PHONG NGOA

Chương 33: Sự giao hợp

Được ngài bá tước dành hết sự quan tâm và chăm sóc, Rufus không còn là thiếu niên gầy nhỏ người đầy vết thương, tay chân ốm tong ốm teo cùng mái tóc xác xơ như cái ngày đầu đông ngài nhặt được ở trước cửa tửu trang. Vài ngày trước Rufus đã bước sang tuổi mười bảy, tuy vóc dáng vẫn nhỏ con nhưng đã có da có thịt, khỏe mạnh và tràn đầy sức sống.

Tóc cậu cũng dài hơn một chút, cậu nhóc từng có ý định muốn cắt đi để gọn gàng hơn nhưng vào một ngày tuyết rơi nào đó, khi cậu đang ngồi trên bàn học chăm chú làm bài tập được giao thì ngài bá tước chẳng biết đã ngồi sau lưng cậu từ khi nào, vừa nhìn cậu viết đáp án vừa như có như không đùa nghịch mấy lọn tóc xoăn của cậu.

Rufus rạo rực trong lòng nhưng vẫn ngoan ngoãn ngồi im, cố gắng tập trung vào bài tập. Còn ngài bá tước thì tiếp tục vuốt ve cậu nhóc của mình, thậm chí còn lấy từ đâu ra một cái kẹp, vén tóc cậu lên rồi kẹp vào.

Từ ngày hôm đó, Rufus không còn ý định cắt tóc nữa, bởi vì thỉnh thoảng chủ nhân của cậu sẽ lại nghịch tóc cậu, có khi dùng dây ruy-băng buộc một nửa sau đầu, có khi sẽ ngồi bên cạnh cậu vừa đọc báo vừa luồn tay vào tóc cậu xoa vuốt. Mỗi lần như thế, Rufus đều vui vẻ đến mức nếu có cái đuôi nhỏ sau lưng thì ắt hẳn nó sẽ vểnh lên tận trời rồi vung vẩy liên tục.

Lại nói, cậu nhóc bắt đầu được chủ nhân của mình dạy học, bù lại cho khoảng thời gian sau khi cha mẹ mất cậu bị chú đối xử tệ bạc, khi ấy ngay cả sinh hoạt hằng ngày cũng kém thì nói gì đến việc được tiếp tục đi học. Cậu nhóc thật sự rất quý những ngày tháng này, mỗi một lời chủ nhân giảng dạy cho cậu đều ghi chép lại vô cùng tỉ mỉ.

Rufus còn được đến thư viện thành phố đọc và mượn sách, mỗi tuần phải có đến hai ngày cậu nhóc ra vào thư viện, những lần đầu tiên là bá tước đi cùng cậu, về sau thì được David đưa đón.

Mặc dù sách trong phòng làm việc của ngài bá tước rất nhiều nhưng phần lớn chúng đều quá cao siêu và có đủ các loại ngôn ngữ, mà sách cơ bản dành cho Rufus thì lại không có vậy nên cậu mới phải đến thư viện thành phố để mượn.

Trong thư viện có đủ các loại sách, Rufus lại là một cậu nhóc ham học, cái gì cũng muốn mượn về nhà đọc, từ sách toán, địa lý, lịch sử, y học, thậm chí là cả thiên văn, cậu nhóc cứ như một đứa trẻ được khám phá thế giới mới, miệt mài tìm tòi không biết mệt, chỗ nào không hiểu sẽ chạy đi hỏi chủ nhân của mình.

Ngài bá tước đã sống được bao nhiêu năm? Từng ấy thời gian khiến cho ngài nắm giữ không ít tri thức, cậu nhóc hỏi đến một vấn đề cao xa khó hiểu nào đó ngài đều có thể dễ dàng giải thích, mỗi lần như vậy sẽ nhận được cái nhìn đầy ngưỡng mộ của cậu. Trong mắt cậu nhóc dường như không ai có thể so sánh được với ngài, cảm giác trở thành “toàn bộ thế giới” trong mắt cậu thật sự khiến ngài bá tước có hơi… nghiện.

