Nghe bạch tuộc nói có cách, Nam Trà rất nghi ngờ hỏi lại: “Cách gì?”
“Đến lúc đó em sẽ biết.”
Nói rồi bạch tuộc lần mò lên trên, bất ngờ hút lấy đầu vú của cậu.
Nam Trà run bắn, vội vàng kéo cái xúc tu cứ tranh thủ dê xồm mình ra. Thế nhưng chẳng những không thành công mà ngược lại còn khiến đầu vú bị lực hút kéo theo, cảm giác giống như bị ai đó nhéo mạnh, vừa tê vừa ngứa.
“A! Đừng, đừng hút.” Nam Trà xấu hổ giãy giụa, muốn thoát khỏi mấy cái xúc tu ma quái.
“Sao thế? Rõ ràng ngày hôm qua ta cũng làm như vậy, em thích tới kêu to.”
Nam Trà đỏ bừng mặt, muốn tìm cái lỗ nào đó chui vào cho rồi. Rau Câu Nhỏ biết rõ còn cố hỏi, xem cái dáng vẻ thích thú cười híp mắt của Rau Câu Nhỏ kìa.
Cậu thẹn quá, giơ tay túm lấy cái đệm ngồi bên cạnh đánh lên người bạch tuộc, chối đây đẩy: “Không có! Mau buông em ra!”
Thế nhưng vòi bạch tuộc chẳng những không buông mà còn dính chặt như keo. Mút mút mút.
Mặt Nam Trà đã đỏ như trái ớt, ngực cậu ngày hôm qua cũng bị bạch tuộc đùa giỡn như vậy, mút rồi kéo, có khi lại đè ấn và chà xát, làm sáng nay nó sưng to, đầu vú nhô hẳn lên, khi cậu mặc áo vẫn có thể thấy nó nổi cộm. Cũng may là cậu chỉ ở trong nhà.
Khó khăn lắm đến chiều mới bớt bớt một chút, kết quả là bạch tuộc lại đè chúng ra mà chơi đùa nữa rồi.
Nam Trà vừa thích vừa thẹn, trong lòng khóc không ra nước mắt. Toàn thân lại bị cơ thể rau câu to đùng đè chặt trên sàn nhà không có chút sức kháng cự nào. Cậu đành mím môi, chịu chết để mặc con bạch tuộc nào đó nghịch vú mình.
Bị bắt nạt, hơi nước trong mắt bắt đầu dâng lên. Ngoài dự đoán là lại làm bạch tuộc sợ hết hồn, không khều tới khều lui đầu vú hơi sưng của cậu nữa, mà chuyển sang xoa nhè nhẹ, vừa xoa vừa leo xuống khỏi người cậu, đỡ cậu ngồi dậy, hai mắt to vàng đầy áy náy: “Nam Trà, làm đau em hả? Đừng khóc mà.”
Nam Trà được xoa nhẹ thì đánh cái rùng mình, cậu chùi nước mắt, uất ức nhìn bạch tuộc: “Rau Câu Nhỏ bắt nạt em.”
“Nào có.” Vừa nói vừa ôm cậu dỗ dành. “Đau thật sao?”
Nam Trà hít mũi một cái, có hơi mất tự nhiên nhưng vẫn thành thật đáp: “Không… không có, nhưng, ngày hôm qua mới làm, bây giờ Rau Câu Nhỏ lại muốn làm nữa. Như vậy chính là bắt nạt.”
Bạch tuộc cười, đầu tròn rung rung, sau đó sáp tới gần cọ lên má cậu, nhỏ giọng năn nỉ: “Ta muốn em, được không?”
Tim Nam Trà mềm thành bãi nước, nhưng bây giờ chỉ cần động đậy một cái là cảm giác dưới mông lập tức nhắc nhở cho trái tim dễ mềm của cậu khôi phục trở lại. Cậu nghiêm mặt lôi cái xúc tu trong áo ra, dùng hai tay ôm ngực mà phòng thủ, mông không ngừng nhích ra sau, tránh xa bạch tuộc: “Không được!”
