Sau hai ngày nghỉ ngơi quấn quýt với ông xã ở nhà. Andrew lại phải khăn gói quả mướp đi công tác.
Đích đến lần này của cậu là khu nghỉ dưỡng suối nước nóng trên đảo, nơi này luôn là khu thu hút khách du lịch, cách thành phố ba tiếng bay, nằm khuất sau một ngọn núi lửa.
Bên cạnh việc có phong cảnh không tồi thì các hoạt động du lịch cũng rất đa dạng, như leo núi, tắm biển, trên đảo còn có vài cái hồ lớn hồ nhỏ cùng những hang động đẹp, hằng năm có thể hút hàng triệu du khách. Nhưng du khách bình thường ít có ai biết ngoại trừ bọn họ ra, địa điểm này còn có vài loại du khách khác thường xuyên ghé thăm để tham gia một vài cuộc đấu giá bí mật ở đây dưới danh nghĩa che mắt là “đi du lịch”
Hoạt động này đã diễn ra từ rất nhiều năm trước khi khu du lịch vừa mở cửa. Ông chủ nơi này là một kẻ vô cùng thần bí, đến bây giờ mà một tay cò mồi tin tức như Andrew vẫn không nắm được thông tin gì về ông, nhưng có một điều mà cậu rất chắc chắn, ông ta hiển nhiên không phải con người. Cơ mà điều này không quan trọng lắm vì có vẻ như mục đích của ông ta khi mở khu giao dịch ngầm dưới mác “khu du lịch” này chỉ để sưu tầm vài món đồ hay ho, nhiều năm qua chưa hề có xích mích với ai, các gia tộc lớn thỉnh thoảng sẽ phái người đến tham gia các buổi đấu giá ngầm này.
Cậu cũng từng đại diện gia tộc của mình tham gia một hai lần, nhưng phần lớn chẳng có gì thú vị – ít ra thì trong mắt cậu là như thế, chỉ là vài thứ mà luật pháp của nhân loại cấm buôn bán.
Thế nhưng lần này thì khác, những ai không được mời sẽ không cách nào biết được. Lúc gia tộc nhận được thiệp mời cậu đã khá ngạc nhiên, mới đầu chỉ nghĩ nó vẫn như bình thường, nhưng đến mấy ngày trước khi cậu “đi công tác” thuận lợi, biết thêm một thông tin về buổi đấu giá này, thì suy nghĩ của cậu đã khác. Lần này, thứ được bán là những vật thuộc về phi nhân loại, nhưng dựa trên tính bảo mật của buổi đấu giá này, nó rõ ràng là thứ không thể đưa ra ngoài ánh sáng. Chưa biết đó là gì nhưng cậu chắc chắn rằng những món ấy đã bị hiệp hội quản lý phi nhân loại cấm buôn bán, thế nên cuộc đấu giá lần này mới được bảo mật chặt chẽ.
Gia tộc Sullivan nhận được một tấm thiệp mời, ban đầu vốn định anh trai cậu là người cầm thiệp mời mà đi, nhưng sau khi biết thứ được bán lần này là hàng cấm ở cả hai giới nhân loại lẫn phi nhân loại, cha cậu lập tức thay đổi quyết định, ông sẽ đích thân đi. Còn cậu tìm cơ hội để dùng một thân phận khác trà trộn vào, đề phòng có những thứ phải mua, vì tính chất đặc biệt của chúng, tốt nhất không nên để người ta biết gia tộc Sullivan sở hữu quá nhiều.
Thời gian và địa điểm cậu đã nắm rõ, bây giờ chỉ còn một vấn đề, đó là làm sao để lấy thêm một tấm thiệp mời với danh phận khác.
Andrew cải trang, ở đây hai ngày thăm dò tin tức nhưng không thu hoạch được gì, có lẽ cậu đến hơi sớm nên các vị khách được mời tham dự lần này vẫn chưa tới. Mỗi lần video call với Trường Ninh đều than chán.
Trường Ninh nghe cậu kể lể xong chuyện của cậu thì cũng nói cho cậu biết chuyện của mình:
“Có người mời anh làm bác sĩ riêng.”
Andrew lúc này chỉ mặc một chiếc áo choàng lụa màu đen nằm trên giường, vạt áo rơi sang một bên để lộ cặp chân trắng mượt mà của cậu, nghe Trường Ninh nói vậy thì ừ hử vài tiếng, còn đang định bảo anh đừng làm việc nhiều quá, phải giữ sức khoẻ, rảnh thì tới đây thăm cậu, nhưng lời chưa ra khỏi miệng đã bừng tỉnh, giận dữ nhìn anh: “Anh! Em đã bảo anh không được làm bác sĩ riêng cho người ta mà.”
