PHONG NGOA

Chương 35: Bệnh hoạn

Theo sự lớn dần của cái thai, mức năng lượng mà nó đòi hỏi ngày càng nhiều. Trong quãng thời gian này đã có thêm vài lần anh dùng hình dạng biến hóa hoàn toàn để âu yếm cậu. Dưới sự bổ sung “dinh dưỡng” đầy đủ như thế, sau hai tuần các vết thương trên cơ thể Sam đều đã lành lại gần hết, móng tay và chân cũng mọc ra một phần. Tuy nhiên bụng cậu cũng dần lớn hơn, ngay cả khi mặc áo rộng vẫn có thể thấy được phần bụng tròn nhô lên sau lớp áo. Cảm giác nặng nề khó chịu khiến tâm tình Sam không tốt lắm, cậu vẫn luôn gặp phải ảo giác và những cơn ác mộng. 

Không biết đây là lần thứ mấy Sam giật mình tỉnh lại lúc nửa đêm, mồ hôi lạnh túa ra trên trán. Cậu thở hồng hộc, trong bóng đêm đảo mắt nhìn quanh xác định đây là phòng mình, phía sau lưng là hơi ấm quen thuộc của anh mới an tâm thả lỏng cơ thể. 

Cậu khó chịu xoa bụng, nặng nhọc trở mình.

Bên tai lập tức vang lên tiếng thì thầm khàn khàn: “Sao thế? Không ngủ được à?”

Dứt câu, một bàn tay lớn vươn đến đặt trên cái bụng tròn của cậu xoa nhẹ hai cái, sau đó nó dời đến phần eo nhức mỏi của cậu rồi mát xa. 

Sam biết anh lại bị mình đánh thức, cậu thở hắt ra một hơi, dụi mặt vào vòm ngực trần rộng lớn của anh, buồn bực nói: “Em gặp ác mộng.”

“Ác mộng thế nào?” Anh thì thầm hỏi.

Cậu kể rằng thấy mình ngồi trong bồn tắm, bụng ngày một to hơn, chẳng biết vì sao vùng da trên bụng lại mỏng đến mức có thể thấy rõ một ổ dòi đang bò lúc nhúc bên trong. Chúng chen chúc nhau tranh giành chất dinh dưỡng và rồi từng con trong số chúng lớn lên cho đến khi da bụng mỏng không thể giữ được nữa và rách toạc. Máu cùng lũ dòi đổ ra như suối, một nửa thân mình của cậu chìm ngập trong bồn chứa ấu trùng và máu của bản thân.

Sam biết đây là nỗi ám ảnh do cậu tự tạo thành, nhưng dù cố cách mấy cũng không sao xua đi được những ý nghĩ và tưởng tượng kinh hoàng về giai đoạn sinh nở sắp gần kề. Thậm chí nó còn diễn ra nhiều đến mức trở thành ảo giác kể cả khi cậu đang tỉnh táo. 

Dường như anh biết cậu đang sợ, vòng tay anh ôm cậu chặt hơn, vừa vuốt tóc cậu vừa kiên nhẫn giải thích: “Sam của tôi, trong bụng em chỉ có một sinh mệnh mà thôi, không phải là một đàn. Hiện giờ vỏ trứng của nó đã mỏng dần và sắp tiêu biến rồi, nhanh thôi, nó sẽ hóa thành nhộng.”

Nhộng, đối với loài bình thường, đó là pha thứ ba của côn trùng biến thái hoàn toàn, về phần côn trùng lai thì cậu hoàn toàn không biết nó nằm ở pha thứ mấy. Có điều, cậu biết một vài kiến thức về nó, nhộng cũng chia làm ba loại, một loại là nhộng trần với các bộ phận như râu, chân, cánh,… không bị dính liền vào thân mà có thể hoạt động được giống như khi đã trưởng thành, đa số các loài bọ cánh cứng đều thuộc dạng nhộng trần. Loại thứ hai là nhộng màng, chúng có một lớp màng mỏng bao bọc toàn bộ cơ thể như nhộng của loài bướm. Thứ ba là nhộng bọc với lớp màng dày hơn, hầu như không thể phân rõ các bộ phận của chúng trong trạng thái này, ruồi là một ví dụ. 

Sam nhớ đến hình dáng của anh khi biến đổi hoàn toàn, lớp giáp xác đen cứng như cẩm thạch, có lẽ kén nhộng trong bụng cậu sẽ thuộc dạng nhộng trần giống như bọ cánh cứng. 

