PHONG NGOA

Chương 33: Về nhà

Một người một bạch tuộc nằm ôm nhau một lát mới đi tắm, cả hai cùng chen chúc trong cái bồn tắm, bạch tuộc kỳ cọ cho cậu, cậu kỳ cọ cho nó, giữa chừng lại kỳ ra lửa. Thế là cả hai quấn nhau một trận trong phòng tắm tới nửa đêm, sau đó Nam Trà lười biếng nằm trong bồn tắm, nhìn bạch tuộc bò lẹp bẹp trở về phòng dọn dẹp. 

Lực kéo dài của ông chồng Rau Câu thật đúng là kinh người, nghĩ lại đêm qua mình chịu được một lần quả thật đã rất giỏi rồi.

Nằm suy nghĩ vẩn vơ, vài phút sau cậu đã lim dim muốn ngủ. Trong cơn mơ màng cảm thấy có vật mềm mại nào đó luồn xuống dưới lưng cậu, một hơi nhấc bổng cậu ra khỏi bồn tắm. Bạch tuộc nhanh chóng lau mình rồi mặc đồ cho cậu, tám cái tay hoạt động rất nhanh, Nam Trà còn chưa kịp tỉnh thì đã bị bế lơ lửng trở về phòng ngủ rồi. Cảm giác của cậu chỉ có bồng bềnh khó tả. 

Nam Trà được đặt xuống giường thì thoải mái duỗi người, áo ngủ vì thế mà bị kéo lên để lộ vòng eo nhỏ đầy dấu ô mai đỏ hồng. Một cái xúc tu lập tức cuốn lấy, kéo một cái, cậu lập tức lọt thỏm vào trong một đám xúc tu khác.

Nam Trà vừa tắm xong, mát mẻ thoải mái, lại vừa trải qua cuộc mây mưa nho nhỏ trong phòng tắm thì rất thư giãn, vừa nằm xuống đã nhắm mắt ngủ mất, trước khi ngủ còn không quên kéo lấy một cái xúc tu ôm vào ngực, cọ cọ bạch tuộc rồi mỹ mãn nhắm mắt lại.

Bạch tuộc vừa dùng xúc tu bự của mình vuốt ve lưng cậu, vừa híp cặp mắt vàng to, bắt đầu suy nghĩ đến cách ngụy trang thành người theo Nam Trà lên thành phố ra mắt anh vợ. 

Từ hôm đó đến cuối tuần còn hai ngày, hai ngày này sáng và chiều bạch tuộc đều lặn xuống ao. Nam Trà tò mò không biết nó làm gì, nhưng có điều cứ tới lúc ăn cơm trưa cơm tối là đúng giờ có mặt, quả thật không khác gì công nhân viên chức đi làm theo giờ hành chính.

Lúc cùng nhau ăn cơm Nam Trà có hỏi, bạch tuộc chỉ nói: “Chuẩn bị đồ để cuối tuần đi với em.”

Nam Trà rất ngạc nhiên, còn phải chuẩn bị đồ?

Bạch tuộc trả lời: “Để ngụy trang.”

Nam Trà lập tức hiểu ra, sau đó có phần mong chờ mà hỏi tiếp: “Rau Câu Nhỏ ngụy trang như thế nào?”

Ngụy trang như thế nào không biết, chỉ thấy bạch tuộc vừa định trả lời cậu thì cá lớn bỗng trồi lên gọi thủ lĩnh nhà mình về lấy “hàng”. 

Từ sau khi có thể nghe được tiếng của bạch tuộc, tiếng của những sinh vật dưới ao cậu cũng nghe được. Khi ấy còn nghe thấy tiếng gọi “anh Nam Trà” trong trẻo của mực nhỏ, dễ thương không gì bằng.

Bạch tuộc nghe nói có “hàng” thì nhanh chóng ăn xong cơm trưa, sau đó hôn Nam Trà một cái, nói: “Tối nay ta không ở cùng em, sáng sớm mai sẽ trở lại.”

Nam Trà sờ sờ bên má được hôn, cũng hôn lại cái đầu rau câu tròn, nhìn nó rung rinh, đáp: “Ngày mai tám giờ đi nhé, đừng trở lại trễ quá.”

“Ừ.” Nói rồi bạch tuộc búng người rơi tõm xuống ao, sau đó lặn đi mất.