Cái tính độc chiếm trong cậu rất cao, ngày trước khi vừa xác định quan hệ với Trường Ninh là cậu đã đặt ra yêu cầu này, cái gì cậu cũng có thể chiều ý anh ngoại trừ việc để anh đi làm bác sĩ riêng cho người khác, anh chỉ có thể là của riêng cậu. Đó cũng là lý do vì sao mà bây giờ Trường Ninh từ làm bác sĩ riêng đổi sang làm bác sĩ tại gia.
Trường Ninh nhìn người trên màn hình đang không ngừng xù lông, miệng hơi nhếch, cười khẽ, đã lâu không được thấy em ấy ghen tuông nóng nảy. Chờ cậu xả một tràng, sau đó thở phì phò kết thúc bằng câu: “Nói chung, anh không được nhận, anh là của ‘riêng’ em.”
Nếu Trường Ninh có ở bên cạnh cậu lúc này, anh nhất định sẽ vuốt vuốt cái đầu đang có xu hướng giận xì khói của cậu. Anh nhìn cậu qua camera, cười: “Chỉ hai tuần thôi, cậu ta đến từ Dubai, bác sĩ riêng của cậu ta trong khoảng thời gian này có việc đột xuất, nên anh thay thế, cho nên kỳ thực mà nói anh chỉ là bác sĩ tạm thời.”
Andrew vẫn không chịu, Trường Ninh dỗ mãi cậu mới có chút không cam lòng mà hỏi lại: “Chỉ hai tuần?”
“Ừ, chỉ hai tuần, sau đó bác sĩ riêng của cậu ta sẽ đến, bác sĩ tạm thời anh đây sẽ lĩnh lương rồi về nhà.”
Thế nhưng Andrew vẫn khó ở, hậm hực quay đầu đi, sau đó dường như nghĩ ra chuyện gì mà hai mắt sáng lên, liếc nhìn người đàn ông trên màn hình máy tính một cái, đảo đảo mắt giả vờ như mình vừa rồi không có nhìn lén anh.
Trường Ninh thấy đôi mắt to kia ngó mình một cái sau đó đảo loạn, biết cậu lại nghĩ ra trò gì, bèn cười cười mở miệng: “Sao?”
Andrew ngó nghiêng xung quanh một trận mà không dám nhìn anh, cậu vừa nghĩ ra một việc, việc này cả hai chưa từng thử bao giờ, ngày trước mỗi khi đi xa là cậu lại đòi nhưng bác sĩ của cậu đứng đắn quá, không bao giờ đồng ý với cậu, hôm nay phải nhân cơ hội này mới được.
Nghĩ vậy, cậu bảo: “Hai tuần cũng được, nhưng mà, đêm nay anh phải chiều em một việc.”
“Việc gì?”
“…Sex call với em.”
“…”
Andrew thấy ông xã mặt không cảm xúc, yên lặng nhìn mình, bèn chống nạnh, hung dữ bảo: “Anh mà không chịu, em sẽ không đồng ý cho anh đi làm bác sĩ riêng gì đó đâu, em sẽ mặc kệ chuyện ở đây, trở về trói anh lại!”
Trường Ninh nhìn dáng vẻ hùng hổ của cậu, bất đắc dĩ cười một cái, được rồi, chiều theo ý em ấy vậy. Anh hơi kề sát vào màn hình, dùng chất giọng ấm áp của mình mà nhẹ nhàng hỏi: “Vậy em muốn thế nào đây?”
Yes!
Người nào đó thành công dụ được ông xã chơi trò tình thú mới thầm ăn mừng chiến thắng trong lòng, thế nhưng mặt vẫn cố tỏ vẻ nghiêm túc.
Cậu nói: “Anh thoát y đi, chậm thôi, để em ngắm.”
Trường Ninh cười cười: “Được rồi.”
Anh đứng dậy, cầm laptop đặt lên bàn làm việc trong phòng, sau đó chọn góc đứng mà camera có thể quay hết, bắt đầu cởi nút áo.
Động tác anh rất ung dung thư thả, đôi lúc lại đưa mắt nhìn lên màn hình máy tính một cách lơ đãng như để chắc rằng người nào đó vẫn luôn quan sát anh.
