Bởi vì đêm qua làm chuyện đó nên bạch tuộc thật săn sóc mà nấu một bàn thức ăn thanh đạm cho Nam Trà, đảm bảo tốt cho hệ tiêu hóa của cậu.
Nam Trà đã đói bụng lắm rồi, ngồi đợi bạch tuộc nấu mà bụng không ngừng sôi ùng ục, thức ăn vừa được dọn lên, cậu lập tức vùi đầu ăn.
Bạch tuộc mon men bò đến cái ghế bên cạnh cậu, ngồi vắt vẻo ở đó, xúc tu thỉnh thoảng dùng muỗng múc thức ăn để vào chén cậu, có hơi thấp thỏm nhìn cậu ăn: “Ngon không?”
Nam Trà đang bận ăn, má phồng lên như con hamster, nói không rõ lời: “On ắm.”
Bạch tuộc thở phào một hơi, công sức lén lút luyện tập không đổ sông đổ biển.
Nam Trà tuy bận ăn nhưng vẫn dành ra một chút chú ý tới ông chồng Rau Câu mới nhận của mình, thấy dáng vẻ của nó thì buồn cười. Cậu nhai nhoàm nhoàm mấy cái, nuốt thức ăn xuống. Sau đó giả bộ bình tĩnh, vừa gắp thức ăn trong chén lên vừa cười tủm tỉm hỏi: “Những ngày trước, có phải… Rau Câu Nhỏ có ý xấu nên mới hay sờ mó em… đúng không?”
Nói xong chính cậu cũng hơi ngượng ngùng, hai má đỏ lên, nhưng vẫn liếc trộm ông chồng Rau Câu bên cạnh.
Quả nhiên, Rau Câu Nhỏ nào đó nghe hỏi thì cứng người, toàn thân đỏ lè, đầu bự rung rung, xúc tu không tự chủ được mà búng cái bóc: “À thì… thì…”
“Sao lại ấp úng?”
“Thì tại…”
“Quả nhiên, em biết mà, đó chả phải bản tính thích dính người đầy vẻ ngây thơ gì đó. Mà Rau Câu Nhỏ thực chất là cái đồ dâm dê! Rau Câu Nhỏ đã lợi dụng lúc em không cảnh giác mà sờ mó suốt!”
Nam Trà dứt khoát khui sự thật. Dù khui ra cả cậu và bạch tuộc đều ngượng chín cả người. Cậu nhìn cái màu đỏ bừng bừng của nó mà có xúc động muốn ôm lấy, có điều vẫn cố kìm nén, còn ra vẻ tức giận.
Bạch tuộc tưởng cậu giận thật, vội dùng xúc tu vòng quanh eo cậu, xoa xoa xoa, còn sờ sờ vành tai đỏ bừng của cậu, nhỏ giọng kể lể: “Thì tại… ta để ý em từ lúc em vừa đến rồi, nên mới thân thiết với em.”
Nam Trà yên lặng, cố bình tĩnh gắp thức ăn.
“Nam Trà giận hả?”
“Em không có.” Cậu nói thật, chỉ là quá ngượng thôi nên cơ mặt căng cứng cả rồi, nhìn qua không khác nào đang giận.
“Đừng giận mà, dù sao… ừm, bây giờ em có thể sờ lại ta để trả đũa.”
Nam Trà nghe thấy câu này thì nhịn không nổi nữa mà cười phì, vỗ cái xúc tu đang quấn eo mình: “Như vậy chẳng phải Rau Câu Nhỏ có lời nhất à? Xem em là con nít dễ dụ hả? Không có đâu!”
Bạch tuộc thấy Nam Trà cười thì cười theo, “hôn” cậu một cái: “Em cười lên trông dễ thương lắm.”
Nam Trà sửng sốt, sau đó đỏ mặt quay đầu đi, cố gắng bình tĩnh ăn trưa nhưng trong lòng thì đang thầm ôm tim, một hồi sau mới bảo: “Rau Câu Nhỏ… đừng, đừng đột ngột nói những lời như vậy.”
“Làm sao? Sự thật mà.”