“Vì sao?” Bạch tuộc trườn về phía trước một chút. Quyết tâm bám theo năn nỉ.
“Không được là không được!” Nam Trà kiên quyết từ chối. Sau đó bỏ chạy lên giường, quấn chăn kín mít chỉ để lộ ra hai con mắt.
Bạch tuộc cũng lẽo đẽo lết theo, ôm cả bọc chăn vào lòng, mấy xúc tu linh hoạt không ngừng tìm kiếm kẽ hở của lớp chăn, muốn chen vào bên trong lôi cậu ra.
Nam Trà giãy đành đạch nhưng vì cuộn trong chăn nên chẳng khác nào con nhộng uốn éo.
Một người một bạch tuộc cứ như vậy chơi trò em trốn anh bắt trên giường, thế nhưng hai cái tay của Nam Trà làm sao địch lại tám cái “tay” của bạch tuộc.
Cậu túm mép chăn bên này thì mép chăn bên kia thất thủ. Cậu mệt đến thở phì phò: “Rau Câu Nhỏ!”
“Thôi nào, ta chỉ muốn ôm em thôi. Mau bỏ chăn ra đi. Em không thấy nóng à?”
Một cái xúc tu thành công quấn được cổ chân Nam Trà, nguồn nhiệt mát lạnh đặc biệt của bạch tuộc làm Nam Trà đang nóng tới đổ mồ hôi đầy đầu thoải mái mà đờ ra một chút. Chỉ một chút cũng đủ để thất thủ. Hai ba cái xúc tu khác nhân lúc này nhanh nhẹn chen vào trong, một cái mò lên đùi cậu, một cái mò lên eo cậu, quấn lấy.
Mát mẻ làm Nam Trà chẳng muốn giãy giụa nữa. Nhưng chuyện ấy ấy thì…
“Không được đâu mà…” Nam Trà bất lực bị Rau Câu Nhỏ nhà mình trói trên giường lột hết đồ.
Khuôn ngực phập phồng kịch liệt vì thở hổn hển, hai đầu vú sưng hồng, vòng eo trắng nõn, cặp đùi non mịn, dương vật nhỏ ngủ say trong bụi cỏ thưa thớt,… tất cả đều bại lộ.
Dưới ánh đèn có thể thấy một lớp mồ hôi mỏng phủ trên chiếc cổ của cậu. Bạch tuộc săn sóc áp xúc tu lên cổ cậu giúp cậu giải nhiệt.
Nam Trà biết Rau Câu Nhỏ thật sự “muốn” mình, nhưng nghĩ đến lực kéo dài ngày hôm qua của nó, cậu mếu hết cả mặt: “Mông em còn sưng mà, không chịu nổi đâu…”
Bạch tuộc đang vuốt ve cậu thì khựng lại, hai mắt vàng mở to, sau đó… sau đó không nói gì hết mà nâng hai chân cậu lên, tách ra. Ép cho Nam Trà dù là nằm ngửa cũng rơi vào tư thế chổng mông lên trời, phơi bày hoa cúc nhỏ đáng thương bị chà đạp ngày hôm qua.
Quả nhiên, mấy nếp nhăn bên ngoài sưng múp, hồng hồng, bóng bóng. Bạch tuộc yên lặng nuốt nước bọt một cái, toàn thân lại chuyển màu biến thành một cục rau câu dâu tây nhìn chằm chằm vào cái lỗ nhỏ mê người nào đó.
Nam Trà xấu hổ muốn chết, muốn khép chân lại che đi nhưng không được vì bị xúc tu giữ chặt. Cậu lo lắng không thôi, sợ Rau Câu Nhỏ nhà mình thật sự không màng tới cảm giác của cậu mà lập tức “xông” vào. Chắc cậu chết T^T.
Có điều trái với những gì cậu nghĩ, bạch tuộc thấy nơi đã bao bọc mình hôm qua bây giờ vẫn còn sưng thì thương lắm, lúc sờ nhẹ lên mấy nếp nhăn bị sưng của cậu, cậu sợ tới rụt người, ngón chân cong hết lại.
