PHONG NGOA

Chương 31: Ấu trĩ

Có điều ngoài dự đoán là chủ ý xấu của Andrew còn chưa kịp thực hiện thì đã bị chặn trước.

Khải Liên vừa gặp mặt hai người bọn họ thì gật đầu chào một cái với bác sĩ Ninh đang ở cạnh cậu, sau đó tao nhã ngồi xuống ghế sopha nhấp một ngụm trà hoa nhài mà Naqvi mang đến, khóe môi cười ôn hòa, câu đầu tiên khi mở miệng là: “Thì ra cậu là người mà em ấy nhắc đến.”

Andrew đang định há mồm xã giao một chút thì cứng lại, mặt nghệt ra.

???

Andrew linh cảm có gì đó không ổn, cậu chỉ tay về phía Naqvi đang giả đò ngoan ngoãn ngồi ở cái ghế đối diện sát ngay cạnh Khải Liên: “Hắn nhắc gì đến tôi?”

Khải Liên lại nhấp một ngụm trà: “Cậu đánh em ấy.”

Tiếng lòng của Andrew: Đệt!

Andrew trợn mắt lên trừng Naqvi trong khi Khải Liên vẫn bình thản thưởng trà: “Có phải là chúng ta nên làm rõ chuyện này trước? Theo như tôi được biết, cậu muốn lợi dụng và dụ dỗ để em ấy đưa thiệp mời cho cậu nhưng không thành, thế nên chuyển sang sử dụng bạo lực để đe dọa và bắt ép.”

Phụt!

Naqvi cũng uống trà nghe vậy suýt tý thì phun ra, hắn mở to mắt, không ngờ đến Khải Liên lại để ý việc này như thế, mấy dấu bầm trên người hắn đã phai mờ gần hết rồi mà, có nhìn kỹ đến đâu cũng không thể nào nhìn ra được thảm trạng bị đánh thành cái đầu heo ngày hôm đó.

Chuyện bị đánh gì đó hắn có thể thoải mái dùng để làm nũng, giả vờ đáng thương với anh, nhưng chỉ khi chỉ có hai người thôi, hắn cũng không muốn anh thật sự tìm Andrew tính sổ đâu. Bởi vì…

Naqvi có hơi xanh mặt, vội đưa tay kéo áo Khải Liên, nhưng chưa kịp nói gì thì cái tay đã bị anh nắm lấy. Anh nghiêng mắt đánh giá Trường Ninh đang ngồi bên cạnh Andrew, sau khi xác định người nọ không phải phi nhân loại, không có bao nhiêu sức uy hiếp với mình mới nói tiếp: “Khi tôi không có ở đó cậu có thể bắt nạt em ấy, nhưng bây giờ tôi đã ở đây, tôi muốn lấy lại chút công bằng.”

Naqvi cứng họng: “Liên, Liên à, khoan…”

Andrew nghe nói mà tức tới thở hồng hộc, cái tên đáng ghét kia đã lược bỏ mất phần quan trọng nhất rồi! Còn xúi bạn trai hỏi tội cậu nữa chứ!

Nhưng có Trường Ninh ngồi bên cạnh, anh sao lại không nhận ra vợ mình đang bị người ngoài ép hỏi. Anh bắt chéo chân, dựa lưng ra sau, một tay khoác lên thành ghế chỗ Andrew ngồi, dáng vẻ như ôm trọn lấy cậu, tư thái đầy che chở rõ ràng cũng đang tỏ ý: Anh muốn lấy công bằng gì đó cho bạn trai mình thì tôi cũng muốn lấy cho người của tôi.

Andrew còn chưa nhảy dựng lên thì anh đã nói trước, giọng nói trầm ấm từ tốn: “Chúng tôi còn chưa biết tên anh đi?”

“Khải Liên.” Khải Liên mỉm cười đáp.

“Ừm, trước hết phải chúc mừng hai người một phen, tôi đã nghe Naqvi kể về chuyện cậu ấy luôn tìm kiếm một nửa khác trong giấc mộng.”

