Ngủ ngon một giấc đến quá giờ ăn trưa cả hai mới tỉnh lại. Hoàng Bách hiếm khi có ngày nghỉ để ngủ thoải mái, lúc tỉnh còn đôi chút mơ màng, bị Ali ôm mặt hôn sâu mới lên tinh thần.
Không biết là bụng ai kêu rột rột trước nhưng người đề nghị là Ali: “Chúng ta đến khu phố ngày hôm qua ăn đi, ăn vặt thay cơm luôn.”
Hoàng Bách không nghĩ nhiều, cảm thấy chủ ý này rất được, hôm qua cả hai đi dạo không nhiều lắm nhưng bị thức ăn ở đó làm choáng ngợp, cái gì cũng có cũng ngon nhưng bởi vì kế hoạch leo núi nên không thể nán lại lâu, cũng không thể thử nhiều, mà hôm nay vừa hay đang bụng đói cồn cào, anh sẽ dắt cậu đi càn quét mấy gian hàng trong đó một trận.
Hai người đi chơi cả ngày, đợi đến chiều tối mới trở về khách sạn tắm rửa. Hoàng Bách vừa bước ra khỏi phòng tắm đã khiến Ali ngây ngẩn. Anh mặc một chiếc quần tây màu be, không có dây thắt lưng và một chiếc áo sơ mi hoạ tiết cổ cuba*, trông cực kỳ nhiều màu sắc và đầy sức sống hơn hẳn những bộ vest một màu cùng tone mà anh thường mặc đi làm ngày thường, nó giống như một làn gió mới của mùa hè vậy.
*Áo sơmi cổ cuba:
Ali hiếm khi được thấy anh ăn diện nhiều màu sắc như vậy, nhất thời ngây ra nhìn anh hồi lâu vẫn chưa lấy lại tinh thần được.
Hoàng Bách đứng trước gương lớn trong phòng chỉnh sửa cổ áo, thi thoảng lại liếc nhìn cái mặt ngốc của cậu, không khỏi cười: “Sao lại nhìn anh như vậy?”
Ali sực tỉnh, cậu nuốt nước miếng, lắp bắp: “Anh… em nhớ bộ đồ này đâu có trong hành lý.” Bởi vì cậu là người chuẩn bị hành lý mà.
Hoàng Bách cười: “À, lúc gần đi anh nhét vào đó. Trông anh thế nào?”
“Rất đẹp… ý em là, bình thường anh vẫn luôn rất đẹp nhưng hôm nay trông thật khác lạ.” Vừa nói cậu vừa đi đến cạnh anh.
Hoàng Bách nhướng mày: “Khác lạ? Đây là lời khen hay chê bai đấy?”
Ali ôm anh từ phía sau, ngửi ngửi hương sữa tắm trên người anh: “Tất nhiên là khen, người yêu em lúc nào cũng đẹp. Sao hôm nay anh lại như thế này, mặc đẹp như vậy là muốn quyến rũ em sao?”
Hoàng Bách nói: “Còn không phải là để dẫn em đi ăn sinh nhật? Anh đã sớm đặt bàn ở nhà hàng gần đây, chỗ đó cũng có thịt dê, anh nhớ ngày hôm qua em nói muốn ăn thịt dê.” Ngoại trừ hải sản, dù sao đây cũng là vùng núi, thì thịt dê cừu và bò đều đầy đủ, đảm bảo cho cậu muốn ăn cái gì thì ăn cái đó.
Ali vùi đầu vào sau cổ anh, lầm bà lầm bầm: “Anh mặc đẹp thế này thì em biết mặc cái gì bây giờ?”
Hoàng Bách bật cười, xoay người tìm trong tủ ra một bộ cũng có màu sắc tương tự, nhét vào lòng cậu: “Cũng là lúc gần đi anh bỏ vào đó, đi tắm đi rồi thay cho anh xem.”
Hai mắt Ali sáng lên, cậu biết anh Bách sẽ không quên cậu mà, anh còn tự tay chọn quần áo cho cậu nữa, tuy tủ đồ của cậu vốn cũng có rất nhiều thứ là do Hoàng Bách tự tay chọn nhưng điều này cũng không làm giảm mất sự hạnh phúc trong cậu.
Xem màu sắc của chúng, nhìn qua thôi thật giống đồ đôi quá đi, không biết mặc lên sẽ thế nào nữa. Ali nghĩ.
