PHONG NGOA

Chương 34: Chậm rãi sinh trưởng

Đúng như anh nói, sau khi tỉnh lại từ giấc ngủ, bụng Sam không còn đau nữa. Chẳng biết có phải là do hiệu ứng tâm lý hay không nhưng cậu nghĩ mình cảm nhận được sinh mệnh yếu ớt bên trong cơ thể, đó là một sợi dây liên kết rất mơ hồ mà cậu không cách nào diễn tả được.

Cậu kể điều đó với anh, anh nói khi cái thai lớn dần, sợi dây liên kết ấy sẽ ngày càng rõ ràng. Nhanh thôi, một ngày nào đó cậu thậm chí sẽ cảm nhận được nhu cầu của nó.

Hiện giờ, Sam đã có thể ngồi dậy và ăn một ít thức ăn nhẹ, sử dụng vài loại thuốc của loài người để chống nhiễm trùng. Các vết loét vẫn còn đó nhưng đã giảm đau nhiều nhờ những nụ hôn của anh… nói một cách thẳng thừng hơn là nhờ nước bọt của anh, chúng có xu hướng lành trở lại mà không thành sẹo. Về phần các đầu ngón tay và ngón chân, anh nói có lẽ phải tốn một tuần để toàn bộ móng mọc trở lại. Chỉ có hai vết thương nặng nhất là nơi bị đâm thủng trên đùi, ngoại trừ biện pháp sử dụng nước bọt kia, nó còn được anh bôi thuốc và băng bó cẩn thận, chỉ cần cậu muốn đi đâu, anh sẽ đích thân bế cậu đến đó để không động đến vết thương.

Khi mọi chuyện trở nên suôn sẻ, người ta bắt đầu dành thời gian ngẫm nghĩ lại những gì đã trải qua. Vào thời điểm tâm lý không bị nỗi sợ chiếm cứ, Sam mới phát hiện có một vài chi tiết nhỏ mà mình đã bỏ quên. 

Chẳng hạn như cái ngày cậu bị lũ người điên tấn công, gã bảo vệ ở cổng chung cư dường như là một thứ gì đó khác so với lũ còn lại. Đến giờ cậu vẫn nhớ rõ dáng vẻ của gã khi lao đầu về phía cánh cửa sắt bằng một lực mạnh đáng sợ, hoàn toàn khác với cơ thể gầy còm của bọn muỗi lai.

Anh nói nếu dùng tên của các loài côn trùng thì gã ta tựa như con bọ hung. Là một kẻ có sức mạnh lớn nhất trong khu chung cư này, đó là lý do mà gã ta “sống” trong căn phòng đó.

Sam hơi ngạc nhiên.

Thấy cậu tròn mắt nhìn mình, anh cười bảo: “Em có để ý rằng gã ta chưa bao giờ rời khỏi căn phòng kia hay không? Mà cánh cửa sắt nọ cũng chưa từng mở ra.”

Đúng là cậu không để ý đến chi tiết đó, nếu bảo rằng gã tự nhốt mình thì hoàn toàn vô lý: “Để em đoán, là anh nhốt gã?”

“Đúng vậy, gã rất mạnh, cũng rất cứng đầu, món ăn ưa thích của gã là thịt thối và gã ta đã nhiều lần săn người bên ngoài sau đó ủ trong nhà chờ cho chúng thối rữa rồi mới ăn dần. Khoảng thời gian trước khi gã ta bị tôi nhốt lại, toà nhà nơi gã sống đều bốc mùi.” 

Nghe anh kể về một vài “sự tích” của gã, sắc mặt Sam xanh mét, cổ họng khó chịu suýt thì nôn ra giường.

“Gã đã bị tôi giết rồi.”

“Thật á?”

“Em không thấy đoạn đó trong camera sao?” 

Sam gãi gãi mặt nói: “Em chỉ mới xem đến đoạn anh giết sạch lũ muỗi rồi bế em vào nhà… sau đó ba gã côn trùng lai ở lô F tìm đến, em đành phải trốn vào cái tủ sắt trong góc phòng.” 

Anh nghe vậy thì sờ tóc cậu bảo: “Giết gã không dễ dàng gì, thế nên ban đầu tôi chỉ có thể tạm thời nhốt gã ta vào phòng bảo vệ, có lẽ nhờ việc gã bị nhốt quá lâu, bị bỏ đói nên ngày hôm đó gã yếu đi rất nhiều.”

Nghe anh nói, có vẻ như khu chung cư ngày trước có đến hai kẻ mạnh, nhưng hiện giờ xem ra chỉ còn một mình anh. Kể cả khi anh sống một mình cùng miếng thịt thơm ngon là cậu đây cũng chẳng có tên nào dám bén mảng đến quấy rầy.

“Anh có ăn thịt người không?” Cậu bất ngờ hỏi.