Thế nhưng bạch tuộc chỉ đơn thuần muốn sờ thôi và nhìn thử thôi, nó nhỏ giọng hỏi: “Có khó chịu không?”
Nam Trà lắc đầu: “Không khó chịu, nhưng mà… nếu lại như ngày hôm qua thì em sẽ chết mất Rau Câu Nhỏ à.”
Bạch tuộc đưa mắt nhìn cậu, lại nhìn đóa cúc nhỏ của cậu. Sau đó thật sự không nỡ bắt nạt cậu nữa mà buông hai chân cậu xuống, trườn đến bên cạnh cậu, ôm lấy cậu mà cọ cọ.
“Vậy làm sao bây giờ? Ta rất muốn. Em xem, nó cứng rồi, cũng đã ướt.” Bạch tuộc vừa cọ vừa đưa cái tua giao phối của mình lên trước mặt cậu.
Tua giao phối đã biến đổi, giác hút phần đầu không còn nữa, dịch nhờn kỳ lạ rỉ ra khiến sợi tua giao phối vừa to vừa dài kia trở nên bóng loáng, giống hệt như đêm qua, nhưng vì có đèn nên mấy sợi gân phát quang trên tua giao phối không hiện rõ.
Nam Trà đỏ mặt xấu hổ.
Hôm qua vì đã tắt đèn nên không thấy rõ lắm, nhưng hôm nay thì khác, đèn đuốc vẫn còn sáng trưng vậy mà bạch tuộc đã “phơi hàng” ra rồi. Thoạt trông nó còn dữ tợn hơn cậu nghĩ. Nơi đó của cậu thật sự có thể chứa nổi nó sao?
Nam Trà không khỏi tự khâm phục mình, bị nhồi nhét cả đêm mà không tét mông, chỉ sưng sưng một tí, đúng là may mắn.
Có điều hôm nay mà làm nữa thì cậu không chắc mình vẫn lành lặn đâu hu hu.
Bạch tuộc bên cạnh khó chịu lắm rồi, có thể nói mỗi giây phút động chạm vào người cậu nó đều muốn phát tình, bình thường đều phải kìm nén. Ban nãy còn cởi đồ của cậu ra, vừa ngắm vừa sờ từ trên xuống dưới, thú thật hồi trước chưa chính thức “ăn” được cậu còn chưa biết “mùi vị” tuyệt vời ra sao. Bây giờ “ăn” được rồi, nó không muốn nhịn nữa.
Thế là lại cọ cọ cọ, năn nỉ: “Nam Trà, ta khó chịu, thứ này như muốn bốc cháy vậy đó.” Vừa nói vừa đong đưa tua giao phối trước mặt cậu: “Lại như muốn nổ tung. Nam Trà à, ta sắp chết rồi.”
Nam Trà bị Rau Câu Nhỏ nhà mình năn nỉ mà trở nên bối rối, lúc quay đầu nhìn còn thấy mắt vàng híp lại, dường như thật sự rất khó chịu. Cũng phải, thử nghĩ thứ đó của cậu mà cương cứng, không được an ủi thì cũng sẽ như vậy.
Nam Trà mím môi, được rồi… cậu chịu thua.
Nam Trà đánh bạo giơ tay ra cầm lấy dương vật của bạch tuộc, nhỏ giọng nói: “Em vuốt cho Rau Câu Nhỏ nhé.”
Hai mắt bạch tuộc lập tức sáng lên: “Được.”
Nam Trà nghĩ vuốt cho bạch tuộc chắc cũng như vuốt trụ của người thôi, không có gì khó. Nhưng sự thật lại khác xa, dương vật bạch tuộc vừa to vừa dài, cậu phải dùng cả hai tay cùng hoạt động cật lực để đem lại khoái cảm cho Rau Câu Nhỏ nhà mình.
