PHONG NGOA

Chương 37: Yêu quái chờ thu phục

Bộ đồ thứ ba mà Ali thay cho anh là một bộ trang phục hầu gái, viền cổ, nếp tay áo, vạt váy là ren trắng được may đính cẩn thận, rất nữ tính và cũng rất dễ thương. Lần này Ali chơi trò chơi khác, cậu vừa chụp hình anh vừa nhân lúc anh tạo dáng không chú ý mà chơi xấu giở váy anh lên. 

Hoàng Bách lần thứ ba bị cái tay mất nết nào đó tốc váy, để lộ cái mông vểnh, anh vội đưa tay đè lại phía sau, thế là phía trước lại rơi vào ma trảo của người nọ, vật nhỏ nam tính giữa hai chân bị lộ ra, thật sự là trước sau giáp địch, thế hai gọng m khó chống lại, đặc biệt là khi sức lực của anh thua kém đối phương một khoảng lớn.

Anh bị chọc đến thở hổn hển, toàn thân đỏ lên như con tôm luộc, kêu lớn: “Ali, em thôi ngay, nếu lại còn giở váy anh lên, có tin… có tin anh…”

Hoàng Bách nhăn mặt, nghĩ mãi cũng không biết nên đe doạ cậu thế nào, anh bây giờ nhỏ xíu, một chút khả năng kháng cự hay đe doạ cũng không có. Nhóc con này học hư rồi, bây giờ biết chơi trò lưu manh tốc váy người ta cơ đấy. 

Tuy nói lúc khoả thân bình thường anh không đến mức lúng túng như thế, nhưng mặc bộ đồ này vào rồi bị giở váy lên xem trộm làm anh có cảm giác như thật sự bị tên biến thái nào đó giở trò, vừa quái lạ vừa xấu hổ. 

Ali bị anh mắng cũng không biết kiếm chế lại, thậm chí còn nằm dài lên bàn, nói: “Được rồi, em không giở váy anh lên nữa.” Cậu buông tay, thay vào đó là dùng miệng thổi tạo gió. Quả nhiên, như dự tính, cái váy người hầu ngắn trên đầu gối của Hoàng Bách lập tức tung bay, lần này gió thổi là bay cả vạt trước lẫn vạt sau, khiến nửa thân dưới của anh có cái gì đều lộ ra hết cả. 

“A!” Hoàng Bách kêu một tiếng, túm váy quay đầu bỏ chạy. 

Trên bàn trà, anh chạy ra phía sau bộ ấm trà định nấp, nhưng vừa đứng lại là có một cơn gió từ phía sau thổi đến, vạt sau lập tức bay lên. Anh thấp giọng mắng một tiếng: “Chết tiệt.” Sau đó chạy một mạch ra xa hơn. 

Có điều bàn trà cũng chỉ có bấy nhiêu đó diện tích, anh chạy dù xa cỡ nào thì vẫn không thể thoát nổi. Ali cười tủm tỉm, hai mắt sáng hơn cái đèn pha mà dán chặt vào cặp mông đào của anh. 

Ây da, đàn hồi quá, trắng quá, mịn quá, bé bé cưng cưng nhìn thích ghê, muốn cạp.

Vì thế, cậu đuổi theo không tha mà chọc anh, khi thì tốc váy phía trước nhìn chim nhỏ, khi thì tốc váy phía sau nhìn mông vểnh. Cuối cùng, Hoàng Bách bất lực ngồi bệt xuống đất, tức đến thở hổn hển, dứt khoát không thèm để ý nữa. 

Phù ~ 

Vạt váy phía trước lại bị một cơn gió thổi cho úp ngược lên ngực anh. 

Hoàng Bách: “…” Nằm dài ra nhắm mắt giả chết. Mặc kệ, anh hết sức kéo váy lại rồi, cho dù có kéo lại thì tên nhóc nào đó cũng sẽ khiến nó lật ngược trở lên, và anh lại phơi chim ra. Giờ thì anh biết lý do vì sao cậu không chuẩn bị quần lót cho anh rồi. 

