Lúc này, Andrew và Trường Ninh cũng vừa mới tỉnh lại, hay nói chính xác hơn là chỉ mới có Andrew tỉnh lại.
Đêm qua lúc ở trường bán đấu giá, thỉnh thoảng lại có phục vụ đi tới đi lui phục vụ rượu và thức ăn nhẹ trong suốt hơn ba tiếng đồng hồ. Naqvi hắn bận tìm kiếm ai kia nên không có tâm tình ăn uống, ngược lại là Andrew uống khá nhiều loại rượu mạnh dành cho ma cà rồng, đợi đến lúc về khách sạn, ôm nhau lên giường rồi men say mới xem như thấm. Cậu quấn lấy bác sĩ nhà mình không ngừng đòi hỏi, lăn lộn một trận từ trên giường xuống thảm trải sàn, đến ban công rồi lại vòng trở về ghế sofa trong phòng, mãi đến khi trời hửng sáng mới xem như thỏa mãn.
Trường Ninh không nhớ đêm hôm qua đã làm bao nhiêu lần, anh thật sự cảm thấy may mắn vì việc kết bạn đời với ma cà rồng có thể giúp người còn lại nâng cao thể chất để cân bằng với bạn đời của mình, nếu không từ sớm trước kia anh đã bị hư thận mà chết rồi.
Có điều Trường Ninh cũng chỉ là người bình thường, dù trong lúc làm tình có mạnh bạo và dồn dập đến mức nào đi nữa thì cũng có giới hạn, vừa bắn xong lần cuối cùng, khoái cảm qua đi, cơn kiệt sức cũng đến. Thế nên tận hơn giữa trưa anh chưa tỉnh lại, vẫn say giấc bên vợ yêu của mình. Anh ngủ rất thoải mái, một tay lót dưới cổ Andrew, một tay gác trên hông cậu, mũi và cằm vùi vào trong mớ tóc mềm của cậu, hơi thở đều đều. Vì thế mà khi Andrew tỉnh dậy, đập vào mắt là một lồng ngực săn chắc, trơn láng và trần trụi.
Cả hai không mặc quần áo, toàn thân không một mảnh vải dán sát vào nhau, lây dính nhiệt độ quen thuộc của nhau, một ấm áp một mát lạnh.
Andrew hai mắt hãy còn nhập nhèm, cậu ưm một tiếng, theo thói quen nhích sát vào lồng ngực trước mặt, cọ cọ. Hai tay bên dưới vốn đang đặt trên eo anh bắt đầu di động, mò lên phía trên sờ vuốt cơ lưng săn chắc. Chân bên dưới cũng quấn lên, chen vào giữa, đầu gối hơi lướt qua vật thể nào đó có hơi cương cứng vào sáng sớm.
Andrew vẫn nhắm mắt, rầm rì cái gì đó không nghe rõ, mũi không ngừng dụi vào lồng ngực người trước mặt mà hít sâu một hơi, sau đó ngửi bên này ngửi bên kia như một con chó nhỏ, cuối cùng ngửi lên cổ anh.
Ngày hôm qua lăn lộn một trận xong cả hai cùng lăn ra ngủ mà quên mất một việc: Bữa khuya của Andrew.
Nhưng không sao, bây giờ ăn bù cũng được.
Dưới mũi là làn da thơm ngào ngạt vì động mạch ấm nóng không ngừng chảy, kề sát còn có thể cảm nhận được động mạch trên cổ phập phồng theo nhịp tim, mùi hương của một bữa ăn thơm ngọt hòa lẫn mùi cơ thể nam tính quen thuộc tràn ngập khắp buồng phổi làm Andrew có ảo giác bụng mình sôi lên sùng sục.
Andrew vẫn còn nhắm nghiền hai mắt, thế nhưng nước bọt bên miệng đã muốn chảy tràn ra ngoài, cậu liếm liếm khóe môi, rướn người lên tìm đến bên hõm cổ quen thuộc – nơi có hai dấu vết nhạt màu trên da, cậu há miệng để lộ cặp răng nanh bắt đầu nhô dài ra, nhọn hoắt, sau đó cắm phập vào cổ người đang nằm.
Trường Ninh giật mình một cái, bị đau đến tỉnh lại, theo bản năng mà siết chặt vòng tay, ôm sát lấy người trong lòng mình.
“Chụt chụt…”
Bên tai vang lên tiếng mút chùn chụt.
