PHONG NGOA

Chương 32: Sự “bướng bỉnh” của Rufus

Không thể không nói Rufus mỗi khi gọi chủ nhân và khi gọi thẳng tên ngài là hai dáng vẻ khác nhau, giọng nói mềm mại cũng mang theo cảm xúc khác nhau. Gọi chủ nhân đầy sự ỷ lại, cung kính, còn có chút làm nũng trong đó, mà gọi tên thì lại đầy vẻ ngượng ngùng pha lẫn vài phần thân mật. Có điều, dù là cách gọi nào, chỉ cần nó xuất phát từ cái miệng nhỏ này đều trở nên ngọt ngào kỳ lạ.

Cả buổi chiều Rufus bị chủ nhân của mình ôm giữ trong lồng ngực, hôn đến mức không phân biệt được trời trăng mây đất, cứ mỗi lần cậu gọi tên ngài một tiếng là miệng nhỏ lại bị ngậm lấy. Vài lần đầu Rufus còn bối rối không thôi nhưng đến lần thứ ba thì vô cùng ngoan ngoãn mà đáp lại nhiệt tình, lần thứ tư còn chủ động gọi tên ngài sau đó ngẩng mặt chờ hôn. Dáng vẻ khao khát và chủ động của cậu đáng yêu vô cùng.

Hai người quấn quýt không ngừng mãi cho đến khi bên ngoài phòng làm việc vang lên tiếng gõ cửa, kèm theo đó là giọng nói của người hầu truyền vào: “Chủ nhân, cậu Rufus, đã đến giờ dùng bữa tối rồi ạ.”

“Ưm…” Rufus khó khăn lắm mới tách ra khỏi cái hôn dịu dàng của chủ nhân, hai mắt ngập nước, môi mọng sưng đỏ, cậu dụi đầu vào cổ ngài, xấu hổ không chịu ngẩng mặt lên.

Ngài bá tước chỉ cười khẽ, vừa vuốt tóc cậu vừa nói vọng ra ngoài: “Đã biết.”

Người hầu đáp vâng một tiếng rồi đứng yên chờ ngoài cửa.

Ngài bá tước hôn cái trán trơn bóng của cậu nhóc trong lòng, dằn cơn nóng đang không ngừng dâng lên ở phần bụng dưới vì những nụ hôn ướt át vừa rồi. Ngài chậm rãi buông cậu ra, cũng rút cái tay không biết từ khi nào đã luồn vào trong áo cậu nhóc về, có chút quyến luyến không nỡ rời xa xúc cảm mềm mịn dưới lòng bàn tay.

Cảm giác mát lạnh ở bên eo không còn nữa, Rufus bấy giờ mới ngại ngùng leo xuống khỏi đùi chủ nhân của mình, được nửa đường bị ngài kéo lại chỉnh sửa vạt áo cho ngay ngắn rồi mới cam tâm thả cậu ra. Bấy giờ hai chủ tớ mới cùng nhau ra khỏi phòng mà dùng bữa.

Kể từ lần uống máu đó, thời gian đã trôi qua hơn hai tuần. Rufus rất chú ý đến chủ nhân của mình, bây giờ cậu đã biết biểu hiện của một ma cà rồng khi đói bụng là như thế nào, nên mỗi tối cậu đều sẽ cầm tay ngài cảm nhận nhiệt độ xem có thấp hơn bình thường hay không. Khi hầu hạ ngài tắm rửa sẽ lợi dụng khoảng cách gần trong lúc giúp ngài gội đầu để nhìn xem màu mắt ngài có thay đổi hay không.

Không thể không nói trên một số việc liên quan đến chủ nhân của mình, Rufus rất bướng bỉnh. Dù chủ nhân đã bày tỏ rằng trong một khoảng thời gian dài sẽ vẫn trong trạng thái “no”, thế nhưng cậu vẫn luôn lo lắng ngài sẽ lại tự ép bản thân kiềm chế như lần trước, vì vậy mỗi ngày cậu đều hỏi ngài có muốn hay không. Nhưng lần nào ngài cũng chỉ ôm cậu vào lòng rồi thân thiết một trận, có khi sẽ cởi hết đồ cậu ra sau đó hôn lên khắp người cậu, làm cho cậu tiết tinh vài lần, mệt đến thở hổn hển.

Đêm nay cũng không ngoại lệ, Rufus sau khi nằm lên giường thì theo thói quen nắm lấy tay chủ nhân mà sờ soạng, cảm thấy nó không quá lạnh thì thở phào, nhưng vẫn quen miệng hỏi: “Chủ nhân, hôm nay ngài vẫn không muốn ạ?”

Ngài bá tước nằm nghiêng bên cạnh rũ mắt nhìn cậu nhóc của mình trong bộ đồ ngủ trắng mỏng, theo nhịp thở phập phồng của cậu còn có thể thấy được đầu ngực phấn hồng khi ẩn khi hiện bên trong.