“Tôi không có quá nhiều hứng thú trong việc ăn uống, là loài ăn tạp, tôi ăn thức ăn của con người vẫn ổn.” Anh cười cười.

“Em nghe nhóc con tên Xít nói rằng những kẻ ăn thịt người sẽ bị anh giết. Anh… bảo vệ con người?” Sam ngửa đầu nhìn anh hỏi, trong mắt là vẻ tò mò không che giấu.

Anh lắc đầu nói: “Bảo vệ con người ư? Không đâu, em hiểu lầm rồi, tôi chỉ bảo vệ em, những kẻ còn lại đều không đáng quan tâm. Nếu nhất định phải có một lý do thoả đáng, tôi chỉ có thể nói rằng mình không muốn bị quấy rầy bởi lũ cảnh sát cứ liên tục kéo đến điều tra người mất tích.”

Nghĩ đến số lượng người bị bắt cóc và sát hại ở nơi này, cho dù không phải do anh làm thì việc ngày ngày đối mặt với cảnh sát cũng vô cùng phiền toái. Thử tưởng tượng xem nếu cảnh sát đến đây điều tra và bị giết, sự mất tích bí ẩn sẽ dẫn đến vô số hậu họa, có lẽ đáng sợ nhất là việc hang ổ bại lộ và một cuộc thanh trừng diễn ra… Loài người chưa bao giờ là kẻ yếu kể cả khi họ không có đặc điểm sinh học mạnh mẽ như côn trùng lai.

“Sao anh không sống ở nơi khác, ý em là… một nơi không có bọn họ.”

Anh cười khẽ, lại xoa tóc cậu nói: “Còn nhớ màn sương mà tôi đã kể không?”

Sam gật đầu, đương nhiên là nhớ, thứ chất độc gây “nghiện”, nhiễm phải sẽ không chết nhưng loại bỏ mới chết. 

“Nó cần thiết đối với côn trùng lai, vì vậy những kẻ như tôi phải sống theo bầy, trong một nơi gọi là hang ổ, không thể tách riêng.”

Hóa ra là vậy.

“Như em thấy, đây là nơi kẻ mạnh có quyền quyết định nhiều thứ, thế nên tôi biến khu chung cư này thành thứ mà mình có thể kiểm soát, tất nhiên là chỉ một phần thôi. Những kẻ không sống được ở đây có thể cút, tôi chẳng quan tâm chúng trú ẩn ở đâu bên ngoài chung cư nhưng quần thể này chỉ có tôi mới được phép làm điều mình muốn.”

Sam hơi sửng sờ, bình thường anh rất săn sóc và quan tâm cậu nên đây là lần đầu tiên cậu nghe thấy anh nói lời bá đạo như vậy, cái kiểu nắm hết tất cả trong lòng bàn tay và không cho phép người ta làm trái.

Anh hỏi: “Tôi có đáng sợ không?” 

Sam chớp chớp mắt, bảo: “Không đâu, thật ngầu. Nếu em là anh, có lẽ em cũng sẽ làm như vậy.” Phòng cho một ngày nào đó đột nhiên biến thành kẻ địch của loài người, từ kẻ đi săn biến thành con mồi không chốn dung thân, tốt nhất là đừng dây vào cảnh sát.

Sau ba ngày, rốt cuộc thì Sam cũng đã có thể đi lại chầm chậm quanh nhà, các vết loét đã lên da non, rất ngứa. Mỗi khi Sam chịu không nổi sẽ gãi một hồi làm da rỉ máu, nếu không có anh ngăn cản chỉ sợ phải thật lâu chúng mới có thể lành lại hoàn toàn.

Ngoại trừ toàn thân ngứa ngáy ra, thỉnh thoảng một vài triệu chứng khi mang thai xuất hiện khiến cậu khá là phiền não, chẳng hạn như thường xuyên nôn ói và gặp ảo giác.

Sau chừng đó thời gian, dường như số năng lượng mà cơ thể cậu hấp thu từ lần làm tình trước đã bị sinh mệnh trong bụng tiêu hoá hết, cậu lại trở nên mệt mỏi và dễ buồn ngủ. 

Chỉ mới tám giờ tối, Sam đã nằm trên giường mơ màng như sắp ngủ. Ngay lúc điện thoại trượt dần khỏi tay cậu, trước khi nó rơi xuống sàn thì được một bàn tay lớn chụp lấy, sau đó đặt nó ở đầu giường.

Sam hơi tỉnh táo lại, phát hiện anh đã nằm cạnh mình từ khi nào, còn đang vuốt ve má mình nữa.

Thấy cậu tỉnh lại, anh hôn trán cậu hỏi: “Em thế nào rồi?”

“Em mệt… và buồn ngủ nữa.” Sam thì thào, giọng điệu chầm chậm như một cỗ máy đã hao hết năng lượng.

“Được rồi, chuyện tiếp theo cứ giao cho tôi.” 

