Rufus nằm trên giường, toàn thân không một mảnh vải, da trắng thịt mềm trông vô cùng ngon miệng. Cơn sợ hãi vì bị chủ nhân giận đã tiêu tán sau từng cái hôn rơi trên thân thể. Hai gò má, chóp mũi, đầu vai, đầu ngực đều trở nên đỏ hồng, rất bắt mắt, mà cũng rất quyến rũ.
Cậu nhóc ngoan ngoãn nằm trên giường, chủ động đáp lại chủ nhân của mình.
Chủ nhân không ghét cậu, không ngại thân thể vô dụng này của cậu, cậu rất vui.
Môi bị lấp kín, cậu nhóc lập tức chủ động hé miệng để ngài xâm nhập vào khoang miệng mình.
Tựa như những lần dạo đầu trước kia, săn sóc nhưng cũng đầy chiếm hữu, ngài bá tước không chút do dự gì mà càn quét trong khoang miệng cậu nhóc, nuốt lấy nước bọt ngòn ngọt của cậu, liếm qua vòm họng, quấn quýt cùng chiếc lưỡi nhỏ mềm, tận tình hôn mút nó.
“Ưm…” Hai tay Rufus câu chặt lấy cổ ngài, giống như sợ ngài rời đi, dù bị hôn đến khó thở cũng nhất quyết không buông tay, cố gắng bắt lấy những khoảng thời gian cực ngắn khi chủ nhân hơi tách ra để hít thở, thỉnh thoảng lại phát ra vài tiếng rên rỉ vụn vặt.
Nụ hôn này chỉ mới là khởi đầu, chờ khi nếm đủ vị ngọt từ miệng cậu nhóc, ngài bá tước tách ra, Rufus theo bản năng mà ngẩng đầu với theo muốn níu kéo cái hôn từ ngài.
Ngài bá tước cắn cắn môi cậu, khẽ cười vì phản ứng quyến luyến như chưa được thỏa mãn của cậu: “Từ từ thôi.”
Câu nói như ám chỉ cậu nhóc quá đỗi nhiệt tình của mình, không phải là ngài không có ham muốn được chiếm lấy cậu một cách hoàn toàn và trọn vẹn, nhưng mà…
“Chuyện tiếp theo phải ngoan ngoãn giao cho ta, không được nôn nóng, nếu không sẽ bị thương.”
Rufus tròn mắt nhìn ngài, hai má đỏ hây hây, đôi môi mọng ánh nước, cậu ngại ngùng gật đầu: “Vâng.”
Ngoan quá! Ngài bá tước thầm nghĩ. Ngài cúi đầu hôn trán cậu, sau đó chậm rãi kéo dài nụ hôn đến ngực cậu nhóc, như một thói quen mà trêu ghẹo hai hạt đậu nhỏ để nghe thấy tiếng thở dốc không ngừng và tiếng rên rỉ gợi cảm của cậu. Dường như điều này đã trở thành một phần không thể thiếu trong mỗi lần âu yếm của cả hai.
Rufus cũng rất thích mỗi khi bị chủ nhân của mình giày vò nơi nhạy cảm đó, đầu ngực sẽ tê rần như có dòng điện chạy qua, thích đến nỗi cậu phải ưỡn thân, tận tình dâng ngực mình lên cho ngài hưởng dụng.
“Chủ nhân… ưm…”
“Thích không?”
“Dạ thích… ưm… bên kia cũng muốn ạ.”
Ngài bá tước nắm quyền chủ động trong tay đã liếm ướt một bên ngực cậu, khiến đầu ngực cậu nhóc cương cứng, lúc này nghe thấy lời thỉnh cầu của cậu thì nhả ra. Bên ngực phải đã bị ngài mút đến hồng lên, ướt át, thế nhưng bên ngực trái hoang vắng lạnh lẽo.
Ngài xoa nó, Rufus lập tức phát ra tiếng hừ nhẹ như mèo, điệu bộ rất thỏa mãn: “Ưm~~ thích!”
Ngài bá tước khẽ cười, tay còn lại đưa xuống hạ thân cậu nhóc, dương vật nho nhỏ lúc này đã đứng thẳng lên rồi, rất có sức sống. Ngài hỏi: “Thích ta sờ ngực à? Vậy còn nơi này thì sao?”
