PHONG NGOA

Chương 33: Kẻ bị nguyền rủa

Nơi này là tầng mười bảy của khách sạn, thế mà lại có một bóng đen bên ngoài cửa sổ, hai mắt lom lom nhìn vào trong phòng. Người nọ mặc áo măng-tô dài, cổ áo dựng cao, đầu đội mũ phớt kéo sụp xuống phía trước che đi mặt mũi, kín kẽ từ trên xuống dưới, dáng vẻ cao lớn đó rõ ràng là của một gã đàn ông. Gã lơ lửng ngoài cửa sổ như một bóng ma, ánh mắt nhìn chằm chằm vào chiếc tủ đã được phủ vải trong góc phòng. 

Gã bỗng biến mất, sau đó đột nhiên xuất hiện trong phòng ngay phía trước cái tủ. Ở vị trí mà gã biến mất và xuất hiện để lại những làn khói đen mờ ảo. 

Đối với người bình thường không có tính cảnh giác cao có lẽ chiêu này sẽ hoàn toàn có tác dụng, thế nhưng trong phòng không chỉ có một người bình thường, mà còn có một tinh linh sống đã không biết bao nhiêu năm. 

Gã vừa xuất hiện trong phòng thì một con dao bỗng phi đến, mang theo tiếng gió bén nhọn vụt qua. Nếu không phải gã phản ứng nhanh nghiêng thân đi thì mũi dao kia đã cắm thẳng vào ngực gã. Gã quay phắt lại nhìn về phía giường lớn, lập tức đối mặt với một đôi mắt vàng kim lạnh như băng. 

Từ khi gã vừa mới lơ lửng ngoài cửa phòng thì Khải Liên đã có dự cảm bất thường, anh tỉnh lại nhưng vẫn nằm yên ôm người trong lòng tránh đánh rắn động cỏ. Đến khi trong phòng chợt xuất hiện một kẻ lạ ăn mặc kín kẽ từ trên xuống dưới, còn mang theo thứ mùi khó ngửi. Thứ mùi này anh từng ngửi qua, nó thuộc về một chủng tộc bị nguyền rủa. Nhân loại chưa có nhiều ghi chép về chủng tộc này thế nhưng đã có lần anh giao chiến với chúng, khác xa vẻ ẩn nhẫn và lãnh đạm bên ngoài, kỳ thật chúng có bản tính hung tàn và khát máu hơn những gì mà mọi người nghĩ nhiều. 

Tại sao lại xuất hiện ở đây? Tên này cũng tham gia hội đấu giá và muốn cướp đôi cánh? Thế nhưng anh không nhớ trong số những người tranh mua với mình có gã đàn ông này.

Đã biết bản tính của chủng tộc này không tốt đẹp gì, vậy thì ra tay trước chiếm thế thượng phong. 

Mà gã đàn ông đó rõ ràng đã có chuẩn bị trước, ngay lúc đối mặt với anh thì nheo mắt lại, tay vung lên bắn ra một đám xương xẩu nhọn hoắc. 

Khải Liên lập tức mở cánh, tốc độ rất nhanh ôm lấy Naqvi nhảy phốc lên cao tránh né, nhờ có đôi cánh mà cho dù không bay được cũng có thể giúp anh nhảy lên rất cao. 

Đám xương nhọn bay sượt qua ghim phầm phập vào đầu giường thật sâu. Nếu vừa rồi chậm một giây, có khi sẽ phải mất mạng. 

Naqvi bị động tỉnh này làm cho giật mình tỉnh giấc, hắn còn chưa kịp hỏi gì thì đã bị Khải Liên ôm chặt trong lòng, lách người tránh né một đợt tấn công khác. 

Trong nháy mắt đã tỉnh ngủ, hắn gấp gáp hỏi: “Có chuyện gì vậy? Gã là ai?”

“Tôi không biết nhưng có vẻ như gã muốn cướp đồ.”

Naqvi vội kéo áo anh chỉ về phía đầu giường: “Qua đó.”

Khải Liên biết Naqvi luôn mang theo vật truyền tín hiệu, có thể gọi vệ sĩ của mình bất cứ lúc nào, nhưng đêm qua hai người đã bất cẩn, vì triền miên trên giường mà không mang nó bên người, chỉ để trên đầu giường, bây giờ thì hay rồi.

Có lẽ gã đàn ông đã có chuẩn bị trước khi đến, rõ ràng gã biết ý định của hai người khi nhìn về phía tay chỉ của Naqvi, gã biết hắn có vệ sĩ thế nên phản ứng rất nhanh, một phát phóng gai xương đâm nát bộ phát tín hiệu. 

Khải Liên khựng lại, nhìn gã chằm chằm đề phòng. 