Quả nhiên, không sai chút nào khi đổi quần áo của cậu thành loại lụa thượng hạng vừa mềm vừa mỏng này, mặc lên người trông như cơ thể được phủ một tầng sương mờ ảo, da thịt bên trong ẩn hiện khiến người ta phải khát khao.

Ngài bá tước hơi nheo mắt, vươn tay đặt lên eo cậu.

“Chủ nhân?” Rufus không hiểu ra sao.

Cái tay nọ chậm rãi hướng lên trên, cách một lớp vải mỏng mà sờ qua đầu ngực cậu nhóc, làm cậu nhột đến độ rụt người lại, chỗ bị sờ tê ngứa không thôi. Cậu đỏ bừng cả mặt, lắp ba lắp bắp: “Chủ, chủ, chủ nhân…!”

Đột nhiên lại sờ ngực cậu?!

Rufus xấu hổ vịn lấy bàn tay to trước ngực, thế nhưng nó không có vẻ gì là chỉ sờ một cái rồi thôi, ngón tay người nọ bắt đầu xoa xoa hạt đậu nhỏ nào đó làm cậu nhóc bật thốt một tiếng rên rỉ gợi tình.

“Ư… hưm…”

Khóe môi ngài bá tước hơi cong lên, ngài áp sát vào cổ cậu hít một hơi thật sâu: “Em thơm quá.”

Rufus đỏ mặt: “Chủ, chủ nhân.”

Ngài ấy muốn như hôm qua sao? Cậu tự hỏi.

Quả nhiên ngài bá tước nói: “Ta chưa đói, nhưng ta muốn làm một số chuyện khác với em hơn.”

Nói rồi ngài cắn nhẹ lên cổ cậu một cái, trở mình đè lên thân thể cậu, bắt đầu xoa vuốt cơ thể cậu cách một lớp quần áo.

Rufus rên khẽ một tiếng, dịu ngoan choàng tay qua cổ ngài, dâng cả bản thân lên không giữ lại chút nào.

Tuy những lần đầu tiên cậu rất ngại ngùng nhưng theo tần suất thân mật tăng lên, Rufus giống như mở ra một tính cách mới, trong chuyện này vô cùng nhiệt tình, rất tích cực đáp lại chủ nhân của mình, gần như chưa bao giờ từ chối đòi hỏi từ ngài.

Cho đến bây giờ, nếu có một ngày không được chủ nhân âu yếm, có lẽ cậu nhóc sẽ khó ngủ đây.

Khi môi lưỡi đều bị ngài quấn lấy, hai tay Rufus cũng chẳng thảnh thơi chút nào, cậu nhóc vô cùng to gan và chủ động cởi bỏ quần áo trên người chủ nhân của mình, thật tận tình bắt chước cách ngài đụng chạm mình mà làm hệt như vậy với chủ nhân. Chẳng mấy chốc, nhiệt độ trên giường còn nóng hơn cả nhiệt độ tản ra từ lò sưởi.

Nụ hôn kéo dài đến khi Rufus thở không nổi mới dừng lại, bấy giờ quần áo cả hai đều xốc xếch, vạt áo của Rufus đã bị ngài bá tước mở ra, để lộ đầu ngực hồng hồng đã bị sờ đến cương lên cùng với da thịt trắng nõn non mịn. Mà áo của ngài bá tước cũng bị cậu cởi ra hết, nửa thân trên trần trụi. Không thể không nói, vóc dáng của ngài vô cùng đặc biệt, khi mặc quần áo chỉnh tề trông có phần gầy ốm nhưng một khi buông bỏ lớp y phục đó, cơ bắp đầy sức mạnh bên trong khiến cho Rufus không cách nào dời tay đi được. Hai cái tay nhỏ lúc này đều đặt cả trên ngực chủ nhân, vô cùng tích cực mà vuốt ve.

Ngài bá tước hơi cong môi, trong đôi mắt lạnh là sự dịu dàng và ý cười mà lúc bình thường rất hiếm khi xuất hiện. Không thể không nói, cách mà Rufus đáp lại ngài khiến ngài phải thay đổi một ít cái nhìn về cậu. Hóa ra cái trúc trắc và ngượng ngùng ban đầu của cậu nhóc chỉ là vì lần đầu tiên được nếm trải mùi vị trái cấm. Thời gian gần đây cậu nhóc được ngài “chỉ dạy” trên phương diện đó nhiều hơn thì bao nhiêu bối rối và lúng túng đã tiêu tan gần hết, thay vào đó là sự nhiệt tình và chủ động đến không ngờ.

Rufus thấy chủ nhân không hôn mình nữa thì vội vàng câu lấy cổ ngài, chồm dậy dán môi lên môi ngài, còn cả gan há miệng cắn cắn môi ngài.