Rufus xấu hổ, nhưng lại vô cùng gan dạ thừa nhận, thậm chí còn nói thêm một câu khiến ngài bá tước suýt thì mất kiềm chế: “Chỗ đó cũng thích được ngài sờ… ưm ~~ “cửa”… “cửa sau” của em cũng muốn…”
Ah! Thật là… rốt cuộc trong cái quyển sách kia có những gì, lại dạy cho cậu nhóc của ngài nói ra lời lẽ này chứ?!
Đối với Rufus mà nói, tuy cậu sẽ ngại ngùng vì những nơi riêng tư của bản thân bị chủ nhân đụng chạm, nhưng suy nghĩ của cậu lại vô cùng đơn giản và rõ ràng. Cậu nhóc biết đây là chuyện bình thường mà một đôi bạn đời sẽ làm, ngài bá tước dạy cậu biết khoái cảm trong sinh lý hoàn toàn là bình thường chứ không phải một căn bệnh nào đó, mà việc trải nghiệm chuyện này rất sảng khoái, khiến cậu giống như muốn lên thiên đường vậy. Thế nên Rufus mới tiếp thu nó, thích nó, đón nhận nó một cách thẳng thắn và thậm chí là kèm theo sự chờ mong. Điều quan trọng nhất là người mang đến cảm giác này cho cậu là chủ nhân, vì vậy cậu không chút ngần ngại bày tỏ sự mong chờ của mình, hy vọng chủ nhân có thể dẫn dắt cậu, tựa như cái lần đầu tiên của hai người.
Bây giờ nghĩ lại, Rufus mới cảm thấy mình thật là ngốc, sao lại tự mày mò thực hành làm gì để chủ nhân giận, nếu ngay từ đầu chạy đi hỏi chủ nhân thì đã được ngài yêu thương rồi. Tất cả đều là do cái tật thích lo lắng và nghĩ nhiều của cậu.
Lúc này, cậu nhóc đã nhận ra sai lầm và tật xấu của mình, cũng quyết tâm không tái phạm nữa. Cậu có một người chủ rất dịu dàng và thương yêu mình như vậy, cậu thật là may mắn và hạnh phúc.
Lúc cảm giác có dị vật mang theo sự mát lạnh chen vào trong cơ thể mình, Rufus nở nụ cười, cậu biết đó là ngón tay của chủ nhân nha. Có điều, lúc ngón tay di chuyển mang lại cảm giác quá mức kỳ lạ khiến cậu hơi căng thẳng.
Ngài bá tước đang chăm chú quan sát biểu cảm của cậu nhóc, chỉ cần cậu vừa nhăn mặt nhíu mày thì sẽ lập tức dừng lại để tránh làm cậu đau. Cảm giác được vách thịt mềm mại co lại, ép chặt tay mình, ngài cúi xuống hôn hôn chóp mũi đỏ của cậu nhóc: “Thả lỏng nào.”
Rufus lập tức ngoan ngoãn làm theo, cố gắng phối hợp.
Thấy cậu ngoan như vậy, ngài bá tước càng thương hơn, dùng ngón cái xoa xoa nếp uốn bên ngoài của cậu, còn nhớ ban nãy kiểm tra phát hiện nó hơi sưng.
“Có đau không?” Ngài hỏi.
Rufus lắc đầu: “Không đau ạ.”
Rufus không rõ vì sao, nhưng ngón tay của chủ nhân rõ ràng lớn hơn cậu, thế mà lại không gây cảm giác khó chịu gì, còn nhớ lúc cậu tự vệ sinh chỗ đó của mình, mới đẩy một ngón tay vào mà đã thấy đau rồi.
“Ưm!” Rufus rên một tiếng, cậu nhóc nhạy cảm phát hiện ra vừa rồi chủ nhân lại cho thêm một ngón nữa vào bên trong.
Cảm giác căng trướng rõ ràng làm cậu không quen lắm mà hơi nhíu mày: “Chủ nhân…”
Ngài bá tước chậm lại động tác ra vào, dù trước đó đã được bôi trơn đầy đủ nhưng khi nghe thấy cậu nhóc run giọng gọi thì không khỏi lo lắng: “Làm đau em sao?”
Rufus lắc đầu: “Không ạ, nhưng mà, cảm giác lạ lắm…”
Cậu nhóc lúc lắc cái mông, ngài bá tước không khỏi cười khẽ, giữ eo cậu lại: “Ta cho em thêm một cơ hội nữa, nếu cảm thấy sợ không muốn tiếp tục thì hãy nói, bằng không, ta sẽ không dừng lại.”