Trường Ninh vừa tỉnh đã bị đè ra ăn đúng nghĩa đen: “…”
Anh liếc mắt nhìn người đang vùi bên cổ mình vừa nhắm mắt vừa ra sức mút mát, thịt chỗ đó bị lực hút của cậu làm cho trắng bệch, anh bực tức vỗ đỉnh đầu cậu một cái: “Andrew! Mở mắt ra ăn uống cho đàng hoàng.”
“Ưm ưm…” Andrew ậm ừ đáp cho có, hai tay câu lên cổ anh ôm chặt như con gấu koala.
Kết quả đổi thành mông bị đánh bốp thật mạnh, cả người nảy lên, cái miệng như miếng giác hút cao su “pặc” một tiếng nhả “bữa sáng” của mình ra.
Andrew mở một con mắt, bơ phờ đáng thương nói: “Em đói.”
Trường Ninh mặc kệ cơn đau điếng trên cổ, thấy vẻ đói đến bơ phờ của cậu thì lại xiêu lòng mà vuốt ve sống lưng cậu: “Đói thì cũng ăn uống đàng hoàng, em không mở mắt ra thì làm sao ăn hả?”
“Em đang ăn mà anh đánh em.”
“Không đánh cho em tỉnh ngủ thì em ăn đến mai cũng chưa hết đói. Nhìn lại xem có cắn đúng mạch máu không?” Trường Ninh vừa nói vừa dời tay xuống xoa cái mông vừa bị mình đánh kia, hung dữ thì hung dữ đó nhưng vẫn rất thương.
Andrew lúc này mới mở con mắt còn lại ra mà cúi đầu nhìn cho kỹ, phát hiện mình vừa rồi cắn bậy vào chỗ thịt cách xa khá hai vết sẹo nhạt màu, nơi đó chỉ rỉ ra tí máu rồi hết, rõ ràng không phải là động mạch nóng hổi quen thuộc.
Andrew í lên một cái, cười hì hì lè lưỡi liếm lấy liếm để hai cái lỗ sâu hoắm mình cắn nhầm, không ngừng lấy lòng anh: “Em xin lỗi mà, liếm liếm sẽ hết đau.”
Trường Ninh: “…” Đây không phải lần đầu thế này, anh nhớ lại lúc nhận lời tỏ tình của Andrew, cũng là lần đầu tiên để cậu đường hoàng uống máu của mình mà không phải lén lút nhân lúc mình ngủ rồi làm bậy, cậu đã vui tới nỗi phát hoảng, sau đó không kiểm soát được mà run rẩy một trận, cắn hai ba nhát cũng không cắn trúng động mạch, làm anh đau tới ê ẩm mà chính cậu lúc đó đã đói lắm rồi còn phải lúng túng muốn chết. Hoặc có đôi khi cậu cũng tham ngủ như thế này mà mắt nhắm mắt mở phập anh, sau đó lại phập nhầm vị trí, có lần cạp trúng xương quai xanh răng mài vào xương khiến quỹ đạo lệch đi làm tét một đường thịt.
Lần đó Andrew bỏ cái tật vừa ăn vừa mắt nhắm mắt mở, cậu cũng tự giận mình ghê lắm. Có khi anh bắt gặp cậu ngồi trong bồn tắm tự sờ xương quai xanh mà ngẩn người, có khi vừa tỉnh ngủ lại thấy cậu ôm mình, mặt gác trên vai mình, tay thì sờ sờ chỗ vết thương của mình, hai mắt đỏ như vừa khóc một trận, làm anh phải tốn không ít công sức mới dỗ được.
Không biết vì sao hôm nay lại như vậy.
Trường Ninh nhìn nhìn hai gò má đỏ của cậu, đưa tay sờ sờ, phát hiện xúc cảm lẽ ra phải là mát lạnh lại ấm hơn bình thường, chẳng lẽ vẫn còn men rượu?
Andrew thấy tay anh sắp rời đi lại chủ động dán đến cọ cọ má vào lòng bàn tay anh, cái lưỡi hồng đang liếm vết cắn chuyển sang liếm vào lòng bàn tay anh.
Trường Ninh thấy cậu như chó con đáng yêu, lòng muốn tan thành nước, anh ôm cậu sát hơn, ngón tay không ngừng vuốt ve cặp môi đỏ hồng của cậu, hai mắt đăm chiêu suy nghĩ nhìn cậu mút mát đầu ngón tay mình. Chốc sau anh rút ngón tay ra, còn chưa đợi cậu đuổi theo đòi hỏi thì đã nâng cổ tay của mình lên trước môi cậu: “Cắn ở cổ tay sẽ dễ hơn.”
