PHONG NGOA

Chương 34: Kết thúc một hành trình, mở ra một hành trình mới

Andrew và Trường Ninh cùng xông ra ngoài, vừa đúng lúc nhóm vệ sĩ ở phòng đối diện phá cửa xông ra, dáng vẻ bọn họ như thể vừa dùng rất nhiều sức lực chứ không đơn giản chỉ là mở cửa.

Một vệ sĩ vừa trông thấy hai người Trường Ninh thì nói: “Có kẻ động tay vào khóa cửa phòng.”

Andrew thầm nghĩ: Quả nhiên là đánh chủ ý lên cả Naqvi.

Nhóm vệ sĩ và hai người bọn cậu chạy sang, bởi vì hạng phòng là loại phòng tổng thống, rất rộng, thế nên trên một cái hành lang dài cửa của hai phòng cách nhau khá xa.

Một vệ sĩ vừa chạy vừa hỏi chuyện, khẽ liếc mắt nhìn cây súng mà Trường Ninh cầm trong tay: “Vừa nãy tôi nghe thấy tiếng súng.” 

Trường Ninh cũng không vòng vo: “Bị tập kích, là chủng tộc bị nguyền rủa, xác còn ở trong phòng.” 

Khi cả bọn đến trước cửa phòng Naqvi, một vệ sĩ lấy dụng cụ ra muốn mở khóa từ bên ngoài thì bỗng dưng cạch một tiếng, cửa đúng lúc bật mở, Khải Liên đứng phía sau cánh cửa nhìn mọi người: “Đúng lúc lắm, tôi cũng đang định đi gọi bác sĩ đây.”

Nói rồi anh hơi nghiêng người, để tất cả đi vào.

Cảnh tượng bên trong không khác gì vừa có bão quét qua, đồ vật rơi rớt dưới đất, ghế sopha bị một loạt gai xương đâm thành con nhím, bàn trà vỡ đôi, tủ kính chứa cánh tinh linh vốn được phủ vải đặt trong góc phòng lúc này bị mở toang ra, bên trong trống rỗng, mặt kính bể nát, vụn thủy tinh sắc nhọn rơi đầy trên sàn.

Andrew thấy tủ kính như vậy thì biết suy đoán của mình đúng rồi.

Cậu đưa mắt nhìn về phía kẻ đang nằm sõng soài trên mặt đất, hoặc là nói… một cỗ thi thể. Cỗ thi thể này bị đứt làm đôi, nội tạng xổ ra, máu lênh láng một vũng, tuy thi thể đã biến thành như vậy nhưng vẫn có thể thấy rõ y phục là cùng một kiểu với ba kẻ đã tấn công mình. 

Andrew đi qua đá đá cái xác, hỏi: “Ai làm vậy?”

Nhìn tử trạng thế này, cậu biết trước khi kẻ này bị cắt thành hai nửa hẳn đã bị đánh rất dã man, khuôn mặt sưng vù ứ máu, tay chân gãy xương cong thành những hình dáng kỳ quái. Đánh người thành thế này Andrew chỉ nghĩ đến một khả năng.

Khải Liên không đáp. Đợi các vệ sĩ vào hết thì đóng cửa lại rồi đi đến bên chiếc giường lúc này đã được phủ mành che – giường của phòng tổng thống được thiết kế đặc biệt, khi cần riêng tư sẽ có màn mỏng phủ xuống, anh vì không muốn để Naqvi phải nhìn cảnh tượng thi thể máu me này nhiều nên tạm thời buông mành xuống. 

Hai người Andrew và Trường Ninh cũng vén màn lên xem, hắn lúc này đang ngồi trên giường ôm cánh tay, sắc mặt rất tệ.

Không cần Khải Liên nói gì, Trường Ninh đã nhanh chóng lấy hộp dụng cụ cứu thương, chuẩn bị kiểm tra cho hắn, hộp cứu thương là lúc nãy khi chạy vội ra khỏi phòng đã cầm theo: “Cậu bị thương ở đâu?”

