PHONG NGOA

Chương 30: Kìm nén

Cổ họng đau rát, dạ dày nóng cháy như đang bị thiêu đốt. Ngài bá tước gần như mất kiểm soát mà thô bạo kéo khăn choàng cổ của cậu xuống, sau đó xé rách băng gạc, há miệng muốn cắn lên cổ cậu. Có điều răng nanh ngài còn chưa kịp cắm vào da thịt cậu nhóc, Rufus đã bị hành động của ngài dọa cho giật mình, quá bất ngờ mà khẽ hô lên một tiếng nhưng không hề trốn tránh, thậm chí còn chuẩn bị tư thế tốt để ngài có thể tiếp tục.

Tiếng hô của cậu nhóc khiến ngài bá tước lấy lại lý trí, ngài vội dời miệng, răng nanh đã sắp đâm thủng da thịt cậu nhóc ngay lập tức rời khỏi. Ngài tự kiềm chế bằng cách vùi mặt vào cổ cậu, hít một hơi thật sâu để trấn an cảm giác đói khát đang dâng lên trong mình.

Rufus không hiểu ra sao, rõ ràng ban nãy ngài có ý định cắn cậu, cậu đã cho rằng ngài muốn uống máu mình nhưng bỗng nhiên dừng lại khiến cậu không đoán được ý ngài.

Rufus dang hai tay ôm lấy chủ nhân của mình, cảm nhận được nhiệt độ trên da thịt vốn đã lạnh nay càng lạnh lẽo hơn. Cậu không khỏi lo lắng, gấp gáp hỏi: “Chủ nhân, ngài có ổn không?”

Thế nhưng chủ nhân không trả lời, thậm chí còn cạ nhẹ hàm răng lên vành tai mẫn cảm của cậu, bởi vì răng nanh dài ra nên không tránh khỏi làm cậu bị đau. Cậu nhóc rụt vai, luống cuống không thôi, hết cách nên đành phải ngoái đầu nhìn về phía David đang ngồi ở vị trí lái xe để xin trợ giúp. Gương mặt nhỏ mếu máo: “Anh David, chủ nhân làm sao thế ạ?”

David cũng biết tình trạng này của ngài bá tước không ổn, anh hỏi: “Lúc nãy em đi cùng ngài ấy, rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì?”

Rufus vội vàng kể lại chuyện đã xảy ra trong con hẻm nhỏ u tối kia, cho dù lúc đó cậu rất sợ hãi nhưng mọi chuyện đều nhớ vô cùng rõ ràng, mình bị lôi đi xềnh xệch như thế nào, sau đó đã cắn một gã đến suýt thì mất một miếng thịt trên tay. Khi được ngài bá tước ôm vào trong lòng, kết cục của hai gã đàn ông kia tuy cậu không nhìn thấy rõ nhưng vẫn biết ngài bá tước đã giết họ rồi. Cậu kể lại có hơi lộn xộn nhưng điều đó không gây khó khăn cho David, anh nghe xong thì hiểu rõ.

“Nghe này Rufus, em có biết chuyện về lời nguyền chưa?”

Rufus lại bị ngài cắn vành tai một cái, vừa đau vừa ngứa, tiếng rên rỉ nhỏ bật khỏi miệng, cậu đỏ mặt đáp lời David: “Dạ, dạ rồi.”

David lúc này đã tăng tốc, không thể chậm trễ, đúng lúc có một nhóm người đang băng ngang đường, xe chạy nhanh lách qua bọn họ một cách sít sao khiến Rufus theo quán tính mà nghiêng về một phía, nếu không có vòng tay đang ôm chặt lấy cậu thì cậu đã ngã rồi.

David bình tĩnh nói: “Rufus, chủ nhân cần máu của em.”

Lời này đã khẳng định suy nghĩ của Rufus, kỳ thật lúc cảm nhận được thân thể lạnh lẽo hơn bình thường của ngài là cậu đã nghĩ đến cái đêm hôm đó khi ngài uống máu cậu xong thì nhiệt độ cơ thể rõ ràng tăng lên một chút, không còn giống như một tảng băng. Vậy thì hiện giờ ngài nhất định cũng cần máu của cậu, nhưng…

Cậu ôm lấy chủ nhân của mình, luống cuống nói: “Nhưng, ngài ấy không chịu cắn em…”

Rõ ràng ban nãy ngài vừa mới thô bạo xé bỏ lớp băng gạc rồi lại chỉ cắn lấy vành tai cậu.

Hơi thở của ngài bá tước bây giờ càng lúc càng nặng nhọc, phả vào bên cổ cậu nhóc khiến cậu lo lắng không thôi. Cậu dùng hai tay ôm lấy gương mặt lạnh lẽo của ngài, nâng lên.