Khải Liên có chút ngạc nhiên: “Hóa ra anh biết sao?”

“Ừ, cái hôm xảy ra ẩu đả của hai cậu ấy tôi cũng có mặt mà. Tôi cho rằng với chút ít manh mối đó có lẽ sẽ phải tốn thêm không ít thời gian và công sức mới tìm được. Ban đầu cậu Naqvi còn nhận nhầm Andrew là người ấy nữa.” Nói rồi Trường Ninh cười cười.

Khải Liên quay sang nhìn người đang không ngừng kéo áo mình, cong môi: “Ồ, chuyện này em chưa kể với tôi đúng không?”

Naqvi lắc lắc rồi lại gật gật, chẳng biết là đồng tình hay đang chối bay biến, chỉ thấy cặp mắt to của hắn cứ liếc qua chỗ Trường Ninh như đang bắn tín hiệu gì.

Còn có thể là tín hiệu gì, hắn đang năn nỉ anh đừng nói đó, hắn không muốn vừa gặp Jasmine của lòng hắn thì đã khiến anh tức giận đâu! Chẳng hiểu vì sao hắn lại có dự cảm mãnh liệt rằng Jasmine của mình trông thì luôn ôn hòa nhã nhặn như một quý công tử thế nhưng lại rất hay ghen tuông, một khi giận lên thì ở trên giường vô cùng đáng sợ… Dự cảm này rất rõ ràng, cứ như thể kiếp trước anh đã phát giận với hắn vài lần, lần nào cũng biến thành một con thú đúng nghĩa khi ở trên giường.

Naqvi nuốt nước bọt một cái, chuyện này chắc chắn là đã từng xảy ra mới khiến hắn lo sợ bất an thế này.

Naqvi cố gắng động não nói cái gì đó thế nhưng Andrew ngồi phía kia sao mà tha cho hắn, rõ ràng vẫn còn ghim chuyện này trong lòng ngay cả khi đã được đánh hắn một trận.

Andrew bỗng dưng giả vờ giả vịt cười thân thiện, dựa vào lòng bác  sĩ Ninh nhà mình nói: “Đúng rồi á, hắn không những nhận lầm tôi mà còn nhận lầm cả chồng tôi, suýt tí thì ép chồng tôi phải ‘ấy’ với hắn.”

Naqvi nghe thấy một tiếng nổ oành trong đầu, hắn đứng bật dậy: “Ê ê ê, cái này không có nha!”

Khải Liên nhẹ nhàng hỏi: “Có thật không?”

Andrew: “Sao không có?”

Naqvi lập tức quay sang nhìn Khải Liên, nghiêm túc biện giải: “Em thề với anh là không có chuyện em ép người khác quan hệ với mình, cái này có khác nào hiếp dâm đâu.”

Đối tượng suýt bị hiếp dâm vẫn còn đang ngồi lù lù ra đấy: “…” Có phải chủ đề này càng ngày càng nghiêm trọng rồi không? Anh vốn chỉ định nhắc nhở tí xíu về nguyên nhân đánh nhau thôi, lỗi cũng không phải nằm ở Andrew hết…. à thì phần lớn là Andrew nhưng anh bao che đó, thì làm sao?

Trường Ninh không phản ứng, thân cũng là đàn ông đã có gia đình, anh thử tưởng tượng nếu một ngày Andrew cũng mắt mù như thế đi nhận nhầm mình với người khác sau đó thoát y gạ gẫm người ta là anh đủ sôi máu. Anh cảm thấy mình châm ngòi đủ rồi, bấy nhiêu chắc cũng đủ để Andrew không quá chịu thiệt khi bị hỏi tội.

Mà Andrew lúc này thì ỷ có anh chống lưng, bắt đầu hăng máu: “Nếu tôi đến muộn một chút thì đích xác là chồng tôi sẽ bị anh hấp diêm.”

“Không có!”

“Có!”

“Không có!”

“Anh đã cởi đồ.”

“Chỉ mới cởi một cái áo!”

“Chẳng qua là do chưa kịp cởi quần.” Andrew trề môi.