Khải Liên kéo nhẹ cánh tay hắn ra, để lộ mấy vết loang lổ màu đỏ nhìn qua trông giống như vết bỏng nặng: “Dính phải axit của tên đó.” Nói rồi anh hất cằm về phía cỗ thi thể trên sàn: “Tôi đã sơ cứu qua, không bị ăn mòn quá sâu nhưng vẫn để lại vết loét lớn.” 

Khi đó Khải Liên được Naqvi ôm lấy phía sau lưng mà bảo vệ, khoảnh khắc đó anh chỉ cảm thấy sợ hãi tột cùng, nếu Naqvi gặp phải chuyện gì thì anh biết làm sao? Anh đã theo bản năng mà nhanh chóng nghiêng người né tránh, thế nhưng Naqvi vẫn bị trúng một ít vào cánh tay. Nếu không phải anh nhanh chóng xử lý thì nó đã ăn mòn vào trong xương rồi, có thể thấy thứ axit đó kinh khủng thế nào. 

Trường Ninh kiểm tra, đúng như Khải Liên nói, may là xử lý kịp thời nên chưa bị ăn mòn quá nhiều, vết thương chỉ như vết loét bình thường, có điều nạn nhân sẽ rất đau, cảm giác không khác nào bị bỏng. Anh nhanh chóng lấy thuốc và bông băng ra xử lý. 

Andrew lại vén màn bước ra, đến gần cái xác mà kiểm tra, cậu hỏi: “Còn một tên đâu?”

Khải Liên không hỏi vì sao cậu lại biết không chỉ có một kẻ, câu trả lời đã quá rõ ràng khi chiếc tủ kính trống rỗng, chắc chắn phải có một tên trốn thoát mới có thể mang cánh tinh linh đi. Anh chỉ đáp hai từ: “Xổng rồi.”

Sau đó anh rũ mi quan sát Trường Ninh xử lý vết thương cho Naqvi: “Đau không?”

Naqvi lắc đầu.

Khải Liên đưa tay sờ sờ má hắn: “Sắc mặt em rất tệ.”

Naqvi lại tiếp tục lắc đầu: “Không phải do vết thương. Em chỉ nghĩ… nếu lúc đó không tránh đi kịp, thì chẳng phải anh đã…” Sắc mặt của hắn tệ rõ ràng là vì nghĩ lại mà sợ, không dám tưởng tượng nổi nếu chiếc cánh còn lại của anh bị thứ axit đó ăn mòn. Anh đã nói với hắn, nơi chí mạng nhất của tinh linh không phải trái tim, mà là phần gốc của đôi cánh, vị trí và góc độ của kẻ phun axit kia rõ ràng là nhắm vào nơi đó, nếu không phải có cánh tay hắn che chắn thì đã… 

Càng nghĩ sắc mặt hắn càng tệ, khi ấy hắn đã điên lên, bất ngờ phản kích ngay cả khi tay đau muốn tê liệt, đánh cho tên khốn đó nát như tươm, thế mà vẫn chưa hả dạ, lần đầu tiên trong đời hắn biết mình có thể phát điên như vậy. Thế nhưng dù hắn có phát điên thế nào thì cũng không xử lý được tên khốn đó, là anh đã ra tay mới có thể giết được. Nhưng chỉ bị giữ chân một chút như vậy thôi đã tạo cơ hội cho kẻ còn lại nhanh chóng đập vỡ tủ kính, cướp đi thứ bên trong. 

Khi ấy Naqvi còn muốn đuổi theo dẫu biết mình sẽ không lấy lại được, nhưng anh lại không quan tâm đến, nhất quyết kéo hắn lại, vẻ mặt vô cùng lo lắng của anh làm hắn không dám cử động, đành phải ngoan ngoãn để anh gấp rút xử lý vết thương trên tay mình.

Ban nãy dây thần kinh căng ra còn không cảm thấy được, bây giờ đau đớn mới rõ rệt. Naqvi cúi đầu, mím môi để Trường Ninh bôi thuốc và băng bó cho mình.

