Ý nghĩ muốn được hôn cậu khiến Ross ngay lập tức đi vào phòng tắm thay đồ súc miệng, anh nghiêm túc chải răng thật lâu rồi mới lau mặt đi ra ngoài.
Bấy giờ Alex đang ngồi trên sofa xem điện thoại, cậu mặc đồ của anh, tay áo lẫn ống quần đều rộng và dài quá mức so với cậu nên thoạt nhìn cậu có vẻ mảnh mai và nhỏ bé hơn bình thường. Đoạn băng vết thương trên cánh tay cũng bị che khuất, chỉ có phần cổ bầm tím vì bị Marilyn siết là lộ ra ngoài cùng với xương quai xanh. Trong một khoảnh khắc Ross có ảo giác như thể cậu thật sự bị anh giam giữ dưới tầng hầm này như một vật phẩm phụ thuộc.
Anh lắc đầu rũ bỏ ảo giác kia rồi đi đến ngồi xuống bên cạnh cậu, ôm cậu vào lòng.
Alex hơi giật mình vì bị anh bất ngờ xuất hiện.
“Anh… ưm…”
Cậu chưa kịp lên tiếng thì bỗng nhiên anh kề sát vào, ngậm lấy môi cậu. Alex kinh ngạc mở to mắt, đến khi hơi thở mang theo mùi bạc hà của kem đánh răng truyền vào khoang mũi cậu mới ngộ ra. Có lẽ chỉ khi này anh mới không chút e ngại hay do dự mà hôn cậu sau ‘bữa ăn’.
Alex nhắm mắt lại, cũng ngậm lấy môi anh mút mát.
Ngay khi phát hiện Alex đáp lại mình, Ross đã vội vàng muốn cạy môi cậu ra để trao đổi một nụ hôn sâu. Anh thậm chí còn chồm tới, một tay giữ eo cậu còn một tay thì giữ gáy cậu, vừa hôn vừa đè cậu xuống ghế sofa.
“Ưm… Ross…” Alex bị anh làm cho theo không kịp, vừa nhắm mắt hôn lung tung vì không bắt được nhịp độ vừa thuận đà nằm xuống, lọt thỏm giữa ghế sofa và lồng ngực rộng lớn của anh.
Điện thoại đang cầm trên tay Alex cũng rơi cộp xuống sàn nhưng chẳng ai mảy may để ý đến nó.
Khắp khoang miệng cậu lúc này là mùi bạc hà và vị ngọt từ nước bọt của anh. Vòm họng trên bị anh liếm đến mức phải liên tục rùng mình vì cảm giác tê dại anh mang lại.
Alex dần thấy hơi khó thở vì nụ hôn choáng ngợp bất ngờ này. Thế nhưng cậu lại không muốn kết thúc nó, cũng không muốn bảo anh nhẹ lại, mà chỉ vòng tay câu lấy cổ anh, ngẩng đầu cố gắng hôn sâu hơn nữa.
Hai chiếc lưỡi dây dưa nhau, khi thì quấn quít trong miệng cậu, khi thì bị anh dụ dỗ đến ‘khiêu vũ’ trong miệng anh, hồi đê mê kéo dài chỉ vì một nụ hôn. Tiếng nước và tiếng mút mát vang lên trong không gian yên ắng của căn phòng có thể khiến bất kỳ người ngoài nào nếu xuất hiện ở đây cũng phải đỏ hết cả mặt mũi.
Mãi đến khi Ross cảm thấy người trong lòng sắp hết hơi mới cam lòng buông ra, bốn cánh môi của cả hai đều ướt sũng nước bọt, bóng bẩy và sưng đỏ. Alex hé miệng thở hồng hộc, hai mắt đã giăng đầy hơi sương, còn mang theo nét mơ màng khiến người ta chỉ muốn bắt nạt thêm. Ross cười khẽ, anh cúi đầu liếm đi nước bọt dính ở khoé miệng mà cậu không kịp nuốt ban nãy đã để trào ra, giọng hơi khàn khàn: “Em ổn chứ?”
Alex thất thần một hồi mới gật đầu.
Ross vẫn chưa dứt vị mà liếm lên hai cánh môi của cậu thêm vài cái mới giải thích: “Xin lỗi, anh có hơi… dồn dập quá, từ lúc nãy trở về đã rất muốn hôn em rồi nhưng phải nhịn đến bây giờ.”
