Gã đi vào tòa nhà lô D sau đó nhìn ngó xung quanh, phát hiện bên trong hình như đã được sửa sang lại nên không mục nát như mặt ngoài của tòa nhà, có điều thang máy thì trông có vẻ cũ, gã thầm nghĩ không biết liệu nó có dùng được hay không đây? Có điều nút ấn thang máy vẫn sáng, hẳn là vẫn ổn.
Đúng lúc này, thang máy kêu ting một tiếng rồi mở ra, bên trong có một người phụ nữ đang đứng. Cô ta có dáng người cao dong dỏng nhưng lưng khòm xuống khiến cho chiều cao ngắn đi, thân mặc một bộ quần áo cũ bạc màu và nhàu nhĩ, đứng gục đầu, tóc tai rũ rượi che khuất một phần khuôn mặt. Khi cửa thang máy vừa mở, cô ta lập tức khịt mũi giống như ngửi thấy mùi gì đó đặc biệt, sau đó ngẩng phắt đầu lên, cặp mắt đen ngòm nhìn chằm chằm gã đàn ông lạ mặt đứng trước cửa thang máy.
Lý Văn Mạnh cau mày, theo bản năng lùi ra sau một bước.
Cô ta đột nhiên hỏi: “Mới tới à?”
Giọng nói ồm ồm và cái nhìn của cô ta khiến gã cảm thấy người đàn bà này thật quái dị, nhưng nếu đây là “phong cách riêng” của mấy người sinh sống trong khu chung cư tồi tàn này thì gã không cảm thấy ngạc nhiên lắm. Gã lấy lại bình tĩnh, giả vờ như mình vừa dọn đến, vừa đáp vừa đi vào trong thang máy: “Đúng vậy.”
Người đàn bà nọ cũng nhấc chân bước ra ngoài, vừa lầm bầm gì đó vừa liếc mắt nhìn theo từng cử động của gã. Gần như ngay khi bước vào trong, gã vội vàng ấn nút đóng cửa để nhanh chóng thoát khỏi cái nhìn săm soi quái dị của cô ta.
Gã không biết mình đã may mắn như thế nào bởi vì người mà gã vừa gặp phải không phải loài ăn thịt người, nếu không thì cô ta đã chẳng bỏ qua con mồi tự dâng đến miệng này. Những kẻ sống trong khu chung cư chỉ bị hạn chế việc săn bắt bên ngoài, về phần con mồi tự sa vào lưới như gã thì khác…
Nhưng dù cô ta không có ý định ăn thịt gã thì ánh mắt quái dị của cô ta vẫn làm gã cau mày. Gã mắng thầm một câu: “Đồ điên.”
Mà lúc này, gã không biết trong khi mình đứng ở nơi đây, chiếc xe đen mà gã theo dõi ngày hôm qua vừa ra khỏi chung cư ban nãy đã vòng trở về.
Thang máy nhanh chóng lên đến tầng bảy, tầng này có bốn căn hộ, gã chỉ cần nhìn thoáng qua là đã thấy căn hộ số 709.
Gã xoa tay vào nhau, nhanh chóng vứt chuyện về người phụ nữ quái lạ ra sau đầu, đè nén hưng phấn trong lòng mà bước đến, bắt đầu lấy dụng cụ ra định mở khóa. Có điều khi gã nhìn vào lỗ khóa mới phát hiện lạ thường, hình như… cửa không bị khóa. Gã thấp thỏm nâng tay lên, cẩn thận hết mức để nó không phát ra âm thanh nào mà vặn mở thử.
Tiếng cửa vang lên thật khẽ và rồi bị đẩy vào trong. Gã sửng sốt mấy giây nhìn cánh cửa dễ dàng bị mở ra sau đó nhếch miệng cười, nói thầm: “Tên kia bị ngu à? Giam cầm một người trong nhà sao lại không khóa cửa khi ra ngoài?”
Nhưng như thế này càng tốt, tiết kiệm công sức và thời gian cho gã.
Bên trong tối đen, toàn bộ cửa sổ đều đóng chặt và mành cửa bị kéo kín, cho dù bên ngoài vẫn chưa tối thì cũng chẳng có chút ánh sáng nào lọt vào.
