PHONG NGOA

Chương 35: Tim đau

Ali vốn đang chờ ở ngoài cửa, mà cửa phòng tắm và tường ngăn cách giữa phòng tắm và phòng ngủ thì chỉ là một lớp kính mờ, chỉ cần bên trong có bật đèn thì người ở bên ngoài hoàn toàn có thể thấy được bóng dáng thấp thoáng mờ ảo bên trong. Gần như lúc Hoàng Bách xảy ra chuyện Ali đã biết được, cậu nhẹ nhàng đẩy cửa ra. Cửa không khóa, đây cũng là thói quen của hai người bọn họ khi ở chung với nhau. 

Ali thò đầu vào, gọi một tiếng: “ Anh Bách?”

Chỉ thấy trên sàn nhà là một bộ đồ ngủ bằng lụa đen quen thuộc đang nằm trơ trọi. Không đúng, kỳ thật nó cũng không phải là nằm trơ trọi, mà phồng lên, nơi phồng cao cứ nhích qua nhích lại, dường như bên dưới lớp vải có một con vật gì đó bị chôn vùi. 

“Anh Bách?” Ali lại gọi một tiếng, bước tới, toan giở bộ đồ lên thì đã nghe thấy tiếng kêu của Hoàng Bách, tiếng kêu rất nhỏ, cứ như bị cái gì bịt lại: “Ali, em đâu rồi? Sao đột nhiên tối thui vậy?”

Theo sau đó là vật nhỏ bị chôn dưới bộ quần áo ngọ nguậy càng dữ dội hơn. 

Ali gấp gáp không chờ nổi mà giở nó lên, có điều cậu vẫn rất cẩn thận, đề phòng động tác của mình khiến vật nhỏ trong đó bị giật ngã. 

“A!”

Không biết là ai hô lên trước nhưng rõ ràng là Hoàng Bách lẫn Ali đều phát ra cái âm thanh này. 

Hoàng Bách chỉ thấy trước mắt bỗng nhiên sáng ngời, sau đó… sau đó một Ali khổng lồ xuất hiện, làm con tim bé nhỏ của anh muốn rơi ra ngoài. 

Anh kinh sợ a một tiếng, không rõ chuyện gì đang xảy ra. Mà Ali thì hô lên chỉ đơn giản là vì bị cảnh tượng trước mặt làm cậu muốn xỉu… là dễ thương xỉu đó. Ối trời ơi, người yêu biến nhỏ, nhỏ xíu, toàn thân da thịt trần trụi vì chẳng mặc vừa bộ đồ của mình mà phơi bày ra toàn bộ, còn dùng ánh mắt mơ hồ và mờ mịt ngẩng đầu nhìn mình. Ali cảm thấy máu mũi mình đã chảy ra ồ ạt. 

Cậu ngồi xổm xuống run rẩy gọi một tiếng: “Anh Bách…”

Trời ạ, anh Bách của mình nhỏ lại trông dễ thương quá hu hu, như búp bê nhỏ của mình vậy đó, nhìn xem, kích cỡ này quá hoàn mỹ, có thể bỏ vào túi áo luôn này.

Mà Hoàng Bách thì hoảng rồi: “Ali em làm sao vậy? Sao em lại trở nên khổng lồ…” Nhưng chưa nói hết câu anh đã nhận ra điểm bất thường. Không đúng, không phải là Ali trở nên khổng lồ, mà là… Anh đảo mắt nhìn cảnh tượng xung quanh, chiếc vòi sen dường như là một toà cao ốc bất tận, bồn tắm như một vách núi dựng thẳng, mà quan trọng hơn hết là trên người anh trần trụi, dưới chân là xúc cảm mềm mại quen thuộc của lụa, còn trên tay người yêu rõ ràng là chiếc áo ngủ của mình. Mọi thứ đã nói rõ, không phải Ali to ra, mà là anh teo nhỏ lại!!!! 