Mà gã cũng nhìn lại anh, con mắt xếch lên trông như rắn độc không ngừng suy tính. Gã vốn theo dõi Naqvi, xác định hắn chỉ là người thường, có điều vệ sĩ bên cạnh hắn không dễ chơi nhưng chỉ cần khiến hắn không thể đả động được bọn vệ sĩ thì mọi thứ đều ổn, hơn nữa gã tự tin với năng lực dịch chuyển tức thời của mình có thể lấy đi thứ mình muốn một cách nhẹ nhàng mà không kinh động đến hắn. Thế nhưng gã không ngờ lại đụng phải một tinh linh hàng thật ở đây, trong phút chốc lòng tham nảy lên, nếu có thể lột cái cánh đó xuống thì quá hời rồi.

Gã nghiêng đầu, nhếch môi, răng nghiến nghiến, tay giật lên như bị thần kinh. Khải Liên lạnh lùng nhìn gã, anh chợt phát hiện gã không phải là bỗng dưng nổi điên, mà là đang truyền tín hiệu cho đồng bọn!

Không ổn!

Dự cảm đến quá chậm, anh còn chưa kịp phát hiện thì đã có thêm một kẻ tương tự xuất hiện ngay phía sau mình.

Naqvi đứng bên cạnh vẫn luôn giúp anh đề phòng phía sau lưng, vào khoảnh khắc một đám khói đen bỗng hiện ra, một gã mặc áo măng-tô đen cũng xuất hiện, chỉ thấy gã ta há to mồm, trong cổ họng có thứ chất lỏng xanh lục sôi lên ùng ục. 

Naqvi chỉ kịp hét một tiếng cẩn thận, sau đó ôm lấy phía sau lưng Khải Liên mà che chắn. 

Chỉ trong nháy mắt. Thứ chất lỏng xanh lục kia phun phụt ra. 

Cùng lúc đó. Bên phía Andrew. 

Trường Ninh đang an tĩnh ôm cậu ngủ say bỗng giật mình mở mắt. Có lẽ vì lúc giật mình đã phản ứng mạnh quá khiến Andrew nằm bên cạnh cũng tỉnh lại theo. Cậu sờ sờ lưng anh hỏi: “Sao vậy anh?”

“Không có gì. Anh đi vệ sinh một chút.”

Andrew ừm một tiếng, thả lỏng đôi tay đang ôm chặt anh ra. Ngáp to một cái rồi chép chép miệng, trở mình nằm ngửa, vạt áo bị xốc lên khoe ra cái eo nhỏ. 

Trường Ninh kéo áo lại cho cậu rồi bước xuống giường. Andrew lại tiếp tục ngủ chẳng qua không có bác sĩ của mình bên cạnh nên cậu mơ màng không ngủ sâu được. Chờ khi cảm giác có một hơi thở bên cạnh, cậu còn cho rằng anh đã trở lại, đang định nhỏ giọng gọi anh mau lên nằm với mình thì chợt phát hiện điểm lạ. Có một thứ mùi lạ hôi thối xông vào mũi, nào có phải hương thơm quen thuộc của anh. 

Andrew gần như theo bản năng mà lăn sang một bên, quả nhiên nửa giây sau đó có một con dao bạc đâm phập vào trong gối.

Có kẻ ám sát! 

Andrew vừa lách khỏi cú tấn công ngàn cân treo sợi tóc thì lập tức bật dậy phản công. Chỉ trong giây khắc đó cậu đã biến đổi sang hình thái ma cà rồng, hai mắt đỏ như máu, móng tay và răng nanh bén nhọn dài ra. Cậu nhắm thẳng về phía ngực trái của kẻ tấn công mình, muốn một đòn moi tim đối phương, kết liễu hắn!

Như một thước phim quay chậm, vào phần ngàn giây khi móng tay cậu sắp sửa cắm vào ngực đối phương, hắn đột nhiên vụt biến mất, trước mặt bỗng hóa hư không chỉ còn lại những vệt khói đen mờ nhạt. 

Không ổn! Andrew thầm nghĩ. 

Lông tơ sau gáy cậu dựng đứng lên, bóng đen bất thình lình xuất hiện phía sau, trong tay là con dao sáng loang đang lao thẳng xuống, muốn đâm vào lưng cậu. 

Đoàng! 

“Andrew!” 

Bịch! 

Andrew trơ mắt ra, sượng cứng cả người. Trường Ninh chạy vội đến ôm lấy cậu, dùng chân hất cái xác vừa bị anh bắn chết ngã đè lên người cậu, con dao bạc chỉ kém một chút nữa thôi đã xuyên thủng lưng cậu mà đâm vào trái tim rơi cạch sang một bên. 