Vì vậy mà ngài rất không vừa lòng khi thỉnh thoảng Hilda xuất hiện đúng lúc cậu nhóc của mình đang làm bài tập, cô sẽ thuận tiện giải đáp cho cậu một hai câu nếu cậu hỏi.

Lần thứ ba Hilda bị cái nhìn lạnh lẽo của chủ nhân đảo qua, cô rất khó hiểu, chẳng rõ mình làm phật lòng chủ nhân ở điểm nào, vì vậy chỉ có thể nhanh chóng hoàn thành công việc của mình trong phòng sau đó lui ra ngoài.

Hilda vừa đi, ngài bá tước lập tức buông bút lông ngỗng xuống, gọi: “Rufus, lại đây.”

“Dạ.” Rufus đang ngồi ở cái bàn học phía bên kia ngoan ngoãn đi qua.

“Không hiểu chỗ nào?” Ngài bá tước ôm eo cậu hỏi.

Rufus a một tiếng, chớp chớp mắt, hơi lúng túng nói: “Ban nãy quản gia Hilda đã giải thích cho em rồi ạ.”

Ngài bá tước: “…”

Vòng tay hơi siết chặt, rõ ràng là bất mãn Hilda phá hỏng chuyện tốt của mình.

Ngài nghiêng đầu cắn nhẹ lên cổ cậu xem như trừng phạt.

“Sao lại không hỏi ta?”

Rufus hoàn toàn không biết điều gì đang diễn ra trong đầu chủ nhân của mình, bị cắn vẫn ngoan ngoãn đứng yên cho ngài cắn. Cậu giải thích: “Em sợ làm phiền ngài đang làm việc ạ.”

“Không phiền. Lần sau cứ hỏi ta.”

Gặm cậu nhóc một lúc xem như phạt xong, bấy giờ mới thả cho cậu đi làm bài tiếp. Rufus ngây ngây ngốc ngốc trở về chỗ ngồi của mình, hoàn toàn không biết ít phút vừa rồi vị chủ nhân luôn lạnh lùng của mình đã ghen tị một trận.

Sau ngày hôm đó, Hilda bị chủ nhân gọi đến gặp riêng.

“Lần sau nếu em ấy có hỏi thì bảo rằng không biết.”

Chủ nhân lạnh lùng nói như vậy, Hilda phải tốn chút thời gian mới hiểu rõ ý ngài, nhịn cười mà đáp vâng.

Một ngày cuối đông nọ, dù tiết trời đã ấm hơn rất nhiều nhưng trước khi ra khỏi nhà vẫn phải choàng một chiếc khăn lông dày để giữ ấm. Theo thường lệ, hôm nay Rufus sẽ đến thư viện mượn sách.

Ban đầu cậu vốn định không đi, bởi vì chủ nhân của cậu có việc cần đến các tửu trang khác, nhẽ ra cậu phải đi theo hầu hạ ngài. Nhưng kể từ sau khi được ngài dạy học, một ít việc hầu hạ đã bị ngài “tước” khỏi tay cậu rồi.

Ngày hôm nay cũng vậy, ngài vừa chỉnh lại khăn choàng cổ cho cậu vừa nói: “Để David đưa em đi. Lần trước lấy quyển thuật giả kim khó hiểu quá thì tạm thời đừng xem về nó nữa. Biết chưa?”

Rufus chun chun mũi, hai hôm trước chủ nhân giảng giải cho cậu nhưng mà cậu vẫn không hiểu lắm, cảm thấy mình thật là ngu ngốc. Vì vậy ỉu xìu đáp: “Dạ.”

Ngài bá tước thấy cậu như vậy thì nâng mặt cậu nhóc lên, hôn động viên: “Em rất giỏi về các loại dược, cây cỏ và động vật, tìm hiểu sâu về nó cũng tốt, có lẽ sau này sẽ trở thành một thầy thuốc giỏi đấy.”  

Rufus được động viên, lập tức vui vẻ trở lại, hai mắt cười cong cong thành vầng trăng khuyết.

