Sam run rẩy dữ dội, hiện giờ toàn thân cậu vô cùng đau đớn, cậu không ngừng nức nở và co người lại như một đứa bé trong bụng mẹ, cự tuyệt anh đến gần.
Anh nhận ra hành động che chắn của cậu giống như đang cố giấu vết thương, vì vậy kéo lấy tay cậu thế nhưng cậu lại giãy giụa không chịu buông ra, tiếng khóc nấc càng to hơn: “Đừng… đừng!”
Cậu muốn lùi ra sau trốn anh nhưng lúc này đã lùi đến tận chân tường rồi, không còn không gian cho cậu trốn tránh nữa, cánh tay mất gần hết sức lực dễ dàng bị anh bắt lấy và kéo ra.
Trên mặt cậu có hai vết loét vô cùng nghiêm trọng, phần thịt đỏ của chúng lồi lõm như bị thứ vô hình nào đó ăn mòn. Một vết bắt đầu từ khóe môi kéo đến tận mang tai, vết còn lại nằm ở thái dương và khóe mắt khiến nhãn cầu bị ảnh hưởng trở nên mờ đục và phủ đầy tơ máu, nó đang có xu thế lan xuống gò má.
Trong lúc giằng co với gã côn trùng lai, Sam đã trông thấy gương mặt của mình phản chiếu trên kính cửa sổ, đáng sợ và kinh khủng đến mức cậu tưởng chừng mình biến thành một con thây ma gớm ghiếc.
Bị anh nhìn thấy, cơn hoảng loạn cuối cùng cũng không áp chế được nữa, nước mắt chảy ra càng nhiều: “E-em không biết cơ thể mình bị gì, hức… gã ta đã tiêm thứ gì đó vào em. Anh, anh Vỹ, em cảm giác da thịt mình như sắp tan ra thành nước vậy. Đau quá… hức…”
Vừa nói cậu vừa bám lấy tay anh, hỏi: “Có phải em sắp chết rồi không?”
Đối diện với gương mặt của cậu lúc này, cơn đau lòng khiến anh phải cảm thấy khó thở. Anh gần như ôm lấy toàn bộ thân thể cậu vào ngực, một tay giữ chặt eo cậu, một tay áp bên má cậu: “Đừng sợ, em sẽ không chết.”
Vừa nói vừa cúi đầu liếm lên vết loét ở khóe môi cậu, từ khoang miệng tiết ra thứ dịch kỳ lạ hòa lẫn với nước bọt, khi tiếp xúc với vết thương nó mang đến cảm giác ngứa râm ran sau đó cơn đau lập tức thuyên giảm. Anh không ngừng trấn an cậu: “Em sẽ không sao hết, đừng khóc. Nói cho tôi nghe, ngoại trừ trên da em còn đau ở đâu nữa?”
Dường như hành động của anh có tác dụng rất lớn trong việc xoa dịu nỗi sợ hãi, tiếng khóc của Sam nhỏ dần đi, cậu hít hít mũi rồi ôm bụng nói: “Đ-đau bụng.”
Cậu có cảm giác trong bụng mình có một ngọn lửa bị châm lên, cháy âm ỉ thiêu đốt nội tạng, vừa nóng vừa đau. Ngay khi nói với anh xong, một cơn đau quặn ập đến khiến mồ hôi lạnh túa ra, nhưng tất cả những gì cậu có thể làm là co quắp người lại trong lòng anh và cắn môi chịu đựng.
Anh ôm chặt lấy cậu, một tay vuốt ve sống lưng đã đẫm mồ hôi của cậu, tay còn lại áp lên bụng cậu, cẩn thận cảm nhận. Nếu là ngày thường, sẽ có một nguồn năng lượng thông qua mối liên kết đặc biệt hồi đáp lại từ nơi này, nhưng bây giờ chúng yếu ớt hơn bao giờ hết, tựa như ngọn nến nhỏ lay lắt trong gió, bất kỳ lúc nào cũng có thể tắt.
Sam thở dốc mấy hơi khi cơn đau thuyên giảm trong chốc lát, cậu yếu ớt hỏi anh: “Có phải bên trong em chứa… con của chúng ta? Có phải… chúng cũng sắp chết không?”