Khải Liên cũng yên lặng ngồi cạnh hắn, một tay nắm lấy bàn tay lành lặng của hắn mà nhẹ nhàng xoa, không biết anh nghĩ đến điều gì, bỗng nhiên cất tiếng, giọng nói trầm trầm: “Andrew. Tôi biết cậu là ai, con trai thứ của nhà Sullivan. Một cò mồi tin tức với mạng lưới thu thập thông tin dày đặc như cậu hẳn là nắm được rất nhiều chuyện trong lòng bàn tay đúng chứ? Tôi muốn hỏi cậu một vấn đề.”

Andrew bình tĩnh nhìn anh: “Chuyện gì?”

“Cậu biết được bao nhiêu về tinh linh?”

“Không nhiều. Đa số là tin đồn chưa được chứng thực.”

“Kể ra xem.”

Andrew nhẹ nhàng nói: “Tất cả những gì mà tôi biết cũng không khác gì những người khác, đều đã được MC nhắc qua trong buổi bán đấu giá.”

“Chỉ như vậy?”

“Chỉ như vậy.” Andrew khẳng định.

Lời này khiến vẻ mặt Khải Liên trở nên khó coi: “Một cò mồi tin tức như cậu cũng không biết được bao nhiêu. Vậy mà bọn chúng lại hiểu rõ những đặc điểm bí mật của tinh linh.” Dù là ngày trước anh từng giao chiến với chúng, thế nhưng những kẻ đó đã chết hết rồi, không một ai biết rõ về tinh linh cả, không ai biết vũ khí hay nhược điểm trí mạng của tinh linh là gì. Vậy mà chúng lại biết.

Anh nhìn về phía cái xác bị đứt đôi trên sàn: “Cậu biết chúng là ai chứ?”

Andrew gật đầu: “Những kẻ bị nguyền rủa, không thể đi dưới ánh trăng.” Bởi vì khi ánh trăng chiếu lên, chúng sẽ biến thành hình dáng gớm ghiếc, da thịt sẽ teo tóp như xác ướp và bốc mùi thối rữa. 

Cậu hỏi: “Chúng biết rõ về tinh linh hơn cả người của hiệp hội?”

Khải Liên không nói gì, trầm mặc là một câu khẳng định. Đó là lý do mà chúng có thể thoát khỏi tay anh.

Hồi lâu sau Khải Liên mới đáp: “Chúng có thứ có thể đối kháng với tôi.” Đây là điều mà lần giao chiến trước không có. 

Andrew còn định hỏi thêm rất nhiều thứ thì nhân viên nghiệp vụ của sàn đấu giá đến gõ cửa – là do các vệ sĩ nhanh chóng kiểm tra xung quanh phòng xem còn mối nguy hiểm tiềm ẩn nào nữa hay không và gọi người đến thu dọn, đề phòng người ngoài nhìn thấy. 

Thật ra nếu không có các vệ sĩ gọi đến thì tiếng súng của Trường Ninh cũng đã đánh động không ít người – tuy súng là loại đặc chế đã giảm bớt tiếng ồn. May mắn là ngày hôm trước vừa diễn ra đấu giá nên phần lớn nhân viên trực ca tối đều là người của sàn đấu giá, chuyện vừa xảy ra bọn họ đã nhanh chóng tìm đến và xử lý.

Một nhóm người tiến vào, trong đó có một nhóm mặc đồng phục giống như phục vụ phòng bình thường, bọn họ đứng sang một bên, mở đường cho một người phía sau tiến vào. Người nọ mặc áo sơmi đỏ và quần đen, có vẻ như là quản lý, anh ta lịch sự hỏi chuyện tất cả mọi người trong phòng, lấy thông tin, kiểm tra cái xác xem có chỗ nào kỳ lạ hay không rồi mới để nhóm phục vụ phòng nhanh chóng thu dọn cái xác. 

Cả quá trình bọn họ đều vô cùng chuyên nghiệp, thái độ thản nhiên như thể chuyện này đã xảy ra không ít lần. 