Chỉ thấy Ali bỗng nhiên run lẩy bẩy. Anh lập tức lo lắng quẳng hết cái gì đó mà teo nhỏ với không teo nhỏ ra sau đầu, vội chạy tới bên chân cậu, quan tâm hỏi: “Ali, em làm sao vậy? Sao tự nhiên phát run như bị bệnh thế này?”

Ali vội vàng phủi tay: “Không, em không sao. Chỉ là… anh quá đáng yêu rồi. Ư~”

Hoàng Bách ngây ra, sau đó trừng mắt nhìn cậu, cuối cùng lại thành bất đắc dĩ. Anh cố sức lôi kéo cái quần đang nằm chỏng chơ trên sàn muốn che lại hạ thân của mình, vừa kéo vừa nói: “Thì ra đây là cái mà em hỏi anh đồng ý với em, đúng không? Muốn biến anh thành tí hon? Hửm?”

Ali gật gật đầu, hai mắt long lanh nhìn anh, không cần nói cũng biết nội tâm cậu lúc này có bao nhiêu sóng gió, chỉ hận không thể cầm anh lên liếm một trận. Quá dễ thương rồi. Aaaa, cái gì cũng nhỏ xíu hết à, cưng quá đi. 

Bây giờ Hoàng Bách chỉ cao khoảng một gang tay của cậu, chính là cái kích thước có thể nằm gọn trong lòng bàn tay người yêu theo đúng nghĩa đen. 

Cậu cẩn thận đưa tay ra muốn cầm lấy anh rồi lại không biết nên cầm lấy từ chỗ nào, vừa quắn quéo trong lòng vừa lúng túng không thôi. 

Hoàng Bách cười chọc cậu: “Có kế hoạch mà không biết thực hành à? Xoè tay ra.”

Ali nghe lời xoè lòng bàn tay ra, Hoàng Bách túm theo cái quần đã trở nên quá khổng lồ với mình, vừa che hạ thân vừa bước vào lòng bàn tay cậu, ngồi phịch xuống. 

“Như thế này sẽ không phải đắn đo không biết nên cầm chỗ nào của anh.”

Ali lập tức cười híp mắt. Quả nhiên chỉ có anh Bách nhà cậu mới bao dung như vậy, bị cậu biến thành người tí hon mà không một lời trách cứ, thậm chí còn chủ động phối hợp. 

Nếu Hoàng Bách nghe được mấy lời này, nhất định anh sẽ đáp rằng, đây không phải bao dung, đây gọi là bản lĩnh đối mặt, sống chung với em cứ thỉnh thoảng dăm bữa nửa tháng lại xảy ra chuyện kỳ lạ, nếu còn không làm quen được thì đúng là khó sinh tồn. 

Ali cẩn thận cong mấy ngón tay lại, để Hoàng Bách vịn chặt rồi mới dám cầm theo cái quần mà anh đang túm, mang cả anh lẫn nó đi ra ngoài. 

Nhẹ nhàng đặt anh lên giường, cậu bảo: “Chờ em tìm đồ cho anh.”

Nói rồi cậu chạy đi mở vali, để lại Hoàng Bách đứng trơ trọi trên chiếc giường hiện giờ đã rộng thênh thang so với mình, nó chẳng khác nào cái sân chạy đua cự li ngắn cả. Ali lại còn đặt anh giữa giường, cậu vừa đi là mất tăm luôn khỏi tầm mắt anh, chẳng thể nào nhìn được cậu đang ngồi xổm lục lọi hành lý tìm đồ cho mình. 

Vậy mới biết cậu đã chuẩn bị sẵn cái trò này từ lâu, đồ cho người tí hon cũng mang theo. 

Hoàng Bách giơ tay nhìn, lại giơ chân nhìn, trong mắt anh mình không có gì thay đổi nhưng rõ ràng so ra thì trong mắt Ali là một tư vị khác. Cũng không ngờ trong lòng cậu lại ấp ủ cái suy nghĩ này với anh. Muốn biến anh thành búp bê có thể bỏ túi sao?

