PHONG NGOA

Chương 31: Gọi tên

Trước khi Rufus đến nơi này, phòng của ngài bá tước luôn lạnh lẽo, không chỉ riêng mùa đông mà ngay cả vào mùa hè nó cũng không hề nóng bức, chắc có lẽ vì chủ nhân của căn phòng này là một kẻ lạnh lùng về cả cơ thể lẫn tính cách. Thế nhưng từ sau khi cậu bé nào đó đến dinh thự, sự quan tâm của cậu dành cho chủ nhân khiến nơi này ngày càng ấm áp ngay cả trong mùa đông rét lạnh. Hiện giờ, nó cũng sẽ vì cậu mà trở nên như vậy.

Lò sưởi được duy trì suốt hai ngày không khi nào dứt, trên giường là một tầng chăn dày mềm mại, dưới giường là chậu than vẫn còn âm ỉ tỏa hơi nóng làm ấm ổ chăn. Trên gối nằm, mái tóc đỏ hơi rối xen lẫn với những lọn tóc đen dài của ngài bá tước. Rufus đã an ổn ngủ ngon được một giấc, ngày hôm trước sau khi bế cậu về lại phòng, cậu nhóc dù đã mê man nhưng vẫn vì đau mà thút thít suốt cả đêm hôm ấy.

Ngài bá tước vẫn luôn ở bên cạnh cậu, mỗi khi cậu nhóc cựa quậy thì sẽ dùng lòng bàn tay mang theo hơi lạnh của mình xoa nhẹ lên vết thương để giảm bớt cái đau rát nơi đó, đồng thời hôn trán cậu nhóc an ủi. Dường như biết chủ nhân ở ngay bên cạnh, còn hôn mình, Rufus thường chỉ thút thít hai tiếng rồi lại rúc vào lòng ngài, có điều vẫn luôn mê man không mở mắt ra.

Chờ sau một đêm, cơn đau giảm kha khá, Rufus mới an ổn chìm vào mộng đẹp, có điều lần này ngài bá tước uống không ít máu, cộng thêm dằn vặt đêm hôm trước, cậu vừa ngủ say là ngủ thẳng một giấc đến hai ngày sau.

Tỉnh lại trong cơn mơ màng, Rufus vẫn chưa kịp phục hồi trí nhớ sau giấc mộng đẹp. Trong mộng cậu ở trên một cánh đồng lúa mạch bát ngát, vàng ươm, phía xa có một bóng lưng cô độc, bóng lưng ấy rất quen thuộc, chẳng mấy chốc cậu đã chạy đến bên cạnh ngài, nắm tay ngài cùng nhau đi băng qua cánh đồng. Hai người cứ đi mãi đi mãi, trên đường đi gặp biết bao nhiêu cảnh đẹp, thỉnh thoảng có con ong đốt vào cổ cậu đau nhói nhưng người đàn ông bên cạnh sẽ dịu dàng dùng tay áp lên cổ cậu, mát lạnh xua tan cái đau nhức đáng ghét, rồi cả hai lại tiếp tục đi ngắm nhìn khắp nơi, rất vui vẻ. Vì vậy khi tỉnh giấc, khóe miệng Rufus vẫn còn cong lên, mang theo hạnh phúc mà chậm rãi mở đôi mắt mơ màng của mình ra.

Người đàn ông bên cạnh nằm đưa lưng về phía cửa sổ, ngược nắng khiến cậu không nhìn rõ được đó là ai nhưng dựa vào cảm giác mát lạnh và hương thơm quen thuộc bao vây, cậu gần như là theo bản năng mà dán sát lại, rù rì kêu: “Chủ nhân…”

“Tỉnh rồi?”

Mơ màng cảm nhận có một ly nước được đưa đến bên miệng mình, Rufus há miệng hớp một ngụm, cổ họng khô khốc lập tức dễ chịu hơn hẳn.

Người nọ chờ cậu uống xong thì ôm cậu vào lòng, hôn trán cậu một cái, thăm hỏi: “Còn đau lắm không?”