Ngài bá tước đề nghị: “Lần này đến mượn vài quyển sinh học đi.”

“Vâng.” Cậu nhón chân hôn chụt vào má ngài một cái rồi mới rời đi.

Thư viện thành phố là nơi tàng trữ rất nhiều kiến thức, bình thường cũng chỉ có quý tộc, học giả và các học sinh trường quý tộc ghé thăm. Lần đầu tiên Rufus đến là do đích thân ngài bá tước dẫn đi, khiến cho người thủ thư nơi này phải há hốc mồm một phen, có ai mà không biết vị quý tộc lạnh lùng cao ngạo này, ngài ta cực hiếm khi qua lại thân thiết với một ai, vậy mà lại có thể dịu dàng hướng dẫn cho cậu nhóc bên cạnh mình phải làm gì khi vào thư viện. Mối quan hệ không tầm thường này bị người thủ thư nhìn thấu. Hiện giờ nếu có một ngày nào đó Rufus quên mang thẻ thư viện chắc chắn vẫn sẽ không bị đuổi ra ngoài đâu.

Rufus lễ phép mỉm cười với người thủ thư quen thuộc, dùng hai tay đưa thẻ thư viện của mình cho người nọ rồi quen đường quen nẻo đi đến giá sách về y dược, đi qua đi lại một lúc quyết định chọn lấy hai quyển sách thuốc dày cộp. Sau đó mới tìm đường đến giá sách dành cho lĩnh vực sinh học mà chủ nhân nói.

Giá sách nằm ở gần cuối, dường như chỉ có một mình Rufus đứng ở khu vực này, cực kỳ an tĩnh cho cậu chọn lựa.

Thư viện thành phố là nơi dành cho tầng lớp học thức quý tộc cho nên nó luôn được chăm chút rất nhiều, cứ mỗi vài ngày sẽ có người chỉnh lý và quét bụi, vì vậy cho dù là giá sách nằm ở cuối cùng thì vẫn rất sạch sẽ. Cậu nhóc lướt tay lên từng gáy sách, xem qua một lượt các tiêu đề: Động vật lưỡng cư, động vật bò sát, côn trùng, độc tính và sự kháng độc, cơ thể con người,…

Rufus lập tức rút ra quyển “Cơ thể con người”, bìa da không quá bắt mắt nhưng bên trong có một số bản vẽ tay vẽ lại cấu trúc cơ thể một cách tỉ mỉ. Hai mắt cậu nhóc lập tức sáng lên, vui vẻ cho quyển sách vào giỏ. Lại tiếp tục tìm sách, đi một vòng cậu chợt nhận ra mình đã đi đến giá sách cuối cùng. Tựa sách bắt đầu đổi sang một kiểu rất lạ, Rufus tò mò rút thử một quyển có tên “Sự giao hợp” ra.

Bìa quyển sách này ngoại trừ in hoa văn và tiêu đề ra thì không có cái gì khác, nhưng độ dày rất khả quan, chẳng rõ nội dung bên trong là gì. Rufus tò mò mở đoạn giữa quyển sách ra, sau đó…

Bùm!

Giống như có cái gì đó nổ oành một tiếng trong đầu, mặt mày đỏ bừng lên, cậu nhóc sợ đến mức giật mình đánh rơi quyển sách.

Cậu… cậu vừa thấy cái gì vậy?

Rufus ôm má vội vàng lùi lại, trừng mắt nhìn quyển sách nằm chỏng chơ trên sàn, tim đập thình thịch, hoảng loạn như con nai nhỏ.

Qua một hồi lâu mới bình tĩnh lại được, cậu nhóc không nén được tò mò ở tuổi mới lớn, bắt đầu nhìn ngó xung quanh, giống như làm chuyện vụng trộm sợ bị người ta bắt gặp.

Cái tay nhỏ run rẩy thò đến nhặt quyển sách lên, lại run rẩy mở ra. Lần này cậu không dám mở lung tung đến hẳn giữa quyển, mà mở từ trang đầu tiên.