Trường ninh vừa trở ra từ phòng vệ sinh thì thấy cảnh tượng đó, bị dọa cho tuôn đầy mồ hôi lạnh. Anh không dám nghĩ nhiều mà lập tức rút cây súng vẫn luôn mang theo bên người ra bắn, chỉ sợ chậm một chút đã để Andrew bị thương rồi. 

Anh gấp rút kiểm tra xem cậu có bị sao hay không. 

Andrew trấn an anh: “Em không sao, không bị gì cả.” Lòng thầm thở phào vì may mắn Trường Ninh luôn mang theo cây súng mà cậu tặng anh bên người, đạn trong súng được đặc chế, tích hợp nhiều loại thành phần có thể đối phó với nhiều chủng tộc. Cũng thầm may mắn nhiều năm qua đã dạy anh ngắm bắn tốt, nếu không có lẽ hôm nay sẽ xảy ra chuyện lớn. Cậu bị thương cũng không có gì nhưng chủ yếu là… nếu cậu bị thương rồi thì ai sẽ bảo vệ anh, dù sao đạn đặc chế cũng không phải là vô hạn. 

Cậu bước đến xem xét thi thể tên đột nhập. Dáng vẻ hắn không khác gì con người, cũng không có mùi hôi thối kỳ lạ như ban nãy, cậu vạch mắt và miệng hắn ra xem. Tròng mắt không có điểm lạ thường, trong miệng không có răng nanh, màu lưỡi không khác thường. Hoàn toàn không khác gì con người. Thế nhưng lại có khả năng dịch chuyển tức thời. 

Andrew nhíu mày: “Có gì đó kỳ quái ở đây, tại sao hắn biết có một ma cà rồng trong khu khách sạn của con người?”

Sau đó chợt nghĩ đến điều gì, cậu bật thốt: “Chúng ta bị theo dõi!”

Nói rồi đồng tử co rụt lại: “Chúng còn có đồng bọn. Ninh! Cẩn thận.”

Cậu quay phắt lại kéo lấy Trường Ninh lăn sang bên cạnh. 

Phập phập!

Đúng lúc một đống gai xương nhọn hoắt không biết từ đâu bắn ra, ghim xuống sàn ngay vị trí vừa rồi mà hai người đang đứng. 

Lại lần nữa thoát nạn trong gang tất. Andrew che phía trước Trường Ninh, đôi mắt đỏ như máu lóe lên sự nguy hiểm và tàn bạo mà hiếm khi cậu để lộ. Bình tĩnh và lạnh lùng quan sát hai bóng đen không biết từ khi nào thì xuất hiện trong phòng. 

Hai tên đó cũng nhìn cậu. 

Andrew nheo mắt, những gương mặt này có gì đó khá quen, nhất định là cậu đã gặp ở đâu rồi. 

Bỗng nhiên một tên cất tiếng, giọng nói rít như cửa sổ lọt gió: “Nanh ma cà rồng thuần huyết đâu?”

Andrew cười khẩy, hóa ra mua không được nên đến cướp đồ.

Bọn chúng thấy cậu không trả lời mà còn khinh thường mình.

Tên còn lại hừ một tiếng, ra lệnh: “Giết nó rồi tìm sau.”

Gần như trước khi tên kia ra xong mệnh lệnh, kẻ đứng phía trước vụt một cái biến mất, ngay giây sau đó lại vụt một cái xuất hiện trước mặt Andrew. Hắn há to mồm, để lộ khoang miệng đang chứa một đống dịch xanh lục sôi lên ùng ục trong đó. 

Andrew không biết thứ đó là cái quái gì, nhưng rõ ràng đó là vũ khí của hắn.

Độc? Axit? 

Nhưng Andrew không nghĩ nhiều. Tên này chết chắc rồi. Bởi vì Trường Ninh phía sau cậu đã lập tức hành động ngay khi tên kia ra lệnh. Anh đè vai cậu thấp xuống, nòng súng trên tay chĩa thẳng vào họng tên đó, bóp cò. 

Đạn lao ra. Andrew cũng lao lên phía trước, tốc độ đẩy đến cực hạn, tiếng súng như tín hiệu phát đi, cậu biến thành một viên đạn, bắn về phía kẻ ra lệnh. Đôi mắt cậu lóe lên một tia sáng đỏ khát máu, tay hình thành thế trảo, năm móng tay nhọn hoắc nhắm thẳng về phía tim gã. 

Gã cũng phản ứng nhanh không kém, biến mất trong một khắc sít sao rồi xuất hiện ngay sau lưng Andrew. 

Có điều, cùng một trò có thể chơi được cậu sao? Cậu đâu phải đồ ngu.