Mà nãy giờ rõ ràng Ali mới là người chọc anh vui đến quên trời quên đất thật ra lại bị tra tấn không khác gì anh là mấy. Cái trò này khiến cậu chỉ có thể nhìn mà không thể ăn, rất khổ. Cậu nhỏ của cậu kỳ thực từ khi Hoàng Bách thay bộ đồ thứ hai vào đã bắt đầu có phản ứng rồi. Cho đến giờ phút này mấy lần bị cặp mông và vật thể be bé kia hấp dẫn đã sớm dựng đến là thẳng tắp, cương đến là cứng ngắc trong quần, cộng thêm mớ thịt dê ăn lúc nãy, toàn thân cậu bây giờ đều nóng hừng hực. Cậu cảm thấy… mình chịu hết nổi rồi, nếu còn không ăn anh thì đúng là uổng phí. 

Ali nhìn người nào đó lúc này đã nằm xả lai không buồn động đậy nữa, thầm nuốt nước bọt một cái, buông điện thoại xuống, áp đến gần. 

Hoàng Bách nằm thở hổn hển như vừa chạy mấy cây số xong, thân dưới đang phơi ra mát lạnh bỗng nhiên bị một luồng hơi nóng phả lên. Anh giật mình mở mắt, ngóc đầu dậy. Chỉ thấy cái bản mặt nào đó phóng ra thật to, kề sát vào anh, khiến hơi thở ấm nóng phả lên vùng da loã lồ của anh. 

“Ali…”

Trong lòng vang lên hồi chuông cảnh báo, anh gọi cậu một tiếng, thế nhưng khi trí óc anh còn chưa kịp dự đoán xem tiếp theo sẽ xảy ra điều gì thì bỗng nhiên… Ali vươn lưỡi ra, liếm một cái. 

Nhất thời, anh sững cả người… Ali vừa mới liếm… vào thân dưới của anh…?

Trong đầu Hoàng Bách như bị một tia sét đánh qua, sau hai giây đơ người, cảm giác rốt cuộc cũng truyền đến đại não. Toàn bộ thân dưới lạnh đến run rẩy vì dính phải nước bọt của ai đó.

Anh lồm cồm bò dậy, thế nhưng nửa đường bị một cái tay to cầm lấy, không một kháng cự nào có thể thành công, anh hoàn toàn bị bàn tay kia bao gọn, nắm lên không trung, tuy nó mạnh như vậy nhưng lại không hề làm đau anh, hay thậm chí là làm anh khó chịu cũng không. Ali rất cẩn thận mà cầm lấy anh, bởi vì anh quá nhỏ bé, thế nên động tác của cậu vẫn luôn mềm nhẹ, cậu đặt anh giữa lòng bàn tay, thì thào gọi: “Anh Bách.”

Hoàng Bách giãy giụa muốn ngồi dậy nhưng bị ngón cái của cậu chặn ngang eo nên chỉ có thể bất lực đạp đạp hai cái chân trần đang lơ lửng bên ngoài, còn nửa thân trên thì bị giữ cho nằm ngửa trong lòng bàn tay cậu. Anh đành phải bám vào ngón tay cậu: “Ali, em muốn làm gì hả?”

Ali liếm liếm khóe miệng, đáp: “Muốn ăn anh.” Nói rồi cậu dùng tay còn lại giữ lấy một chân của anh, banh ra. 

Hoàng Bách: !!! 

“Đợi đã, từ từ, A!”

Ali không muốn đợi, vừa kéo chân anh ra thì liếm một cái vào ngay giữa bộ phận riêng tư nhất của anh. Bởi vì kích thước đã trở nên quá nhỏ mà dù chỉ là liếm nhẹ thì lưỡi cậu cũng đã quét qua hết toàn bộ phần giữa hai chân anh, làm vật riêng tư kia và cả bụi cây thưa thớt phía trên nó đều trở nên ướt nhẹp. 

Cậu dùng lưỡi cuốn lấy một bên đùi đang buông thõng của anh, sau đó di chuyển về phía bàn chân, cuối cùng là ngậm cả chân anh vào trong miệng mà mút. 

Mặt Hoàng Bách đỏ rần: “Ali… Đừng… cảm giác kỳ quá.”

Ali vừa ngậm chân anh vừa cười nói, giọng nói hết sức mềm nhẹ như trấn an anh vậy: “Anh yên tâm, em sẽ thật cẩn thận, sẽ không làm anh đau hay bị thương.”

Hoàng Bách ôm ngón tay cậu lắc đầu: “Đó không phải vấn đề, vấn đề là… là…” Anh tìm mãi cũng không tìm ra được từ nào thích hợp để miêu tả cảm giác của mình.

