Bạch tuộc ở nhà đợi Nam Trà, giữa chừng buồn bực ngồi dậy, không biết nghĩ gì mà leo xuống giường chạy ra ngoài ao, với tay vào trong nước đập đập.
Hồi lâu sau cá thân dẹp ngoi lên: “Thủ lĩnh, có gì cần căn dặn?”
“Nói cá lớn đặt thêm một lô “hàng”.”
Bạch tuộc biết cái diện mạo này của mình trong thế giới con người không thể nào gọi là đẹp được, nó cảm thấy vẫn nên đặt thêm hàng về để luyện tập, tránh cho sau này lại đến nhà anh vợ rồi bị mất mặt. Cũng tại thời gian lần này gấp quá, nếu không thì nó đã không tới mức mang cái thân này ra khỏi ao.
Nó cảm thấy, tốt nhất là nặn ra cái diện mạo nào đẹp mắt cỡ Nam Trà ấy, nó thích Nam Trà, trong mắt nó cậu trông rất dễ thương. Chứ để cậu suốt ngày đi chung với một ông chú béo bụng, nó cảm thấy cậu không đòi ly hôn thật là may mắn.
Mà Nam Trà lúc này đã sắm về vài bộ đồ size lớn, đảm bảo bạch tuộc có thể mặc vừa, sẵn tiện mua thêm mấy bộ đất sét đồ chơi của con nít cho bạch tuộc nhà mình. Cậu cảm thấy mình có thể giúp nó nâng cao trình độ khéo tay một chút.
Nghĩ đến cái người mập mập béo béo ở nhà, cũng may là gương mặt trông tạm được, thậm chí còn hiền và phúc hậu, Nam Trà cười vui vẻ
Cậu vừa về tới nhà đã trông thấy ai đó đang quấn chăn lấp ló sau cửa, rõ ràng là đợi mình. Nhác thấy cậu thì vui vẻ ra mặt, chạy đến giúp cậu mang đồ vào trong nhà.
Bạch tuộc hình như rất không quen với hình người, nhớ lại tám cái xúc tu linh hoạt của nó khi cởi đồ cậu ra để ứa ừa, phải nói là cởi nhanh lắm, ấy thế mà vừa biến thành người thì hệt như con nít, rõ ràng biết mặc quần áo như thế nào nhưng động tác cứ trúc trắc không thôi. Trông rất buồn cười.
Nam Trà đứng dựa cửa, hai mắt nhìn chằm chằm ai đó không ngừng loay hoay, mãi tới khi bạch tuộc vì mặc quần lót mà phải thả cái chăn quấn nửa người dưới ra, cậu đã cười tới mức bật ngửa.
“Ha ha ha ha!!”
Bạch tuộc xấu hổ kéo chăn lên che chỗ đó lại, buồn tủi nhìn Nam Trà đang cười tới đau cả thắt lưng: “Em cười ta…”
Nam Trà vừa ôm bụng vừa đưa tay quệt nước mắt chảy ra: “Ha ha, Rau Câu Nhỏ, chỗ đó của anh…. Há há há…” Còn chưa nói hết câu lại nhịn không được mà tiếp tục cười.
Bạch tuộc mếu mặt, cái mặt tròn mũm mĩm đầy vẻ tủi thân, xoa bụng nói: “Tại vì đắp dư vào đây nên lúc phát hiện có một bộ phận quên chưa đắp thì chỉ còn tí đất sét thôi QAQ”
Nam Trà chịu không nổi, lăn ra sàn không ngừng run rẩy vì nhịn cười: “Anh… anh thật sự cần nâng cao tay nghề của mình đó…”
Bạch tuộc thẹn quá hóa giận, toàn thân đỏ lè: “Em còn cười ta!”
“Rồi rồi, em không cười…” Vẫn còn run rẩy nằm trên sàn.
Bạch tuộc tức tối, vứt chăn qua một bên, nhào tới đè lên người cậu.
“Á, đừng đè em! Em không cười nữa mà! Rau Câu Nhỏ… ưm ~~” Bạch tuộc nào đó hồi sáng sớm vừa được dạy một khóa hôn môi cấp tốc đã tiếp thu rất nhanh, ngay lúc này thực hành với thầy giáo của mình.
Nam Trà bị hôn cho thở không xong, đã vậy còn đang buồn cười, làm sao có thể so với một sinh vật sống dưới nước vốn có thể nín thở cực kỳ lâu, rất nhanh đã giương cờ trắng đầu hàng.
Lúc bạch tuộc buông cậu ra, hai môi cậu nhiễm lên vệt nước bóng loáng, ửng hồng, trông rất ngon miệng, bị liếm một cái, Nam Trà vừa cười khẽ vừa nói: “Em biết vẽ, để em dạy anh chắc có thể nâng cao trình độ đắp nặn cơ thể người của anh.”
Ngoại trừ viết sách, một nghề khác của Nam Trà còn là vẽ, chỉ là từ lúc dọn nhà về đây gặp nhiều thứ mới lạ quá, bao nhiêu ý tưởng cho sách đều nảy ra trong đầu khiến cậu chỉ lo tập trung vào một việc mà lơ là mất, cậu nghĩ cũng nên bắt đầu vẽ vời lại tránh cho bị cứng tay.