Cậu biết rõ mục đích của thứ mà gã côn trùng kia tiêm vào người mình, chính là để giết chết “trứng” đang có trong bụng cậu.
“Sẽ không!” Anh khẳng định.
Dứt lời, anh bỗng cởi quần áo của cậu, bấy giờ mới thấy rõ khắp người cậu không có chỗ nào nguyên vẹn, các vết loét lan rộng làm cho cơ thể lồi lõm đáng sợ. Nhất là vết kim đâm trên đùi và một vết thủng khác ở cẳng chân, chúng đã ngừng chảy máu nhưng mạch máu hai nơi đó đã biến thành màu đen và nổi rõ mồn một. Nhưng anh không có nhiều thời gian để đau lòng lúc này, nếu không nhanh chóng can thiệp chỉ sợ tình trạng của cậu sẽ nặng thêm.
Anh cũng nhanh chóng cởi luôn mớ quần áo rách rưới trên người mình rồi trải tất cả xuống sàn nhà bẩn thỉu, sau đó cẩn thận đặt cậu nằm lên.
Sam không còn bao nhiêu sức lực, cậu ngoan ngoãn như một con búp bê để cho anh tùy ý sắp đặt, chỉ thút thít nói: “Đ-đừng gạt em.”
Dù biết anh không phải người, dù biết thứ mình mang trong cơ thể là trứng côn trùng, cậu vẫn… không muốn mất nó.
Anh cúi đầu liếm nhẹ lên bên mắt đã hơi đục của cậu, nói: “Hãy tin tôi.”
Nói rồi anh kéo lấy cánh tay đầy vết thương của cậu, ít nhất thì lòng bàn tay cậu vẫn còn lành lặn, để nó chạm vào thân dưới của anh. Anh có hơi vội vàng điều khiển tay cậu vuốt ve vật thể nam giới của mình hòng khiến nó nhanh chóng cứng lên. Còn anh thì thấm ướt ngón tay bằng nước bọt sau đó tách hai chân cậu ra, chen vào trong nơi đó của cậu, nóng vội mở rộng.
“Ư…” Sam rên nhẹ một tiếng, không có dầu bôi trơn lại cộng thêm toàn thân đau đớn khiến cậu rất khó chịu.
Thời gian gấp rút, anh chỉ có thể qua loa mở rộng cho cậu sau đó thô bạo xâm chiếm. Giây phút khi anh vùi mình vào “lối đi nhỏ hẹp”, Sam đau đến mức ứa nước mắt, nước bọt tất nhiên không đủ để bôi trơn làm cậu có cảm giác nơi đó như bị xé rách, đồng thời từng cơn đau quặn kéo đến ở bụng. Cậu khóc thành tiếng, tay muốn bấu xuống sàn nhà nhưng bị anh giữ chặt, không ngừng liếm mút làm dịu đau đớn ở từng đầu ngón tay đã không còn móng.
“Sam, cố thả lỏng một chút.” Anh khàn giọng nói, thân dưới vẫn liên tục đưa đẩy muốn nhanh chóng kết thúc sự dằn vặt này.
Cuộc làm tình không khác tra tấn là mấy, ngay cả hoàn cảnh xung quanh cũng là xác chết rải rác.
Sam không còn nhiều sức lực, gắng gượng chịu đựng được một chốc thì ý thức của cậu dần tan rã trong cơn đau. Câu cuối cùng mà cậu mơ màng nghe thấy đó là lời hứa hẹn của anh: “Sam của tôi, tôi sẽ không để em và con xảy ra chuyện gì đâu.”
Khi Sam đã hoàn toàn ngất đi, lại qua thêm một lúc người đàn ông đang đè trên thân cậu mới gầm nhẹ một tiếng rồi bắn ra, toàn bộ tinh dịch được phun sâu vào trong cơ thể cậu. Cùng lúc đó, sinh mệnh đang yếu dần trong bụng cậu giống như nhận được năng lượng, nó điên cuồng hấp thu, chống chọi lại chất độc xâm lấn.
Khi anh rút ra, không có bất cứ thứ gì trào ra ngoài, tinh dịch như đã bị hấp thụ toàn bộ. Anh cẩn thận đặt tay lên bụng cậu cảm nhận, tuy vẫn chưa hoàn toàn ổn nhưng ít nhất đã khắc chế được một phần.