Không đợi anh nói hết, cái chân bên kia đã rơi vào miệng giặc. Khoang miệng nóng hổi và ướt nhẹp mang đến cảm giác hết sức kỳ quái, dù biết cậu sẽ không làm đau mình nhưng giữa sự kích thích còn mang theo một nỗi sợ vô hình như thể chỉ một giây sau đó sẽ bị người khổng lồ nuốt thẳng vào bụng. 

“Ưm.” Bỗng nhiên lòng bàn chân bị lưỡi cọ qua, Hoàng Bách bật rên một tiếng, rụt người lại, sau đó ngoác miệng cười ha hả, vừa cười vừa giãy: “Đừng đừng, nhột anh!”

Chiếc lưỡi linh hoạt không ngừng đánh vào lòng bàn chân làm máu buồn của anh nổi lên, nằm trên tay cậu mà quằn quại như con giun, vừa giãy vừa cười đến chảy cả nước mắt, vai áo xộc xệch: “Ali, đừng, xin em đó, thả chân anh ra, ha ha, em… em liếm chỗ nào cũng được, nhưng trừ lòng bàn chân. ha ha…”

Anh cố rút chân khỏi miệng cậu nhưng chiếc lưỡi kia cứ như con rắn quấn chặt không buông, thậm chí còn mút vào. Cũng may cậu thấy anh cười đến không thở nổi đã dừng việc trêu chọc lòng bàn chân anh, thay vào đó là liếm lên bắp đùi anh, thậm chí còn ngậm sâu đến mức môi chạm cả vào giữa háng anh. 

Việc chơi đùa với đôi chân thon dài của người yêu diễn ra phải mười mấy phút, Ali mới chịu nhả ra. Cậu liếm liếm môi nhìn người yêu vì mình mà phải nằm thở dốc trong lòng bàn tay, cảm thấy miệng lưỡi càng thêm khô nóng, có lẽ cậu nên tập trung vào món chính. 

Váy áo của Hoàng Bách lúc này đã bị xốc lên hết cả, tuy vạt váy vẫn có chỗ rủ xuống che bớt cảnh xuân nhưng nó chỉ làm vị trí đó trở nên lấp ló mập mờ, càng khiến anh trông hấp dẫn hơn mà không tự biết. 

Kỳ thật, lúc này anh cũng không khác gì cậu, bị cậu liếm cho toàn thân khô nóng, ban nãy anh cũng ăn không ít thịt dê đó. Anh kéo kéo cổ áo, thều thào kêu: “Ali, cởi ra cho anh đi, khó chịu quá.”

Ali đưa anh trở về giường, lúc này cậu cũng nằm sấp trên giường, giúp anh tháo nút cổ áo, có điều cậu chỉ tháo một nửa, cố tình làm nó vừa đủ để mình vươn lưỡi vào bên trong liếm ngực anh thôi. 

“Ưmmm ~”

Hoàng Bách bất ngờ bị cậu liếm, chỉ biết chống tay lên chóp mũi cậu mà nói: “Đừng, chưa cởi hết mà.”

Đáp lại anh là chiếc lưỡi kia di chuyển lên trên, sau đó liếm qua cần cổ nhỏ, cằm, môi miệng, bên má, thái dương… cũng may là anh nghiêng mặt qua một bên, nếu không bây giờ đúng nghĩa là lấy nước miếng rửa mặt mà. Ali cười tủm tỉm nhìn anh, lại đè anh xuống giường liếm thêm mấy cái nữa. 

Hoàng Bách thở hổn hển, nhếch môi chọc: “Em là chó con hả? Mỗi lần làm đều thích liếm anh.” Lúc bình thường cậu đã đủ sức liếm khắp nơi, giờ thì hay rồi, chỉ một cái cũng đủ để liếm sạch anh. 

Ali nghe chọc thì thiếu điều vểnh đuôi lên lắc lắc, không ngại mặt mũi mà thừa nhận: “Là chó con của mình anh thôi.” Nói rồi cậu giở chân anh lên, đổi chỗ liếm, lần này là nhắm vào điểm yếu lẫn điểm sướng của anh, thẳng vào cái nơi đã giương lên cao cao dưới làn váy. 

“Ưmmm ~” Nhiệt độ ẩm ướt và mềm mại của lưỡi cậu làm anh phải rên ra tiếng. 