Bạch tuộc thì vừa nghe nói “vợ” yêu muốn dạy học cho mình thì hớn hở, hai mắt sáng lên: “Ta vừa bảo cá lớn đặt thêm một lô “hàng”, dùng để luyện tập.”
Nam Trà lắc đầu: “Nghe anh nói thì nặn xấu sẽ phải vứt đi, rất uổng, em có mua đất sét cho anh tập nè. Trên đường đi lúc rảnh có thể lấy ra luyện.” Nói rồi cậu vỗ vỗ lưng bạch tuộc: “Được rồi, anh đứng lên đi, em mặc quần vào cho.”
Nhắc lại vụ mặc quần, bạch tuộc nghiêm mặt: “Không cho phép cười ta.”
“Em nào có cười.” Trên thực tế vừa nói câu này vừa cười tủm tỉm.
Bạch tuộc: “…”
Nam Trà được như ý, cậu cầm quần lót lên giúp ông chú bạch tuộc béo bụng tới nỗi khó mà gập người mặc quần.
Khi thấy thứ nho nhỏ kia cậu nhịn không được nhìn thêm vài lần, cỡ này bé hơn cậu một chút, cậu vẫn có chút tò mò mà hỏi: “Anh có thể… dùng hình người… ấy ấy với em không?”
Nếu được thì với kích cỡ thứ này đỡ cho cậu bị dằn vặt tới chết.
Có điều bạch tuộc không chút nghĩ ngợi đã lắc đầu: “Không được, đây giống như lớp da dùng để ngụy trang, ngoại trừ che mắt thì không còn chức năng gì cả.”
Nam Trà mím môi, được rồi, cậu biết bạch tuộc không thể biến thành người mà, bởi vì nếu có thể thì ngay từ đầu đã không dùng thân rau câu tiếp cận cậu rồi.
Bạch tuộc nào đó híp mắt nhìn cậu, hơi lắc hông làm gậy thịt nhỏ kia lắc lư theo: “Làm sao? Em chê đúng không?”
“…Nào có.”
“Ta cũng biết nó nhỏ xíu, nhưng mà em cứ yên tâm, cái này chỉ để trưng. Nếu em muốn, bất cứ khi nào ta cũng có thể quay trở về nguyên hình.”
Nam Trà nhớ tới cái thứ thật sự mà mình đã làm tình cùng kia, rùng mình một cái, cậu không dám trêu chọc Rau Câu Nhỏ nữa, sợ Rau Câu Nhỏ giận thật sẽ lôi cái thứ to đùng đó ra quất cậu thì có mà chết!
Mặc đồ xong, Nam Trà đứng ngắm nghía một hồi, cảm thấy mình chọn đồ rất ổn, Rau Câu Nhỏ mặc lên trông thật sự giống như một ông chú phúc hậu hiền lành. Chắc là anh Liên sẽ không có ác cảm, cũng sẽ không… thật sự mang Rau Câu Nhỏ đi “nhúng lẩu” đâu.
Đừng thấy anh Liên luôn ôn hòa nhưng thật ra chỉ cần ai đó làm ảnh giận lên hoặc bắt nạt cậu, anh Liên đều có thể biến thành kẻ đáng sợ. Nam Trà nhớ đến hồi còn nhỏ cậu bị bắt nạt, kết cục của mấy đứa bắt nạt cậu đều bị anh Liên dạy cho một bài học, sau này không ai dám đụng tới cậu nữa.
Vé xe trở về thành phố đã sớm được mua. Ngồi trên xe, Nam Trà hơi nghiêng người về phía Rau Câu Nhỏ nhà mình, nhỏ giọng hỏi:
“Rau Câu Nhỏ, đang nghĩ gì vậy?”
Rau Câu Nhỏ vẫn còn đang lạ lẫm mân mê vạt áo, không phải là nó chưa từng mặc quần áo của con người nhưng thật sự đã lâu lắm rồi mới khoác lên cái lớp ngụy trang này. Bình thường trong hình dáng bạch tuộc đều… khỏa thân, nên lúc này mặc đồ không tránh khỏi việc lạ lẫm. Nghe cậu hỏi thì ngước mắt nhìn, cũng hơi nghiêng người dựa vào vai cậu.
“Đang nghĩ nên nói gì với anh Liên của em.”
Thật ra, bạch tuộc khi nói chuyện vẫn chỉ có mình Nam Trà nghe được, người ngoài sẽ chỉ thấy miệng nó nhép nhép nhưng không phát ra âm thanh nào cả. Có điều lúc này cả hai ngồi gần nhau, còn rúc đầu vào nhau mà rì rầm nên không ai để ý thấy có một cậu thanh niên đang “tự hỏi tự trả lời”.
“Thì nói là bạn trai em thôi.” Nam Trà cười: “Anh Liên biết em thích con trai mà.”
“Ồ. Vậy thì tốt rồi.”
“Nên Rau Câu Nhỏ đừng căng thẳng.”
Nói rồi Nam Trà nắm lấy tay nó. Rau Câu Nhỏ hơi ngại ngùng, nhưng phần lớn vẫn là vui vẻ, cũng cười cười nắm lại tay cậu.
Vốn tưởng kỳ này sẽ thuận lợi ra mắt anh vợ, nhưng có một điều mà Nam Trà không lường trước được.
Add comment