“Cởi ra vì nó dính nước rất khó chịu, mặc đồ ướt sẽ bị cảm.”

“Lắm lý do thế, nhưng vẫn không thay đổi được sự thật là anh đã sờ ngực chồng tôi.” Nói rồi Andrew quay sang huých huých Trường Ninh: “Đúng không? Hắn có sờ sờ anh đi, tối hôm đó về anh kể với em, sau đó bắt em phải liếm khắp người anh để tẩy rửa.”

Trường Ninh: “…” Cái chuyện như vậy mà em cũng nói ra được? Nhưng khi ấy anh nói cậu ta chưa kịp chạm vào đã bị anh gạt đi mà, hơn nữa đêm đó là em nhất quyết muốn liếm khắp người anh mà.

Andrew: “Đó! Im lặng là đồng ý.”

Trường Ninh: “…”

Naqvi bị sự lươn lẹo của Andrew chọc cho tức chết, rõ ràng khi đó hắn còn chưa đụng vào Trường Ninh dù chỉ là một cọng lông. Naqvi chuyển từ kéo áo Khải Liên thành kéo lấy cánh tay anh, nghiêm mặt nói: “Anh phải tin em, em không có đụng vào người khác.”

Khải Liên gật đầu, cười hiền hòa: “Tôi tin mà.”

Andrew ngồi ở bên kia tiếp tục “đốt nhà” người ta: “Ấy, vậy là anh không đọc báo rồi đúng không, tôi nói chứ mấy phi nhân loại thích ở ẩn các anh nên để ý tin tức một chút, cậu Naqvi nổi tiếng sát trai lắm đó, từng quen không ít người đâu, có tờ báo còn chụp được ảnh anh ta hôn ghệ mình mà.”

Chuyện sau đó thật ra không có gì đáng nói, hai tên ấu trĩ nào đấy vẫn chí chóe vạch tội nhau, sau đó nhào lên đánh nhau luôn. Chỉ có điều, ở đây còn có hai vị trượng phu, Andrew không dám đắc tội một phi nhân loại bí ẩn chưa rõ danh tính và thực lực nên không dám ra tay mạnh, còn Naqvi thì đơn thuần muốn đập cậu một trận không màng tất cả – dù sao thì Andrew cũng là ma cà rồng, sức hắn không đánh chết được cậu, không lo.

Về phần hai vị trượng phu.

Trường Ninh thêm một chút đường vào chén trà của mình: “Hôm ấy cũng là như vậy nhưng kịch liệt hơn, tôi can không được.”

Khải Liên yên lặng nhìn Naqvi đấm Andrew một cái, Andrew lại cào cho hắn một cái, không khác gì hai đứa con nít đánh nhau, cũng chẳng có gì để mà lo lắng. Anh nhếch môi: “À, cứ để em ấy chơi chút vậy.”

Chờ đến khi Naqvi ôm eo ôm mông không ngừng suýt xoa thì Khải Liên mới đứng lên kéo hắn về. Trường Ninh cũng kéo vợ mình về, an tĩnh ngồi trên ghế nghe cậu cáo trạng Naqvi đấm mình như thế nào.

Khải Liên thì vừa xoa eo cho Naqvi vừa nhìn hắn cười cười: “Còn sung sức quá nhỉ? Xem ra đêm qua tôi vẫn chưa làm em thỏa mãn đúng không?”

Naqvi: “!!! Thỏa mãn mà!”

“Em vẫn còn nhiều sức lắm.”

Naqvi: “…” Có phải định nghĩa thỏa mãn và kiệt sức của anh Liên nhà hắn hơi bị giống nhau rồi không? Hai cái đó khác mà!

Hắn lại cảm thấy vô cùng lo lắng cho nơi đó của mình rồi.

Đương lúc định nói cái gì đó để cứu vãn tình thế, ngoài cửa phòng bỗng vang lên tiếng gõ, cùng lúc điện thoại cũng đổ chuông. Là của Naqvi.