Rufus nhập nhèm mở mắt ra muốn nhìn rõ, đồng thời cũng nhớ lại chuyện gì đã xảy ra. Cậu bị người xấu bắt đi nhưng được chủ nhân cứu kịp thời, có điều ngài vì ngửi thấy mùi máu mà mất kiềm chế, sau đó cắn mình ngay trên xe… Nhớ được tới đó, cậu lập tức hiểu ra ý ngài bây giờ là hỏi vết thương ở cổ.

Rufus thỏ thẻ: “Dạ không quá đau ạ.”

Lần đầu tiên bị cắn cũng vậy, lúc khó vượt qua nhất là vài tiếng đồng hồ ngay sau đó, chờ qua một hai ngày thì khá hơn rất nhiều.

Ngài bá tước sờ sờ gò má không còn hồng hào của cậu, dịu giọng nói: “Em đã ngủ hai ngày rồi.”

Rufus bấy giờ mới giật mình, đôi mắt đen láy mở to, sau đó ngồi bật dậy, thế nhưng suốt hai ngày không ăn uống làm cậu chẳng có tí sức lực nào, lại thêm vết thương bên cổ tuy không quá đau nhưng vẫn nhói lên một cái làm cậu ngã oạch trở về lồng ngực của chủ nhân. Cậu run rẩy lắp bắp: “Hai, hai ngày ạ?”

Cậu cũng nhận ra quần áo trên người mình đã đổi thành một bộ đồ ngủ trắng mỏng tang, dưới ánh nắng ban mai chiếu vào từ cửa sổ có thể thấy được da thịt trắng nõn lấp ló bên trong. Nếu hiện giờ không thiếu máu, hai gò má cậu nhóc hẳn là đỏ bừng lên rồi.

Ngài bá tước thả cậu nằm trở lại giường, chậm rãi ngồi dậy: “Chắc em rất đói bụng rồi, chờ một chút người hầu sẽ mang cháo đến cho em.”

Trước lúc cậu nhóc tỉnh lại, ngài bá tước đã sớm dự đoán được nên dặn dò Hilda đến phòng bếp cho người nấu cháo. Hiện giờ đúng lúc để cậu nhóc ăn lấp bụng.

Không nhắc đến thì thôi, vừa nhắc là tiếng bụng sôi rột rột lập tức vang lên, Rufus kéo chăn che mặt, xấu hổ nhìn chủ nhân của mình.

Ngài bá tước cười cười, đưa tay kéo cậu nhóc lại gần, bắt đầu tỉ mỉ kiểm tra vết thương.

Nó không còn sưng tấy nữa nhưng vẫn là hai cái lỗ máu trông rất ghê người. Ngài nhẹ nhàng bôi thêm một lớp thuốc cho cậu rồi dùng băng gạc sạch sẽ quấn lại, dịu giọng nói: “Hôm đó ta uống khá nhiều, có lẽ hơn nửa tháng tới sẽ không phải làm em đau nữa.”

So với người bình thường, máu của người định mệnh có thể thỏa mãn ma cà rồng rất nhiều, sẽ khiến họ “no” trong một khoảng thời gian dài nếu uống đủ lượng. Nhưng Rufus vẫn lắc đầu: “Không sao mà chủ nhân, nếu ngài muốn nữa vẫn được mà.”

Ngài bá tước thật sự không còn cách nào với cậu nhóc của mình, nhưng không thể phủ nhận rằng sự ngây thơ và toàn tâm toàn ý của cậu khiến lòng ngài ấm áp vô cùng. Ngài xoa đầu cậu, hiếm khi đùa giỡn mà nói: “Em thật sự muốn ta hút khô em hay sao?”

Rufus thẹn thùng chớp mắt, nhưng vẫn kiên trì tỏ vẻ mình luôn có thể thỏa mãn ngài… cách nói này có hơi kỳ lạ một chút nhưng tạm thời cậu nhóc còn chưa phát hiện ra nó còn có ý nghĩa trên một phương diện nào đó. Đúng lúc này, có tiếng gõ cửa truyền vào, là người hầu đến đưa thức ăn.

