Giam cầm hay không giam cầm? Alex không quá đắn đo về điều đó, dù sao thì công việc của cậu toàn là làm ở nhà, hiếm lắm mới phải ra quán cafe bàn bạc trực tiếp với khách hàng vì một vài hợp đồng lớn. Tóm lại thì cậu cảm thấy bị nhốt ở đây cũng không khác gì việc cậu ru rú trong nhà cả ngày. Quanh đi quẩn lại vẫn là cậu làm việc bên cái máy tính, đến giờ sẽ nấu ăn, chờ anh về nhà và tận hưởng đêm tối của hai người.
Sau khi hôn anh một cái coi như tỏ rõ quan điểm của mình, Alex bắt đầu cởi bộ đồ đi mưa ra, hỏi: “Bây giờ anh quay lại chỗ kia lấy cái túi xác phải không?”
Ross gật đầu nói ừ, sau đó nhẹ giọng bảo: “Em ở đây trong khi chờ đợi có thể thay đồ trước, quần áo khô nằm trong phòng ngủ.”
Alex ngạc nhiên: “Nơi này còn có phòng ngủ?”
“Đúng vậy.” Anh chỉ tay về phía cánh cửa cạnh TV: “Phòng ngủ ở bên đó, còn bên này là nhà kho.” Vừa nói vừa dời tay chỉ về phía cánh cửa gần sát cái tủ đông. Hiển nhiên ở nơi này chỉ có ba căn phòng như vậy.
Alex gật tỏ vẻ mình đã biết, sau đó nhìn nhìn anh, chép miệng: “Vậy… anh đi đi, em chờ.”
“Ừ.”
Trước khi đi Ross vịn lấy gáy cậu kéo cậu sát lại rồi đặt lên trán cậu một cái hôn, sau đó nhún người nhảy một cái. Anh phóng lên khỏi mặt đất, hai tay bám vào vách cửa hầm bên trên, cơ bắp căng phồng, thoáng chốc đã leo lên một cách dễ dàng.
Alex đứng bên dưới ngửa đầu nhìn anh đóng nắp hầm lại, tiếng đá tảng thình thình di dời xong thì không gian dưới tầng hầm cũng rơi vào yên lặng, toàn bộ âm thanh bên ngoài đều đã bị ngăn cách hết.
Lúc này Alex mới cầm theo bộ quần áo đi mưa ướt nước của mình vào phòng ngủ mà ban nãy anh chỉ, định bụng tắm rửa thay đồ. Cho dù có mặc áo mưa thì cơn mưa lớn cũng khiến không ít nước chảy vào trong cổ áo. Không nhiều nhưng cũng đủ gây ẩm đến khó chịu.
Phòng ngủ của anh được bày biện càng đơn giản hơn nữa, chỉ có một chiếc giường không lớn mấy, một chiếc tủ quần áo, móc treo quần áo và một cái tủ đầu giường nhỏ. Nó cũng không có vật trang trí gì ngoại trừ một khung hình kim loại be bé được đặt trên tủ đầu giường.
Alex có hơi tò mò bèn đi sang nhìn xem, lập tức thấy trên hình là một cậu thanh niên vô cùng quen thuộc đang mặc chiếc áo thun đơn giản, mắt đeo kính, nhìn chăm chú vào màn hình máy tính mà nghiêm túc làm việc, bên cạnh thanh niên nọ còn có một ly cà phê nóng bốc khói lờ mờ.
Đây là cậu mà.
Alex vươn tay cầm nó lên, nhìn mãi nhưng vẫn chẳng đoán nổi nó được chụp vào khi nào. Cảm giác ấm áp lại ùa vào trong tim, bất cứ ai khi chợt phát hiện ra bạn đời của mình luôn nhớ đến mình đều sẽ cảm thấy hạnh phúc cả. Ban nãy mặt ảnh còn quay về phía giường, hình như người ngủ ở nơi này muốn chỉ cần vừa mở mắt là có thể trông thấy cậu.
Alex nhấm nháp cảm giác hạnh phúc nhỏ nhoi này hồi lâu rồi mới đặt bức ảnh trở về vị trí cũ, sau đó đến bên chiếc tủ duy nhất trong phòng mở ra. Trong tủ không có nhiều đồ nhưng quần áo thoải mái dùng để mặc ở nhà thì vẫn có. Alex lấy ra một bộ, đoán chừng Ross không bao giờ nghĩ rằng sẽ có ngày cậu đến ở nơi này thế nên tất cả quần áo trong tủ đều là của anh, size lớn. Vì vậy mà lúc Alex thay xong, ống quần và ống tay áo đều phải xắn lên mới tiện.
Bấy giờ Ross vẫn chưa trở lại. cậu bắt đầu đi vòng quanh ‘khám phá’ tầng hầm, sở dĩ gọi là khám phá vì cậu đã chuẩn bị tinh thần có thể trông thấy bất cứ thứ gì đó kỳ dị hoặc thậm chí là đáng sợ, ví dụ như… xác người chưa ăn hết trong tủ đông chẳng hạn?