Kỳ thật sự nhiệt tình và chủ động này đều là cậu học hỏi từ chủ nhân của mình, Rufus thông minh trên nhiều phương diện, năng lực học tập rất mạnh, hiển nhiên sở trường học tập ấy cũng được phát huy trên chuyện “giường chiếu”.

Ngài bá tước lập tức cúi đầu thỏa mãn cái miệng nhỏ khao khát đòi hôn của cậu.

Rufus như những lần trước đó, mò mẫm đến lưng quần của chủ nhân, không chút e dè mà cách một lớp quần sờ lên vật thể đã cương cứng từ lâu của ngài, bắt đầu tìm cách lấy nó ra khỏi quần.

Phát hiện động tác của cậu nhóc, ngài bá tước cười khẽ một tiếng, dời khỏi môi cậu, cúi đầu hôn xuống cổ, xương quai xanh, sau đó là ngực cậu.

Rufus ưỡn mình, ngâm một tiếng nhỏ, tay phải đã giúp chủ nhân lấy dương vật lớn ra, tay trái cũng đã tự lấy cái của mình. Sau đó áp sát hai vật thể kích thước chênh lệch lại với nhau, bắt đầu vuốt ve lên xuống.

Tiếng rên rỉ nho nhỏ truyền ra từ khóe miệng cậu. Tuy hành động của cậu rất bạo nhưng trên mặt cảm giác thì cậu vẫn không cách nào làm quen được sự kích thích trong việc này.

Nhớ cái lần đầu bị chủ nhân chạm vào cậu còn cho rằng mình mắc bệnh, phản ứng ngây ngô vô cùng, bây giờ cũng chỉ khá hơn đôi chút, vẫn bị khoái cảm truyền đến từ nơi đó làm cho ứa nước mắt, hai tay run rẩy.

Chẳng được mấy chốc, một bàn tay to khác bao trùm lên nơi đó của cả hai, giúp cậu tiếp tục vuốt ve chúng.

Rufus còn nhỏ, hơn nữa còn là người thường, khả năng khống chế đương nhiên là yếu hơn vị bá tước nào đó. Không qua bao lâu cậu đã bắn tinh, thở hổn hển xụi lơ trong ổ chăn.

Ngài bá tước cười khẽ, hôn má cậu một cái, cậu nhóc sảng khoái rồi thì tới lượt ngài. Ngài kéo quần cậu xuống, vứt qua một bên, dùng hai tay nâng chân cậu lên để chúng kẹp chặt vào nhau, sau đó vùi vật thể nóng cứng của mình vào giữa bắp đùi non mịn của cậu mà đưa đẩy.

Dương vật nho nhỏ của Rufus còn chưa kịp mềm xuống đã bị sự cọ xát khi có khi không của chủ nhân làm cho dựng lên trở lại. Chờ đến khi chủ nhân của cậu đạt cao trào thì cậu cũng đã bắn tinh lần thứ ba.

Như thường lệ, Rufus kiệt lực nằm trong lồng ngực chủ nhân mình, để ngài bế cậu vào phòng tắm tắm rửa.

Ngâm trong nước ấm, mặt đùi trong nhạy cảm được bàn tay to lớn không ngừng vuốt ve, vừa là để rửa sạch thứ chất lỏng trơn trơn được tiết ra trên đùi cậu, vừa là để xoa dịu cái tê rát vì da thịt bị cọ xát quá mức.

Rufus nhịn không được mà rù rì: “Chủ nhân vẫn chưa uống máu em.”

Thấy cậu bướng bỉnh như vậy, ngài bá tước buồn cười, ngài nâng cằm cậu lên hôn cánh môi đã sưng đỏ của cậu: “Ta thật sự không có đói, có lẽ phải bốn năm ngày nữa mới cần máu của em, đừng lo lắng nữa có được không, bé con của ta?”

Rufus nghe thấy lời này thì vành tai đỏ lên, cậu thích ngài gọi cậu là bé con: “Vậy, vậy thì bốn ngày nữa ngài sẽ uống phải không?”

Ngài bá tước sờ sờ chỗ kín của cậu, giúp cậu rửa sạch nơi đó, miệng đáp: “Ừ.”

Đúng là chưa từng thấy ai thích chịu đau như cậu nhóc của mình. Ngài nghĩ. 

Bốn ngày sau đó, Rufus toại nguyện được ngài “dùng bữa” một lần, có lẽ vì hai lần trước khiến cậu quen với cơn đau vậy nên lần thứ ba không còn khó vượt qua như vậy nữa.

Cứ thế suốt mùa đông, Rufus dâng máu mình năm lần, chuyện thân mật mỗi tối cũng gần như đã trở thành thói quen. 

Có điều, Rufus ngây thơ vốn cho rằng mình và chủ nhân đã có sự gắn kết cuối cùng rồi, cho đến một ngày cậu đọc thấy một tài liệu nói về chuyện càng thân mật hơn…

Phong Ngoa

Add comment

error: Alert: Copy không được đâu bé ơi!!!