Gã vào nhà một cách lén lút, bước thật nhẹ để không phát ra âm thanh vì sợ bên trong còn có người khác. Gã phải tốn mấy phút để thích ứng với không gian tối om như vậy, cẩn thận đi quanh kiểm tra từng góc một cho đến khi chắc chắn rằng không có ai ở trong này mới thả lỏng tâm tình. Lúc này gã đứng trước một căn phòng bị khóa, có lẽ người bị nhốt ở trong này.
Gã trầm ngâm nhìn cánh cửa một lúc rồi tiến đến, áp tai lên ván cửa. Giữa không gian tĩnh mịch và lặng yên như tờ, có âm thanh lộc cộc khẽ vọng ra ngoài nghe như tiếng đồ vật va chạm vào nhau. Gã lập tức khẳng định có người bị nhốt bên trong, bởi vì âm thanh này rất quen thuộc, kẻ từng bị gã bắt trói trên giường ngày trước vì giãy giụa mà đập trúng thành giường phát ra âm thanh lộc cộc tương tự. Hơn nữa, nếu có người đang sinh hoạt bình thường bên trong thì hẳn là bật đèn mới đúng, nhưng lại chẳng có chút ánh sáng nào hắt ra từ khe cửa.
Gã chắc rằng người bên trong chính là người mà mình đang tìm. Cơn hưng phấn dâng lên khi gã nhớ đến Sam, đó sẽ là cảnh tượng như thế nào? Liệu cậu có bị trói trên giường với một đống vết thương lớn bé?
Gã nuốt nước bọt một cái, lấy vài món đồ nghề ra đút vào trong lỗ khóa rồi bắt đầu mày mò.
Có điều gã không thành thạo lắm nên tốn không ít thời gian mới mở được.
Cạch một tiếng thật khẽ, cửa mở ra.
Gã cẩn thận thò đầu vào, trong này thậm chí còn tối hơn cả bên ngoài làm gã chẳng thấy được cái quái gì cả, trước mặt chỉ có một màu đen.
Gã đánh bạo vươn tay lần mò trên vách tường sát cửa, nhanh chóng tìm thấy công tắc đèn sau đó bật lên. Gã nghĩ không có gì phải sợ, hiện giờ gã có thể chắc chắn ở nơi này ngoại trừ gã ra thì chỉ còn lại người bị nhốt mà thôi.
Đèn vừa sáng lên, căn phòng cũng hiện rõ.
Đây là một căn phòng ngủ bình thường, khá rộng, nhưng ngoài dự đoán của gã là chẳng có ai nằm trên giường cả, chỉ có ga giường là nhàu nhĩ cho thấy từng có người nằm bên trên.
Gã cau mày. Người đâu? Chẳng lẽ bên trong phòng tắm?
Đương lúc gã định kiểm tra phòng tắm thì tiếng động lần nữa vang lên.
Lộc cộc, lộc cộc…
Bấy giờ gã có thể xác định được nó phát ra từ đâu, gã xoay đầu nhìn chằm chằm tủ quần áo lớn nằm ở sát tường, chần chừ tiến đến gần.
Bỗng có tiếng ư ưm khe khẽ vọng ra, âm thanh rất nhỏ, nếu không phải nơi này hoàn toàn im ắng thì đã chẳng thể nghe thấy.
Tim gã đập thật nhanh, âm thanh này có lẽ là do người bị trói nhốt bên trong cũng đồng thời bị bịt miệng.
Gã không do dự gì nữa, vươn tay kéo mở cửa tủ. Lập tức, người bên trong ngã ra ngoài cùng với một đống quần áo lộn xộn.
“Ư…” Người nọ rên khẽ một tiếng, sau đó mơ màng huơ huơ hai tay về phía trước.
Sam chỉ vừa lim dim sắp ngủ thì chẳng hiểu sao mình lại rơi ra ngoài, mà lúc nãy cậu còn dùng áo của anh quấn quanh mặt mình để ngửi mùi nên bây giờ nhất thời không trông thấy gì cả. Cậu cho rằng anh về sớm nên nhỏ giọng gọi: “Anh Vỹ…”
Ngờ đâu, đáp lại cậu không phải là giọng nói quen thuộc của anh.