Hôm nay anh mặc một bộ đồ ngủ mỏng màu xanh nhạt, là Andrew mua cho anh, cậu luôn thích anh mặc loại màu sắc này, cậu nói vì anh mặc màu này trông rất… thanh cao, sạch sẽ, còn có chút không nhuốm bụi trần gì đó, làm mỗi khi nhìn thấy cậu đều muốn đè anh ra mà vấy bẩn.
Trường Ninh chậm rãi mở từng cúc áo, vòm ngực săn chắc và sáu múi cơ bụng bắt đầu lộ ra, anh đưa tay vuốt dọc từ khe ngực xuống rốn, động tác vô cùng gợi tình, làm Andrew đang nhìn chằm chằm phải nuốt nước bọt một cái, hận không thể thay anh vuốt ve mớ da thịt đó.
Trường Ninh hơi cong khoé miệng, lộ ra vẻ gian xảo mà thường ngày khó thấy. Động tác mơn trớn bỗng trở nên dứt khoát, phạch một cái banh vạt áo ra, cởi xuống, vứt lên giường.
Trong nháy mắt kia, Andrew có ảo giác như cú phạch áo cách màn ảnh vừa rồi đã quạt gió vào mặt mình, hai gò má đỏ lên, mắt sáng như sao mà dán chặt vào thân thể mê người trong màn ảnh.
Trường Ninh thừa biết vợ mình thèm nhất là cái gì, chậm rãi lướt tay từ giữa ngực xuống thẳng phần bụng dưới, nấn ná trên lưng quần, kéo nhẹ.
Andrew nhìn chòng chọc vào cái tay đó, vẻ mặt dường như hận không thể nhào xuyên qua màn hình mà giật quần anh xuống. Cậu có thể thấy rõ thứ gồ lên dưới lớp quần ngủ mỏng manh kia, nơi đó nhìn thì to nhưng thực chất đó chỉ mới là trạng thái chưa cương cứng của ông xã cậu, cậu biết một khi khiến người đàn ông kia hưng phấn, lớp quần mỏng ấy sẽ không tài nào che được thứ đó.
Trường Ninh hơi lướt tay qua, xoa nơi đó một cái, xong lại chạy ngược lên trên mà nấn ná ở cơ chữ V. Anh đưa mắt nhìn lướt qua vị trí giữa hai chân Andrew, phát hiện vạt áo lụa đã hơi phồng lên như một túp lều nhỏ, nhếch môi cười hỏi: “Thích không?”
“Thích!” Andrew trả lời ngay tắp lự. “Mau, mau cởi quần cho em xem.” Cậu vã lắm rồi!
Lập tức, cái quần ngủ mỏng như ý nguyện của cậu mà được anh cởi phăng ra. Lúc này, cậu có thể thấy rõ quần lót đen bên trong của anh đã phồng to hơn.
Cậu thấy anh kéo mép quần lót, thò vào trong lôi vật thể kia ra, thứ đó đã trong trạng thái bán cương, màu sắc sẫm hơn màu da của anh. Trường Ninh cầm nó trong tay, ung dung vuốt ve lên xuống, ánh mắt chuyên chú quan sát vẻ mặt của Andrew qua màn hình máy tính.
Chỉ thấy Andrew liếm môi một cái, hai gò má ửng hồng, bộ dáng thèm muốn chết này của cậu chọc cho anh bật cười, toàn thân rung lên khiến vật kia cũng rung theo.
Anh hơi cong người lại, gồng lên để mớ cơ bụng lộ ra thật rõ, một tay vuốt ve dương vật, một tay mơn trớn cơ thịt mình, thi thoảng lại vuốt từ rốn xuống khu rừng thưa thớt của mình mà đảo quanh.
Andrew nhìn đến mức máu mũi thiếu chút nữa chảy ròng ròng, ham muốn đã hiện rõ trong đáy mắt. Cậu không nhịn nổi nữa, đổi sang tư thế nằm nghiêm, mở rộng hai chân, vạt áo lụa đen trượt xuống, dương vật hồng hồng đang dựng cao lập tức bại lộ.
Trường Ninh hơi nhướng mày: “Hoá ra nãy giờ em không mặc quần lót.”
Andrew cười xấu xa: “Như vậy chẳng phải rất tiện sao? Nhất là lúc này, đỡ mắc công phải cởi.” Cậu vừa nói vừa cầm lấy dương vật mình, bắt đầu ma sát lên xuống.