Rufus nghe vậy lập tức căng cứng toàn thân, huyệt động nhỏ co chặt lại như không muốn để ngài rút tay ra, vẻ mặt hoang mang hoảng sợ: “Không có mà… ngài đừng dừng lại!”
Ngài bá tước kéo một tay cậu đặt lên trên “túp lều” đã dựng của mình: “Vậy em phải chuẩn bị tinh thần cho thứ này tiến vào, so với ngón tay, em sẽ càng khó chịu hơn đấy.”
Rufus cảm nhận được kích cỡ quen thuộc dưới lòng bàn tay, trong lòng thấp thỏm không yên, to như vậy, thật sự có thể nhét vào ư?
Thấy vẻ mặt cậu nhóc dường như không tin tưởng lắm việc hai người có thể làm đến bước cuối, cũng không tin rằng cái “động nhỏ” của cậu có thể chứa được mình. Ngài bá tước không nói gì, chỉ nhét một chiếc gối mềm xuống dưới eo cậu, sau đó tiếp tục đẩy ngón tay vào sâu hơn.
“A!” Cậu nhóc kêu lên một tiếng, có cái gì đó lan truyền từ nơi ấy ra khắp toàn thân cậu, tê rần!!!
Cậu nhóc bất ngờ bị cảm giác mới lạ này đánh úp không kịp đề phòng, run bắn lên, hai chân co quắp lại: “Chủ nhân!”
“Nơi này à?”
Ngài bá tước nhướng mày, lại ấn vào một cái nữa, ngài cũng khá bất ngờ khi điểm mẫn cảm nhất của cậu nhóc dễ dàng bị mình tìm thấy như vậy.
Quả nhiên, Rufus rên lớn một tiếng, nước mắt ứa ra, thứ cảm giác xa lạ chưa từng được trải nghiệm khiến cậu hoảng hốt, không ngừng kêu chủ nhân của mình.
Ngài bá tước cúi đầu hôn hôn khóe môi cậu, dịu dàng trấn an: “Ngoan, không sợ.”
Rufus khóc hu hu vội ôm lấy cổ ngài, nhưng cái mông lại vô cùng thành thật mà lắc lư, tựa như một bản năng muốn tự điều khiển để tay chủ nhân có thể tiếp tục cọ vào vị trí kỳ lạ kia. Cậu nghe thấy ngài giải thích nhỏ bên tai mình: “Là một loại khoái cảm khác mà thôi, không sợ, nhắm mắt lại và cảm nhận là được rồi.”
Tay ấn nhẹ thêm một cái.
Rufus liền túm lấy vạt áo lót mỏng manh của ngài, rên cao cao: “Ư… ưm…”
Cậu không biết thì ra việc tiếp xúc ở nơi đó còn có thể mang đến khoái cảm như vậy, hoàn toàn không có một chút đau đớn nào như khi cậu tự làm vệ sinh cho mình, cũng không giống như khi cậu cố tự mở rộng cho bản thân.
Chẳng mấy chốc, ngón tay thứ ba đã có thể dễ dàng tiến vào, ngài bá tước đổ thêm một ít dung dịch bôi trơn nữa, khiến mông lẫn dương vật nhỏ của cậu nhóc bị xoa đến bóng loáng trơn trượt, vô cùng ngon miệng.
“Con thú” của ngài bá tước cũng đang gào thét chờ được thả ra. Ngài nhìn nhìn động thịt vốn thít chặt giờ đã được căng ra ở một khoảng nhất định, ngài khẽ tách ba ngón tay đang chôn bên trong khiến động thịt của cậu nhóc hé ra một lối đi màu hồng, có thể nhìn thấy được “vách tường” mấp máy bên trong.
Rufus hừ một tiếng, mấy đầu ngón chân cuộn lại: “Chủ, chủ nhân…”
Nhìn thấy cậu nhóc đã động tình đến mức sắp không còn lý trí, lại cúi đầu nhìn bộ phận đã nuốt lấy ngón tay mình của cậu… Có lẽ đã được rồi.
Rufus lúc này chỉ cảm thấy sâu bên trong mình nóng hổi, ngưa ngứa, dù chủ nhân có đẩy ngón tay vào sâu hơn cũng không cách nào giúp cậu đỡ hơn, ngược lại ngón tay ngài còn đè trúng vị trí mẫn cảm kia khiến cậu càng thêm khó mà nhịn được.
Cậu tựa như một đứa trẻ vòi quà, vươn hai tay về phía chủ nhân của mình, nỉ non: “Chủ nhân, xin ngài mà, tiến vào trong em đi.”