“Ừm ừm.” Andrew ngoan ngoãn gật đầu, ôm lấy tay anh, há miệng, sau đó cố hết sức nhẹ nhàng cắn lên cổ tay anh.
Khác với lúc nãy hút mãi chỉ rỉ được một chút máu, lúc này vừa cắn vào là một dòng máu ấm nóng thơm ngọt tràn ra, chảy thẳng vào khoang miệng, ngon vô cùng.
Andrew ngậm lấy cổ tay anh, hai cánh môi đỏ dán sát, yết hầu không ngừng trượt lên trượt xuống nuốt máu vào bụng.
Mới mấy ngày trước cậu đã uống một lần, đáng lẽ trong vòng năm ngày tới không cần quá gấp nhưng có lẽ vì uống rượu nên cậu đói hơn bình thường. Từ tối hôm qua khi còn đang ân ái với nhau bụng đã sớm cồn cào rồi, thế nên bây giờ dáng vẻ cậu y như một con chó nhỏ đáng thương bị đói bụng lại được cho ăn, chỉ còn thiếu cái đuôi vểnh lên lúc lắc qua lại nữa thôi.
Trường Ninh dùng tay còn lại vuốt vuốt mấy cọng tóc chỉa lung tung của cậu vào nếp, thấy cậu vừa “ăn” vừa giương đôi mắt to nhìn mình thì chuyển sang vuốt vuốt hàng mi dài vừa đen vừa dày của cậu.
“Lần sau không được uống nhiều rượu như vậy nữa, biết chưa?”
Andrew chớp chớp đôi mắt to.
Trường Ninh biết cậu đang tỏ vẻ ngoan ngoãn vâng lời, cũng không nói gì nữa, chỉ yên lặng vuốt ve cậu, để cậu hút máu no nê.
Có điều, giữa chừng vang lên tiếng chuông điện thoại, là điện thoại của Andrew để trên đầu giường.
Trường Ninh chồm người sang lấy qua nhìn, trên màn hình hiện tên Naqvi, anh đưa mắt nhìn Andrew một cái, thấy cậu không tỏ vẻ gì thì tự bắt máy thay cậu.
Vừa mở loa ngoài, người ở đầu dây bên kia đã nói: “Andrew, tối nay hàng sẽ đưa đến bên chỗ tôi, lo mà chuẩn bị xong trước mười giờ đó.”
Nói rồi cúp máy cái rụp, tiết kiệm chữ đến không thể tiết kiệm hơn.
Không cần nói cũng biết hàng ở đây là những thứ mà Andrew đã mua trong buổi bán đấu giá, tiền nong đã được chuyển phân nửa đến tay người bán ngay sau lúc chốt giá, còn phân nửa thì đợi khi món hàng chính thức đến tay người mua sẽ thanh toán nốt.
Bởi vì Andrew được Naqvi “bảo lãnh” vào buổi bán đấu giá thế nên hàng sẽ được đưa thẳng đến chỗ Naqvi thay vì chỗ cậu.
Chờ mấy phút sau, Andrew nhả tay bác sĩ nhà mình ra, vươn lưỡi liếm vết thương cho đến khi nó ngừng chảy máu mới ngồi dậy cầm lấy điện thoại gọi sang cho cha mình báo một tiếng.
…
9 giờ 30 phút tối hôm đó, cửa phòng Naqvi vang lên tiếng gõ cốc cốc, bên ngoài tất nhiên là hai người.
Cửa vừa mở Andrew lập tức kéo tay bác sĩ nhà mình bước vào, hai mắt không ngừng ngó dáo dác. Trường Ninh bóp bóp tay cậu, khóe miệng hơi nhếch, vừa buồn cười nhưng cũng vừa ra hiệu cho vợ mình đừng tỏ vẻ hóng hớt rõ ràng như thế.
Andrew ngó một lúc không tìm được đối tượng cần tìm, có hơi hụt hẫng, còn đang định châm chọc Naqvi một câu thì chợt phát hiện cửa phòng tắm đóng kín, thấp thoáng có tiếng nước vọng ra từ bên trong.
Cậu sững lại, chỉ vào cửa phòng tắm, bật thốt như không thể tin được: “Cái người kia thật sự đến á?”