Hưmmm… Anh sờ cằm suy nghĩ, thử tưởng tượng mình cũng có một Ali phiên bản nhỏ xíu. Mỗi ngày đi làm có thể nhét cậu vào túi áo, lén mang theo, đến văn phòng sẽ thả cậu lên bàn làm việc, chuẩn bị mấy đồ vật nho nhỏ cho cậu sử dụng, giống như chơi búp bê, khi xem văn kiện đến mệt mỏi còn có thể thỉnh thoảng ngắm cậu, nghịch nghịch cái tay nhỏ, sờ sờ cái đầu xù.

Lại nghĩ tới đôi môi mọng nước bình thường là kẻ hôn mình đến ngạt thở giờ lại bị mình dễ dàng bịt kín, còn có thể liếm láp toàn thân cậu, con quái vật hùng vĩ nào đó bình thường thích rong ruổi tác quái trong cơ thể mình chắc chắn cũng sẽ trở nên bé bé xinh xinh, bình thường ngậm vào không hết lúc ấy hẳn sẽ có thể dễ dàng mút một phát khiến cậu điên đảo luôn. 

Càng nghĩ vành tai anh càng nóng. Mẹ nó, cái trò biến người yêu thành phiên bản tí hon đúng là kích thích, chẳng trách cậu lại ôm tâm tư xấu xa này với mình. Bây giờ tưởng tượng ngược lại, những gì anh có thể làm với Ali phiên bản nhỏ vậy Ali cũng có thể làm với anh lúc này, nghĩ thôi đã thấy nóng trong người, còn có chút gì đó chờ mong nữa. Cái này người thường đừng ai mong hưởng được, chỉ có làm bạn trai của phù thủy mới có phúc lợi này mà thôi. Hoàng Bách đắc chí trong lòng. 

“Anh Bách.” Bên tai bỗng vang lên tiếng gọi của người yêu, kéo suy nghĩ đã bay đi xa của Hoàng Bách trở về. 

Ali đã đến bên giường, giương mắt ngóng trông nhìn anh, hai tay để dưới giường như đang giấu cái gì đó. 

Hoàng Bách hít sâu một hơi, cảm thấy mình đã sẵn sàng cho “trận chiến” đêm nay rồi. Anh ngồi xếp bằng trên giường, toàn thân trần trụi nhưng giữa hai chân vẫn được che đậy bởi cái quần ngủ bằng lụa khổng lồ của mình, từ nãy đến giờ anh chỉ kéo một chút ống quần để che thôi. 

Anh nhìn cậu, thấy cậu vẫn còn chần chừ quá thì quyết định chủ động. Anh thả lỏng thân thể, hai tay chống ra sau, hơi ngả người ra, chân dài tách rộng, bộ phận riêng tư ẩn hiện, bày ra toàn bộ sự quyến rũ của mình như một lời cổ động, anh nói: “Được rồi, hôm nay là sinh nhật em, coi như đây là một món quà. Em muốn làm gì anh nào?”

Kỳ thật Ali rất muốn xông lên, nhưng làm một “cậu bé ngoan” của anh Bách, cậu chưa bao giờ cưỡng ép anh điều gì, luôn hỏi trước rằng anh có đồng ý hay không mới dám làm càn. Lần này cậu cũng thấy mình có hơi quá, tuy trước đó đã dụ dỗ được anh đồng ý nhưng rõ ràng anh hoàn toàn không biết cậu còn muốn làm gì tiếp theo thế nên cậu rất lo anh sẽ phản cảm nó, không thích nó, thậm chí là ghét nó, nhưng chỉ vì chiều lòng mình mà anh phải cắn răng chấp nhận. Cậu không muốn như vậy, thế nên cậu không vồ vập thực hiện ngay, mà đến một cách từ từ, như vậy còn là để dò xét xem nếu anh khó chịu về điều đó, ngay trong đêm nay cậu hoàn toàn có thể điều chế thuốc giải để biến anh trở về như cũ. 