Trong khi một người một bạch tuộc đang chọc ghẹo nhau trên bàn ăn thì lũ tôm cua cá mực bên ngoài ao đã hóng chuyện từ đêm qua tới giờ nhìn thấy hết tất cả.
Cá thân dẹp cảm thán: “Thủ lĩnh thật sự u mê quá rồi… Mà trông bọn họ như thế này tức là về chung một nhà rồi nhỉ?”
Cua lớn kẹp kẹp càng: “Chứ còn gì nữa? Đêm qua lớn tiếng như vậy…”
“Suỵt!”
Cả bầy lập tức bâu vào bịt miệng cua.
“Cậu muốn bị thủ lĩnh bắt lên luộc cho Nam Trà ăn hả?”
“Xin lỗi, lỡ miệng.”
Đêm qua lúc thấy thủ lĩnh lên bờ, con dân hóng chuyện lại trồi lên mặt nước, kết quả nghe thấy một chuỗi tiếng rên rỉ truyền ra đứt quãng từ phòng Nam Trà, không cần nghĩ cũng biết trong đó đã xảy ra chuyện gì. Dù đã bị cá lớn bơi ra xua về hết nhưng khoảnh khắc nghe thấy tiếng của Nam Trà cả bọn đã biết chắc rằng thủ lĩnh chính thức mang về một phu nhân cho cư dân dưới ao.
Mực nhỏ hôm nay định bơi lên tìm anh Nam Trà chơi, vừa lúc thấy cảnh tượng đó, cũng bơi đến trước mặt anh cá lớn hỏi: “Anh cá lớn, em cười có dễ thương không?”
Nếu mực nhỏ cười trước mặt Nam Trà chắc cậu sẽ không nhận ra nhóc con đang cười đâu, rất khó phân biệt, nhưng đối với đám vật trong ao thì đương nhiên có thể nhận ra nụ cười của một chú mực là như thế nào.
Cá lớn bị bé mực nhỏ của mình chọc cho tim run rẩy, chịu không nổi mà cạ vây vào thân mình ngắn củn của nhóc con: “Dễ thương lắm.”
Mực nhỏ vui vẻ cười ha ha, dùng râu mực dính dính lên thân cá lớn, sau đó ôm chầm lấy.
Đám cá tôm cua mực xung quanh hôm nay bị thủ lĩnh làm cho mù mắt cá, vừa thấy bé mực nhỏ cục cưng hỏi như vậy, cả đám đều đồng loạt ôm tim tỏ vẻ: Bị độ dễ thương của mực nhỏ chọc cho chịu không nổi. Cả đám muốn bu vào cọ cọ nhưng bị cá lớn quạt một đuôi gạt ra hết.
Hu hu, phận cô đơn thật đáng buồn.
Tối hôm đó, anh Liên bỗng gọi video call cho Nam Trà đương lúc cậu ngồi trong lòng bạch tuộc vừa gõ máy tính vừa ăn vặt.
Nam Trà bị dọa hết hồn, vội vàng gỡ hết đám xúc tu đang dính trên người mình ra, sau đó bảo bạch tuộc tránh sang một bên.
“Ai gọi cho em vậy?”
“Anh Liên. Rau Câu Nhỏ đừng quậy.”
“Được rồi.”
Sau khi xác định Rau Câu Nhỏ không lọt vào màn hình Nam Trà mới bắt máy. Một người đàn ông với diện mạo anh tuấn xuất hiện trên màn hình máy tính.
Bạch tuộc đang nấp một bên ló con mắt vàng to sang nhìn: Ồ, thì ra đây là người nhà của em ấy.
Người trong màn hình dường như đang xác nhận cuộc gọi đã kết nối, chậm vài giây sau mới mở miệng, môi mỏng khẽ hé, giọng nói ôn hòa lập tức truyền tới: “Dạo này thế nào rồi?”
Nam Trà cười tươi rói: “Ổn anh ạ.”
“Thế nào? Có quyết định ở đó luôn không? Hay là vẫn muốn trở về thành phố?”