Cậu cấp tốc vọt vào phòng tắm, chờ khi trở ra, toàn thân thay đổi hẳn. Cũng là kiểu dáng tương tự, màu sắc tương tự nhưng sáng hơn một chút, chỉ khác mỗi hoạ tiết trên áo sơ mi.
Hoàng Bách nghiêng đầu đánh giá cậu: “Rất đẹp, hợp với em.” Quan trọng là nhìn chúng ta đích thực như một cặp đôi, cái này là điều quan trọng mà anh muốn.
Đây không phải lần đầu tiên Ali mặc đồ đôi nhưng không hiểu sao lại phấn khích hơn mọi lần. Cậu hôn má anh cái chóc rồi cười hì hì.
Không tốn quá nhiều thời gian để hai người chuẩn bị, dù sao cả hai cùng là đàn ông, chẳng cần phải trang điểm chải chuốt quá mức, về cơ bản tròng lên một bộ quần áo, chỉnh lại đầu tóc là coi như xong, thích thì thêm ít nước hoa.
Lúc ra khỏi phòng, Ali bỗng nhiên nói: “Em để quên điện thoại, chờ em một chút.”
Nói xong thì quay đầu trở về, điện thoại cậu đặt trên đầu tủ lạnh, thật sự giống như để quên, có điều sau khi lấy nhét vào túi cậu lại mở tủ lạnh ra, từ bên trong góc nhỏ cầm lấy một ống thủy tinh, cũng đút luôn vào túi. Bấy giờ mới vui vẻ đi ra ngoài kéo tay anh: “Đi thôi.”
Trong nhà hàng, cả hai cùng dùng bữa, thức ăn rất hợp khẩu vị. Mà người nào đó ngày hôm qua kêu muốn ăn thịt dê cũng ăn rất ngon lành và hết mình, một hồi thì gọi thịt dê hầm ngũ vị, một hồi thì gọi thịt dê nướng… Làm Hoàng Bách nhìn cậu cười tủm tỉm: “Em biết ăn thịt dê nhiều có tác dụng gì không?”
Ali đang phồng má nhai, tròn mắt hỏi: “Dạ không, tác dụng gì?”
“Bổ thận. Tăng cường sinh lực phái mạnh.”
Câu trả lời dứt khoát và đánh vào trọng tâm làm Ali suýt tí thì sặc.
Hoàng Bách lại cười tủm tỉm: “Em đang chuẩn bị cho đêm nay đấy à?”
Ali rối rít buông đũa: “Em không, không có…” Cái này kỳ thật là ngoài ý muốn, cậu không có cố tình đòi ăn thịt dê vì như thế đâu.
Hoàng Bách lại không hề ngăn cản cậu, còn thò đũa qua phần của cậu kẹp lấy mấy lát thịt dê thơm ngào ngạt cho vào miệng. Nhắm mắt thưởng thức. “Ừm. Rất ngon. Em đã ăn nhiều như vậy rồi nếu anh còn không ăn thì đêm nay không chiến nổi với em mất.”
Nói rồi anh bỗng nhiên cầm lấy đĩa thịt dê của cậu dời đi: “Em đổi sang ăn bò đi, đĩa dê này để cho anh.” Sau đó lại đặt vào cho cậu đĩa thịt bò của mình, thành công đổi món ăn.
Ali chỉ biết mắt tròn mắt dẹt nhìn anh một hồi, sau đó cả hai lại cùng cười phá lên. Ali cười đến thở hổn hển: “Sao anh không cản em chứ. Lỡ đêm này làm chết anh thì sao?”
“Thì sau này không còn ai ở bên em nữa, nên em phải tự giác tiết chế lại một chút đi.”
“Nhưng em lỡ ăn nhiều rồi.”
“Ha ha, gọi cho em chén canh hạ nhiệt nhé.”
“Được rồi, không đùa anh nữa. Em nói này.”
“Làm sao?” Hoàng Bách đưa mắt nhìn cậu. Chỉ thấy trong đôi mắt xanh như ngọc lục bảo của cậu loé lên một cái gì đó giảo hoạt lắm. Cậu nắm góc áo anh mà mân mê: “Tối nay anh đồng ý với em một việc nha.”
