PHONG NGOA

Chương 30: Câu hỏi

Nam Trà vẫn còn rúc mặt trong cái gối của mình, chỉ ló hai con mắt nên giọng nói bị gối làm nghẹt mà trở nên ồ ồ. Có điều bạch tuộc vẫn nghe rõ: “Tại sao bây giờ mới nói chuyện với em? Lúc trước rõ ràng Rau Câu Nhỏ quấn em như vậy… nhưng không thấy nói chuyện bao giờ.”

Trong giọng nói dường như còn có chút tủi thân.

Rõ ràng là có thể nói chuyện, vậy mà lại để cậu đoán già đoán non, thậm chí nhiều khi còn sợ hãi nữa.

Bạch tuộc sờ sờ lưng cậu: “Bởi vì… tới bây giờ chúng ta mới thật sự liên kết với nhau.” Nói xong thì cười nhìn cậu.

Nam Trà hơi ngơ ngác, đến khi cái đầu rau câu rung lên vì cười mới chợt hiểu ra, mặt lại đỏ bừng, nóng như bị lửa thiêu.

Khỏi cần giải thích cũng biết “liên kết” đó là liên kết gì.

Bạch tuộc lại sờ sờ tấm lưng trần của cậu, tiếp tục giải thích: “Ta vẫn luôn trò chuyện với em, chỉ là em không thể nghe thấy mà thôi.”

Nam Trà nghe vậy thì ngước mắt nhìn bạch tuộc, vậy là… Rau Câu Nhỏ không có cố ý lừa cậu… 

Bỗng nhiên cậu chợt nghĩ tới cái gì đó, hỏi: “Rau Câu Nhỏ… có tên khác đúng không?”

Câu hỏi của cậu lại đổi lấy một trận cười của bạch tuộc, đầu bự rung rung, mắt vàng híp lại: “Ta là Magnificus.”

Nam Trà biết cái tên này, rõ ràng là tên của bạch tuộc nhỏ trong quyển sách mà ông nội để lại. Cậu ngượng ngùng, người ta có cái tên ngầu như vậy, qua miệng cậu lại biến thành Rau Câu Nhỏ. 

Dường như biết Nam Trà nghĩ cái gì, bạch tuộc lại nói: “Nhưng em có thể gọi cái tên nào em cảm thấy quen.”

“Vậy, em vẫn gọi là Rau Câu Nhỏ có được không?

Bạch tuộc: “…” Em ấy thật sự định gọi mình là Rau Câu Nhỏ mãi sao? 

Hầy, thôi được rồi, cũng không sao cả.

Nghĩ thế bèn đáp một tiếng bất đắc dĩ: “Ừ.”

Nam Trà lập tức cười hì hì, Rau Câu Nhỏ thật thương cậu nha, nhìn dáng vẻ thở dài đó rõ ràng là cũng cảm thấy cái tên cậu đặt cho nghe thật “củ chuối”.

Cậu do dự một lúc rồi vẫn hỏi: “Rau Câu Nhỏ rốt cuộc từ đâu tới, ngoài hành tinh ư?”

Bạch tuộc kéo Nam Trà vào sát mình hơn, lấy cái gối trong tay cậu ra, cọ lên mặt cậu, tiếng cười khe khẽ vang lên trong đầu cậu: “Có thể hiểu là như vậy, ta đến từ thế giới khác. Lối đi thông qua là “cửa” bên dưới cái ao, ta ở chỗ này là để trông giữ “cửa”.”

Nam Trà sửng sốt, cái gối bị lấy mất, trong lòng trống không lập tức được thay bằng một cái xúc tu to bự, cậu không chút chần chừ mà ôm lấy, dựa sát vào người bạch tuộc. Nghe câu trả lời của bạch tuộc thì có hơi mơ màng, đây là lần đầu tiên cậu nghe thấy loại chuyện như thế này, không tự chủ được mà lặp lại lần nữa: “Bạch tuộc gác cửa?”

Bạch tuộc phì cười, giơ xúc tu điểm lên mũi cậu một cái: “Đừng bày ra vẻ mặt như thể ta là cái loại em mua ngoài chợ về ăn thế chứ.”

“Vậy Rau Câu Nhỏ là loài gì?”

“Để cho dễ hiểu, em cứ biết rằng ta cao cấp hơn đám bạch tuộc chiên giòn của em là được.”

Nam Trà xấu hổ, hồi trước có lần cậu mua bạch tuộc về chiên ăn, lúc đó Rau Câu Nhỏ còn chưa lộ mặt, ai ngờ Rau Câu Nhỏ lại biết chứ. Nhưng mà Nam Trà vẫn chưa hay rằng ngay cả khi bạch tuộc “không” lộ mặt thì nó vẫn luôn ngụy trang theo sát sau mông cậu, cậu ăn cái gì làm cái gì đều biết hết.

Được rồi, dù là loài gì thì chỉ cần Rau Câu Nhỏ có thể đáp lại cậu là tốt rồi.

Nam Trà bỗng giật mình, tự hỏi: Đáp lại cái gì? Tình cảm sao?

