Hồi triền miên trên ghế sofa lần này khiến Alex cảm thấy toàn bộ sức lực của mình đều bị rút cạn. Chẳng biết bọn họ đổi bao nhiêu tư thế, dùng bao nhiêu thời gian để âu yếm nhau, chỉ biết khi đạt đến lần cao trào cuối cùng mà Alex không cách nào đếm xuể, cậu đã phải rên lớn trong cơn run rẩy khi mà chẳng còn gì có thể bắn ra từ ‘thằng nhóc’ phía dưới nữa rồi.
Cơn choáng váng ập đến vì những đợt cao trào mạnh khiến Alex thều thào không ra hơi: “Anh… anh vắt khô em cả rồi…”
Ross cũng trông thấy ‘voi con’ đáng thương của cậu giật nảy lên vài cái rồi rỉ nước ra, sau đó xìu xuống, quả thật không khác nào bị anh vắt khô. Anh bật cười, vươn tay xoa nhẹ lên nó, miệng bảo: “Đâu nào, nó vẫn còn ra nước này.”
Thứ mà anh nói chỉ là mớ nước trong suốt và dính nhớp rỉ ra ở phần đỉnh, còn tinh trùng thì đã ‘bơi’ hết ra ngoài từ những đợt bắn tinh trước rồi. Dù sao thì người bình thường chẳng mấy ai ‘sản xuất’ kịp cho những cơn cao trào liên tục
không hồi kết như thế này.
Lần đầu tiên Alex biết hoá ra sức bền của anh còn có thể kinh khủng đến vậy. Chẳng lẽ đây là ưu điểm của giống loài các anh ư?
Nhưng Alex không có nhiều tâm tư để tự hỏi điều đó, bởi vì sau cơn cao trào mà bị sờ như thế thì sẽ không chịu nổi mất. Cậu muốn chết ngất trên sofa, toàn thân run bắn lên vì cái chạm của anh nơi thân dưới, ngực cậu phập phồng kịch liệt, cố gắng vặn eo né tránh, khóc lóc kêu: “Đừng mà…”
Ross thấy cậu nức nở ‘khổ sở’ như vậy thì dừng lại, chuyển sang vén mái tóc đã ướt đẫm mồ hôi trên trán cậu, dịu dàng hôn khẽ một cái, dỗ dành: “Em tuyệt lắm.”
Đêm nay quả thật là một sự cuồng nhiệt khó nói nên lời của cả hai.
Alex nghe anh khen thì mơ màng cười, đầu óc lâng lâng, cậu cố sức dùng đôi tay đã rã rời của mình câu lấy cổ anh, ngẩng đầu lên hôn vào môi anh mấy cái rồi cuối cùng không chống nổi nữa mà ngủ mất trong lòng anh.
Ross biết cậu đã mất ý thức nhưng vẫn khẽ khàng liếm nhẹ môi cậu, hôn lên từng đường nét trên gương mặt đẫm mồ hôi của cậu hồi lâu. Trong lòng cảm thấy sau một ngày dài đầy sự cố như hôm nay, có lẽ việc làm tình đến ngất đi như thế này cũng là một biện pháp tốt để ‘dỗ’ cậu ngủ ngon.
Sau khi hôn đủ anh chậm rãi nhấc người dậy, ngắm nghía cậu một lúc rồi mới bế cậu rời khỏi bãi hỗn độn trên ghế sofa.
Trong khi tại ‘hang ổ’ bí ẩn này diễn ra một đêm ướt át thì trước đó ít lâu, ở một nơi khác xảy ra cuộc chạm trán không ai ngờ đến.
Khi Marilyn ôm theo vết thương tẩu thoát thì trên một con đường vắng lúc bấy giờ có một chiếc xe đen đỗ bên vệ đường, người ngồi trong xe một tay cầm điện thoại nói chuyện, tay còn lại lật giở một xấp tài liệu.
“Thanh tra Morgan đang nghi ngờ kẻ nào à?”
Giọng nói phát ra từ điện thoại trầm đục kỳ lạ, còn có phần già dặn, dường như người ở đầu dây bên kia đã khá cao tuổi.
Người phụ nữ mặc vest đen ngồi trong xe nghe thấy câu hỏi này thì bắt chéo chân, tay lật một tờ giấy trong xấp tài liệu, nói: “Phải.”
“Là kẻ nào?”
“Ông có theo dõi các vụ án xảy ra ở nơi này gần đây không?”
“Có. Là cặp đôi ấy à?”