Bạn đời mà mình nhận định đã cầu xin như vậy, không kẻ nào có thể từ chối.
Ngài bá tước nhanh chóng thả “con thú dữ” của mình ra, đặt tại cửa động đang không ngừng mấp máy đầy khao khát nọ. Cứ tưởng nó sẽ dùng khí thế hung bạo mà xông thẳng vào, thế nhưng nó lại dạo quanh bên ngoài trước, không ngừng cạ vào những nếp uốn hồng hào, sau đó mới chậm rãi tiến vào.
Kích cỡ của ngài bá tước thật sự mà nói thì to hơn nhiều so với ba ngón tay, chỉ vừa mới đẩy vào phần đầu mà đã khiến cửa động căng ra, chật chội vô cùng.
Rufus đang động tình cũng phải hét một tiếng, cảm giác cứ như thân dưới của cậu bị xé ra, đau quá! Nước mắt cậu nhóc chảy ướt cả gối.
Có lẽ bởi vì bị vách thịt mềm mại thít chặt, ngài bá tước thở mạnh một cái, gục người chống tay bên thân Rufus, tóc đen rũ xuống xung quanh. Ngài cau mày, đôi mắt lóe lên màu đỏ quen thuộc, ngài cúi người hôn hôn gò má vì đau mà hơi tái đi của cậu: “Thả lỏng, em chặt quá!”
Rufus thở phì phò, vừa nức nở vừa cố gắng thả lỏng, nhưng điều này rất khó khi cơ thể bị đau, vì vậy phải tốn không ít thời gian cậu mới thích ứng được. Ngài bá tước không ngừng hôn lên mặt và cổ cậu, không ngừng nói ra những lời trấn an.
Rufus cũng vô cùng bướng bỉnh, không biết sợ là gì, hoàn toàn không có ý thả chủ nhân của mình ra, dù bị đau nhưng hai tay vẫn ôm chặt lấy ngài, có thể thấy cậu nhóc vô cùng kiên quyết muốn chứa hết “tình yêu to lớn” của chủ nhân.
Chờ khi nơi đó chỉ còn lại cảm giác tê dại, Rufus hít hít mũi: “Chủ nhân, ngài, ngài vào nữa đi ạ.”
Thấy cậu nhóc đã ổn thỏa, ngài cũng không nhịn nữa, từ từ đẩy vào, lần này Rufus phát ra những tiếng rên khi cao khi thấp, thế nhưng toàn thân lại rất thả lỏng, có thể nói là mở toàn bộ mình để đón nhận ngài.
Cậu càng lúc càng cảm nhận được thứ hùng dũng kia của chủ nhân đâm sâu vào, ngày càng sâu, giống như nó sắp chui lên đến bụng cậu vậy, trướng đến đáng sợ.
Cậu há miệng thở dốc, toàn thân mềm nhũn tựa như một con búp bê mặc người o bế, cũng may là vị chủ nhân đang “âu yếm” cậu là một người có thừa dịu dàng dành cho bạn đời của mình.
Bởi vì kích thước quá lớn, ngài bá tước chỉ vào nửa cây rồi chậm rãi rút ra, sau đó tiếp tục đẩy vào, và cũng chỉ hơn nửa cây một chút. Thông qua vẻ mặt cậu nhóc có thể thấy đây đã là giới hạn mà cậu chịu được, nếu quá hơn nữa, cuộc làm tình sẽ biến thành tra tấn mất.
Đã có thể tiến vào, ngài bá tước chậm rãi thay đổi góc độ đưa đẩy, muốn khiến dương vật nhỏ của cậu nhóc cương lên lần nữa, ban nãy nó đã vì đau mà hơi xìu xuống.
Ngài tìm được vị trí nhạy cảm mà ban nãy mình đã khám phá ra của cậu nhóc, hai tay giữ lấy chân cậu, bắt đầu khi nặng khi nhẹ cọ xát vào làm Rufus khóc nấc lên: “Chủ nhân… ưm… hức hức… a ~”
Cảm giác quá kỳ lạ, tựa như có thứ gì đó nhồi nhét trong bụng cậu đến căng lên, nhưng đồng thời ở nơi sâu bên trong lại được cọ xát thật sảng khoái, mà ở một vị trí nhạy cảm nào đó cứ không ngừng bị đè nghiến khiến luồng điện kỳ quái kia lan ra, chẳng mấy chốc sau đã khiến cậu run lẩy bẩy.