Lại là một người hầu lạ mặt mà Rufus chưa từng gặp qua trong dinh thự bao giờ. Cậu thầm nghĩ, có lẽ là một người hầu mới được tuyển chọn vào thay thế cho những người cũ. Phía sau người nọ là quản gia Hilda, dường như nhận ra tầm mắt của cậu, Hilda cười, nâng tay mở nắp chụp đĩa thức ăn, mùi cháo thơm ngào ngạt lập tức tỏa ra hấp dẫn sự chú ý của Rufus.

Ngài bá tước trông thấy đôi mắt to của cậu nhóc gần như dán dính lên tô cháo nóng, không khỏi cảm thấy buồn cười, thế nhưng trên mặt ngài lại không thể hiện điều gì, chỉ vuốt tóc cậu nói: “Ăn đi.”

Rufus ngoan ngoãn múc từng muỗng lên tự thổi tự ăn, dáng vẻ dễ thỏa mãn dễ hạnh phúc của cậu nhóc trông vô cùng đáng yêu.

Rufus ăn thật chậm, trong cháo có thịt và rau củ, rất thơm và vừa miệng. Cứ thế, cậu ngồi ăn, ngài bá tước thì nghiêng đầu ngắm cậu.

Đợi cậu nhóc ăn xong lại nhét vào tay cậu một ly sữa bò, sau đó cho người hầu dọn dẹp rồi nhẹ giọng bảo cậu nghỉ ngơi cho tốt, hiển nhiên là không hề có ý định để cậu xuống giường. Mà ngay cả chính ngài cũng không hề rời giường, ngài vẫn còn mặc bộ áo ngủ của mình, cổ áo mở rộng khoe ra lồng ngực rắn chắc, mái tóc đen dài xõa loạn trên giường, tay thì cầm lấy một tờ báo, ngồi nghiêng mà đọc.

Rufus nằm bên cạnh khi thì vò chăn, khi thì nghịch vạt áo của chủ nhân, tóm lại là không ngủ được vì dù sao cậu cũng đã ngủ suốt hai ngày trời. Cậu nhóc không có gì làm nên ngửa mặt đọc báo cùng chủ nhân của mình, có điều chủ nhân đọc trang bên trong, cậu thì đọc trang bìa.

Trang bìa tờ báo có tin tức nói về một vụ án trong con hẻm nhỏ ở quảng trường, vừa xem cái tiêu đề, Rufus lập tức biết sự kiện được nói đến chính là chuyện xảy ra ngày hôm đó.

Đại khái thì sau buổi khiêu vũ và trượt băng ở quảng trường, tất cả mọi người đều ung dung trở về nhà mà không hề nhận ra ở gần ngay bên cạnh đã diễn ra một chuyện hãi hùng thế nào. Đến tận khi trời sắp sáng, người quét dọn đường bắt đầu làm công việc hằng ngày của mình mới phát hiện ra hai thi thể đầy máu đã lạnh cứng trong ngõ hẻm. Một kẻ vì bị đập đầu mà chết, kẻ còn lại bị đâm xuyên qua cổ họng, chết rất thê thảm và đau đớn.

Rufus nghĩ lại tình cảm hôm ấy mà có hơi sợ hãi: “Chủ nhân…”

Ngài bá tước gấp tờ báo lại, phát hiện cậu nhóc của mình đang mở to hai mắt đen tròn nhìn mình. Cậu chỉ vào trang bìa báo: “Cảnh sát phát hiện rồi, phải làm sao đây?”

Cậu không sợ vì cảnh tượng hôm đó, mà chỉ sợ cảnh sát sẽ tìm đến chủ nhân của mình gây phiền phức hay thậm chí nghiêm trọng hơn là phát hiện ra thân phận ma cà rồng của chủ nhân. Cái tật xấu thích nghĩ nhiều lại bộc phát, tưởng tượng ra đủ viễn cảnh rắc rối và tồi tệ kéo đến với chủ nhân nhà mình.

Ngài bá tước nhướng mày, liếc nhìn bìa báo sau đó lập tức hiểu ra nỗi lo lắng trong mắt cậu là vì cái gì, ngài điềm tĩnh nói: “Không sao cả, sau khi đưa em trở về ta đã để Hilda đi xóa vết tích khả nghi còn sót lại.”

