PHONG NGOA

Chương 36: Những câu hỏi và quyển sổ của anh

Tuy anh đã nói việc hoan ái quá nhiều sẽ ảnh hưởng không tốt đến cơ thể cậu nhưng Alex vẫn bướng bỉnh bĩu môi. Cậu không nói gì nữa mà chậm chạp leo xuống giường, chậm chạp đi vào phòng tắm với tư thế kỳ quặc, dường như không thể khép chân nổi sau chuyện đêm qua.

Ross chỉ biết vừa cười vừa lắc đầu, anh hiểu rõ Alex sẽ luôn cố chấp với những thứ và việc mà mình yêu thích. Anh nghĩ, có lẽ anh sẽ không bao giờ thôi cảm thấy tự hào vì mình đã làm rất tốt trong chuyện chăn gối của cả hai, khiến cho bạn đời luôn yêu thích như vậy.

Ross cười cười, anh dọn lại chăn nệm rồi đi ra ngoài chuẩn bị thức ăn cho Alex.

Về phần Alex lúc này, cậu đang trầm mặc nhìn bản thân trong gương, bấy giờ Alex mới thật sự ý thức được ngày hôm qua bọn họ đã chơi sung đến cỡ nào. Toàn thân cậu trải đầy dấu vết của anh, những nốt dâu tây vì da bị hôn mạnh in trên cổ và ngực, còn có mặt đùi trong, trên bắp tay và cổ tay là dấu hằn đỏ quấn thành vòng vì bị đuôi anh trói chặt, thậm chí còn có cả dấu răng sau mông.

Alex xoay mông về phía gương tự ngấm nghía dấu ấn trên gò mông mẩy của mình, còn nhớ đêm qua bị anh cắn chỗ này rất đau khiến cậu phải khóc nấc nhưng vẫn bám lấy anh không buông.

Nhớ đến đó, Alex đỏ mặt lên, bởi vì sau cú cắn “yêu” ấy là một tư thế vô cùng táo bạo và dâm đãng, chỉ hơi nhớ lại mà Alex đã cảm thấy toàn thân nóng ran rồi.

Cậu vỗ vỗ mặt để mình tỉnh táo lại, thôi nghĩ về chuyện giường chiếu mà bắt đầu đánh răng, mặc quần áo. Lúc ra khỏi phòng ngủ xem đồng hồ mới biết mình đã ngủ thẳng đến trưa, bây giờ hơn mười một giờ rồi.

Bên ngoài phòng khách ngào ngạt mùi thức ăn, Alex trông thấy Ross đang lấy một tô thức ăn ra khỏi lò vi sóng.

Cậu ngạc nhiên: “Lò vi sóng ở đâu ra vậy anh?” Cậu nhớ ngày hôm qua không trông thấy nó, ngay cả trong kho cũng chẳng có.

Ross cười nhìn cậu, sau đó chậm rãi mở nắp tô thức ăn, rải lên đó một ít tiêu và sốt bơ rồi mang đến bàn cho cậu, vừa ra hiệu cậu lại đây ăn vừa giải thích: “Lúc sáng khi em còn ngủ anh ra ngoài mua nó và một ít thức ăn. Em đã đến nơi này thì anh cũng nên nhanh chóng chuẩn bị thêm một ít vật dụng tiện lợi cho em sinh hoạt. Anh nghĩ rằng sau này em sẽ đến đây cùng anh thường xuyên hơn, vậy nên… em biết đó, hãy xem nó như ngôi nhà thứ hai của chúng ta.”

Alex không nói gì mà gật đầu, đối với cậu thì chỉ cần ở nơi nào có anh là đủ xem nó như “nhà” rồi. Cậu ngồi xuống bàn, ngoan ngoãn ăn bữa trưa mà anh chuẩn bị cho mình. Từ đêm qua đến giờ cậu không ăn gì cả, thế nên bây giờ cảm thấy mùi vị ngon lạ lùng.

Cậu ăn được vài muỗng thì bỗng nhiên nhận ra vấn đề, Ross ngồi bên cạnh đang gác một cánh tay lên thành ghế sofa ngay sau lưng cậu, chân dài bắt chéo, tay còn lại thì không ngừng vân vê một lọn tóc của cậu. Thấy cậu phồng hai má nhai thức ăn nhìn mình với ánh mắt kỳ lạ thì mới vén lọn tóc ấy ra sau tai cho cậu, nghiêng đầu hỏi: “Sao thế?”