Về phần vì sao phải nhịn đến bây giờ thì không cần anh nói cậu cũng biết, vừa mới dùng thịt người mà chưa đánh răng… nếu hôn sâu thì có hơi…
Ross lại bắt đầu hôn xuống cổ cậu, rất dịu dàng liếm láp vùng cổ tụ máu bầm xanh tím của cậu, sau đó lại dời đến đoạn xương quai xanh hở ra dưới chiếc áo rộng.
Alex phải tốn một ít thời gian để điều chỉnh lại hơi thở và thoát khỏi trạng thái bay bổng lâng lâng của nụ hôn vừa rồi. Lúc tỉnh táo lại cậu mới phát hiện ra vạt áo mình đã bị xốc lên đến tận ngực, hai tay anh thì không ngừng vuốt ve ngực cậu, đầu ngón tay cái thỉnh thoảng xoa lên hai hạt đậu đã nhô cứng của cậu.
Alex đỏ mặt lên, vịn lấy tay anh kêu một tiếng: “Ross à…”
Anh ấy định làm trên sofa ư?
Cậu cắn môi nhìn anh, có hơi ngập ngừng nói: “Em muốn làm một chuyện…”
Chuyện này cậu đã nghĩ mãi từ lúc anh vào phòng tắm đến giờ.
Ross nghe cậu nói thì ngẩng đầu lên: “Em muốn gì?”
“À… ừm, muốn xem đuôi của anh.” Alex hơi ngại khi đưa ra yêu cầu này. Dù sao thì đến bây giờ cậu mới phát hiện ra trên cơ thể mà mình quen thuộc còn có một bộ phận mới lạ như vậy, không muốn suy nghĩ về nó cũng khó. Vì thế sau khi ‘tham quan hang ổ’ của anh xong thì bắt đầu ôm điện thoại tìm đọc thử vài web tài liệu nói về đuôi động vật, nghe đâu nó rất nhạy cảm. Thế nhưng cậu nhớ lúc anh cứu cậu khỏi Marilyn, chiếc đuôi kia thoạt nhìn rất mạnh mẽ, là một thứ vũ khí đáng sợ.
Vừa nói cậu vừa vòng tay ra sau hông anh, mò mẫm đến phần xương cụt của anh: “Khi ấy trời mưa, lại còn tối nên em không thấy rõ. Có thể cho em nhìn lại không?”
Ross cười khẽ, yêu cầu nhỏ này của cậu hoàn toàn không có gì đáng ngại, anh rất vui lòng cho cậu xem thứ này của mình.
Nghĩ rồi ngay tại vị trí mà Alex đang sờ soạng bắt đầu nhú ra một chiếc đuôi dài, nó len ra khỏi lưng quần anh, càng lúc càng dài, ngay cả đường kính cũng to, phần gốc to chừng ba ngón tay rồi nhỏ dần lên đỉnh. Nó đen tuyền, trơn bóng không có vảy hay bất cứ thứ gì khác, chỉ có phần chóp đuôi là hình phiến lá dẹp và mỏng.
Alex ngơ ngẩn nhìn chiếc đuôi kia lắc lư trước mặt mình, phiến lá dẹp mở ra ở chóp đuôi khiến nó trông như một con rắn hổ mang đang phùng mang.
Lập tức có ba chữ nảy lên trong đầu Alex: Thật đáng yêu!
Bỗng nhiên cậu thấy nó cuốn lấy tay mình, thứ mà chỉ mới không lâu trước đó có thể chém vào da thịt người sống giờ lại mềm mại trơn nhẵn, không sắc bén hay nguy hiểm chút nào.
Thật kỳ diệu. Alex cảm thán trong lòng rồi đưa tay vuốt ve nó, cảm giác mát lạnh khác với cơ thể ấm áp của anh.
Alex không kìm được mà khều khều phần phiến lá mềm mại ở chóp đuôi, hỏi: “Em nhớ thứ này rất bén và cứng nữa, có thể chém người.”
Ross gật đầu: “Đa số thời điểm nó dùng để làm vũ khí.”
Vừa nói anh vừa điều khiển nó mở rộng phiến lá ra, toàn bộ chiếc đuôi mềm mại bỗng nhiên cứng như thép, ngay cả phần chóp cũng nhọn hoắc, vừa nhìn đã có thể tưởng tượng được cảnh nó chỉ cần đâm vào trong ổ bụng kẻ địch rồi mở rộng toàn bộ phiến lá ở chóp đuôi sẽ hình thành nên thế móc câu khó rút ra khỏi da thịt, tạo nên một đòn chí mạng.
Ross thấy rõ cậu rùng mình một cái, phần phiến lá lập tức thu trở về, chiếc đuôi cứng như thép cũng mềm mại trở lại. Anh nói: “Khi ở dạng đó em đừng nên sờ vào kẻo bất cẩn bị thương.”