Quả thật là vậy, người của sàn đấu giá chỉ đảm bảo an ninh tuyệt đối khi buổi đấu giá diễn ra. Thời gian còn lại, đương nhiên không thể kè kè theo bên cạnh khách mời suốt hai mươi bốn tiếng đồng hồ. 

Tuy bọn họ vẫn luôn cố hết sức giảm thiểu những trường hợp này nhưng giới phi nhân loại cực kỳ hỗn tạp, vẫn luôn có những thành phần cực đoan hiếu chiến không thể quản lý. 

Đêm nay lại là một đêm mất ngủ. 

Chờ khi xác chết ở cả hai phòng được dọn sạch sẽ thì đã là rạng sáng.

Để bù đắp, khách sạn đã sớm sắp xếp cho bốn người bọn họ và năm vệ sĩ phòng ở khác. Thế nhưng Khải Liên lo lắng cho vết thương của Naqvi, anh nói axit của những kẻ đó không phải thứ có thể dễ dàng chữa lành được như vậy. Anh có quen biết với một phù thủy giỏi chế tạo các loại dược phẩm, muốn mang Naqvi đến đó ngay trong đêm nay.

Vết thương của Naqvi mới đầu khi được Trường Ninh băng bó đã giảm đau không ít, nhưng chỉ qua một tiếng sau nó đau trở lại, còn càng lúc càng nặng, khiến hắn phát sốt đến mơ màng. Trường Ninh kiểm tra cho hắn thêm một lần nữa thì nghi ngờ trong thứ axit đó còn có độc, tốc độ phát tán chậm, càng lâu sẽ càng ngấm vào máu, trước mắt không có dụng cụ để lấy máu kiểm tra nên không biết nó sẽ gây ra hậu quả gì. 

Andrew cũng không ngờ tình hình lại tệ như vậy, cậu nhớ Naqvi nói sáng mai muốn đưa cánh tinh linh về luôn nên đã sớm báo cho máy bay riêng của mình. Cậu lục trong điện thoại hắn tìm số liên lạc với phi công, nhanh chóng dời lịch bay từ sáng mai thành ngay bây giờ.

Trong lúc chờ đợi chuẩn bị, Khải Liên gọi Andrew ra ngoài nói chuyện. Andrew nhẹ lắc đầu, tỏ vẻ cứ nói ở đây đi, Trường Ninh là chồng cậu, không có gì phải tránh mặt. 

Khải Liên gật đầu sau đó mới chậm rãi nói, ngữ điệu bình tĩnh đến lạ: “Tôi muốn hợp tác với cậu.”

Andrew không cần anh nói hết đã hiểu ý: “Muốn tôi dò tìm tung tích của đôi cánh đó?”

Khải Liên rũ hàng mi dài, trong đôi mắt hoa đào chợt lóe lên tia sáng gì đó lạ lắm, như là buồn, lại như là giận. Anh nói: “Tôi tốn hai trăm năm mới tìm được một đôi cánh, con số này đối với tôi trước kia chỉ là một con số lẻ, thế nhưng bây giờ thì khác.” Nói rồi anh quay đầu nhìn về phía Naqvi đang nằm trên giường, hắn khó chịu, mày vẫn luôn nhíu mặt và không ngừng cựa quậy.

“Bây giờ tôi có em ấy. Hai trăm năm là hai kiếp người của em ấy, nếu bảo tôi lại phải chờ thêm, lại phải nhìn em già yếu, bệnh tật rồi qua đời, lặp đi lặp lại, tôi sẽ phát điên mất. Vậy mà bây giờ có được rồi lại mất, tôi rất tức giận.” 

Nói đến đây anh lại nhìn về phía Andrew với ánh mắt kiên định: “Tôi muốn tìm nó, nhưng tôi nghĩ không có cậu thì khó mà tìm được, có lẽ tôi sẽ lại phải tốn thêm vài cái trăm năm, hoặc có khi bọn chúng đã sử dụng trước tôi rồi.” 