Cậu đã sớm để ý đến cái tủ đông trong phòng khách rồi, tạm gọi căn phòng nối với cửa tầng hầm là phòng khách đi. Alex đi qua đi lại trước cái tủ, tự hỏi có nên mở ra xem thử bên trong chứa gì hay không, nhưng nhỡ như tò mò giết chết mèo thì sao… không đúng, chuyện này cũng chẳng thể giết chết cậu được, cùng lắm là mất ngủ vài ngày.
Ừm… một cái xác đông lạnh hẳn là đỡ kinh khủng hơn xác người vừa chết.
Vì thế Alex kéo ống tay áo, run lẩy bẩy mở nắp tủ đông mà cậu cho là bí ẩn nhất ở đây ra. Thế nhưng ngoài dự đoán, khi cậu đang co rụt người mắt nhắm mắt mở không dám nhìn thẳng thì trong tủ đông lại chẳng có cái gì ngoại trừ mấy chiếc hộp vuông.
“Hửm?” Alex thả lỏng vai, hơi thất thần nhìn tủ đông trống rỗng, mấy cái hộp kia chỉ chiếm một góc nhỏ mà thôi. Cậu lấy lại bình tĩnh sau đó liếc mắt nhìn mớ hộp, phát hiện giấy dán bên ngoài in hình kem lạnh, có rất nhiều hương vị, dâu, sô-cô-la, vani,… từng cái được sắp xếp chỉnh tề.
Chẳng lẽ tủ đông chỉ đơn thuần dùng để đựng kem mà không phải đựng xác?
Trong đầu Alex nhảy ra vài dấu chấm hỏi to tướng.
Cậu vươn tay cầm thử một hộp kem dâu lên mở nắp nhìn xem. Màu kem bên trong đỏ đậm một cách kỳ lạ, không giống màu dâu chút nào, kem đã vơi đi một nửa cho thấy nó là hộp mà Ross đang ăn dở.
Cậu đóng nắp lại, mở thử một hộp khác, lần này là sô-cô-la… nhưng sao màu sắc vẫn là đỏ sậm y hệt vị dâu kia?
Bỗng nhiên một suy nghĩ lóe lên trong đầu Alex làm cậu cứng người lại, sau đó cậu thử kê mũi vào ngửi nhẹ một hơi. Có mùi tanh, là mùi gỉ sắt quen thuộc.
A, chết thật! Đây rõ ràng là máu đông lạnh!
Alex vội vàng đóng nắp lại cất đi, sau đó cũng vội vàng đóng luôn cái tủ đông lại.
Anh ấy thế mà dùng hộp kem đựng máu người! Hại cậu còn tưởng đó là kem thật!
Alex rùng mình một cái, cậu thậm chí còn tưởng tượng ra được cảnh Ross ôm hộp kem dâu trong lòng, vừa dùng muỗng cạo từng lớp máu đông rồi cho vào miệng vừa thong thả xem TV.
Ôi chao!
Cậu vỗ vỗ hai má mình, tự nhủ nói: “Chỉ là mấy hộp máu đông thôi mà. Không có gì đâu.”
‘Khám phá’ cái tủ đông xong, Alex bắt đầu muốn xem thử trong nhà kho có gì. Điều bất ngờ là không gian của nhà kho rất lớn, nó có hẳn một cái lò thiêu trong này và mấy khẩu súng được treo trên tường, còn có rìu và búa. Ngoài ra có mấy kệ hàng chất đầy những chai dung dịch hóa học. Alex đoán những thứ trong này hẳn là anh dùng để xử lý thi thể và che giấu hiện trường. Có một cái kệ lớn chất mấy can xăng, dầu nhớt, phụ tùng xe và đủ thứ linh tinh khác. Có lẽ là nhờ sự chuẩn bị đầy đủ này nên suốt những năm qua anh mới không bị cảnh sát gây phiền toái.
Thật là một người đàn ông chu toàn.
Alex đi vòng quanh mấy cái kệ, thậm chí còn bắt gặp một chiếc rương nhỏ chứa đầy giấy tờ tùy thân giả, bên trên rõ ràng là chân dung của anh nhưng mỗi một tờ là một thông tin khác nhau, tên và nơi sinh hay thậm chí là quốc tịch cũng biến đổi da dạng. Alex lật lật vài tấm, phát hiện có mấy cái còn dính máu khô.
Alex ở trong nhà kho đi một vòng, cuối cùng lại phát hiện một cánh cửa khác nằm sau một cái kệ nhỏ sát góc tường. Nó đã bị khóa kín lại rồi.
Nơi đã bị khóa thì Alex cũng không cố đi tìm hiểu, dù sao ngày hôm nay cậu cũng đã biết quá nhiều thứ, có một số chuyện vẫn nên từ từ thì hơn.
Đúng lúc này, có tiếng động trầm vang phát ra từ phòng khách.