Bạch tuộc ở một bên vừa nghe vậy thì cứng người, trợn mắt nhìn cậu: Em muốn trở về?
Nam Trà thầm liếc nhìn bạch tuộc một cái, sau đó tầm mắt quay trở lại trên màn hình, cậu cười cười: “Chắc là…” Cố ý kéo dài giọng làm bạch tuộc nào đó căng thẳng tới mức da không ngừng đổi màu.
“Chắc là…. ở đây luôn anh ạ. Em thích nơi này.”
Bạch tuộc thở phào một hơi.
“Thế à?” Người trong màn hình máy tính hơi nhướng mày, sau đó bất ngờ không lường trước mà hỏi: “Con bạch tuộc hôm bữa em quay cho anh xem đâu rồi? Không bị em nuôi tới chết chứ?”
Bạch tuộc: “…”
Nam Trà lại cười ha ha: “Còn sống nhăn, to ra không ít đó.”
Hai người nói chuyện trên trời dưới đất một hồi, bạch tuộc bên cạnh buồn chán bèn giở trò xấu. Nó lén lút thò xúc tu qua, tất nhiên là đảm bảo mình vẫn không lọt vào camera, sau đó mò lên đùi Nam Trà, sờ sờ vuốt vuốt.
“Cuối tuần em có hẹn với bên nhà xuất bản, sẽ về một chuyến, thăm anh, sẵn tiện dọn thêm mớ quần áo sang đây… A!” Đang nói bỗng bị sờ đùi, Nam Trà giật mình đánh cái bốp lên xúc tu xấu xa.
Sau đó trừng mắt nhìn bạch tuộc.
Khải Liên ở bên kia lấy làm lạ: “Gì vậy?”
“À, không có gì đâu, muỗi đốt.”
“Nhớ bôi thuốc chống muỗi, anh thấy trên cổ em có hai ba vết muỗi đốt đó, kẻo lại sốt xuất huyết thì phiền, em ở đó một mình không có ai chăm, anh lo lắng.”
Nam Trà sửng sốt sờ sờ cổ, sau đó sực nhớ tới đêm qua, lại được một phen mặt đỏ tai hồng mà lắp bắp: “D… dạ. Em biết rồi. Ha ha ha.”
Phía bên kia, Khải Liên mặt không đổi sắc nhìn Nam Trà, có điều trong mắt lại là ý vị sâu xa khó mà phát hiện. Vừa rồi anh thấy một cái bóng đen ngo ngoe trên sàn hiện lên trong camera, rất lớn, rõ ràng là có sinh vật gì đó trốn phía sau máy tính của Nam Trà, cản ánh đèn tạo ra một cái bóng hắt lên.
Chẳng lẽ là… con bạch tuộc đó? Khải Liên nghĩ.
Anh ôn hòa hỏi lại: “Cái vết trên cổ phải muỗi đốt không đó?”
Nam Trà đỏ mặt gật đầu lia lịa, vội vàng chào tạm biệt để lấp liếm: “Phải mà. Anh, em còn phải soạn bản thảo, tạm biệt anh, ngủ ngon. Cuối tuần em trở về.”
“Được, em cũng ngủ ngon.”
Nói rồi Nam Trà hấp tấp kết thúc cuộc gọi, sau đó thở hổn hển lôi cái xúc tu hư hỏng nào đó đã mò lên tới ngực mình ra ngoài, nếu chậm thêm một chút thì chắc đầu ngực cậu đã bị mút lấy rồi.
“Em định về nhà hả?”
Bạch tuộc bò tới, leo lên người cậu hỏi.
Nam Trà không kịp phòng bị đã bị đè ra đất: “Rau Câu Nhỏ!”
“Dẫn ta theo với.” Vừa nói vừa luồn xúc tu vào trong áo cậu, mơn trớn da thịt mịn màng nơi vòng eo nhỏ.
Nam Trà bị sờ nhột, rụt người nói: “Không được đâu.”
“Tại sao?”
“Làm sao giấu được Rau Câu Nhỏ chứ? Sẽ rất bất tiện.”
“Không cần giấu, ta sẽ có cách.”
Add comment