Thật ra cấu trúc nhà ở trên cơ bản đều có phần giống nhau, gara để xe luôn nằm bên phải căn nhà, muốn chuyển đồ không phải đi một hai bước là đến thế nên Ross mới chọn cách này để Alex có thể tạm thời tránh xa hiện trường nhuốm máu. Cậu vừa vào trong gara đã thấy ngay một chiếc xe bán tải đậu chễm chệ, trên thùng xe có mấy cái can trắng và xanh, đây là thứ mà Ross nhờ cậu chuyển đến.
Alex mon men đến gần tìm tòi xem thứ này rốt cuộc là gì, có điều trên mấy chiếc can trắng không có tem dán, rõ là hàng hóa không rõ nguồn gốc, còn chiếc can xanh thì có dán nhãn, là một loại axit đặc. Không khó để Alex đoán ra được cả hai loại can đều chứa cùng một thứ.
Theo lời của Ross, gã đàn ông kia đánh chết vợ mình chỉ mới đêm hôm trước, nên cậu có thể chắc chắn rằng đống lớn axit này hẳn là gã định dùng để phi tang xác vợ. Mà muốn mua một lượng lớn axit như vậy rất khó, có lẽ số can trắng là gã mua lậu nên mới không có tem dán ghi rõ nguồn.
Alex đánh một cái rùng mình, sau đó xách hai chiếc can lên, mang nó về chỗ Ross.
Ban nãy bởi vì Ross dừng lại kịp thời thế nên Alex không nhìn thấy cảnh tượng hỗn độn trong phòng, cậu chỉ nhìn được dấu máu bắn lên trên cửa phòng mà thôi. Bấy giờ xách can quay trở lại, cậu ngập ngừng hồi lâu không biết có nên bước vào trong hay không.
Con người mà, cho dù đã quyết định gom hết can đảm nhưng một khi ý thức được việc mình sắp phải đối mặt với thứ có thể gây ám ảnh nhiều đêm thì vẫn sẽ rụt đầu chờ người đến huých một cái.
Ross ở bên trong nghe thấy tiếng bước chân cậu thì đúng lúc đi ra, khiến Alex đang bồi hồi không yên va vào ngực anh.
“Ross!” Alex ngẩng đầu nhìn anh, vẻ mặt tựa như ruồi mất đầu không biết phải làm gì tiếp theo, chỉ muốn chờ anh nói gì đó định hướng cho mình.
Ross thấy vậy thì lập tức trấn an cậu: “Em không cần vào, giúp anh chuyển axit đến gần cửa là được rồi.”
Bên trong anh vẫn chưa xử lý xong, anh chưa thể để cậu tiến vào rồi trông thấy mấy mảng thịt và mỡ của gã đàn ông bị chia năm xẻ bảy được đặt ngay ngắn bên cạnh cái đầu của gã. Nếu để cậu trông thấy thì e rằng phản ứng của cậu sẽ tựa như cái lần gặp phải xác chết của nhân viên trong rạp chiếu phim mất.
Nghe Ross nói vậy, Alex thở phào một hơi, hình như cậu chỉ chờ những lời này.
“Vậy em đặt chúng ngay đây nhé.”
Nơi này đã sát vách tường phòng vệ sinh rồi.
Ross ừ một tiếng.
Alex bèn khom lưng đặt chúng xuống, đúng lúc mắt cậu nhìn thấy đôi tay đang buông thõng bên người của anh, chúng đã dính đầy máu, găng tay cao su trắng muốt biến thành màu đỏ bắt mắt.
Alex hơi khựng lại nhưng rất nhanh sau đó đã lờ đi, làm như mình không thấy gì cả. Đặt hai chiếc can xuống sau đó vội vội vàng vàng quay lưng trở lại gara. Cậu vừa đi vừa ôm tim, nó đập thật nhanh, cũng không rõ là vì sợ hay vì lần đầu tiên nhìn thấy Ross trong bộ dáng này – người đàn ông với gương mặt dịu dàng nhưng đôi tay lại nhuốm máu.
Cậu không dám thừa nhận rằng trông anh thật… đặc biệt đâu.
Ross thấy Alex đã đi mất thì lại quay về phòng, lúc ra tay với gã đàn ông anh không dùng đến vật bén nhọn, chỉ đơn thuần siết cổ khiến gã chết ngạt, sau đó mới đến hồi ‘xẻ thịt dùng bữa’. Khi ấy anh có lót một lớp vải nhựa dưới sàn thế nên máu hoàn toàn không chảy ra sàn nhà, khi dọn dẹp cũng đỡ vất vả. Về phần máu bắn trên cánh cửa, đó có lẽ là từ cô vợ của gã.
