế nào rồi?”
“Không biết nữa, lâu rồi không gặp, có lẽ vẫn tốt đi.”
Nam Trà vừa nghe thấy thì sửng sốt: “Ông nội… vẫn còn sống ạ?”
“Ừ.” Khải Liên đáp: “Có điều họ không ở đây, mà ở phía bên kia cánh cửa. Ngày trước từng xảy ra chiến tranh, ảnh hưởng rất lớn. Sau khi dẹp yên thì vì an toàn, một lệnh cấm được ban ra, người của hai thế giới không được qua lại. Lúc ấy ông nội em và bạn đời đã lui khỏi vị trí thủ lĩnh cũng ở bên đó, thế nên phải ở đó luôn, không thể qua đây thăm được nữa. Người duy nhất được phép qua lại thoải mái là người giữ cửa, cũng chính là tên ngồi cạnh em đó.”
Nam Trà quay đầu nhìn bạch tuộc, đã kinh ngạc đến không thể nói thành lời.
Bạch tuộc cũng nhìn cậu, nói: “Đã lâu rồi ta không gặp họ nên không biết họ sống thế nào…”
“Rau Câu Nhỏ…” Nam Trà vịn lấy một xúc tu to bự của nó: “Có thể… dẫn em sang được không?”
Lúc bạch tuộc đang không biết phải đáp thế nào, vì sự thật là nó không thể dắt cậu sang được, mà đối mặt với đôi mắt đen tròn chứa đầy trông mong kia, nó lại không thể từ chối, vì thế mà khó xử ngọ nguậy xúc tu, sau đó nhịn không được ôm lấy cậu. Vừa định cất lời thì Khải Liên đã nói thay.
“Không được đâu Nam Trà, lệnh cấm không thể vi phạm. Nếu không Nam Ngọc đã sớm sang đây thăm em rồi, cũng đã không đến lượt anh nuôi em.”
“Vậy sao…” Nam Trà tức khắc ỉu xìu, không hiểu sao trong mắt lại dâng lên hơi nước.
Cậu cảm thấy khó chịu trong lòng, vừa nghe thấy tin người thân máu mủ duy nhất của mình vẫn còn trên thế gian, vậy mà lại không cách nào đoàn tụ.
Có điều Nam Trà không biết, sau khi trở về nhà bạch tuộc bí mật xin phép bệ hạ đặc cách cho bạn đời của mình. Quá trình xin phép phức tạp mệt mỏi, nhiều lần thất bại thế nhưng cuối cùng vẫn thành công lấy được “phiếu thông hành” qua lại giữa hai thế giới, nó dắt cậu sang đó thăm ông nội của cậu.
Lúc đó đã là vài năm sau, khi gặp lại cả hai ôm nhau khóc một trận. Tuy nói là ông cháu nhưng thực ra nhìn từ bên ngoài không khác gì hai anh em cho lắm, vì ông nội của cậu vẫn rất trẻ, trông như chỉ mới bước vào tuổi bốn mươi, rõ ràng là tuổi thọ dài thiệt dài.
Lại sau đó, bạch tuộc dẫn cậu thăm thú khắp nơi, lữ trình đầy những bất ngờ và niềm vui, thỉnh thoảng còn có chút nguy hiểm nho nhỏ nhưng không sao cả, thủ lĩnh đại nhân tám tay của cậu đều bảo vệ cậu an toàn.
Add comment