Alex khẽ lắc đầu, dời tầm mắt đi, lí nhí nói: “Không có gì, chỉ là hiếm khi anh không ăn cùng em mà chỉ ngồi cạnh thế này…” Cảm giác có phần lạ, cậu không quen lắm nhưng cậu nghĩ có lẽ mình sẽ sớm thích ứng thôi. Dù sao thì anh ấy ăn thức ăn của con người thì sẽ bị đau bụng, từ giờ cậu sẽ không để anh đụng vào thức ăn chín nữa. 

Tuy nghĩ thế nhưng việc ngồi ăn mà bị người còn lại “quấy nhiễu” như thế này vẫn khiến Alex hơi ngượng ngùng, cậu bèn chọn lấy một câu hỏi trong hàng tá điều mà cậu muốn hỏi anh: “Anh này… Ừm, giống loài của anh có tên gọi là gì vậy?”

“Em có thể gọi bằng cái tên gì cũng được.” Anh lại đưa tay kéo lấy một sợi tóc ra khỏi vành tai mềm của cậu, tiếp tục mân mê nó.

Alex còn cho rằng anh đang trả lời lấy lệ thế nhưng anh lại bảo: “Thật đấy, bọn anh không có tên gọi cụ thể. Số lượng ít, bọn anh che giấu sự tồn tại của mình thế nên chẳng có nghiên cứu khoa học cụ thể nào để cho ra một cái tên gọi chung. Nhưng cái tên gọi mà những người khác sử dụng nhiều nhất là quái vật ăn thịt người.”

Alex hiểu, có lẽ tên gọi ấy được gọi nhiều bởi các nạn nhân – những kẻ bị ăn thịt.

“Số lượng của các anh rất ít ư? Ít đến mức nào?”

“Đến mức việc vô tình chạm mặt với một đồng loại là cực kỳ hiếm có. Thế nên bọn anh sống đơn lẻ và đi săn một mình.” Nói đến đây anh trầm ngâm một lát rồi kể tiếp: “Tuy là thế nhưng anh vẫn biết đại khái giống loài bọn anh chia làm hai lớp.”

Alex ngạc nhiên, nhưng đồng thời cũng hơi khó hiểu. Thấy vẻ mặt cậu đã nói rõ như thế, Ross chuyển tay từ mân mê lọn tóc cậu đổi thành sờ sờ gò má cậu, nói: “Khác biệt giữa hai lớp là loại vũ khí.”

Nói tới đây thì một chiếc đuôi dài đen nhánh bỗng nhiên luồn ra từ sau hông anh, vung vẫy trong không khí rồi quấn lấy eo cậu: “Một lớp sử dụng đuôi làm vũ khí, lớp còn lại có một cái lưỡi dài.” Nói xong anh bất ngờ áp sát đến, gương mặt với ngũ quan hài hoà tinh xảo của anh kề vào làm Alex nhất thời nhìn không chớp mắt.

Cậu ngây ra, nghe anh cười hỏi: “Em thấy diện mạo của anh thế nào?”

Alex nuốt thức ăn trong miệng, không chút ngần ngại mà khen: “Rất đẹp trai.”

Ross cười rộ lên, mổ nhẹ vào má cậu một cái hôn rồi lui về sau nói: “Diện mạo lớp có đuôi luôn vượt trội hơn. Em có nhớ cái gã tiếp cận em trong quán ăn vào kỳ trăng mật của chúng ta ở Rome không?”

“Vâng. Em nhớ.” Cậu gật đầu.

“Gã cũng là đồng loại của anh.”

Alex trừng mắt: “Thật á? Vậy chẳng lẽ gã định…?”

Cái đuôi của anh bất giác siết lấy eo cậu chặt hơn: “Em không biết rằng mùi hương của mình đặc biệt như thế nào trong số… những con mồi đâu. Gã đó thuộc lớp lưỡi dài, cho nên diện mạo của gã rất tệ.”

Alex cố nhớ lại, cậu không nhớ rõ mấy nhưng vẫn ấn tượng đó quả thật là một kẻ quái dị với nụ cười cứng đờ và mái tóc xơ xác rũ rượi.

“Vậy là lớp lưỡi dài thì không đẹp bằng lớp có đuôi?” Alex đúc ra một kết luận.

Ross gật đầu: “Không chỉ thế, độ nhạy của các giác quan, sức mạnh, tốc độ, sức bền và lý trí cũng có chênh lệch. Nhưng giữa bọn anh vẫn có điểm chung, chẳng hạn như thường đi săn vào ban đêm và những ngày mưa, bởi vì khi đó độ ẩm tăng cao khiến mùi vị của mọi thứ xung quanh được phóng đại rõ rệt trong trí óc của bọn anh. Đó là lý do mà vì sao tuy số lượng đồng loại rất ít nhưng vẫn có thể chạm trán nhau, nhất là tại thành phố này.”