Ross quay trở lại, nhanh chóng xếp toàn bộ phần thịt vào trong túi đựng xác đã sớm chuẩn bị, còn có số xương xẩu và mấy bộ phận rời rạc khác. Chờ khi Alex đi thêm hai lượt chuyển xong số axit thì anh cũng đã gom xong. Tất cả thịt đều được bọc bởi lớp nilon ngăn nó thấm máu ra ngoài túi đựng xác, khóa kéo cũng đã kéo kín. Lớp vải nhựa trải sàn đầy máu loãng cũng được anh cẩn thận gom lại cho hết vào túi rác lớn, cột chặt miệng chờ khi mang về ‘hang ổ’ của mình sẽ xử lý sau. Toàn bộ quá trình đều hết sức trôi chảy như thể anh đã làm vô số lần, cũng vô cùng tỉ mỉ không để lại bất cứ dấu vết khả nghi nào.
Sau khi xong xuôi, hiện trường cũng chẳng còn gì quá đáng sợ nữa. Có chăng là cái bồn tắm chứa xác vợ gã đàn ông mà ông ta đã đổ được một ít axit vào trong rồi.
Phần đầu cái xác bị ấn sâu xuống đáy bồn tắm nhưng phần chân cũng vì thế mà phải gác lên thành bồn, mũi chân ló ra ngoài, xám xanh và dính đất. Bởi vì đã chết khá lâu nên nó bị co cứng lại, rất khó gập chân xuống.
Đậy trên mặt bồn tắm là một lớp kính dày dùng để đề phòng axit bắn lên, chỉ hở khoảng dưới nơi mũi chân xác chết ló ra ngoài, axit sẽ được đổ vào từ đó.
Ý định của Ross là làm nốt phần còn lại thay cho gã đàn ông kia, tạo ra hiện trường gã dùng axit phi tang xác vợ một cách trọn vẹn. Và cái chết của gã sẽ biến thành vụ bỏ trốn mà cảnh sát không lần tìm ra được.
Đúng lúc này, anh nghe thấy tiếng Alex cất lên bên ngoài.
“Ross à, em… có thể vào trong không?”
Giọng cậu rất run, cậu đang vô cùng căng thẳng, đứng vò vạt áo ở cạnh cửa ra vào, cậu không dám đi vào nhưng cậu muốn ép mình làm quen với điều này. Khoảnh khắc khi cậu lựa chọn đi theo anh thì đã biết rõ từ nay về sau sẽ còn đối mặt với nhiều xác chết hơn nữa… không sớm thì muộn.
Vậy nếu bây giờ cậu đã chuẩn bị tinh thần sẵn thì chi bằng thử nhìn xem.
Alex ôm một quan niệm trong lòng rằng, nhìn nhiều ắt sẽ quen thôi.
Ross đứng bên trong nghe thấy cậu hỏi thì vội vàng đánh giá hiện trường, mọi thứ đã ổn, chỉ có cái xác của cô vợ, may là thi thể cô ấy không quá kinh khủng, ngoại trừ vết thương lớn trên đầu khiến tóc dính máu bết lại giờ đã chìm trong dịch axit thì cũng chỉ còn vài vết thương nhỏ khác trên tay và chân, không đáng sợ. Ít nhất thì trong mắt anh là không hề đáng sợ, cũng không gớm ghiếc như hiện trường nhân viên rạp phim bị Marilyn phân thây hoặc mớ thịt của gã đàn ông vừa được anh thu dọn xong.
Vì vậy anh đổi một đôi găng sạch sẽ khác rồi đi ra ngoài, ánh mắt dìu dịu nhìn cậu chàng của mình đang rối rắm đứng vò vạt áo ở gần cửa, nói: “Em có thể vào được rồi.”
Nói xong anh khom người nhấc hai chiếc can lên, vẫn chưa yên tâm lắm mà vừa đi vào trong vừa dặn cậu: “Nhưng nếu không chịu được thì lập tức đi ra nhé.”
Alex gật đầu, lẽo đẽo bám theo sau lưng anh, vừa vào cậu đã thấy một túi xác lớn anh đặt trong góc và một túi rác đen cũng to không kém. Không cần nói cậu cũng đoán được chúng chứa gì bên trong. Còn sàn nhà thì sạch bóng không có vết máu nào, thế nhưng phía trước là bồn tắm với một đôi chân tím ngắt ló ra ngoài.
Alex cứng người lại không dám đi thêm nữa, một phần cũng là vì mùi máu trong này nồng quá, dù mọi thứ đã được thu dọn sạch sẽ nhưng phòng tắm là nơi khó thông gió, không có cửa sổ cộng thêm diện tích nhỏ khiến thứ mùi này trở nên tởm lợm.
Ross nhẹ giọng giải thích: “Đó là thi thể của cô vợ.”
Anh xách theo theo hai can axit, bắt đầu đổ vào bồn tắm, vừa làm vừa giải thích cho cậu về kế hoạch che giấu hiện trường của mình.
Ross không hề bận tâm hay cho rằng Alex sẽ vì sợ hãi mà quay đầu đổi ý báo cảnh sát. Bởi vì anh hiểu rõ cậu, cậu sẽ không làm như vậy nếu đã chọn đi theo đến bước này. Thế nên anh không hề giấu giếm một chút gì, cứ thế chậm rãi giải thích cho cậu hiểu những điều cần làm và đã làm từ nãy đến giờ.