Trường Ninh thấy Andrew đã bày ra tư thái dâm đãng mê người, anh cũng thoải mái ngồi xuống ghế làm việc, thân trên dựa ra sau, thân dưới không chút ngại ngùng mà phô bày một cách cường thế ra cho người nào đó xem. Dưới cái nhìn nóng bỏng và thèm thuồng của cậu, con quái thú trong tay anh đã thức tỉnh, vừa to vừa dài, bên trên còn có vài sợi gân xanh nổi cộm.
Anh cất giọng: “Nãy giờ đã cho em xem rồi, bây giờ tới lượt em, tự làm cho anh xem đi.”
Bình thường mỗi khi Andrew bày ra trò tình thú gì đó rồi lôi kéo bắt ép anh chiều cậu, nếu anh không đồng ý thì không có gì đáng nói, nhưng nếu đã đồng ý thì sẽ thật lòng hưởng ứng chứ không qua loa cho xong. Dù việc tình thú như sex call này lúc bình thường bảo anh làm anh có chút không đồng ý lắm, vợ chồng với nhau khi muốn có thể lăn giường thoải mái, cần gì phải cách một cái màn hình mà thủ dâm với nhau, còn chẳng được chạm vào nhau.
Thế nhưng nếu đã làm, anh vẫn sẽ rất nhiệt tình. Huống chi… vừa thử anh đã cảm giác được một thú vui khó nói, cách một cái màn hình chọc cho người nào đó trở nên đói khát, thèm muốn chết nhưng không thể chạm vào anh được cũng là một điều hay ho đấy. Vì thế, anh bắt đầu nắm lấy quyền điều khiển cuộc sex call này.
Nghe anh bảo tự làm cho anh xem, Andrew đỏ mặt, không hiểu sao cách một cái màn hình cậu lại ngượng ngùng hơn bình thường, cũng dễ kích động hơn. Chẳng lẽ là do chưa thử trò này bao giờ?
Cậu ngoan ngoãn bày ra một tư thế mê người, môi hơi hé, dùng sóng mắt gợi tình mà nhìn người trong màn ảnh một cách chăm chú, tay vẫn không rảnh rỗi mà tự vuốt ve dương vật mình.
Môi hồng căng mọng hé ra: “Anh muốn xem em thủ dâm phía trước hay phía sau?”
“Cả hai.”
“Được rồi.”
Andrew ngoan ngoãn quay lưng lại, hạ thấp thân trước, áp vai lên giường khiến phần mông chổng lên cao, hướng về phía camera. Từ góc độ này, Trường Ninh có thể thấy được cái lỗ nhỏ hồng đang mấp máy của cậu, còn có hai viên bi tròn đầy đặn nữa.
Trường Ninh nhìn không chớp mắt vào đoá cúc đang hé ra hợp lại kia, trông nó cực kỳ đói khát, như thể muốn tìm thứ gì đó để nuốt vào.
Thật đáng yêu. Anh nghĩ, nhất là mấy nếp uốn màu hồng ở miệng huyệt kia.
Andrew hơi điều chỉnh lại tư thế một chút, cậu nằm xéo, đảm bảo cả mông lẫn dương vật và vẻ mặt của cậu đều có thể nằm gọn trong camera. Cậu khẽ nhắm mắt, đưa hai ngón tay vào miệng mà liếm mút, dùng nước bọt thấm ướt chúng, sau đó vói ra sau, cắm vào cái lỗ nhỏ của mình.
Cậu có thể cảm giác được vách thịt mềm mại đang bao bọc lấy ngón tay mình, đã vô số lần cậu thầm nghĩ: Thì ra đây là cảm giác khi anh ấy được mình bao bọc, ấm và mềm như vậy, anh ấy nhất định rất thích bên trong mình.
Cậu rút ngón tay ra, rồi lại cắm vào, xoay tròn, một tiếng rên nhỏ khẽ truyền ra từ giữa hai cánh môi hồng ướt át của cậu.
Ánh mắt Trường Ninh nhìn cậu càng lúc càng nóng. Andrew cũng càng chơi càng vui, một tay chọc ngoáy trong mông, tay còn lại bận rộn chơi đùa với dương vật mình, khi thì vuốt ve khúc gậy, khi thì xoa nắn hai quả cầu, có lúc cố ý lúc lắc để chúng lắc lư theo, tiếng rên rỉ đứt quãng càng lúc càng hứng tình và ngọt ngào, khiến con quái thú trong tay Trường Ninh phình to, cứng ngắc, chất lỏng trong suốt không ngừng rỉ ra từ lỗ sáo nhỏ trên đỉnh đầu.