Nam Trà nhìn mặt ao sóng gợn lăn tăn, mực nhỏ cũng theo cá lớn trở về rồi. Cậu thầm đoán, đêm nay Rau Câu Nhỏ không trở lại có lẽ là vì phải ngụy trang cho mình.

Tối đó cậu chuẩn bị đồ, có cả mấy món đặc sản bán ở chợ quê mang về cho anh Liên nhà cậu nếm thử.

Sau đó đi ngủ sớm một bữa, nhưng mấy hôm nay ngày nào cũng lăn lộn với bạch tuộc tới khuya mới lên giường, làm cậu bây giờ không vào giấc được, lăn qua lăn lại mấy vòng mà vẫn chưa ngủ. Thiếu đi đám xúc tu mềm mại, chiếc giường bỗng trở nên rộng thênh thang. 

Phải đến một tiếng sau Nam Trà mới lim dim chìm vào giấc ngủ.

Sáng hôm sau, cậu dậy sớm chuẩn bị, làm cả bữa sáng để mang theo ăn trên đường, làm hai phần, một cho Rau Câu Nhỏ, một cho cậu.

Đang lúc thầm nghĩ sao Rau Câu Nhỏ chưa trở lại thì có tiếng chuông cửa vang lên. Bên ngoài là một đàn ông xa lạ, Nam Trà sửng sốt.

Đó là người đàn ông với đôi mắt màu nâu vàng, mái tóc đen bóng mượt dưới ánh mặt trời thỉnh thoảng lóe lên ánh tím đẹp đẽ, vóc dáng cao lớn, là kiểu tam giác ngược tiêu chuẩn của cánh đàn ông. Ngũ quan thành thục, khí phách nhưng lại toát ra sự dịu dàng vô bờ. Dáng vẻ người nọ như thể đang đứng đợi cậu, vừa trông thấy cậu xách hành lý bước ra thì nhoẻn miệng, nụ cười như ánh trăng rằm làm người ta say mê.

Nam Trà đứng ngây ngẩn ở cửa, một hồi lâu mới tìm được giọng nói của mình: “Anh là ai?”

Người nọ đáp: “Là ta đây, bạn đời của em. Mau đi thôi.” Nói rồi người nọ cởi chiếc áo khoác đen ra che trên đầu cậu, chắn bớt ánh nắng gay gắt ngày hè.

Rau Câu Nhỏ!

Nam Trà có cảm giác tim mình muốn rớt ra khỏi lồng ngực, nó cứ đập bang bang liên hồi. 

Cách đó không xa, có một chiếc xe không biết từ đâu ra lại đỗ trước nhà cậu, người đàn ông điển trai vừa ôm eo cậu vừa dắt cậu đi về phía chiếc xe, mở cửa, để cậu ngồi vào ghế, lúc ấy còn thật ga-lăng chắn tay trên trần xe tránh cho cậu không cẩn thận mà đụng đầu.

Cả quá trình cậu đều ngơ ngác không thôi. Đây là ông chồng Rau Câu của cậu ư?

Vừa vào xe, tài xế quay đầu chào: “Chị dâu.”

Nam Trà giật mình, người đàn ông xa lạ ngồi ở ghế lái có đôi mắt hẹp dài, gương mặt góc cạnh sắc bén, trông có phần hung dữ, cậu cẩn thận hỏi: “Anh là?”

“Tôi là cá lớn trong ao.”

“!!!”

Cá mập cũng có thể đẹp trai như vậy? Có điều nhìn hơi dữ, vẫn là diện mạo của Rau Câu Nhỏ hợp ý mình hơn.

Vừa nghĩ như thế, Rau Câu Nhỏ cũng vừa lúc ngồi vào bên cạnh cậu, nắm lấy tay cậu xoa xoa: “Cảm giác dùng tay người chạm vào em thật mới lạ.”

Nói rồi lại dùng cái nụ cười phạm quy kia tấn công cho tim cậu rụng rời.

Thú thật, khi đó Nam Trà có xúc động muốn sáp tới cuồng hôn một trận với Rau Câu Nhỏ nhà mình, bởi vì cặp môi mỏng kia khi cười quá mức quyến rũ, khiến cậu chỉ muốn liếm một cái, cắn một cái. Thế nhưng lại ngại có cá lớn ở đây, vậy nên cậu chỉ hơi nghiêng người nhân lúc cá lớn đang bận nhìn đường quay đầu xe mà dùng tốc độ sét đánh hôn cái chóc lên khóe môi người nọ. Sau đó cười tủm tỉm như được mùa. Có ông chồng đẹp trai thế này, gả cho đúng là không uổng.