Alex vẫn đứng yên như tượng ở gần cửa ra vào, vì cố ghìm cơn buồn nôn mà toàn thân căng cứng. Chờ khi nghe anh giải thích xong cũng đã thoáng thích nghi với mùi máu trong phòng, thấy anh làm việc nhẹ nhàng như vậy, cậu bèn vòng trở lại xách nốt hai can cuối cùng đi vào, đánh bạo đến bên cạnh anh – cũng là vị trí sát với bồn tắm.
Cậu mím môi, không nói gì mà học theo động tác của anh ban nãy vặn nắp can rồi nhấc lên đổ vào trong bồn. Chỉ là toàn bộ quá trình cậu không dám nhìn thẳng vào người nằm trong bồn tắm.
Ross cũng hỗ trợ cậu, hoặc có thể nói là tay cầm tay dẫn cậu làm cái gì thì cậu làm cái đó, cẩn thận để chất lỏng có tính ăn mòn kia không bắn lên. Mà Alex thì từ đầu tới cuối chỉ nhìn anh chằm chằm không thôi, hoàn toàn không dám liếc bậy đi chỗ khác.
Dường như ánh mắt của cậu còn mang theo sức nóng, thỉnh thoảng khiến Ross không kìm được mà nhìn qua cậu, trong mắt anh là trấn an dịu dàng: “Em ổn chứ?”
Giọng Alex có hơi khàn: “Em cũng tạm.”
Thú thật, nếu chỉ nhìn anh thì cậu cảm thấy công việc này không mấy đáng sợ, thậm chí khi anh nghiêm túc điều chỉnh hướng tay cho cậu đổ dung dịch vào cũng khiến cậu nhớ đến những lần anh mang công việc về nhà làm, trong một buổi chiều mát mẻ sẽ ngồi trên ban công bên một cái laptop, vừa uống trà vừa xử lý tài liệu… rất gợi cảm. Có lẽ điều hấp dẫn nhất ở một người đàn ông thành đạt là dáng vẻ anh ấy tập trung làm việc… chỉ có điều, công việc trong tay anh bây giờ khác xa so với khi ở nhà. Nhưng điều đó cũng không ngăn được tim Alex đập nhanh hơn.
Cậu cảm thấy huyết áp của mình ngày hôm nay không lúc nào là bình thường cả.
Quả nhiên chỉ khi nghĩ đến Ross thì thời gian mới trôi nhanh đi một chút, mới đó mà đã đổ xong toàn bộ mớ axit rồi. Ross nhanh chóng nhấc can rỗng lên rồi dắt cậu đi ra ngoài.
“Tới đây là được rồi. Phần còn lại để anh.”
Alex hãy còn thả hồn trên mây, cậu ngây ra hỏi lại: “Vậy là xong rồi ạ?” Hình như cũng không mấy đáng sợ. Phần lớn cảm giác buồn nôn là do căng thẳng và mùi tanh mang lại mà thôi.
“Ừ.” Ross đáp, anh cười cười vì phản ứng của cậu có phần ngoài tưởng tượng của anh. Anh cúi người xuống, hôn nhẹ má cậu như để khen thưởng: “Em giỏi lắm.”
Alex thở hắt ra một hơi, nhìn theo bóng lưng anh quay trở lại căn phòng. Bỗng nhiên cậu nghĩ tới tầng hầm nhà kho ban nãy bọn họ đi vào, dấu vết đột nhập không ít, có lẽ cậu nên xử lý phần đó giúp anh. Vì thế cậu thò đầu vào: “Anh à, em xuống tầng hầm…”
Thế nhưng mới nói được nửa câu cậu đã nín bặt, bởi vì Ross bên trong đang khom người đứng cạnh bồn tắm, tay anh cầm lấy cái chân tím ngắt của thi thể mà bẻ gập vào trong.
Ross cũng không ngờ cậu lại thò đầu vào nhìn mới không kịp chuẩn bị đã để cậu trông thấy cảnh tượng này. Chính anh cũng cứng người như thể làm chuyện xấu bị bắt gặp.
Qua mấy giây, Alex cố làm ra vẻ như cảnh tượng này rất bình thường mà nói nốt: “Em xuống tầng hầm dọn dẹp nhé.”
Ross ừ khẽ.
Chờ cậu rụt đầu về, tiếng bước chân chạy xuống tầng hầm vang lên thì anh mới bẻ nốt cái chân kia của thi thể, gập nó lại rồi nhấn cho chìm xuống đáy bồn tắm. Trong lòng thầm nghĩ, có lẽ đêm nay phải dỗ Alex của anh thật lâu thì cậu mới ngủ được rồi.
Hậu trường
Alex bụm mặt chạy đi, không hiểu sao dáng vẻ chồng cậu bẻ chân người chết cũng thật đẹp trai…
Add comment