Cũng phải, nơi đây là thành phố sương mù, một năm có tổng số ngày nắng rất ít, còn lại là những ngày trời âm u nhiều mây và sương mù. Với lượng hơi ẩm đó, cả thành phố này đã biến thành một bàn tiệc cỡ lớn, điều đó thu hút những kẻ săn mồi tìm đến.

Alex nghĩ đến người phụ nữ đã tấn công cậu ngày hôm qua, có lẽ bọn họ giống như những con sư tử đang tranh giành địa bàn đi săn của mình, chỉ cần có kẻ xâm phạm và khiêu khích thì sẽ xảy ra những trận giao chiến và đối đầu nguy hiểm.

Alex là một người thông minh, chỉ nghe anh nói như vậy cậu đã có thể nhanh chóng đoán được sự tình: “Nơi này có phải là lãnh địa của anh không? Ý em là… cả thành phố này ấy.”

“Ừm.” Ross đang ngồi sát cậu, tiếng đáp bằng giọng mũi khiến hơi thở của anh phả vào bên cổ cậu làm da gà cậu hơi nổi lên. Cậu nghe anh thấp giọng kể: “Kẻ tấn công em ngày hôm qua là kẻ lang thang, đa số đều là kẻ lang thang bởi phần lớn thành phố có độ ẩm cao đều đã có chủ cả rồi. Các cuộc đụng độ và tranh chấp thường xuyên xảy ra ở những thành phố này vì thi thoảng có những kẻ không biết tự lượng sức mà chủ động tìm đến thách thức. Kể ra thì kẻ lang thang không bị gò bó quá nhiều bởi luật pháp vì chúng có thể rời đi bất kỳ lúc nào, nhưng kẻ có lãnh địa riêng thì không như vậy…”

“Như anh, anh phải giấu mình, đúng không? Giấu mình khỏi cảnh sát, khỏi những người dân bình thường, khỏi… em.”

“Ừ.” Anh thở dài nhưng rồi rất nhanh sau đó đã lấy lại tinh thần mà giải thích tiếp cho cậu nghe.

Anh nói những kẻ có lãnh địa riêng luôn có năng lực mạnh, nhưng một vài trói buộc trong xã hội loài người sẽ khiến cuộc giao tranh của bọn họ trở nên cân bằng. Không khó để hiểu vì sao Marilyn lại chẳng thèm đắn đo suy nghĩ quá nhiều mà đã làm ra một loạt hành vi xâm phạm lãnh địa.

Cuộc nói chuyện này Ross gần như không giấu giếm điều gì, chỉ cần Alex hỏi anh đều sẽ nói, mà điều Alex không hỏi anh cũng sẽ chủ động nói ra.

Alex bỗng nhiên tò mò một chuyện: “Ừm, anh này, việc đi săn của anh diễn ra như thế nào vậy? Ý em là làm sao để anh chọn ra… con mồi của mình?”

Khi nói đến chữ “con mồi” cậu có hơi khựng lại vì không quen gọi đồng loại của mình bằng danh từ này. Thế nhưng đối với anh mà nói thì nó là một danh từ mô tả thích hợp nhất rồi.

Ross trầm ngâm, dường như anh không biết phải bắt đầu kể từ đâu, sau khi ngẫm nghĩ vài giây thì đứng dậy đi vào phòng ngủ một chốc rồi lại trở ra, bấy giờ trong tay anh cầm theo một quyển sổ nhỏ. Khi ngồi xuống cạnh Alex, anh chậm rãi mở nó ra cho cậu xem danh sách những cái tên được ghi dài trên trang giấy.

Anh chỉ vào cái tên đầu tiên, nói: “Hai mươi ba tuổi, sử dụng ma tuý, có tiền sự cướp có vũ khí.”

Anh lại chỉ vào cái tên thứ hai: “Bốn mươi tuổi, buôn lậu, người đến từ nơi khác, mỗi năm ghé thăm Estaban vài lần.”

Tiếp đến là cái tên thứ ba: “Khách hàng của gã buôn lậu, nhưng gần đây có vẻ như hắn rất yên lặng.”

Cứ thế, Alex nghiêm túc nghe anh đọc tiểu sử của mười cái tên trong trang đầu tiên.

Phong Ngoa

Add comment

error: Alert: Copy không được đâu bé ơi!!!