Cậu khẽ rùng mình, có một chuyện mà cậu vẫn chưa dám đối mặt, đó là… cậu sẽ sinh nó ra như thế nào đây? Liệu rằng bụng cậu có bị xé toạc? Hay nổ tung như cái bong bóng?

“Anh có thể nói cho em biết khi sinh con sẽ như thế nào không?” Sam ngẩng đầu hỏi.

Anh nhìn cậu, trong bóng đêm chỉ có ánh trăng hắt vào từ cửa sổ, đôi mắt anh trở nên sâu hun hút. Anh nhẹ nhàng sờ lên khuôn mặt đã lành lặn của cậu, khẽ nói: “Nếu như tôi nói ra thì em sẽ lại sợ hãi mất…”

Sam cắn môi nhìn anh, nghe thấy anh nói tiếp: “Nhưng mà… Sam của tôi, tôi hứa với em sẽ không để em xảy ra chuyện gì đâu. Khi ấy, em chỉ cần nghe theo tôi là được.”

Nói rồi anh hôn trán cậu một cái, dỗ dành: “Ngủ đi, thời gian này đừng nghĩ nhiều đến chuyện đó, khi em sẵn sàng tôi sẽ cho em biết. Được chứ?”

“Vâng.” Sam mím môi gật đầu, sau đó vùi mặt vào ngực anh, tìm kiếm hơi ấm giúp mình an tâm hơn.

Có lẽ nhờ lời hứa của anh mà cơn ám ảnh dần lui đi, trả lại cho cậu giấc ngủ an ổn đến tận sáng.

Sam không biết trong khoảng thời gian này, có một kẻ vẫn luôn tò mò về chuyện của cậu.

Sự vắng mặt của Sam trong công ty khiến một vài đồng nghiệp quan tâm hỏi han. Nhưng trừ những người thân thiết, còn có gã Lý Văn Mạnh, gã ta đứng ngoài cửa phòng ban của cậu, dùng cặp mắt ti hí của mình không ngừng tìm kiếm bóng dáng cậu bên trong. Nhân lúc một nữ đồng nghiệp mở cửa đi ra ngoài, gã lập tức tóm lấy cánh tay người nọ, nhỏ giọng hỏi: “Hôm nay Sam lại không đi làm à?”

Kể từ lúc Sam không còn đến công ty, gã đã nhớ cậu muốn điên.

Kỳ thật, gã có một sở thích thầm kín nho nhỏ. Gã thích cái loại tình dục cưỡng ép, thích nhìn những kẻ bị mình đè giãy giụa và phản kháng, như thế mới mang lại khoái cảm lớn cho gã. 

Khi phát hiện mình có sở thích như vậy, gã đã thử chơi trò đóng giả với bạn tình, nhưng bản thân biết đó là giả nên gã chẳng mấy thích thú, thậm chí còn chán đến mức không cương được. Sau dần, gã bắt đầu không khống chế được mình, vì quá thèm muốn mà thường xuyên giở trò đồi bại, sàm sỡ người khác, thậm chí còn có lần cưỡng dâm một vũ công nam trong quán bar, ấy là lần sung sướng nhất của gã. Có điều, một hai lần đầu người nọ còn phản kháng kịch liệt, những lần sau dường như phát hiện bị gã chơi rất sướng nên bắt đầu ỡm ờ dạng chân cho gã chịch, cứ thế mà trở nên ngoan ngoãn nghe lời gã, mỗi khi gặp nhau là sẽ quỳ liếm dương vật gã như chó con. Chuyện này khiến gã rất bất mãn, gã không thích cái loại nghe lời!

Vì thế khi gặp Sam, chỉ thoáng tiếp xúc gã đã xác định loại tính cách như Sam chính là người gã muốn tìm, thoạt nhìn thì ngoan ngoãn nhưng vẫn có thể làm ra những hành vi phản kháng thô bạo nếu như bị cưỡng ép, điều đó kích thích ý muốn khám phá và chinh phục của gã. Đã không biết bao nhiêu lần gã tưởng tượng đến việc bắt được Sam, giam cầm và ép buộc cậu cho đến khi cậu không giãy giụa nổi nữa.

Có một con mồi vừa ý như vậy, gã đương nhiên không muốn từ bỏ.

Nữ đồng nghiệp bị gã tóm chặt tay đau đến mức cau mày: “Anh làm cái gì vậy? Buông ra.”