Thanh tra Morgan rũ mắt nhìn, trên xấp tài liệu mà cô ta cầm lúc này kẹp một bức ảnh chụp chính diện của Ross, bên cạnh ảnh chụp còn có thông tin sơ lược và tóm tắt về anh. Morgan lại lật tiếp một trang, ngay bên dưới hồ sơ của anh chính là hồ sơ tóm lược của Alex, cô ta nhìn một lúc thì đáp: “Phải. Giống loài này quả là rất giỏi ẩn mình, nhưng một khi xảy ra tranh chấp thì sẽ dễ dàng bại lộ.”
Người đàn ông trung niên bên kia điện thoại vặn hỏi: “Nhưng làm sao cô có thể chắc chắn được chúng đúng thật là Kẻ Ăn Người?”
“Làm cách nào à?” Morgan chậm rãi đảo đôi mắt lạnh trên tập hồ sơ của hai người bọn họ, thầm nhớ lại kết quả khám nghiệm tử thi, thong thả nói: “Dấu vết để lại trên thi thể nạn nhân giống hệt như những gì mà Kẻ Ăn Người để lại trên xác chồng tôi. Ở vụ án đầu tiên trong con hẻm nhỏ, tôi còn phát hiện một vết chém dài trên tường nơi phát hiện thi thể, rất có thể ấy là dấu vết giao tranh của hai Kẻ Ăn Người.” Nói đến đây cô hơi dừng lại một chút rồi mới bảo: “Tôi đã tìm kiếm chúng nhiều năm nay, sẽ không lầm đâu.”
Kẻ Ăn Người, đây là cách gọi của cô dành cho sự tồn tại của giống loài này. Morgan không khỏi nhớ lại đêm mưa tầm tã ngày ấy khi trở về nhà và phát hiện xác chết thê thảm của chồng mình. Khi đó đèn không được mở thế nên thứ duy nhất mang lại ánh sáng chính là những tia chớp đang xé rách bầu trời, cô nhìn thấy một Kẻ Ăn Người vục mặt vào ổ bụng chồng mình mà ngấu nghiến nội tạng trong đó. Khi cô vừa nhìn thấy cũng là lúc bị nó tấn công, nếu không phải nhờ có đặc thù nghề nghiệp khiến cô kịp thời rút súng ra bắn liên tục vào mặt kẻ nọ thì hẳn là cô đã không còn ngồi trong chiếc xe này ngày hôm nay.
Đó là lần đầu tiên cô chạm trán với chúng, cô gọi chúng là Kẻ Ăn Người. Dường như sự tồn tại của chúng đã bị che giấu kỹ bởi dù có lùng sục cách mấy cũng không có bất kỳ thông tin hữu ích nào cho việc truy tìm.
Thế nhưng nhiều năm lần mò cô cũng đã biết được một số điểm đặc biệt của chúng khiến cô vô cùng hứng thú. Hứng thú đến mức ý định tìm Kẻ Ăn Người và giết chết chúng để trả thù cho chồng mình dần bị mai một và thay thế bởi mục đích khác. Sau vài lần chạm trán với vài kẻ và sống sót, Morgan phát hiện khả năng lành vết thương nhanh chóng và tái sinh gần như vô hạn của chúng nếu như không tấn công trúng điểm yếu.
Thậm chí cô còn biết trên thân mỗi kẻ có một điểm yếu khác nhau, nhưng đó cũng là cội nguồn sức mạnh của chúng.
Morgan nhớ đến lần đầu tiên mình đụng độ với một Kẻ Ăn Người đã may mắn bắn trúng điểm yếu mới có thể thoát thân.
Khi ấy cô vẫn chưa có bất kỳ hứng thú nào đối với xác của chúng, thỉnh thoảng bây giờ nghĩ lại cô vẫn còn lấy làm tiếc nuối vì đã bỏ lỡ một vật thí nghiệm tốt. Có điều sau một thời gian dài truy lùng cô vẫn thành công giết thêm một Kẻ Ăn Người khác.
Có lẽ sẽ chẳng một ai ngờ đến vị thanh tra đại diện cho chính nghĩa này lại ôm một thứ tư tưởng kỳ dị trong lòng.
Lần đó Morgan thực hiện điều mà mình luôn tự hỏi trong lòng sau nhiều năm nghiên cứu trên lý thuyết chứ chưa hề có vật thử nghiệm. Cô đã cắt lưỡi Kẻ Ăn Người đó – nơi mà cô cho rằng chính là điểm yếu và cội nguồn của thứ sức mạnh kia, sau đó ghép nó vào một con chó để tìm kiếm đáp án cho câu hỏi điên rồ trong đầu mình.