Cả bốn người cùng nhìn về phía chiếc điện thoại để trên bàn, màn hình điện thoại lấp lóe ánh sáng sau đó hiện lên một chuỗi số điện thoại đã được mã hóa để bảo mật cùng với dãy hoa văn đặc thù giống như đúc trên thiệp mời. Không cần nói cũng biết người ở đầu dây bên kia lẫn người bên ngoài cánh cửa đến để làm gì. Hiển nhiên là để giao hàng.

Mười giờ tối, tuy không phải khung giờ có thể hoàn toàn tránh được ánh mắt của người khác nhưng người của sàn đấu giá hiển nhiên có tố chất nghiệp vụ cực kỳ tốt, ngay cả khi có phục vụ phòng là người bình thường đi ngang qua hỏi thăm cũng tỏ ra vô cùng tự nhiên, chẳng có ai nghi ngờ một chiếc xe đẩy khách sạn đang chở thứ kỳ quái gì.

Bởi vì lúc ở sàn đấu giá vừa chốt được món hàng này Naqvi đã lập tức chuyển tiền sang cho người bán, chỉ có thuốc trường sinh là hắn còn giữ lại để chờ hàng được chuyển đến tận tay.

Nhân viên nghiệp vụ của sàn đấu giá sau khi được cho phép vào phòng thì nhanh chóng bước vào. Bọn họ mang theo một cái xe đẩy chở tủ kính chứa cánh tinh linh, một chiếc hộp thủy tinh được bọc kín và hai chiếc hộp nhung đen nhỏ như hộp đựng nhẫn.

Việc nhận hàng vẫn cần đến tấm thiệp mời và một bước nhỏ máu xác nhận, tất cả đều do Naqvi làm. Trong suốt quá trình Khải Liên luôn đứng bên cạnh hắn, thỉnh thoảng lại đảo mắt nhìn qua chiếc tủ kính vẫn còn bị phủ vải.

Andrew chờ Naqvi hoàn tất thủ tục xong cũng chuyển nốt số tiền còn lại trả cho ba vật phẩm mà mình mua được, trong đó có một thứ cực kỳ quan trọng, là nanh của ma cà rồng thuần chủng. 

Andrew nhanh chóng mở ra kiểm tra, chiếc nanh được ngâm trong một dung dịch màu xanh nhạt, ở phần gốc vẫn còn chút tủy vàng cho thấy ống dẫn nọc trong răng được bảo quản rất tốt, vẫn còn nguyên vẹn và chứa đầy nọc độc. 

Đây là lần đầu tiên Trường Ninh được trông thấy thứ này, có chút tò mò, anh vốn là bác sĩ, bản tính đã thích tìm hiểu về mấy thứ tương tự, anh bèn đến gần Andrew cùng nhau quan sát chiếc răng.

“Đây là nanh ma cà rồng thuần chủng?”

“Ừm.”

“Vậy là nanh em khi nhổ ra cũng sẽ trông như vậy?”

Andrew không nói gì nhìn anh một cái: “…” Thầm biết bác sĩ nhà mình lại bắt đầu có những suy nghĩ khác thường.

“Dài quá, mỗi lần em cắn anh đều ghim hết cả khúc như vậy vào sao?”

“Làm gì có, ghim hết vào thì anh sẽ chết đấy.”

Mà hai người Naqvi và Khải Liên cũng bắt đầu kiểm tra món hàng của mình. Khải Liên thực ra không có cảm xúc gì quá mạnh, trên mặt vẫn mang vẻ ôn hòa nhã nhặn như thường, yên lặng chờ đợi nhân viên công tác tháo bỏ từng tầng vải đen, ánh sáng vàng của đôi cánh bên trong cũng dần hiện ra sau từng lớp vải được trút bỏ.

Naqvi thì ngược lại, hắn có hơi nôn nóng. Đây có thể xem như quà gặp mặt tặng cho người trong lòng của hắn không? Tuy rằng anh đã nói là sau này cũng sẽ dùng cho hắn.

Phong Ngoa

Add comment

error: Alert: Copy không được đâu bé ơi!!!