Vừa nói vừa giật tay ra khỏi gã, tâm tình vô cùng bực bội bởi đây không biết là lần thứ bao nhiêu bị gã làm phiền trong suốt mấy ngay qua rồi. Vì thế cô gắt gỏng trả lời: “Không có! Sếp đã nói cậu ấy nghỉ bệnh một thời gian, anh làm ơn đừng tìm tôi hỏi nữa có được không!”

Gã nghe thấy thế thì cười giả lã, giải thích: “Là đồng nghiệp với nhau, tôi quan tâm hỏi thăm một chút thì có làm sao?”

Nữ đồng nghiệp liếc gã một cái, thầm hừ lạnh trong lòng, vì đủ lý do mà cả công ty này chẳng một ai có cảm tình với gã. Cô cũng chắc chắn rằng Sam và gã không hề thân thiết với nhau, thậm chí đã có vài lần Sam than vãn về hành vi bất lịch sự của gã trong phòng vệ sinh khiến cho ai nấy đều khó chịu thay cậu. Có thể nói, nếu để Sam đang bệnh nặng nhìn thấy gã đứng trước cửa nhà mình với lý do đến thăm thì chắc chắn cậu sẽ bệnh nặng hơn. Ai mà biết được gã có thể làm gì chứ!

Lúc cô định nói gì đó đáp lại thì bỗng có giọng nói khàn khàn vang lên ở đầu hành lang: “Có chuyện gì vậy?”

Cả hai cùng quay đầu nhìn, phát hiện có một người đàn ông cao lớn đang đứng ở đó, vẻ mặt hòa nhã nhìn bọn họ.

“Sếp! Không có gì đâu ạ! Em đi trước.” Nói rồi nữ đồng nghiệp vội vàng rời đi. 

Sau những chuyện mà gã Lý Văn Mạnh làm, tất cả mọi người đều nhìn ra được gã để ý đến Sam, mà hiện giờ cậu lại là người yêu của sếp, nữ đồng nghiệp có cảm giác nếu không cẩn thận dính vào rất có thể sẽ gặp xui xẻo.

Hiện tại đang trong giờ làm nên hiếm có ai rời khỏi chỗ ngồi, cô vội vã ôm hồ sơ rời đi khiến hành lang chẳng mấy chốc chỉ còn lại hai người.

Anh nghiêng đầu nhìn chằm chằm gã đàn ông trước mặt, miệng vẫn giữ nụ cười hòa nhã dù ý cười không hề có trong mắt, ngược lại đó còn là một đôi mắt lạnh như đang nhìn người chết.

“Anh Mạnh đến phòng kế hoạch tìm Sam của tôi à?”

Gã ta híp đôi mắt vốn đã ti hí của mình, khiến cho gương mặt trông càng thêm gian xảo.

Sam của tôi.

Cụm từ khiến gã có cảm giác như tên đàn ông mặt người dạ thú này đang thị uy với mình!

Từ sớm trước kia gã đã cảm thấy kẻ trước mặt kỳ thật khác một trời một vực với vỏ bọc thân thiện hòa nhã mà hắn thể hiện ra. Đó chính xác là những gì mà một tên biến thái cần xây dựng để bắt được con mồi. 

Có một bản năng nào đó mách bảo với gã rằng, người này có thể cũng có một sở thích đặc biệt nào đó giống như mình. 

Gã tự biết sở thích của mình có phần bệnh hoạn, mà những kẻ bệnh hoạn thì lại chẳng ưa nhau, nhất là khi cả hai cùng nhắm đến một con mồi. 

Gã đã nhiều lần tự hỏi, nếu gã là người gặp Sam trước thì sao? Có lẽ đã có nhiều cơ hội bắt được cậu rồi!

Gã hơi nhếch khóe môi, nói: “Chào sếp, tôi nghe nói Sam bị bệnh nhiều ngày nay.”

Anh gật đầu đáp: “Đúng vậy, em ấy hiện giờ cần nghỉ ngơi, hôm nay tôi chỉ đến đây xử lý một vài công việc cần thiết rồi sẽ trở về chăm sóc em.”

Gã nhướng mày, trong lòng nói thầm, phải vậy không? Nhưng gã không dám nói thẳng ra, từ đôi mắt lạnh nhạt kia gã cảm giác được kẻ trước mặt rất nguy hiểm, nếu không có nụ cười ôn hòa luôn treo bên môi, gã cho rằng kẻ này đang nhìn một người chết. Gã có thể chắc chắn hắn là dạng người đã có nhiều kinh nghiệm làm đủ chuyện tồi tệ, so với một “tay mơ” như gã thì đúng là khó chơi. 

Phong Ngoa

Add comment

error: Alert: Copy không được đâu bé ơi!!!