Anh liếc mắt nhìn vết kim đâm ở đùi Sam, thầm cảm thấy may mắn, có lẽ khi đó cậu giãy giụa cố trốn thoát nên mới bị đâm vào đùi, nếu để gã trực tiếp đâm vào bụng thì sẽ không dễ dàng cứu lại được, độc tố của gã sẽ nhanh chóng giết chết ấu trùng chưa thành hình.
Bấy giờ anh mới có thời gian nhìn quanh, ba cái xác côn trùng lai cùng với hai xác người vẫn còn đó, nhưng thứ tiếp theo anh cần xử lý là lũ dòi màu hồng phấn vô tri đang ăn thịt người kia.
Mới vừa rồi khi ôm Sam, đôi mắt vốn còn dịu dàng nhưng hiện giờ lại sắc lạnh rợn người, không có chút cảm xúc gì mà giẫm nát từng con một. Con dòi lớn nhất trong số chúng dường như đã có chút nhận thức, nó vội vàng bò đi nhưng không được bao xa thì bị giẫm nát thân dưới, nó điên cuồng giãy giụa phát ra tiếng rít bén nhọn nhưng rồi vẫn bị giết chết.
Căn phòng trở nên yên ắng, toàn bộ tầng lầu cũng yên ắng trở lại.
Bấy giờ anh mới khẽ khàng bế Sam lên, vứt lại bộ quần áo đã bẩn của cả hai trên nền đất rồi dang cánh bay đi, trở lại căn hộ của mình.
Hung thần đi mất, những kẻ khác trong tòa nhà mới dám lộ mặt, lén lút đến xem kết cục của những kẻ bắt cóc.
Có ba cái xác côn trùng lai trong này khiến cho cả gian phòng tỏa ra thứ mùi hôi của gián, nồng nặc đến độ có cảm giác như thể hơn một ngàn con gián bị giẫm bẹp ở nơi này.
Một số nhìn rồi bỏ đi, một số có tập tính ăn thịt đồng loại như vớ được vàng, chúng vội vã cướp lấy lũ dòi béo ngậy, dù bị giẫm nát nhưng đó là ấu trùng rất nhiều chất dinh dưỡng, sau đó chúng lại tranh đoạt xác của hai gã côn trùng lai, còn một cái đã tan thành nước vì gai độc nên không thể ăn được. Một số khác có tập tính ăn thịt người thì giành giật hai đối tượng ấp trứng đã chết.
Trong đêm, tiếng gào rít đánh nhau và tranh chấp không ngừng vọng ra từ tầng mười của tòa nhà lô F. Nhưng anh hoàn toàn không quan tâm đến tàn cuộc mà mình để lại ở nơi đó, vừa trở về nhà, việc đầu tiên chính là tắm rửa cho cả hai.
Các vết loét trên thân thể cậu nhiều đến độ không đếm xuể, có vết nhỏ như đầu đũa nhưng cũng có vết lớn gần bằng lòng bàn tay, mà nghiêm trọng nhất vẫn là hai vết trên mặt cậu.
Dù động tác của anh vô cùng cẩn thận và nhẹ nhàng nhưng chúng vẫn rất đau đớn khiến Sam luôn cau mày trong vô thức, thi thoảng phát ra tiếng rên rỉ và thút thít nhỏ.
Anh hôn trán cậu, dù biết rõ cậu không nghe thấy nhưng vẫn trấn an: “Cố chịu một chút.”
Sau khi tắm xong, anh đặt cậu nằm thẳng trên giường với thân thể trần trụi, sau đó bắt đầu liếm láp từng vết thương trên cơ thể cậu.
“Ư…” Sam rên khẽ một tiếng, trong cơn mơ cậu chỉ cảm thấy có một thứ gì đó mềm mại và ướt át chạm vào những chỗ đau trên cơ thể mình. Nó lướt đến đâu thì cơn đau nơi đó thuyên giảm phần lớn, dù không hết hẳn nhưng đã không còn quá khó chịu nữa, hàng mày cau chặt của cậu rốt cuộc cũng giãn ra.
Anh nắm lấy tay cậu, bắt đầu liếm đến từng đầu ngón tay, không bỏ sót bất cứ vết thương nào.
Add comment