Về phần thi thể, bọn chúng là lũ trộm cướp, bắt cóc, để lại cho cảnh sát xử lý sẽ bớt việc hơn là ngài xử lý, vì vậy ngài chẳng chút ngại ngần để cho bọn họ tự điều tra lý lịch của hai kẻ đó.

Có một điều mà ngài vẫn chưa biết được, ngài vẫn luôn chờ cậu nhóc của mình tỉnh lại sẽ hỏi thử. Bá tước buông tờ báo xuống, dùng ngón tay nâng cằm cậu: “Rufus.”

“Dạ?”

“Nói cho ta nghe, có phải em biết hai kẻ đó hay không?”

Vừa nhắc đến, sắc mặt Rufus xấu đi trông thấy, dường như cậu đang nhớ lại quá khứ tồi tệ của mình. Ngài bá tước cau mày, quả nhiên không ngoài dự đoán.

Rufus lí nhí nói: “Lúc trước, khi em bị bán đi, hai gã là người trông chừng những đứa trẻ như em… có điều khi ấy em nghe bọn chúng thường gọi em là hàng hóa đặc biệt cho nên em luôn bị nhốt riêng.”

Ngài bá tước càng nhíu chặt mày hơn, chuyện của Rufus ngài vẫn luôn tìm cách xử lý, nhưng tất cả phải bắt đầu bằng việc có thể tóm được những kẻ buôn người kia.

Về phần vì sao hôm ấy chỉ gặp mỗi hai kẻ đó, không khó để ngài đoán ra được sau khi Rufus – hàng hóa đặc biệt trong miệng chúng trốn thoát, những kẻ có nhiệm vụ canh chừng chắc chắn sẽ phải đền bù, hai gã đó hẳn là bị đuổi khỏi nhóm nên mới đi lẻ.

Thiết nghĩ, bọn buôn người ấy có thể lẩn tránh lâu như vậy nhất định là có quý tộc nào đó ở sau lưng chống đỡ.

Ngài bá tước cầm lấy cái tay nhỏ của cậu nhóc mà xoa nắn: “Hiện giờ em ở bên cạnh ta, đừng lo lắng, chúng sẽ không chạm đến em được đâu.”

Trong đôi mắt màu gỗ của bá tước lóe lên một tia sáng nguy hiểm, nếu sau lưng chúng có quý tộc vậy thì sớm muộn gì chúng cũng sẽ lộ diện thôi.

Vài ngày sau đó Rufus luôn được chăm sóc tỉ mỉ, bồi bổ đầy đủ dinh dưỡng, tình trạng thiếu máu chẳng qua bao lâu đã không còn nữa, hai gò má và cánh môi đầy đặn hồng hào trở lại khiến ngài bá tước nào đó mỗi khi nhìn đến luôn muốn cắn một cái. Mà sự thật là ngài cũng thường làm như vậy, dường như cái việc cắn cậu nhóc của mình đã trở thành thú vui hằng ngày.

Rufus cũng không còn ở căn phòng lúc trước nữa, ngài bá tước không cho phép cậu cự tuyệt mà chuyển tất cả đồ dùng của cậu vào phòng mình. Mỗi một góc trong phòng ngủ đều có chỗ dành cho cậu, ngay cả bồn tắm cũng được đổi sang một cái gấp đôi.

Rufus bấy giờ mới nhận ra mình vừa thăng cấp từ người hầu cận của chủ nhân thành người bên gối của ngài, trang phục người hầu cũng bị đổi đi khiến cậu nhóc lúng túng một khoảng thời gian.

“Rufus. Em có thể gọi tên ta.”

Trong phòng làm việc, ngài bá tước bất ngờ nói một câu như thế.