Naqvi liếc xéo cậu một cái, hừ lạnh: “Chẳng lẽ không? Cậu khinh thường dự cảm của tôi quá đấy.”
Andrew há hốc mồm, ngó qua ngó lại giữa Naqvi và cửa phòng tắm, sau đó nheo mắt đánh giá hắn.
Naqvi lúc này mặc một cái áo thun đen vừa người, quần sọc thoải mái như đi du lịch biển, ung dung khoe ra cặp chân dài với cơ bắp săn chắc của mình.
Naqvi bị cậu nhìn cho nhột hết cả người, trừng cậu một cái: “Còn đứng đó làm gì, ngồi ghế đi, phải đợi tôi mời nữa hả?”
Andrew tự dưng bị nạt nộ: “…”
Naqvi giống như không khiến cậu khó chịu là sẽ bức bối trong người vậy, dù gì thì hắn đã bị cậu lừa một vố, trong lòng ấn tượng khắc sâu không thể xóa nhòa chỉ trong ngày một ngày hai hợp tác với nhau. Hắn bèn tỏ vẻ ân cần với bác sĩ riêng tạm thời của mình một chút, chọc tức cậu: “Bác sĩ, anh ngồi xuống đây đi, để tôi đi pha trà cho bác sĩ nhé.”
Quả nhiên, giây sau Andrew như con nhím xù lông muốn nhào lên nhưng bị Trường Ninh ôm lại: “Được rồi, cảm ơn cậu Naqvi.”
Naqvi cười gật đầu, sau đó nhếch mép với Andrew, trong lòng lêu lêu cậu một phen: Xem, bác sĩ nhà cậu vẫn rất là hòa nhã với tôi đó, cậu đúng là đồ trẻ con đanh đá!
Andrew trợn mắt lên định rống lại nhưng đúng lúc Trường Ninh kéo cậu ngồi xuống ghế, ôm chặt trong lòng không cho quậy, mà Naqvi cũng đúng lúc hất mặt quay đầu đi để lộ bên cổ chi chít dấu hôn đỏ sẫm. Andrew khựng lại, lập tức ngậm miệng, hai mắt đảo một vòng rồi dừng trên cửa phòng tắm còn đóng chặt kia, vẻ mặt xấu xa không biết vừa nghĩ ra chủ ý trả đũa gì.
Trường Ninh ngồi ngay bên cạnh cậu tất nhiên không bỏ qua, nhưng anh chỉ cười cười nhéo mũi cậu một cái.
Andrew xoa mũi, thầm nghĩ cái tên kia chết chắc với mình rồi! Mình không trị được hắn, vậy thì người trong nhà tắm trị được hắn!
Hậu trường:
MC: Andrew, kỹ thuật hút máu của anh cậu có như cậu không?
Andrew bắt chéo chân, đường hoàng nói: Có mấy lần tôi thấy vợ anh ấy dùng tới ba miếng dán trên cổ, chắc là bị cắn nhầm mấy lần…
Dylan đi ngang qua, mắt lạnh lướt đến.
Andrew đổi chân bắt chéo, sửa lời: Lần đó thật ra là do anh dâu bị mỏi cổ nên dán cao dán thôi.
MC: Vậy còn cha cậu, ngài Sylvester thì sao?
Andrew: Có lần tôi thấy ba cằn nhằn với ông ấy rằng ông không nhắm chính xác…
Sylvester đi ngang qua, ánh mắt như dao găm phóng tới.
Andrew hắng giọng: À lần đó ba mỏi eo mà cha hình như massage không đúng chỗ bị mỏi lắm.
Chu Thụy đang ở gần đó pha trà rồi bưng qua cho hai người, cậu ôn hòa nhìn Andrew: Andrew, em không cần phải xấu hổ chuyện này, dù anh Dylan và cả cha không có ai cắn nhầm vị trí bao giờ nhưng anh nghĩ đôi khi có chút sai lầm cũng dễ hiểu mà.
Andrew bị bắn trúng tim đen: Hự, anh dâu, anh học xấu! Từ khi nào thì anh biết châm chọc người khác bằng khuôn mặt đáng yêu đó?
Trường Ninh ngồi bên cạnh ôm lấy cậu dỗ: Được rồi không sao, cắn nhầm anh cho em cắn lại mà.
Andrew dụi vào người anh: Chỉ có anh là tốt nhất, cả nhà ai cũng bắt nạt em.
MC: *bị thồn bánh chó – ing*
Add comment