Và rồi, cái lưỡi gớm ghiếc ấy có thể khiến con chó biến thành…
Bỗng nhiên tiếng cười của người đàn ông bên kia điện thoại vang lên cắt ngang hồi tưởng của cô: “Thanh tra Morgan đã tốn nhiều công sức và tiền của để truy tìm Kẻ Ăn Người như thế, hy vọng lần này cô thật sự nắm chắc trong lòng bàn tay.”
Thanh tra Morgan chỉ đơn giản đáp lại: “Bác sĩ cứ lo việc chuẩn bị dụng cụ đi, tôi muốn ngay khi bắt được có thể cấy ghép bộ phận. Lần này phải cẩn thận đấy, tôi không muốn lãng phí bất kỳ vật thí nghiệm nào nữa.”
“Được thôi, ngài thanh tra hãy an tâm.”
Cuộc đối thoại đến đây là chấm dứt, tiếng cúp máy vọng ra từ đầu dây bên kia nhưng Morgan không mảy may cử động, dường như cô vẫn còn chìm trong biển suy nghĩ của mình.
Kẻ Ăn Người lần này sẽ có bộ phận nào đặc biệt đây? Morgan tự hỏi. Nếu là bộ phận bên ngoài cơ thể thì tốt rồi, dù là ghép cho người hay động vật cũng đều đơn giản, ít khả năng xảy ra trường hợp đào thải, tựa như con chó nọ.
Mà kể ra thì ghép cho động vật luôn thành công một trăm phần trăm, vậy mà cho người lại… Thanh tra Morgan chậc một tiếng, phiền muộn dâng lên trong lòng.
Cô liếc mắt nhìn trợ lý đang ngồi ở ghế lái phía trước, người nọ vẫn luôn nhìn thẳng, đến tận khi cuộc gọi kết thúc vẫn nghiêm túc chờ đợi mệnh lệnh của cô như một con robot.
Cô nói: “Được rồi, hiện trường vụ án lần này không cần nán lại thêm nữa.”
Bởi vì những gì cần biết đều đã biết, nhất là bản báo cáo về cặp đôi kia. Ghi chép về lời nói và phản ứng của người tên Alexander kia cho thấy rõ ràng cậu có vấn đề, Morgan có thể chắc rằng cậu ta có liên quan đến Kẻ Ăn Người ẩn nấp trong thành phố này.
Ngay lúc trợ lý định lái xe rời đi, Morgan bỗng nhiên trông thấy một bóng đen vụt qua trên tầng thượng của toà nhà gần đó.
“Cái gì vậy?” Cô bật người dậy kề đến gần cửa sổ xe, đôi mắt màu xám lạnh nheo lại cố nhìn xuyên thấu màn mưa bên ngoài, miệng ra lệnh: “Mau đuổi theo nó!”
Dự cảm mách bảo điều mà cô đang nghĩ đến là chính xác.
Trợ lý không nói không rằng, nhấn mạnh chân ga khiến chiếc xe phóng vụt đi. Đường xá vắng vẻ đã hỗ trợ cho bọn họ đuổi theo cái bóng đen đang băng băng trên những toà nhà cao tầng.
Chẳng biết Morgan lấy từ đâu ra một chiếc ống nhòm mini, sau khi nhìn chăm chú một lúc thì khoé miệng cô nhếch lên, gương mặt lúc nào cũng lạnh như tiền giờ phút này toát ra sự vui mừng hiếm thấy: “Bắt được rồi!”
“Kẻ Ăn Người?” Tay trợ lý hỏi.
“Đúng vậy! Nó đang bị thương.” Morgan lia ống nhòm nhỏ theo bóng người kia, trong màn mưa chỉ thấy nó lảo đảo khựng lại bên mép một toà nhà cao tầng.
“Rẽ phải vào con hẻm phía trên.” Morgan ra lệnh.
Gã trợ lý nhấn mạnh chân ga, chiếc xe tăng tốc vọt về phía con hẻm gần nhất sau đó bánh trước ngoặt một cái, đâm vào trong con hẻm nhỏ.
Chiếc xe chưa kịp dừng lại hẳn thì Morgan đã vứt chiếc ống nhòm sang một bên mà mở cửa lao ra ngoài, đồng thời tay vói vào túi áo trong rút ra một khẩu súng. Giữa màn mưa, cô chĩa súng lên trời nhắm thẳng vào bóng người đang lảo đảo ở mép tầng thượng.
Đoàng một tiếng. Cò súng đã bóp.
Add comment