Hai mắt ngài đỏ như máu, răng nanh dài nhọn của một ma cà rồng cũng lộ ra từ đôi môi khẽ hé của ngài. Hàng mày ngài cau chặt, gân xanh nổi lên trên trán như thể ngài đang cố chịu đựng cái gì đó, cơ thể không thoải mái chút nào.

Trông thấy dáng vẻ ngài như vậy, Rufus gần như ngay lập tức đưa ra quyết định, cậu tự cởi bỏ cúc cổ áo, kéo hở một khoảng da thịt vừa trắng vừa mềm. Dán sát cơ thể vào chủ nhân, dịu ngoan nghiêng đầu, dâng cần cổ thon nhỏ mỏng manh của mình ra để ngài có thể dễ dàng “ăn” nó. Mà làm như vậy thì toàn bộ vết thương cũ của cậu cũng phơi bày không chút che giấu.

Ngài bá tước sầm mặt nhìn hai lỗ thủng trên cổ cậu, mắt đỏ ngầu, khàn giọng nói: “Em vẫn chưa thể chịu thêm một lần nữa, nó chưa lành!”

Nói rồi ngài quay đầu đi nhưng lại bị Rufus ôm giữ lấy, kéo về, để ngài đối mặt với mình. Cậu kiên định nói: “Được mà chủ nhân, nó không còn đau nữa.”

Lời này của cậu càng khiến ngài bá tước mất bình tĩnh. Mắt thấy cậu lại muốn kề sát cổ đến gần miệng mình, ngài bá tước lập tức cúi đầu hôn lên môi cậu một cách mạnh mẽ.

Rufus kinh ngạc trợn tròn mắt, bỗng dưng bị hôn khiến cậu ngơ ngác, thậm chí còn chưa kịp phản ứng thì đã bị tiến công dồn dập và đầy tính áp chế này làm cho choáng váng. Nó khác hẳn cái lần chạm môi với ngài trước đó, tình thế cấp bách cũng khiến nó mạnh mẽ đến khó mà chịu được.

Cảm giấc ấm nóng trên môi và hơi thở đặc biệt của ngài gần như chiếm toàn bộ khoang miệng và buồng phổi cậu. Chẳng qua bao lâu có một vật thể trơn trượt và ấm áp cạy mở môi cậu rồi tiến vào khuấy đảo.

Mặt Rufus đỏ lựng, cậu rên hừ hừ, hai tay túm chặt vạt áo của chủ nhân, cố gắng đáp lại nhưng không cách nào theo kịp, nước bọt vì vậy mà ứa ra từ khóe miệng cả hai nhưng nhanh chóng bị ngài liếm đi hết.

Rufus cảm giác được, chủ nhân đang dựa vào nụ hôn có phần thô bạo này để che giấu, hay chính xác hơn là kìm nén điều gì đó trong cơ thể. Cậu nghĩ cậu biết đó là gì.

Tay ngài cũng bắt đầu men theo vạt áo mà vói vào trong, vuốt ve da thịt trên vòng eo mềm mại của cậu, khiến cậu nhóc rên khẽ một tiếng.

David ngồi phía trước làm như không thấy, chỉ chuyên tâm lái xe, điều quan trọng bây giờ là phải nhanh chóng về đến dinh thự.

Rufus chẳng mấy chốc đã bị hôn cho mềm nhũn cả người, cơ thể nho nhỏ nằm gọn trong lòng bá tước. Cậu cố bám lấy ngài, dùng môi lưỡi để xoa dịu cơn đói khát đang khiến ngài khó chịu kia.

Nhưng mà cách này đối với ngài bá tước chỉ là tạm thời mà thôi. Ban đầu nó đúng là có thể dập được một ít “lửa nóng” nhưng về sau… càng hôn lại càng tệ. Cơn đói cồn cào khiến nước bọt thơm ngọt từ miệng cậu nhóc đã trở nên quá ít.

Ngài tách khỏi đôi môi sưng đỏ của Rufus, thở dốc, không phải vì nụ hôn mạnh mẽ kia mà là vì lựa chọn lúc này của mình. Hiện tại không thể nhịn được nữa, nếu đợi đến lúc hoàn toàn mất lý trí thì động tác thô bạo sẽ chỉ hành hạ cậu nhóc của mình thêm, vậy chẳng bằng ngay bây giờ…

Nhìn hai mắt ngập nước của cậu nhóc, ngài đưa tay vuốt lên đôi môi mềm của cậu, sau đó kề sát vào cổ cậu, hé miệng.

Hai chiếc răng nanh dài nhọn lộ ra toàn bộ, vô cùng chính xác mà cắm thẳng vào hai vết thương cũ trên cái cổ nhỏ mảnh mai của cậu nhóc.