Mà động tác gọi mời này của anh có thể nói ấy hoàn toàn là lời cho phép cậu, thoải mái như thể cậu có ăn anh luôn cũng được nữa. Dịu dàng và chiều chuộng trong mắt anh chưa bao giờ vơi cả. Cậu đột nhiên thật muốn khóc. 

Hoàng Bách không hiểu ra sao, đang trong tình huống kích tình như vậy mà nhóc con nhà mình lại bỗng dưng rưng rưng nước mắt. Làm anh lại lần nữa giật mình hoảng sợ, tưởng là cậu gặp phải rắc rối gì. 

Anh vội khép chân lại, đứng bật dậy, cũng mặc kệ vải không che phủ được hạ thân của mình mà chạy bước nhỏ đến gần cậu, lo lắng hỏi: “Làm sao vậy? Em khó chịu ở đâu à? Là do điều chế thuốc cần nguyên liệu gì kỳ lạ để lại tác dụng phụ cho người điều chế sao?”

Điều này không phải là anh chưa từng gặp qua, có vài lần Ali vì thế mà bị choáng đầu hoa mắt do thành phần dung hợp bị xung đột quá mức gây ra tác dụng phụ cho người điều chế, còn hại cậu phát sốt một phen. Lúc này khiến anh không thể không nghĩ đến trường hợp đó mới lo lắng không thôi, vội vàng ngoắc tay muốn cậu xích lại gần để anh xem thế nào. 

Ali hít mũi, kề cái mặt bự xuống sát giường. Chỉ thấy anh người yêu phiên bản tí hon của mình duỗi cánh tay nho nhỏ ra, không ngừng sờ trán mình kiểm tra nhiệt độ. 

“Không nóng sốt, có nhức đầu hay chóng mặt không? Khó chịu chỗ nào? Nói anh nghe.”

Ali ra chiều như khổ sở lắm, chỉ thấy cậu giơ tay ôm tim: “Em khó chịu ở đây nè.”

Hoàng Bách sững sờ, sau đó hiểu ra tên nhóc này có ý gì, là bị dáng vẻ của anh làm cho thích đến đau tim à?

Anh không khỏi phì cười, thật là, hại anh lo lắng bừa bãi một phen. 

Ali lại thấp giọng nỉ non: “Sao anh cứ bao dung như vậy, em bị anh chiều hư rồi.”

Hoàng Bách cười nhìn cậu: “Hư thì người đánh đòn em cũng là anh.”

Ali ôm ngực: “A a a tim em lại đau.” Anh người yêu bé xíu nói muốn đánh đòn mình, giọng điệu còn đầy chiếm hữu tỏ vẻ chỉ có anh mới có thể làm như thế với mình, người khác đừng hòng. Quá đau tim rồi, cậu xỉu! 

Kỳ thật Hoàng Bách rất hiểu suy nghĩ của cậu. Anh biết dù cậu có ham muốn riêng, thích thử những cái mới lạ nhưng lúc nào cũng nghĩ cho anh, chỉ cần anh tỏ vẻ không thích, nếu thật sự không thuyết phục được anh, cậu chắc chắn sẽ không làm. Và những cái mới mẻ cậu muốn thử cũng luôn được kiểm soát sẽ không gây ra nguy hiểm nào cho anh. Vậy nên kỳ thật anh hoàn toàn không có phản đối gì, cùng lắm thì ban đầu sẽ bị sự kỳ lạ của nó doạ sợ một phen thôi. 

Anh vuốt vuốt gò má bóng bừng của cậu, chủ động hôn lên: “Được rồi, đừng nghĩ lung tung nữa, anh đã đồng ý với em thì là đồng ý, em muốn làm gì cứ làm đi. Thật ra, anh có một chút chờ mong đó, đừng làm anh thất vọng.”

Phong Ngoa

Add comment

error: Alert: Copy không được đâu bé ơi!!!