Những trang đầu chưa có tranh vẽ, chỉ đơn giản giải thích về sự giao hợp của con người, niềm khoái lạc và cách tạo ra thế hệ sau. Rõ ràng đoạn trước chính là lý thuyết mà đoạn sau là thực hành.

Rufus nóng bừng cả mặt, cậu đương nhiên biết đây là cái gì, chuyện thân mật này chẳng phải cậu và chủ nhân thường xuyên làm hay sao?

Cậu ngồi xổm xuống, rúc vào một góc len lén giở đến những trang sau, lý thuyết gì đó so ra không hấp dẫn chút nào đối với một cậu nhóc đang tuổi mới lớn tràn đầy tò mò.

Quyển sách này chia làm nhiều phần, vô cùng phong phú và đa dạng. Phần một là giới tính sinh học và cách tạo ra em bé, bắt đầu từ phần hai trở đi, hình minh họa cũng nhiều lên, bên trên là một người nam và một người nữ quấn quýt với đủ loại tư thế. Hình vẽ không có chút che đậy nào mà miêu tả rõ hai bộ phận nhạy cảm làm Rufus xem mà xấu hổ đến mức muốn chui xuống đất.

Càng lật, về sau còn có cả phần ba và phần bốn, phần ba đổi thành hai người nam và phần bốn là hai người nữ. Đây quả là một quyển sách giáo dục giới tính và tình dục đầy đủ nhất.

Rufus cảm thấy đỉnh đầu mình muốn bốc khói rồi, nhưng tay vẫn cứ không ngừng lật các trang sách. Khi cậu nhìn thấy hình minh họa hai người nam ngồi đối mặt với nhau, dương vật kề sát nhau được cả hai cùng nắm vuốt ve thì nhịn không được mà nghĩ: A, mình và chủ nhân cũng từng làm như vậy.

Khi cậu nhìn đến hình một người nam đè người còn lại dưới thân, ép chân người nọ rồi vùi bộ phận đó của mình vào giữa hai bắp đùi, cũng nhịn không được mà xấu hổ, bỗng cảm thấy đùi mình nóng rát, đêm hôm qua chủ nhân cũng cọ xát nơi đó của cậu như vậy.

Lại lật tiếp, xuất hiện một tư thế mới, một người nam ngồi trên giường, người còn lại quỳ dưới đất, dùng miệng ngậm lấy vật thể to lớn đã cương của người nọ.

Rufus trợn tròn mắt, hóa ra còn có thể như vậy, cậu chưa từng ngậm nơi đó của chủ nhân bao giờ. Rufus lại nhìn trang tiếp theo, hai người nam nằm đối đầu nhau, cùng ngậm lấy nơi đó của nhau, cậu đỏ mặt chép miệng, tự hỏi nếu mình ngậm của chủ nhân… thì mùi vị sẽ thế nào đây?

Rufus có chút hưng phấn, lại run tay giở tiếp.

“A!” Lần này thì hoàn toàn nằm ngoài kiến thức của cậu nhóc rồi, hình minh họa tiếp theo làm cậu cả kinh bật ra tiếng hô nho nhỏ.

Dường như nhận ra giọng mình hơi lớn, cũng vì sợ bị người khác bắt gặp, cậu nhóc vội vàng lấy tay che miệng, mắt trừng to.

Trong sách, một người nam nằm trên giường, hai chân dang rộng, người còn lại thì dùng thứ đó của mình đâm vào trong cửa sau của người nọ. Bên dưới còn ghi chú một dòng chữ rằng đây là sự kết hợp hoàn toàn giữa hai người cùng giới nam.

Rufus choáng váng, mặt đỏ đến tận mang tai. Cậu cho rằng khi chủ nhân vùi vào giữa hai chân cậu thì đã là hoàn toàn gắn kết rồi, nhưng mà… đây mới gọi là “sự kết hợp hoàn toàn” ư?

Cậu lẩm bẩm, hai mắt dâng lên hơi nước: “Vì… vì sao chủ nhân không làm như vậy với mình?”

Phong Ngoa

Add comment

error: Alert: Copy không được đâu bé ơi!!!