Andrew lật người lại, không nằm sấp chổng mông lên nữa, mà đổi sang nằm ngửa, hai chân nhấc lên cao, ép đến tận ngực, nơi riêng tư có cái gì đều phơi hết ra cho anh xem. Cậu bắt đầu dùng lực banh cái lỗ nhỏ của mình để anh nhìn thấy vách thịt hồng bên trong, hai ngón tay không ngừng kéo căng miệng huyệt, trong mắt đã mang theo hơi nước, có chút đáng thương nhìn anh: “Không có anh, cái lỗ này của em thật trống rỗng.”
Andrew thích nhất là bày tỏ mình khao khát anh thế nào mỗi khi ở trên giường, điều này khiến anh cực kỳ hưng phấn, mỗi lần nghe cậu nói mấy câu như vậy anh chỉ đè cậu xuống, hùng hục đâm thọc một trận để cậu lớn tiếng rên rỉ, lớn tiếng khóc kêu thích quá, sau đó bắt đầu chịu không nổi mà cầu xin anh tha thứ.
Lúc này đây, nhìn người trong màn ảnh hai má đỏ bừng, mắt long lanh ngấn nước, tự banh nơi riêng tư của mình nói muốn anh, khiến anh suýt chút nữa mất khống chế. Anh hít sâu một hơi, cất giọng nói đã khàn của mình: “Có mang theo vật yêu thích của em không?”
“Ưm…” Andrew đang say mê cắm rút ngón tay trong mông mình, nghe anh hỏi thì hơi đờ ra, mấy giây sau mới kịp phản ứng, hai mắt sáng lên: “Có!”
“Lấy nó nhét vào cái lỗ trống rỗng của em đi.”
Andrew lật đật xuống giường, chạy về phía đống hành lý mà lục lọi một trận, sau đó lấy ra một cái hộp nhỏ.
Mở nắp, bên trong là một quả trứng rung màu hồng cùng với thanh điều khiển. Thứ đồ chơi này mỗi khi xa nhà là Andrew lại cầm theo, lúc muốn anh mà không được thoả mãn thì lấy nó ra tự xử. Có lần bị Trường Ninh phát hiện, anh đã đè cậu ra đâm gậy thịt vào ngay cả khi quả trứng rung vẫn còn trong mông cậu, làm cậu sướng đến tê tái. Từ đó, mỗi lần nhắc đến thứ này, Trường Ninh luôn dùng cái danh từ “vật yêu thích của em” để ám chỉ.
*Trứng rung
Andrew cầm nó trở về giường, tiếp tục tư thế ban nãy.
“Nhét vào cho anh xem.” Trường Ninh ra lệnh.
Andrew lại banh hai cánh mông ra, cầm trứng rung nhét vào cái lỗ nhỏ đã ướt nhẹp của mình, trứng rung không lớn nên nhét vào trót lọt, phần đuôi trứng thò ra ngoài, cậu vuốt vuốt nó vài cái, sau đó cầm thanh điều khiển lên muốn chỉnh độ rung. Thế nhưng lúc cậu ấn nút lại chẳng có gì xảy ra.
Cậu vỗ vỗ thanh điều khiển, cau mày: “Hư rồi sao?” Tình huống gì vậy nè, đang hứng mà!
Bỗng nhiễn, từ máy tính truyền ra tiếng cười khẽ của ai đó. Andrew ngước mắt nhìn, thấy Trường Ninh giơ điện thoại lên, chỉ vào một cái app màu hồng hỏi: “Em biết đây là gì không?”
Andrew mờ mịt lắc đầu.
“Đây là ứng dụng mới mà nhà sản xuất vừa cho ra vào tuần trước, anh quên chưa nói với em. Ứng dụng mới, độ rung mới.” Trường Ninh bấm mở app, không biết anh chỉnh cái gì mà nụ cười trên môi trở nên vô cùng gian xảo.
Chỉ nghe anh nói: “Ứng dụng mới của nó: Điều khiển từ xa.”
Vừa dứt lời anh đã ấn vào màn hình.
Ting!
“A!”
Andrew còn chưa kịp phản ứng thì đã có một cỗ rung mạnh truyền đến từ hậu huyệt, cậu giật bắn người mà ngã ra giường.
Tiếp theo sau đó là ba tiếng “ting” vang lên liên tục, trứng rung với cường độ mạnh làm cho mông cậu giật nảy.
“A… Cái, cái gì? Sao lại…” Andrew hoảng sợ đưa tay ôm lấy chỗ đó của mình, muốn kéo trứng rung ra.