Máu nóng tuôn ra, nhanh chóng xoa dịu cái nóng rát nơi cổ họng và dạ dày. Mà Rufus cũng hét lên một tiếng, toàn thân căng cứng, đau đớn gọi: “Chủ nhân…”

Hai tay ngài bá tước ôm sát lấy eo cậu, vuốt ve dỗ dành để cậu có thể thả lỏng, như vậy sẽ đỡ đau hơn.

Rufus rên rỉ hai tiếng rồi cũng ôm chặt lấy chủ nhân của mình. Cậu cắn môi, cố nén tiếng nức nở vì đau.

Lần này ngài bá tước mất khống chế hơn cả cái lần cậu bị đứt tay, dường như việc nếm máu cậu lần đó là một cái công tắc khiến lời nguyền quái ác nọ bành trướng. Bởi thế mà lần này rõ ràng biết người trong lòng đau đớn đến mức khóc ướt vai áo mình nhưng lại không cách nào dừng lại. Ngài bá tước không thể như lần trước, khi chưa no mà vẫn có thể tự ép mình rút răng nanh về. Bây giờ, ngài thật sự không khống chế được…

Rufus dần đau đến chết lặng, có điều cậu vẫn ôm chặt lấy người đàn ông trước mặt.

Không biết qua bao lâu, Rufus bắt đầu cảm thấy choáng váng, tầm mắt nhòe đi, cậu lờ mờ cảm giác được xe đã dừng lại. Cũng là lúc này, cơn đau tê dại ở cổ tan biến.

Khi ngài bá tước gần no, lý trí cũng trở lại, ngài nhanh chóng rút răng nanh khỏi cổ cậu nhóc. Rufus lập tức ngã vào trong lòng ngài, hai mắt nhắm nghiền.

Ngài bá tước chỉ cảm thấy tim mình thắt lại, ngài ôm lấy thân thể nhỏ bé của cậu, cảm nhận được thân nhiệt cậu nhóc đã thấp hơn bình thường, không còn ấm áp như lò sưởi nhỏ nữa.

Ngài cúi đầu, khẽ khàng liếm đi những giọt máu vẫn còn rỉ ra ở vết thương. Dường như bị đau, Rufus run lên một cái nhưng hai mắt vẫn nhắm chặt.

Có điều đây là cần thiết, nếu không liếm đi thì máu sẽ khó mà dừng chảy.

Ngài bá tước dùng hết dịu dàng của mình mà liếm láp vết thương trên cổ cậu, Nơi đó sưng tấy, đỏ hỏn, gân máu xung quanh nổi cộm lên, kéo dài từ mang tai xuống tận xương quai xanh. Mỗi lần liếm nhẹ qua là cậu nhóc sẽ vô thức thút thít. Ngài bá tước cũng không ngừng vuốt ve cơ thể cậu để trấn an.

Sau mấy lần, cuối cùng thì vết thương không chảy nhiều máu nữa.

Giữa cơn mơ màng, Rufus gọi, giọng nói mang theo nức nở nho nhỏ: “Chủ nhân…”

Ngài bá tước xoa xoa gò má tái nhợt của cậu, thì thầm: “Ta ở đây… xin lỗi.”

Rufus tựa như nghe thấy, cậu nức nở thật ra là vì lo lắng cho chủ nhân của mình, dường như xác nhận được ngài đã ổn cậu mới buông một hơi dài, khóe miệng hơi cong cong vì an tâm.

Lúc này, xe đã sớm về đến dinh thự. David không dám cắt ngang quá trình “dùng bữa” của chủ nhân mình. Đợi khi thấy ngài chăm sóc cho cậu bé trong lòng xong mới mở cửa xe, sau đó phủ tấm chăn lông cừu lên người cậu nhóc, để ngài bá tước dùng nó bao lấy cậu mà giữ ấm. Tấm chăn này là khi quản gia Hilda ra đón trông thấy tình cảnh trong xe thì nhanh chóng mang đến.

Ngài bá tước ôm cậu nhóc trong lồng ngực, nhanh chân sải bước đi vào dinh thự, thân hình cao lớn của ngài và chiếc chăn dày đã cản hết gió lạnh. Vào trong, ngài đi thẳng về phía phòng ngủ của mình, chỉ bỏ lại câu dặn dò cho quản gia nên mang cái gì vào phòng ngài để chăm sóc cho Rufus.

Đêm hôm đó là một đêm thật dài, nhưng với Rufus mà nói lại rất ngắn, chỉ như một giấc mộng vụt qua, khi tỉnh lại lần nữa đã là hai ngày sau. 

Phong Ngoa

Add comment

error: Alert: Copy không được đâu bé ơi!!!