Alex gật gù, cậu hơi nghiêng đầu, vừa vuốt ve đuôi anh vừa tán thưởng: “Đúng là rất lợi hại.”
Ross không nói gì, chỉ dùng ánh mắt dịu dàng mà nhìn cậu: “Em rất thích nó à?”
Alex cười: “Sao lại không thích chứ? Lúc ấy trông anh rất ngầu.”
Ross xoa xoa gò má cậu: “Nhưng em cũng không thể sờ nó mãi như vậy…”
Vừa nói anh vừa cạ nhẹ thân dưới của mình lên đùi cậu, khiến cậu ngạc nhiên không thôi vì vật nam tính kia của anh đã cương cứng lên từ lúc nào, dù cách hai lớp vải cũng có thể cảm nhận được nhiệt độ nóng hầm hập của nó.
“Tuy là món vũ khí lợi hại nhưng nếu em cứ vuốt ve nó không ngừng thì nó vẫn rất nhạy cảm đó.” Ross nói.
Alex cười lên khúc khích, giống như đã đoán trước được: “Có vẻ dù là đuôi của động vật nào thì cũng là một bộ phận nhạy cảm nhỉ?”
Alex nói rồi cố tình đưa tay vuốt một đường từ gốc đuôi anh đến tận chóp khiến anh đang đè trên thân cậu phải bật người thẳng dậy, rùng mình vì thoải mái. Sau cơn tê rần chạy dọc sống lưng kia, Ross nheo mắt nhìn cậu đầy nguy hiểm: “Em… đang đùa với lửa đó biết không?”
Alex cảm giác rõ vật thể kia của anh lại to thêm, cứng thêm. Cậu co chân cạ nó mấy cái, hỏi: “Lửa này à?”
Ross chịu không nổi nữa, đuôi anh xẹt một cái quấn lấy cổ tay cậu thật nhanh rồi kéo lên đỉnh đầu, đè chặt xuống ghế sofa. Thế nhưng Alex lại cười ngọt, bặm môi quyến rũ anh: “Lần này để em được làm tình với dáng vẻ thật sự của anh được không? Đừng giấu giếm nữa.”
Ross sờ lên mặt cậu, rồi chậm rãi sờ xuống môi cậu, hỏi lại: “Dáng vẻ thật sự của anh?”
“Đúng vậy.”
Móng tay anh chậm rãi dài ra ngay trước mặt cậu, sau đó anh câu lấy chiếc cúc áo trên cùng. Xẹt một cái bị móng tay cứa đứt, chỉ trong nháy mắt bộ quần áo rộng thùng thình trên người cậu đã bị cắt làm hai, mở phanh ra để lộ thân trên vừa trắng vừa mềm vừa đủ cơ bắp dẻo dai của cậu.
Alex chưa bao giờ bị anh ‘xé’ áo thế này, cậu nuốt nước bọt phát ra tiếng ực một cái, rõ ràng đang cảm thấy hưng phấn hơn bao giờ hết.
Alex vừa hồi hộp vừa căng thẳng nhìn theo đầu ngón tay anh di chuyển xuống quần mình, nó đi đến đâu là nghe tiếng vải rách đến đó, chẳng mấy chốc sau mà ngay cả quần lót cũng chia làm đôi, vật thể trắng hồng đang cương cứng không kém gì anh nảy ra ngoài, tràn đầy sức sống.
Alex thở nặng nề, chuyện này quá tuyệt rồi, hoá ra bị xé đồ lại kích thích đến thế. Alex không biết toàn thân cậu bây giờ đã ửng hồng như một con tôm luộc, mùi hương ngọt ngào đặc biệt từ da thịt cậu mà chỉ giống loài của anh mới ngửi được đang toả khắp bốn phía, lắp đầy căn phòng này.
Ross cũng thở ồ ồ, nhìn cậu bị mình dùng đuôi trói hai tay, xé đi từng tấc quần áo, dáng vẻ ngoan ngoãn không muốn phản kháng mà lại còn hùa theo khiến anh chỉ muốn mặc kệ cảm xúc của cậu mà cắm ngay vào cơ thể cậu rồi điên cuồng đâm chọc.
Lần đầu tiên Ross cảm thấy khó thở thế này, đuôi anh mất khống chế mà siết chặt cổ tay cậu hơn nữa, anh vội vàng cúi đầu hôn lấy môi cậu ngấu nghiến. Hai tay bắt đầu tự cởi bỏ quần áo mình.
Đêm này e rằng sẽ phải lăn lộn thật lâu.
Add comment