“Không được động vào!” Trường Ninh gằn giọng. Tay tiếp tục ấn nút điều khiển trên app điện thoại.
“A… đừ..ng, đừng… mà, kho..an đ..ã!” Andrew bị cường độ rung chưa bao giờ cảm nhận làm cho hoảng sợ tới nói năng đứt quãng, hai chân co quắp, mông không ngừng nảy lên theo từng nhịp rung của cái máy.
Gì thế này? Tại sao mỗi lần rung đều như mang theo một luồng điện giật cho cậu run lẩy bẩy, cơ thể không kiềm được mà giật bắn lên từng hồi.
Trường Ninh vẫn không hề dừng lại, tiếp tục điều khiển khoái cảm của cậu, tay không ngừng ấn nút, mỗi lần ấn là mỗi lần khiến người trong màn hình nảy người rên to. Anh xấu xa chỉnh sang chế độ rung dài, vừa ấn nút play thì thấy người trong màn hình há hốc miệng, nước mắt tràn ra, cái mông vểnh không ngừng run lên khiến phần đuôi trứng rung lắc lư dữ dội.
“A ~ a a ~”
Andrew bị thứ đồ chơi trong thân thể quậy cho điên đảo, vốn dĩ nó đã đè trúng tuyến tiền liệt của cậu, còn rung mạnh khiến đầu óc cậu như muốn vỡ tan vì cơn khoái cảm đáng sợ cứ ập đến không ngừng.
“A ~ đừ..ng… mà, đừ..ng… mà… a a a~”
Andrew siết chặt ga giường, cong người chịu đựng, lần đầu tiên cậu biết, thì ra quá sướng cũng sẽ biến thành một kiểu thống khổ.
Khoái cảm ào ào không dứt, qua mấy chục phút bị “hành hạ”, ngay khi nó sắp đưa cậu lên đỉnh thì bỗng nhiên dừng lại.
“Haa ~” Andrew thở hồng hộc, khóc thê thảm, dương vật đáng thương đã rỉ đầy nước, ướt nhẹp ga giường nhưng lại không thể bắn.
“Thế nào? Thích chứ?” Trường Ninh hỏi
Trong lòng thầm mắng quả nhiên sex call là cái trò vừa vui vừa khổ, khổ nhiều hơn vui vì anh không cách nào chạm vào người kia được. Nhưng vẻ mặt vẫn bình tĩnh, ung dung thong thả, chỉ có đám gân xanh trên trán và dương vật là bán đứng sự bình tĩnh của anh, rõ ràng anh đã bị dáng vẻ của cậu kích thích mãnh liệt.
Andrew thở dốc, mơ màng sờ ra phía sau mình, cậu sắp bắn rồi, cậu muốn nữa.
Dường như hiểu động tác của cậu có ý gì, Trường Ninh lại ấn nút.
“A ~~~” Một tiếng rên ngọt kéo dài bật ra. Andrew co rúm người lại.
Vài giây sau bỗng tắt.
Andrew thở dốc một hơi, chưa kịp nói gì thì phía sau lại rung lên lần nữa, cậu lăn một vòng, ôm lấy mông mình, đứt quãng gọi tên anh: “A… Anh… Ninh…”
Vài giây sau lại tắt. Cứ thế lặp đi lặp lại, tra tấn cậu muốn điên. Lúc được cơ hội thở dốc, cậu bò lại gần máy tính, khóc thút thít kêu: “Cho em bắn đi mà, xin anh…”
“A~”
Trường Ninh lập tức thoả mãn cậu, anh chỉnh chế độ rung dài, khiến Andrew giật bắn người, run lẩy bẩy, tiếng rên rỉ không ngừng truyền ra từ loa máy tính làm tay anh như phát run.
Năm phút sau, người trong màn hình hét lớn, thân thể giật mạnh một cái, chân chống trên giường, nửa thân dưới ưỡn cao lên không trung, dương vật nhỏ hồng bắn ra một dòng tinh đặc sệt. Trường Ninh cũng thở mạnh, cơ bắp gồng lên, con mãnh thú trong tay đồng thời xuất tinh, bắn đầy lên bụng.
Anh nhanh tay tắt đi chế độ rung, dựa vào lưng ghế nhìn người trong màn ảnh nằm vật ra giường thở phì phò, toàn thân người nọ ửng hồng, áo lụa đen vẫn còn khoác, vạt áo nửa che nửa đậy lồng ngực trắng nõn.
Thật muốn vuốt ve em. Anh nghĩ.
Add comment