Rufus đang ngồi bên cạnh sửng sốt hồi lâu sau đó bùm một cái đỏ mặt, khoảng thời gian này dù có ngốc thì cậu cũng nhận ra mình đã và đang trở thành một vị chủ nhân khác của dinh thự này. Ngay cả quản gia Hilda cũng cười tủm tỉm nghe theo ý cậu mỗi khi cậu đề cập đến vấn đề gì đó trong việc chăm sóc sinh hoạt của chủ nhân, thậm chí ngay cả việc trang trí và chăm sóc cho dinh thự cũng đưa cho cậu quyết định. Mà thay đổi rõ ràng nhất là các người hầu mỗi khi gặp cậu đều cúi đầu chào. Điều này khiến cậu nhóc bối rối vô cùng, cậu từng nói cho chủ nhân nghe sự lúng túng của mình nhưng đáp lại là ngài kéo cậu vào lòng, trao một nụ hôn vừa nóng bỏng lại vừa dịu dàng, sau đó cắn lấy vành tai cậu mà thì thầm: “Nên như vậy, chờ em lớn thêm một chút sẽ ký khế ước bạn đời cùng ta, sớm hay muộn em cũng là nửa chủ nhân của ngôi nhà này. Tập làm quen từ bây giờ đi thôi.”

Thế mới biết, vào cái đêm mà Rufus bị uống máu đến mê man trên giường đã có một mệnh lệnh nào đó được truyền xuống, thay đổi thân phận của cậu.

Có điều, cho đến bây giờ cậu nhóc vẫn luôn gọi ngài là chủ nhân. Ngài bá tước nghĩ ngợi một lúc thì nói ra câu kia, ngài hỏi tiếp: “Có biết tên của ta là gì không?”

Rufus đỏ mặt gật đầu, sao lại không biết cơ chứ, cậu ở bên cạnh ngài luôn được trông thấy ngài ký tên lên những bức thư hay văn bản rồi để cậu dùng con dấu đóng mộc hoặc niêm phong sáp lên bì thư, từ lâu đã sớm nhớ rõ tên của ngài.

Ngài bá tước thấy cậu gật đầu thì kéo cậu đến ngồi lên đùi mình, gương mặt lạnh lùng phủ lên nét dịu dàng chỉ dành cho một người duy nhất: “Nào, gọi một tiếng.”

Rufus không được tự nhiên mà nhích nhích mông, cậu chưa từng gọi thẳng tên chủ nhân bao giờ. Trong lòng cậu luôn ôm quan niệm ngài vốn cao quý hơn mình, gọi thẳng tên là một việc vô cùng thiếu lễ phép.

Ngài bá tước hiểu rõ tính tình ngoan hiền của cậu nhóc nhà mình, nắm giữ cằm cậu, hiếm khi mà cong môi cười: “Nào, gọi cho ta nghe.”

Từ khi phát hiện cậu nhóc không cách nào chống cự lại nụ cười của mình, ngài bá tước thỉnh thoảng lại lấy nó ra dụ dỗ cậu.

Rufus quả nhiên trúng kế, mặt càng đỏ hơn, nhưng sau cùng vẫn ngoan ngoãn kêu: “Syl… Sylvester…”

Nói được một lần thì cậu xấu hổ, ôm mặt lắc đầu: “Oa, không được đâu chủ nhân…”

Ngài bá tước kéo tay cậu ra, dịu dàng hỏi: “Sao lại không được? Chỉ thích gọi ta là chủ nhân thôi sao?”

Rufus gật đầu: “Ngài là chủ nhân của em.”

Về chuyện này, ngài bá tước không cách nào bắt ép Rufus được, mỗi khi giọng nói mềm mại của cậu nhóc gọi một tiếng chủ nhân ơi, nó vẫn khiến ngài cảm thấy tâm tình tốt lên rất nhiều. Sở dĩ cho phép cậu nhóc gọi tên mình cũng là vì để cậu biết cậu không còn là người hầu nữa. Ngài hôn nhẹ lên môi cậu một cái: “Thỉnh thoảng gọi tên không được sao?”

Lần này đến phiên Rufus lúng túng, chủ nhân đang năn nỉ cậu đấy ư? Oa oa oa, Rufus thầm kêu to trong lòng, đôi mắt đen tròn đảo loạn, cuối cùng vẫn ngại ngùng đồng ý.

Phong Ngoa

Add comment

error: Alert: Copy không được đâu bé ơi!!!