Cùng lúc đó, giọng nói trầm trầm vang lên trong đầu cậu: “Ta thích em, Nam Trà.”

Nam Trà mở to mắt, hai má vốn đã đỏ lại càng đỏ hơn, đối diện với lời thổ lộ bất thình lình của Rau Câu Nhỏ, Nam Trà lúng túng không thôi, không biết làm sao mới phải, cứ xấu hổ mà ngọ nguậy trong lòng nó, quậy cho bạch tuộc chịu không nổi phải ôm cậu chặt hơn để cậu bớt cạ tới cạ lui. Hồi lâu sau mới nghe cậu lí nhí đáp: “Em cũng thích, thích Rau Câu Nhỏ.”

Nói xong thì dụi mặt vào cái xúc tu đang ôm.

Tỏ tình với một con bạch tuộc, cảm giác kỳ lạ quá mức cho phép rồi.

Bạch tuộc sờ sờ tóc cậu, vui vẻ không thôi.

“Chúng ta đã thành bạn đời.”

“Hả?”

Nam Trà ngơ ngác.

Bạch tuộc vẫn từ tốn và dịu dàng giải thích: “Kết hợp với nhau, nghe được giọng nói của ta, tức là em đã trở thành bạn đời của ta.”

Nam Trà tiếp tục ngơ ngác.

Vừa thổ lộ xong thì nhận được tin đã sớm thành bạn đời của nhau từ đêm hôm trước. Cái kiểu đốt cháy giai đoạn này có hơi quá rồi đó…

Bạch tuộc sờ sờ vành tai cậu, hai mắt vẫn nhìn cậu chăm chú, thái độ như đang chờ đợi phản ứng của cậu.

Hồi lâu sau Nam Trà mới chống tay ngồi dậy, lắp bắp: “Chúng… chúng ta… đã thành bạn đời?”

“Phải.”

“Ngay đêm qua?”

“Phải.”

Có ai đó giải thích cho cậu một tý được không, tại sao chỉ mây mưa một đêm đã có chồng? Chồng còn không phải là người!

Dường như nhìn ra suy nghĩ của cậu, bạch tuộc cười cười, cũng ngồi dậy, lúc lắc cái đầu bự: “Em rất để ý việc ta là… ừm… bạch tuộc sao?”

Được rồi, nó tạm thời không biết nên dùng danh từ gì để khái quát chủng tộc của mình cho cậu dễ hình dung hơn từ “bạch tuộc”, nên nó đành phải dùng cái loài động vật thấp kém này để tự mô tả mình.

Nam Trà mím môi, nhìn nhìn Rau Câu Nhỏ nhà cậu một lúc, nghiêm túc suy nghĩ, sau đó lắc đầu, có điều vẫn cố cứu vãn chút gì đó trong lòng mình: “Nhưng mà… chuyện chung sống cả đời không thể nhanh chóng như vậy chứ. Thậm chí em còn chưa chuẩn bị tinh thần. Dù sao, Rau Câu Nhỏ cũng phải để em chọn chứ?!”

Bạch tuộc híp mắt, trong lòng dâng lên cảm giác nguy hiểm, hỏi ngược lại: “Vậy Nam Trà tính chọn ai?”

“A? Không có, vốn không tính chọn ai cả mà. Em nói như vậy chủ yếu là sợ sau này lỡ mà có gì xảy ra thì… thì còn ly hôn được.”

Vừa nói xong, toàn thân bạch tuộc lập tức chuyển sang màu đen, rõ ràng là cực kỳ không vui. Còn chưa chính thức sống chung được ngày nào thì vợ yêu đã nghĩ tới chuyện ly hôn! Cái quái gì?!

Nam Trà vừa thấy thế thì nín bặt, mím môi cúi đầu. Không thể phủ nhận là cậu có cảm giác với Rau Câu Nhỏ nhà mình, nhưng cậu vẫn có điều lo lắng. 

Bạch tuộc nhìn cậu như vậy thì thở dài một hơi, kéo cậu vào lòng: “Em sợ cái gì, ta sẽ luôn đối xử tốt với em, Nam Trà à.”

“Thật không?”

“Chi bằng tự em cảm nhận?”

“…” Không cần phải nói, câu trả lời này quả thực đã làm tim Nam Trà muốn nhũn. Thật là lãng mạn, mấy tên thanh niên cậu gặp qua còn không lãng mạn được như Rau Câu Nhỏ nhà cậu đâu.

“Được. Được rồi.”

“Em có đói bụng không?”

Đã trưa, vừa nhắc tới thì bụng Nam Trà vang lên tiếng sôi rột rột, làm cậu ngại ngùng ôm bụng gật đầu.

“Vậy ngồi nghỉ trong phòng đi, ta làm bữa trưa cho em.”

Nam Trà ngạc nhiên, nhìn bạch tuộc hôn mình một cái rồi xuống giường: “Rau Câu Nhỏ biết nấu cơm?”

“Đương nhiên biết, Nam Trà em đừng khinh thường ta như vậy!”