Cái điệu bộ này của cậu đã quá quen thuộc với anh, cứ mỗi lần cậu sắp có đòi hỏi gì khác thường hoặc quá mức trên giường là sẽ bày ra khuôn mặt hơi ửng đỏ này, cặp mắt trong suốt sẽ đảo loạn, cái tay sẽ mân mê vạt áo. Anh lại gắp một miếng thịt dê lên, ung dung chặn trước một đầu: “Anh sẽ không đồng ý về số lần đâu.”
Ali cười ha ha: “Em không định đòi hỏi về số lần mà.”
“Vậy là về tư thế? Hay địa điểm?” Hoàng Bách đoán.
Ali chỉ cười mà không đáp. Hoàng Bách nhịn không được mà nhéo mặt cậu: “Được rồi, nhưng sẽ không phải về số lần. Anh nói trước đó, nếu làm quá thì anh sẽ chết, anh già rồi.”
Nghe thấy lời này Ali như con cún mừng rỡ mà ngoắc đuôi lia lịa, sáp tới cọ anh một chập, trong lòng đốt pháo ăn mừng, có được sự đồng ý của anh thì còn chần chờ chi nữa. Nhưng cậu không lấy ống thủy tinh trong túi ra ngay, cậu muốn xem vẻ mặt bất ngờ của anh khi đó hơn. Vì thế cậu cố ý gọi thêm một phần canh, nhân lúc anh không để mà lén đổ ống nước thuốc vào chén sau đó múc canh vào.
Nước thuốc có màu cam, mà nước canh bởi vì có củ dền nên màu đỏ, hai loại hoà lẫn vào hoàn toàn không nhìn ra có gì bất thường.
Sau đó đưa cho anh, phấn chấn chờ anh uống hết.
Tác dụng của thuốc sẽ không xảy ra ngay, tầm bốn mươi phút mới có tác dụng, dự tính về đến khách sạn là có thể chơi đùa được rồi.
Hoàng Bách không hề biết điều gì đang chờ mình, anh vẫn cứ ung dung thong thả ăn phần tráng miệng, nói một ít chuyện phiếm với cậu, hỏi cậu có muốn đi đâu nữa không. Tất nhiên là Ali chỉ muốn về khách sạn ngay lập tức, sau đó chờ tác dụng thuốc kéo đến rồi chơi đùa, vì thế cậu chỉ chỉ ổ bánh kem mà Hoàng Bách mua cho mình tỏ vẻ: “Em muốn về khách sạn ăn bánh kem.”
Hoàng Bách tất nhiên là chiều ý cậu, anh không có vấn đề gì, gọi người gói lại ổ bánh kem trên bàn, cái này là anh đặt riêng, nó được mang đến nhà hàng lúc cả hai vừa tới, sinh nhật không thể thiếu bánh kem mà.
Vốn tưởng rằng đêm nay sẽ là một đêm ấm áp và kích thích, hai người cùng nhau ăn bánh kem mừng Ali bước qua cái xuân xanh thứ hai mươi ba, sau đó hôn nhau, đút kem cho nhau, thuận tiện cởi đồ rồi lăn giường. Nhưng không ngờ dọc đường về chẳng hiểu vì sao anh có chút buồn ngủ, thậm chí còn ngủ gật, anh rất lấy làm lạ vì lúc nãy anh không uống nhiều rượu lắm, mà tửu lượng của anh bình thường cũng không tệ đến thế. Chẳng rõ vì sao bây giờ lại như cắn phải thuốc ngủ, mắt cứ díp lại với nhau. Mà càng lạ hơn là về đến khách sạn cơn buồn ngủ lại biến mất tăm không thấy, giống như cái người ngủ gật đã ngã vào lòng người yêu ban nãy là một người khác vậy, tỉnh táo lạ thường. Có điều chẳng được bao lâu, thay thế cho cơn buồn ngủ là một luồng nhiệt kỳ lạ dâng lên trong cơ thể.
Mới đầu Hoàng Bách cho rằng mình ăn quá nhiều thịt dê gây nóng trong người, cần tìm Ali để phát tiết hạ hỏa. Nhưng ngờ đâu, anh chỉ vừa thay đồ xong đã cảm thấy chóng mặt, mọi thứ xung quanh quay cuồng rồi trở nên to dần to dần. Sau đó rơi vào một không gian tối sầm.
Add comment