“Sam!” Lý Văn Mạnh hưng phấn kêu lên: “Sao cậu lại bị nhốt trong này?”
Gã ta quan sát cậu một lượt, không trông thấy tay cậu bị trói, cũng không bị dán băng keo ở miệng, càng không có vết thương nào cả. Ngoại trừ….
Gã nhìn chằm chằm cái bụng lớn của cậu, dù đã bị phần lớn quần áo lộn xộn rơi ra từ trong tủ che khuất nhưng gã có thể thấy rõ nó phình lên như bong bóng, có cảm giác giống thai phụ. Nhưng chuyện đàn ông có thể mang thai là điều không thể ở con người vì vậy điều đầu tiên gã nghĩ đến là những trò chơi tình dục quái ác khiến cho bụng có thể phình lên. Chẳng hạn như việc bị bơm đủ loại chất lỏng vào từ bên dưới, sau đó nhét một vài thứ có thể chặn nước lại thì bụng sẽ to hơn. Gã nghĩ có lẽ cậu đã bị hành hạ như vậy nên mới trông thế này.
Gã lập tức nói: “Đừng sợ, tôi đến đây để cứu cậu, bây giờ hắn ta ra ngoài rồi… Đi, đi theo tôi, rời khỏi đây!”
Gã cố khiến giọng nói của mình trở nên gấp gáp và căng thẳng nhưng vẫn không đè nén được sự hưng phấn bên trong, gã duỗi tay kéo lấy Sam muốn lôi cậu ra khỏi mớ lộn xộn trên mặt đất.
Sam giật mình khỏi mơ màng, cậu kéo cái áo trên mặt xuống, khi trông thấy một gương mặt xa lạ thì không khỏi đờ ra. Nhưng vài giây sau cậu lập tức tỉnh táo lại, đây không hẳn là một gương mặt xa lạ, ngược lại còn khá quen thuộc.
Sắc mặt cậu lập tức thay đổi, cậu vội giật tay lại, đề phòng nhìn gã ta: “Sao anh lại ở đây? Anh dám lẻn vào nhà người khác?”
“Không ở đây thì làm sao cứu cậu được? Không ngờ hắn ta lại giam cầm cậu trong này, đúng là một tên biến thái! Đừng sợ, hiện giờ mau đi theo tôi thì sẽ không sao nữa!”
Vừa nói gã ta vừa lôi cậu đi nhưng Sam đẩy mạnh gã ra, vội vàng xới tủ quần áo tìm điện thoại của mình muốn gọi cho anh.
Có điều gã ta cho rằng cậu tìm điện thoại là để gọi cảnh sát, gã không khỏi cáu gắt, mở miệng chửi lớn: “Cậu ngu à? Lúc này mà còn gọi cảnh sát? Chạy mau đi có khi còn thoát được!”
Nói xong gã không thèm đếm xỉa đến ý nguyện của cậu nữa, cứ thế dùng bạo lực lôi cậu ra ngoài, quần áo của anh đang đắp trên người cậu cũng rơi vãi khắp đường đi.
Sam giãy giụa liên tục, còn vung chân đạp vào háng gã nhưng gã kịp thời tóm được cổ chân cậu. Điều này làm gã tức giận, gã rống lên: “Mẹ nó, cứu mày mà mày còn đánh tao?”
Dứt lời gã muốn tóm lấy tóc Sam, nhưng còn chưa kịp làm gì đã nghe thấy giọng nói trầm khàn vang lên sau lưng: “Cứu cái gì? Cứu ai?”
Âm thanh khiến cho tóc gáy của gã dựng lên, gã kinh hãi quay đầu lại, lập tức đối diện với gương mặt lạnh băng của người đàn ông mà lẽ ra không nên xuất hiện ở đây, trên tay người đàn ông nọ còn cầm một cây gậy.
Lý Văn Mạnh trợn mắt như không thể tin được, lẽ ra người này đang trên đường đến công ty mới đúng, gã há miệng định nói cái gì đó thì cây gậy trong tay người nọ bất chợt vung về phía đầu gã.
Sau đó mọi thứ trước mặt gã tối sầm lại.
Add comment