Khoái cảm xa lạ và mãnh liệt làm cậu nhóc vừa bất an vừa không cách nào chống cự được, nhưng nhiều nhất là niềm hạnh phúc vì cậu ý thức được mình và chủ nhân đã hợp cùng một thể rồi.
“Ư… ưm… chủ nhân…”
Tiếng ngâm nga ngọt ngào kéo dài một lúc rồi bỗng nhiên nín bặt. Rufus tự cắn tay mình, hạ thân ưỡn cao, toàn bộ tinh dịch nóng hổi bất ngờ phun ra ào ạt mà chẳng cần ai động tới chồi nhỏ của cậu.
Thấy cậu đạt cao trào mạnh như vậy, ngài bá tước đưa đẩy chậm lại, vuốt ve cơ thịt căng cứng của cậu. Rufus thở hắt ra một hơi mạnh, trên mặt toàn là nước mắt, lồng ngực cũng phập phồng kịch liệt, dáng vẻ như vừa vật lộn với ai xong, nhìn đáng thương vô cùng.
Ngài bá tước hôn lên bắp đùi đang run lẩy bẩy của cậu, chờ một chút cho cậu kịp hòa hoãn lại thì tiếp tục một đợt tiến công thứ hai. Lần này ngài bớt đi một chút dịu dàng, thêm vào là sự mãnh liệt, vật thể to lớn cũng đẩy vào sâu hơn. Hai mắt ngài đã trở thành màu đỏ tươi, việc kết hợp với bạn đời định mệnh của mình mang lại khoái cảm về cả thể xác lẫn linh hồn khiến ngài chỉ muốn tan ra trên người cậu.
“Cậu bé của ta. Em là của ta.” Ngài thì thào như vậy, hông cũng đâm rút mạnh hơn, tựa như muốn khẳng định chủ quyền.
Rufus không có nhiều thời gian nghỉ ngơi, chưa thở được bao lâu đã bị kéo vào trận khoái cảm mới, chân cậu run càng dữ dội hơn, đầu ngón chân co quắp lại, mặt đỏ bừng, không nói ra được câu từ nào rõ ràng ngoại trừ tiếng rên rỉ khi ngắn khi dài.
Cậu không suy nghĩ được gì nữa, vì sao làm chuyện này lại tuyệt đến như vậy? Khoái cảm mạnh mẽ khiến cậu chịu không nổi, ngay cả cảm giác đau đớn ban đầu còn dễ thích ứng hơn điều này.
Hơn chục phút sau, Rufus lại bắn ra một lần nữa, khóc nấc lên: “Hu hu… chủ nhân… cứu em với…”
Cậu chịu không nổi, muốn cầu cứu chủ nhân của mình. Nhưng ai lại đi cầu cứu “hung thủ” gây ra “khoái cảm” này chứ?
Ngài bá tước bị phản ứng ngốc nghếch của cậu làm cho bật cười, ngài cúi đầu lấp kín môi cậu, bắt đầu thay đổi tư thế. Ngài rút gối dưới lưng cậu nhóc ra, xếp cho cậu nằm nghiêng sang một bên, còn mình thì nằm xuống phía sau cậu, tiếp tục đâm rút.
“A~ ư ~” Rufus không chống cự được, mềm như một cọng bún nằm nghiêng trên giường để mặc cho chủ nhân nâng chân mình lên rồi ra vào cái động nhỏ.
“A ~ ha…”
Tiếng nhóp nhép của dịch thể chảy ra ở nơi gắn kết cả hai vang trong phòng gần như suốt cả buổi chiều, chờ đến khi thể lực của Rufus chỉ còn là con số âm, người đàn ông phía sau cậu mới gầm nhẹ một tiếng, cậu cảm nhận rõ được con quái thú đã đâm chọc trong cơ thể mình giật lên, sau đó rót đầy thứ tinh chất nóng hổi vào sâu bên trong mình.
“Ưm ~~” Rufus rên rỉ, có ảo giác bụng mình phình to lên như thể đang mang thai.
Cậu ngửa đầu ra sau, tựa lên lồng ngực chủ nhân, mệt rã rời đến mức chỉ muốn ngất đi mà thôi, có điều trong lòng ngọt lịm như được ướp mật.
Cậu thều thào vì không còn sức: “Chủ nhân…”
Ngài bá tước thả chân cậu xuống, không vội rút ra ngoài mà dịu dàng hôn lên cái trán ướt mồ hôi của cậu nhóc, vô cùng thỏa mãn nói: “Bé con của ta.”
Add comment