Rau Câu Nhỏ vui vẻ sờ sờ môi: “Em thích lớp ngụy trang này của ta không?”

“Thích!”

“Thích là tốt rồi, tốn rất nhiều thời gian mới được đấy.”

“Anh làm thế nào mà có thể…” Nam Trà huơ tay múa chân trên gương mặt đẹp trai muốn xỉu của Rau Câu Nhỏ: “Tạo ra dáng vẻ như thế này vậy?”

Rau Câu Nhỏ cười cười, nắm lấy cái tay đang khua loạn của cậu mà bóp bóp: “Bí mật.”

Trên đường trở về thành phố, một người một bạch tuộc – giờ đây đã biến thành một người đàn ông chững chạc thành thục, không ngừng nắm tay nhau, có khi còn hôn má cắn vành tai. Vậy mà cá lớn nào đó vẫn có thể chuyên tâm nhìn đường. Giữa chừng Nam Trà mang bữa sáng mình chuẩn bị ra ăn.

Hai tiếng sau đã tới nhà ở thành phố.

Có điều, ngoài dự đoán của Nam Trà, một sự kiện đáng sợ đã xảy ra. Khác với bầu không khí ngọt ngào đầy tim hồng trên xe. Lúc anh Liên mở cửa ra, khi vừa trông thấy Rau Câu Nhỏ bên cạnh cậu đã mỉm cười: “Quao, em về mà còn mang theo quà à? Cần gì phải mắc công như vậy, mau vào nhà đi.”

Vốn tưởng là câu chào bình thường, nhưng có ai ngờ lại mang theo hàm ý khác.

Vào đến phòng khách, trông thấy anh Liên đã bày sẵn một nồi lẩu trên bàn, lẩu có vẻ rất cay, ớt đỏ nổi lềnh bềnh trong nồi. Xung quanh là tôm cá thịt bò, rau dưa, rất nhiều thứ. 

Ngay khi Nam Trà định trầm trồ thì anh Liên bỗng rút từ đâu ra một con dao, nhìn cậu cười hiền lành: “Chỉ thiếu bạch tuộc nữa thôi, anh đang định ra ngoài mua thêm, không ngờ em đã mang đến rồi. Tiện thật!”

Sau đó… chỉ thấy Rau Câu Nhỏ của cậu xanh cả mặt, chưa kịp chạy ra khỏi nhà đã bị anh Liên túm lấy, chặt mấy phát vào tay, nguyên hình bạch tuộc lập tức bung bét ra. Nam Trà không kịp cản, chỉ thấy Rau Câu Nhỏ nhà cậu sợ đến xám xanh cả người, vội bỏ chạy nhưng không kịp nữa rồi. Anh Liên nhào tới túm lấy đầu nó nhúng vào nồi lẩu!

Nam Trà hét thảm một tiếng, mở choàng mắt.

Lồng ngực phập phồng kịch liệt, hơi thở hỗn loạn. Cậu trợn mắt nhìn quanh, đây là… phòng mình… ở nhà của ông nội, không phải nhà của anh Liên.

Lúc nãy, là mơ sao?

Cậu đưa tay quệt trán, mồ hôi đã túa ra ướt trán cậu. Quá đáng sợ rồi!

Nam Trà thiếu chút nữa phát khóc, hu hu, anh Liên nhúng đầu Rau Câu Nhỏ của cậu vào nồi lẩu T^T 

Làm sao cậu dám dắt Rau Câu Nhỏ về nhà đây?

Nam Trà nấc nhỏ một tiếng, sợ hãi cuộn người, không muốn dậy luôn.

Đúng lúc này, bên cạnh bỗng vang lên giọng nói trầm thấp quen thuộc: “Nam Trà, em sao thế? Gặp ác mộng à?”

Cùng lúc đó, một bàn tay vươn đến từ phía sau, đặt lên vai cậu, muốn kéo cậu xoay người lại.

Phong Ngoa

Add comment

error: Alert: Copy không được đâu bé ơi!!!