Andrew yên lặng một lúc lâu, tựa như đang suy ngẫm, Trường Ninh ngồi cạnh cậu nhưng không nói gì, để cậu nắm tay mình không ngừng mân mê, chỉ rũ mắt nhìn cậu. 

Sau khi suy tính các loại nguy hiểm, cân nhắc xác suất tìm kiếm thành công trong khoảng thời gian ngắn nhất có thể. Andrew ngẩng đầu hỏi: “Hợp tác với anh tôi được cái gì?”

“Chồng cậu thật ra khá thích việc nghiên cứu đi.”

Trường Ninh bỗng nhiên bị gọi tên, anh nhướng mày, trong lòng dự cảm được người này muốn đưa ra điều kiện gì.

Andrew gật đầu: “Trong nhà chúng tôi có phòng nghiên cứu tôi xây riêng cho anh ấy, khi rảnh anh ấy đều thích nhốt mình trong đó, tôi không dính theo là sẽ bị bỏ xó ngay.”

Khải Liên gật đầu: “Vậy thì tốt. Nếu cậu chịu giúp tôi, tôi sẽ cho cậu biết những thông tin đặc biệt về tinh linh.”

Andrew nhướng mày: “Cái này đợi Naqvi sống chung với anh hồi lâu, tôi gọi điện hỏi là được chứ gì, cần đâu phải giúp anh mới có.”

“Đó là điều kiện khi cậu chịu giúp tôi. Còn nếu giúp thành công, tôi có thể lấy lại được đôi cánh, tôi sẽ giới thiệu bác sĩ nhà cậu gặp vị phù thủy mà tôi nói kia xem như học tập. Tôi biết bác sĩ nhà cậu đã quá giỏi trong lĩnh vực của nhân loại, có lẽ từ lâu anh ta đã muốn lấn sang lĩnh vực của phi nhân loại nhưng chưa có cơ hội thôi.”

Andrew hơi động tâm, phải nói Khải Liên vô cùng thông minh khi lấy lợi ích của người bên cạnh cậu ra làm điều kiện, Andrew từ trước đến nay luôn ưu tiên những nhu cầu và sở thích của Trường Ninh lên trước, chỉ hận không thể dành hết những gì tốt nhất cho anh, miễn là anh muốn.

Nhưng bàn về lĩnh vực y học của phi nhân loại, trong gia tộc kỳ thật còn có Rufus – ba cậu cũng am hiểu rất nhiều, không cần thiết phải nhờ đến người ngoài chỉ dạy. 

Khải Liên dường như biết cậu chưa hài lòng lắm bèn tăng thêm một điều kiện nặng ký: “Và dùng tôi làm một ít nghiên cứu về tinh linh, chế tạo thuốc, thuốc tạo ra chỉ cần chia một nửa cho tôi.”

Những thứ về tinh linh đã hiếm người biết, mà người có điều kiện nghiên cứu về tinh linh lại càng không một ai… Andrew nghĩ ngay cả ba cậu cũng chưa có được món hơi này. Cậu chép miệng: “Chỉ chia một phần tư.”

“Một phần ba.” Andrew kỳ kèo trả giá.

“…”

“Không chịu hả?”

“Được rồi. Thành giao!”

Trường Ninh: “…” Anh còn chưa nói mình có muốn hay không mà. 

Thôi được rồi, giúp được thì cứ giúp vậy, tuy giữa bọn họ xảy ra không ít chuyện hiểu lầm trớ trêu nhưng cũng chỉ là thêm tí gia vị cho hành trình của anh và Andrew, không gây ra phiền toái gì, bản thân anh cũng cảm thấy hai người này rất đáng kết bạn.

Cuộc hợp tác của bọn họ được định ra nhanh chóng như thế.

Trong lúc đó, nhóm vệ sĩ đã báo cáo lại cho cha hắn, sau đó để Khải Liên nói chuyện trực tiếp với ông. Chờ khi cuộc điện thoại kết thúc, phi công gọi điện lại vào số máy của Naqvi thông báo, bốn người cùng ra sân dành cho trực thăng đáp của khu du lịch suối nước nóng.