Nói xong thì bò lẹp bẹp ra khỏi phòng, vừa ra khỏi phòng lại thò đầu vào vừa rung đầu cười vừa dặn dò: “Phía sau của em bị sưng nên nghỉ ngơi trên giường nhé, đừng đi lung tung.”

Nam Trà lại bị chọc ghẹo cho đỏ mặt, cậu trùm chăn che kín người.

Mấy phút sau, quả nhiên trong phòng bếp vang lên một trận đinh đinh đang đang tiếng nồi chén va vào nhau, sau đó là mùi thức ăn bay vào phòng.

Nam Trà đang nằm trên giường ngẫm nghĩ về cuộc sống sau này của mình như thế nào vừa ngửi thấy thì thèm đến chảy nước miếng. 

Không kìm được mà mặc đồ vào rồi mò ra khỏi phòng. Bước chân cậu có hơi tập tễnh, lại còn đi hai hàng, trông khá là kỳ cục, nhưng không sao, mùi thức ăn quyến rũ đủ sức cuốn cậu đi rồi.

Đến cửa phòng bếp. Đập vào mắt cậu chính là cảnh tượng bạch tuộc tám cái “tay” không ngừng chuyển động, xào nấu thức ăn. Một “tay” rắc muối, một “tay” rắc đường, một “tay” giữ chảo hất thức ăn lên để đảo, một tay băm tỏi chuẩn bị làm món khác,… Động tác liền mạch, uyển chuyển, điêu luyện cứ như đầu bếp của nhà hàng năm sao vậy. 

Nam Trà nhìn mà há hốc mồm, cậu cảm thấy từ bây giờ mình nên tìm hiểu về ông chồng Rau Câu của mình đi thôi. Cậu có cảm giác, nếu Rau Câu Nhỏ nhà cậu mà hóa thành người thì chắc chắn sẽ là một chàng trai anh tuấn dịu dàng, lãng mạn, lại còn giỏi nấu ăn, đúng nghĩa là người đàn ông của gia đình, chỉ cần thả ra đường một cái là các cô các cậu sẽ bâu vào xâu xé! 

Không được! Rau Câu Nhỏ chỉ có thể là của cậu!

Nghĩ tới chuyện đùng một cái kiếm được bạn đời như thế này, Nam Trà vừa mừng vừa lo. Ông chồng Rau Câu làm nội trợ rất giỏi, trong chuyện ấy ấy cũng thích khỏi bàn, chỉ mới làm một lần đêm qua mà bây giờ chân cậu vẫn còn mềm nhũn, thế nhưng lại có một khuyết điểm đó là không phải người. Thật khó mà dẫn đi giới thiệu với người nhà.

Nam Trà cảm thấy, từ hôm nay sẽ có đủ thứ chuyện cậu phải suy nghĩ tới, mà một trong số đó là chuyện người nhà cậu. Cũng không thể dẫn một con bạch tuộc về nói với anh Liên rằng đây là chồng em nè.

Không được, tình huống đó nghĩ thôi cũng thấy sợ! Anh Liên nhất định sẽ cầm dao lột da Rau Câu Nhỏ sau đó là tới lượt cậu!

“Nam Trà.”

Bỗng nhiên có tiếng gọi cắt ngang suy nghĩ của cậu. 

Bạch tuộc thấy Nam Trà đứng lấp ló ở cửa bếp thì bỏ hết muỗng đũa trong tay xuống, giảm lửa, bò đến bên cạnh cậu: “Đã bảo em cứ nghỉ ngơi rồi mà.”

Vừa nói vừa ôm lấy cậu, hai cái xúc tu bế cậu lên như bế công chúa làm cậu giật cả mình, vội vàng ôm lấy nó: “Nghe mùi thức ăn thơm quá nên em xem thử.”

Bạch tuộc đặt cậu ngồi xuống ghế chỗ bàn ăn, ghế bàn ăn có đệm, rất êm, không sợ cậu khó chịu.

“Thơm không? Lần đầu tiên ta xuống bếp, lát nữa thử xem tay nghề thế nào.”

Nam Trà trợn to mắt, không thể tin được: “Đây là lần đầu xuống bếp á? Em thấy Rau Câu Nhỏ điêu luyện lắm mà.” 

Cậu khua tay múa chân bắt chước động tác hất chảo đảo thức ăn của bạch tuộc: “Nhìn qua còn tưởng là Rau Câu Nhỏ nhân lúc em vắng nhà mà thầm vào bếp luyện tập đó.”

Nam Trà đoán một phát trúng phóc, bạch tuộc lại đỏ hồng cả người, làm lơ không nói gì, buông cậu ra mà trở lại bếp.

Em có cần phải thẳng thừng như vậy không?

Lời tác giả: Sau này sẽ có khúc tả Rau Câu Nhỏ trong hình người, nhưng chỉ là lớp ngụy trang, không thể dùng để chịt chịt, vậy nên toàn truyện chỉ có xúc tu play thôi, không có người play bình thường đâu.

Phong Ngoa

Add comment

error: Alert: Copy không được đâu bé ơi!!!