Hẳn là Ross đã trở lại, Alex ra khỏi nhà kho thì thấy anh đứng trong phòng khách, cửa hầm đã được đóng lại mà trên tay anh thì vác theo một cái túi rác đen và một cái túi xác. Lúc nhìn thấy cậu, anh cười hỏi: “Em đã tham quan nơi này rồi à?”
“Vâng.” Alex gật đầu, đứng ở cửa nhà kho nhìn anh mở nắp tủ đông rồi nhét túi xác vào trong đó. Thầm biết anh muốn trữ mớ thịt kia lại, lúc trước anh đã giải thích sẽ khiến cho cảnh sát nghĩ rằng gã đã bỏ trốn thế nên anh cũng không cần phải mang mớ thịt thừa ấy đi sắp đặt một cái chết nào đó cho gã để che mắt cảnh sát. Cứ đơn giản giữ lại ăn hết thì gã sẽ ‘thực sự’ bỏ trốn thành công thôi.
Alex bỗng nhiên không đầu không đuôi nói: “Em xem mấy hộp kem của anh rồi.”
Ross hơi khựng lại, sau đó cười với cậu: “Máu đông ấy mà, dùng để nạp một ít năng lượng khi kéo dài chu kỳ đói, dẫu sao thịt động vật vẫn không có nhiều tác dụng lắm.”
Alex ngạc nhiên: “Anh có thể dùng thịt động vật ư?”
Cất xong phần xác thừa, Ross mang túi rác đen và cả chiếc vali chứa đồ của gã đàn ông kia đi vào nhà kho, bắt đầu khởi động lò thiêu. Alex thì lẽo đẽo theo sau lưng anh như một cô vợ hiền.
Ross nghe thấy cậu hỏi bèn nhẹ giọng giải thích: “Có thể nhưng mà cũng không ổn lắm, bọn anh có chu kỳ đói, muốn dùng thịt động vật để kéo dài chu kỳ đói thì không có khả năng lắm nhưng nếu ăn kèm… số kem máu đông lạnh kia thì sẽ ổn hơn một chút.”
“Thế ạ? Vậy… chu kỳ đói là bao lâu?” Những thứ mà Alex biết về anh là rất ít, cậu không khỏi cảm thấy mới lạ.
“Anh không biết kẻ khác diễn ra như thế nào nhưng với anh thì khoảng hai hoặc ba tháng sẽ đến một lần, nó đã được kéo dài nhờ vào việc ăn thịt động vật rồi.”
“Vậy còn thức ăn của con người thì sao? Trước ngày hôm nay, anh vẫn luôn ăn cùng em… nó cũng không có tác dụng ư?”
Ross chờ lò nóng lên thì ném thứ cần thiêu hủy vào trong, sau đó đậy nắp lò lại chờ cho chúng biến thành một đống tro hoặc một cục nhựa cháy đen. Xong xuôi, anh lại bắt đầu cởi áo đi mưa của mình, vừa cởi vừa chầm chậm giải thích cho cậu, cực kỳ kiên nhẫn: “Thật ra thì… nó khiến anh đau bụng, anh không ăn được thực phẩm chín của con người, loại nửa chín nửa sống sẽ không quá đau bụng nhưng như thế thì cực kỳ ít năng lượng, nó còn chưa bằng một nửa trong mớ thịt động vật sống.”
Alex kinh ngạc không thôi, nhưng sau đó lại thấy thương anh hơn. Hóa ra những bữa ăn mà cậu chuẩn bị, anh đã cố ép mình ăn nó. Cậu lục lọi trong trí nhớ nhưng không tìm thấy bất cứ khi nào anh tỏ vẻ mình không khỏe trong người hay bị đau bụng cả. Rõ ràng là anh đã giấu cậu, giấu một cách hoàn hảo, làm thế nào mà anh chịu đựng được cơn đau chứ?
Cậu không kìm được mà hỏi thẳng ra miệng, đổi lại là nụ cười trấn an của anh: “Thức ăn em làm cho anh, tình yêu trong đó nên anh phải ăn chứ. Em đừng lo, nó chỉ như kiểu khó tiêu mà thôi, không sao đâu.”
Alex mím môi không đáp gì, cậu biết anh đang nói giảm nói tránh, rõ ràng lúc anh bị thương anh còn chẳng than thở lấy một lời nhưng việc ăn thực phẩm chín anh lại dùng từ ‘đau’, rõ ràng nó thật sự đau. Có điều cậu không định vạch trần lời nói dối của anh, chuyện này bản thân cậu tự hiểu lấy là được, cậu sẽ không để anh đụng vào thức ăn chín nữa. Vì vậy cậu chủ động dời đề tài: “Ừm… quần áo anh hơi ẩm ướt, anh cũng đi thay đồ đi, chỗ nước mưa trên sàn để em lau cho.”
Tuy cậu đã dời đề tài, nhưng rõ ràng những suy nghĩ trong lòng cậu đều hiện hết lên mặt. Hình như khi ở trước mặt anh, cậu thực sự không giấu giếm được gì cả, điều này khiến tim anh lại nóng lên, thật muốn hôn cậu.
Add comment