Ngay khoảnh khắc hắn biến mất. Cậu nhếch môi xoay người, trảo nhọn đổi hướng, không cần nhìn đã đâm thẳng vào khoảng không phía sau. 

Phập. 

Máu tuôn ra.

Nơi đáng lẽ không có ai lại xuất hiện một người, hứng trọn cú đâm, cả bàn tay Andrew cắm sâu vào ngực hắn. 

Andrew nhếch mép, siết chặt nắm tay bóp lấy thứ đang nảy lên thình thịch bên trong lồng ngực hắn, một chân cậu nâng lên đạp trên người hắn đẩy ra. Hắn thậm chí còn không kịp hộc ra ngụm axit nào để phản công thì đã bị moi tim, ngã rầm xuống sàn, trợn mắt nhìn cậu như không thể tin được vì sao một tên ma cà rồng tầm thường lại có sức mạnh như vậy.

Andrew bóp nát quả tim trong tay rồi vứt xuống sàn, tiện tay chùi máu vào áo hắn rồi quay lại nhìn bác sĩ nhà mình. 

Chỗ Trường Ninh cũng đã có một cái xác, kẻ còn lại đã chết vì phát bắn vừa rồi của anh.

“Hắn chết hẳn chưa?”

“Ừm, chết rồi, bắn thẳng vào họng mà. Tuy chưa kịp phun cái thứ trong họng ra nhưng bị bắn trúng cũng văng tung tóe rồi. Hình như là axit hay cái gì đó có tính ăn mòn cao.”

Andrew lo lắng đi qua xem xét cho anh: “Không bị bỏng chứ?”

“Không sao, chỉ dính vào áo một tý thôi.” Nói rồi anh cởi phăng áo trên người mình ra, vứt xuống sàn lau bớt mấy nơi dính phải thứ gớm ghiếc đó. 

Andrew liếc mắt nhìn hai cái xác trên sàn hừ một tiếng: “Có lẽ chúng không biết em cũng là dòng thuần huyết nên mới xem thường em như vậy. Cũng may em đã đưa nanh ma cà rồng cho cha. Bọn chúng chắc chắn không dám đụng vào cha, chút nữa em gọi điện báo một tiếng.”

“Ừ.”

Nói đến đây, bỗng nhiên ánh trăng bên ngoài rọi vào, hóa ra từ nãy đến giờ nó vẫn luôn ẩn trong đám mây, bây giờ mới lộ ra. Bởi vì cửa sổ không kéo rèm, ánh trăng rọi vào đúng lúc chiếu lên cái xác ở gần giường. Mũ của tên nãy đã văng ra, để lộ mặt mũi, vừa hay ánh trăng chiếu đến, da thịt đang bóng loáng bỗng chốc co lại, màu da biến đổi, khô héo như cái xác ướp mấy nghìn năm, bốc lên mùi hôi lạ lùng.

Trường Ninh nhíu mày: “Chủng tộc gì vậy? Phân hủy nhanh như thế?”

Andrew nheo mắt lại, lúc đầu: “Không phải phân hủy, em biết chúng là ai rồi, những kẻ bị nguyền rủa. Có một chủng tộc vô cùng thần bí, nổi tiếng lãnh đạm và sống ẩn dật, số lượng hiếm, mức hiếm chỉ xếp sau tinh linh, lượng thông tin đã được xác nhận ít ỏi mà tin đồn rải rác thì nhiều. Rất ít người biết được năng lực của chủng tộc này là gì, nhưng đa số không quá quan tâm vì bọn họ có vẻ sống ẩn dật và không màng thế sự, hơn nữa do mang lời nguyền xấu xí này nên muốn được nhiều người quan tâm như tinh linh khó lắm.” 

“Vậy là không ai biết chúng có thể dịch chuyển tức thời, phun dịch ăn mòn, còn phóng gai xương?”

Andrew gật đầu: “Trong tư liệu của hiệp hội quản lý phi nhân loại hoàn toàn không nhắc đến. Có lẽ đây là lần đầu chúng ra tay giết người, hoặc là lần đầu giết người thất bại, thông tin này nên nhanh chóng đưa cho hiệp hội.” 

Trường Ninh gật đầu tán thành, bây giờ thì chờ các nhân viên nghiệp vụ phía sàn đấu giá đến thu dọn chiến trường. Andrew bỗng nhiên sực nhớ ra mình đã gặp ba kẻ này ở đâu. 

“Đúng rồi, em đã gặp chúng vào cái hôm ngồi canh me trên cây ở cổng ra vào. Chúng có năm người, vậy còn hai tên nữa đâu?”

Trường Ninh và cậu nhìn nhau. Trong đầu cả hai cùng hiện lên một đáp án: Naqvi!

Phong Ngoa

Add comment

error: Alert: Copy không được đâu bé ơi!!!