Bãi đáp nằm phía tây hòn đảo, không có bờ cát mà chỉ có vách núi dựng thẳng, gió lồng lộng.

Naqvi với một cánh tay quấn băng trắng, sốt mê man nằm trên cáng được nhanh chóng chuyển vào cabin, người của hắn sau khi đưa hắn lên trực thăng thì quay đầu nhìn Khải Liên chờ anh lên tiếng. Ông chủ vừa nói với bọn họ, trong lúc cậu chủ bị thương, mọi chuyện tiếp theo sẽ do người này chỉ đạo cho đến khi ông chủ đến. 

Khải Liên nhìn Andrew và Trường Ninh: “Chuyện chúng ta đã thương lượng, nếu có gì tiến triển hãy liên lạc với tôi, tôi có manh mối cũng sẽ nói với cậu. Chờ Naqvi khỏi hẳn, tôi sẽ đến gặp hai người.”

Andrew và Trường Ninh cùng gật đầu, nhìn anh bước lên trực thăng, chờ khi tiếng ồn của trực thăng đi xa, Andrew mới thở ra một hơi: “Em còn đang định nghỉ dài hạn một hai tháng, dành thời gian với anh, vậy mà…”

Trường Ninh sờ sờ eo cậu: “Nếu Naqvi không bị thương thì em cũng phải điều tra việc này mà, dù sao những kẻ đó muốn cướp cả nanh ma cà rồng, chắc chắn chúng cũng cho người để ý đến cha và ba, chỉ vì bây giờ em còn đang ngụy trang, chúng không nhận ra thân phận thật của em nên mới sơ suất để mất mạng. Nếu không, chúng có lẽ đã tẩu thoát được như cái kẻ tấn công Khải Liên.”

Andrew gật đầu, nhưng vẫn nhịn không được mà thở dài, có lẽ một ngày nào đó cậu nên nghỉ công việc này, ở nhà mở tiệm thuốc hoặc bệnh viện rồi cùng bác sĩ nhà mình tiếp quản là được rồi. Cậu tặc lưỡi một cái. Cũng đúng, bây giờ đã có gia đình, không còn như trước có thể lông bông suốt ngày ở đâu đó, muốn dành thời gian ở cạnh ông xã cũng khó.

Nghĩ vậy, Andrew thầm quyết tâm chờ qua một quãng thời gian nữa cậu sẽ xin cha cho mình “nghỉ hưu non”.

Một tuần sau đó, Naqvi tỉnh lại từ trong cơn mê man, tai qua nạn khỏi, Andrew gấp rút hỏi địa chỉ đi thăm bệnh. Vừa vào, câu đầu tiên khi mở miệng ra là: “Naqvi, đừng tưởng bị thương là ăn quỵt được, mau thanh toán tiền lương cho ông xã tôi đi!”

=============

Đôi lời của tác giả: Hành trình của bọn họ sẽ tiếp tục ở bộ [Làm bạn trai phù thủy có gì khó?] 

Vị phù thủy am hiểu chế thuốc mà Khải Liên muốn đưa Naqvi đến đó để chữa trị chính là anh công chính của bộ này, chúng ta vẫn còn gặp lại bốn người bọn họ và kết cục của cặp đôi LiênNaq cũng sẽ nằm trong đó.  

Thú thật bộ này của tôi không có dàn ý từ ban đầu, viết đến chương nào mới lập dàn ý chương đó, đơn thuần chỉ muốn viết H, chẳng hiểu sao khúc cuối lại có cảnh hành động cho được. Bản thân tôi thấy nội dung nhàm thật, kết cấu không chặt, một rổ sạn, nhưng không hiểu sao rất thích bốn nhân vật này thế nên muốn bọn họ đi tiếp sang một hành trình khác nữa. Vậy là đẻ ra thêm bộ tiếp theo mà tôi đã nói tên trên kia. Cảm ơn các bạn đã theo dõi bộ truyện không có bao nhiêu muối này. Love u all.

Phong Ngoa

Add comment

error: Alert: Copy không được đâu bé ơi!!!