Nói đoạn, anh cúi đầu hôn xuống môi cậu, nhẹ nhàng tách mở hai cánh môi rồi vươn lưỡi vào trong, bắt đầu một nụ hôn sâu ướt át. Tay anh cũng không hề nhàn rỗi, chúng vói vào trong quần áo cậu, tinh tế vuốt ve những vị trí mẫn cảm của cậu cho đến khi hơi thở tình dục bao trùm lấy cả hai.

Chẳng mấy chốc sau, tiếng rên rỉ và tiếng thở dốc gợi cảm hoà vào nhau, mãi cho đến khi đạt cao trào mới dừng lại…

Như lần trước, toàn bộ số tinh dịch bị bắn sâu vào trong đều được hấp thụ hết. 

Sam mềm nhũn nằm trên giường, hai lần làm tình trước đó cậu ở trong trạng thái mơ màng và mệt mỏi đến mức không giữ được tỉnh táo, lần này mới có cơ hội cảm nhận sâu sắc quá trình sinh mệnh trong bụng mình chuyển hóa năng lượng. 

Thật khó để diễn tả, nó thậm chí còn mang đến cảm giác khác lạ ở nơi gắn kết giữa cậu và anh. Cậu nghiêng đầu tựa lên gối, vươn tay gãi gãi phần bụng mình hỏi: “Có phải chỗ này béo lên không?”

Cậu nghĩ hẳn là mình gặp ảo giác rồi, chỉ mới bao lâu từ khi cậu mang thai chứ? Sinh mệnh bên trong không thể lớn nhanh đến mức làm bụng cậu phình ra chỉ trong vài ba tuần như thế được.

Thế nhưng anh lại bật cười, giữ mấy ngón tay được băng bó cẩn thận của cậu không cho cậu gãi vùng da non ngứa ngáy trên bụng, khàn giọng giải thích quá trình mang thai của côn trùng lai.

Thế mới biết hóa ra quá trình mang thai này không phải là chín tháng mười ngày như con người, mà nó diễn ra nhanh hơn nhiều. Thông thường đối tượng ấp trứng sẽ mang thai và sinh con trong vòng một tháng dưới điều kiện năng lượng và chất dinh dưỡng đầy đủ, nếu không cái thai có thể chết hoặc sinh trưởng chậm hơn, kéo dài từ khoảng một tháng rưỡi cho đến hai tháng.

Với thời gian đó, hiện giờ bụng cậu có “béo” lên cũng là điều bình thường mà thôi.

Những ngày sau đó, chỉ trừ những việc cần thiết phải rời khỏi nhà thì phần lớn thời gian anh đều dành cho cậu, rất ít khi đến công ty. Mỗi lần không ở cạnh cậu, nhóc Xít sẽ bị sai đến trông chừng.

Thằng nhóc rất ngoan, không gây chút rắc rối nào, thỉnh thoảng còn nhận được “trợ cấp” là chân giò của đồng loại chẳng biết anh mang từ đâu về cho nó. Nó nói bọ xít như nó không ăn nhiều, mỗi lần gặm một cái “chân giò” là có thể no mấy tháng, với xác hai con muỗi lai và mấy lần “trợ cấp chân giò” của anh thì tủ lạnh nhà nó đã chứa đủ thức ăn cho một năm tiếp theo.

Đây là lần thứ ba Sam thấy anh mang “chân người” về cho nó, cậu nhịn không được mà hỏi: “Anh… cái thứ đó, rốt cuộc từ đâu ra vậy?”

Anh mở cửa cho nhóc Xít cầm “chân người” về nhà cất trữ, nghe vậy thì nhìn về phía phòng ngủ, trông thấy cậu đang ló đầu ra với dáng vẻ tò mò, anh bèn nói: “Đụng phải ở bên ngoài, sau đó tiện tay…”

Vừa nói anh vừa làm động tác cắt cổ: “Không biết hắn ta là người ở vùng nào nhưng lại đi săn quá gần khu chung cư, không tốt.”

Sam à một tiếng, đã thỏa mãn cơn tò mò nhưng vẻ mặt lại có chút gì đó không được vui. Anh bỗng nhiên giơ cái túi còn lại trong tay, lắc hai cái nói: “Có mua vịt quay cho em này, và xoài nữa.”

“A!” Sam sửng sốt, sau đó vội vàng đi ra nhận lấy mang vào phòng bếp, tâm tình tốt lên trông thấy. Cậu chợt nghĩ, chẳng lẽ lúc nãy mình không vui là vì cảm thấy anh chỉ mang “quà” về cho nhóc con kia mà không có phần cho mình?

Không thể không nói, ngay cả khi đàn ông mang thai cũng chẳng tránh khỏi việc tâm trạng nhạy cảm thất thường.

Phong Ngoa

Add comment

error: Alert: Copy không được đâu bé ơi!!!