Ngoài việc kích cỡ ra thì còn có một vấn đề hết sức khó khăn, đó là cái dương vật này dù cứng nhưng vẫn dẻo, cứ ngo ngoe qua lại, uốn tới uốn lui, làm Nam Trà không thể vuốt thẳng một đường mà phải cong cong vẹo vẹo theo nó, rất mệt, rất mỏi tay.
Có điều, mệt nhưng bù lại được nhìn thấy cục rau câu nào đó sướng tới mức nằm bẹp dí trên giường, toàn thân rau câu giống như chảy ra, mắt híp lại thành một đường chỉ không thấy tổ quốc đâu, màu sắc đổi lung tung, loạn xị cả lên. Nam Trà vừa dùng tay phục vụ cho bạch tuộc vừa thích thú nhìn bạch tuộc đổi màu, lòng thầm nghĩ, có phải ngày hôm qua lúc ân ái với mình Rau Câu Nhỏ cũng dễ thương như vậy không? Thật tiếc vì hôm qua không bật đèn, không thấy rõ.
Hồi lâu sau…
Bạch tuộc vẫn chưa bắn, còn Nam Trà thì mỏi tay rã rời, cậu bất đắc dĩ, không biết phải làm sao mà nhìn bạch tuộc.
Bạch tuộc bỗng bật dậy, xoay người đè Nam Trà xuống. dùng xúc tu trói hai chân cậu lại với nhau sau đó nhấc lên.
Phập một tiếng…
Tua giao phối đâm vào giữa hai chân cậu… đừng hiểu lầm, là đâm vào giữa hai đùi, dùng mặt đùi trong của cậu mà cọ xát.
Tua giao phối đưa đẩy rất nhanh và mãnh liệt, cạ cho dương vật nhỏ của Nam Trà bắt đầu có khoái cảm mà cương lên.
Cứ như thế, hai dương vật ma sát vào nhau, hồi lâu sau rốt cuộc cả hai cùng đạt cao trào, tinh dịch bạch tuộc bắn khắp người Nam Trà, có giọt dính lên cả miệng cậu. Nam Trà vươn lưỡi nếm thử, ừm, mặn mặn, không có tanh, nhưng… sao lại có mùi rong biển nhỉ? Tinh dịch của bạch tuộc đều là như vậy sao?
Bạch tuộc lúc này đã được thỏa mãn, nó vui vẻ nằm xuống bên cạnh, ôm lấy cậu, nhìn cậu cười cười. Nam Trà cũng cười hỏi:
“Thích không?”
“Thích chứ.”
“Em nói này, việc làm tình, có thể cách ngày làm một lần không? Hoặc là cách xa hơn, đừng mỗi ngày đều làm, hay ít nhất nếu Rau Câu Nhỏ cần em có thể thỏa mãn Rau Câu Nhỏ theo cách này. Vì…”
Cậu chưa nói hết thì bạch tuộc đã đáp: “Không cần giải thích, ta hiểu mà, thể lực của con người tất nhiên không tốt bằng chủng tộc của ta. Nhưng không sao, đã kết bạn đời thì theo thời gian thể lực của em sẽ được nâng lên để cân bằng với ta.” Nói rồi nó dụi đầu vào lồng ngực cậu: “Sau này em sẽ không phải mệt mỏi khi ân ái với ta nữa.”
Nam Trà ngạc nhiên, mở to mắt: “Thật sao? Còn có vụ này ư?”
“Ừ. Thật mà.”
“Vậy khoảng bao lâu mới cân bằng được.”
“Không biết, còn tùy vào thể chất từng người, nhưng với em thì, vài tháng đi?”
Nam Trà không biết, mấy tháng sau, chuyện chăn gối của mình sẽ càng kịch liệt hơn nữa, thậm chí còn chơi sập cả giường… Có điều, đó là chuyện của mấy tháng sau, bây giờ bạch tuộc mà chơi bạo một chút chỉ sợ cậu sẽ chết trên giường.
Cậu không muốn có bài báo nào đó giật tít “nam thanh niên làm chuyện ấy quá độ dẫn đến đột tử” đâu.
Add comment