Ali giống như rất thích hương vị này, liếm được một cái thì dùng cả hai tay tách mở chân anh ra thật rộng, sau đó vùi đầu vào mút mát chỗ đó. Lực hút cậu khống chế rất tốt, làm anh cảm nhận được thứ khoái cảm chưa bao giờ gặp được. Anh cảm thấy như muốn bay lên mây, thật sự rất khó cưỡng lại, bởi vì kích thước mà cả phía trước lẫn phía sau đều rơi vào miệng cậu, bị mút cho sướng đến tê rần. 

Có lẽ bởi vì kỹ thuật của Ali quá tốt mà sau mười mấy phút lăn qua lăn liếm mút đủ chỗ, Hoàng Bách rốt cuộc cũng buông súng đầu hàng. Khi bộ phận yếu ớt còn nằm trong miệng cậu, anh cong người phóng thích, toàn bộ tinh hoa đều bị cậu nuốt sạch. 

Cậu buông chân anh ra, để anh nằm thẳng lại, liếm liếm khoé môi như chưa hết thòm thèm: “Anh bây giờ nhỏ quá nên số lượng không nhiều…”

Nói vậy rõ ràng là tỏ ý nhét kẽ răng không đủ đây mà. 

Hoàng Bách bật cười, lật người lại muốn cởi bỏ bộ váy vướng víu đã bị liếm đến ướt nhẹp trên người. Ali thấy tay anh hơi run rẩy bèn giúp anh cởi, sau đó cũng tự cởi đồ cho mình. Chờ đến khi toàn thân cũng trần trụi hết như anh, đường cong cơ bắp hoàn mỹ và cả con thú lớn đang dựng đứng của mình được phô bày, cậu mới nâng anh lên, mình thì nằm ngửa trên giường, sau đó đặt anh lên bụng mình. 

Hoàng Bách ngồi trên đám cơ bụng mà anh yêu thích nhất, cảm thấy có hơi lạ lẫm vì kích cỡ chúng quá to, không còn vừa tay như hồi trước nữa. 

Đương lúc anh còn sờ soạng nghĩ ngợi thì Ali dùng một ngón tay nâng cằm anh lên, để anh nhìn về phía mình. 

“Anh Bách” Cậu gọi. 

“Ừ”

“Anh… giúp em đi.”

Giúp cái gì? Không cần hỏi ra miệng, Ali nhẹ nhàng xoay mặt anh nhìn về phía “con thú” của mình, cậu còn hơi lắc người để nó đong đưa qua lại, tỏ ý cần được chăm sóc. 

Hoàng Bách nuốt nước bọt một cái… Mọi ngày nó vốn đã to, anh nhìn còn có chút run rẩy, mà bây giờ thì, ước chừng chiều dài nó thậm chí có thể cao qua đầu anh một chút đấy… khác nào một ngọn núi sống đâu. Hoàng Bách có cảm tưởng, chuyến đi lần này quả thật có quá nhiều núi để leo và chinh phục. Nếu bây giờ muốn giúp cậu, có lẽ anh sẽ phải huy động lực lượng toàn thân quá. 

Anh chậm rãi đi dọc theo rãnh cơ bụng của cậu, đợi khi đến gần con thú nọ, nó thật sự không khác gì quái vật là mấy. Khổng lồ, gân guốc, nằm im lìm giữa khu rừng thưa.

Ali thấy anh ngây người nhìn “hàng” của mình, mọi ngày lúc làm tình anh vẫn thường khen nó lớn, nhưng thất thần và dại ra ngắm nó như này thì là lần đầu tiên rồi.

Ali đắc chí trong lòng, phản ứng như vậy chính là một lời khen to lớn dành cho người yêu. Cậu đưa tay cầm lấy dương vật của mình, cố ý lắc qua lắc lại, hỏi: “Sao vậy anh? Bị dọa sợ rồi?”

Hoàng Bách hồi thần, anh mấp máy môi: “Em… rốt cuộc em ăn cái gì mà lớn vậy? Bây giờ nó khác nào con yêu quái cơ chứ!”

Ali bật cười vui vẻ, đưa tay đẩy nhẹ mông anh một cái: “Yêu quái đang chờ anh thu phục đó.

Phong Ngoa

Add comment

error: Alert: Copy không được đâu bé ơi!!!