Hoàng Bách trơ mắt nhìn chiếc điện thoại ‘bay vèo’ ra xa, nói là ‘bay vèo’ nhưng kỳ thật không phải là cái kiểu bị ném mạnh, mà là lơ lửng trong không khí, giống như có một sợi dây trong suốt cột lấy nó từ phía trên, sau đó di chuyển.
Bịch một tiếng, điện thoại rơi vào góc bên kia ghế sofa.
Lúc này Hoàng Bách mới phát hiện trên nệm gế có dấu lõm xuống như thể bị một nặng đè lên đó, vết lõm kia thậm chí còn thay đổi! Thứ đè bên trên cử động.
Ali sau khi chuyển cái điện thoại nguy hiểm kia vào góc ghế, vẫn chưa an tâm mà đưa tay nhét nó vào trong kẹt luôn, sau đó quay lại nhìn người dưới thân mình, đăm chiêu sau nghĩ cái gì đó.
Hoàng Bách cố gắng trấn tĩnh trái tim đang đập loạn trong lồng ngực mình, nhanh chóng làm lạnh cái đầu, cố gắng phân tích chuyện gì đang xảy ra thế này.
Trọng lượng trên cơ thể nặng quá, anh thử giãy giụa ngồi dậy nhưng bất thành, cái cảm giác có thứ gì đó đang ngồi trên người mình vì vậy mà càng thêm rõ rệt.
Anh hít sâu, thử đưa tay ra sờ soạng xem thứ không nhìn thấy được kia rốt cuộc là cái gì. Chẳng ngờ, tay anh lại chạm đến một bề mặt trơn láng và săn chắc, còn có nhiệt độ ấm nóng. Giống như… giống như bắp thịt của một loài động vật vậy.
Điều đầu tiên anh nghĩ đến là: Chẳng lẽ mấy con vật mà Ali nuôi trong phòng làm việc của em ấy bị xổng?
Anh nhớ Ali có nuôi một con thằn lằn bay cũng biết tàng hình như thế này, con vật ấy ngoại trừ bay và tàng hình còn có một đặc điểm đó là có thể phóng to cũng có thể thu nhỏ. Lần đó hai người bọn anh đã tốn không ít thời gian và sức lực mới tóm được nó. Nhưng mà, thân nhiệt của nó rất lạnh, lúc anh bắt được nó rồi đưa cho Ali nhốt lại vào bể kính đã phải rùng mình vì không ngờ nó lạnh như vậy, cứ như cầm một khối băng trong tay. Còn bây giờ, rõ ràng thứ đè trên người anh ấm áp, hệt như nhiệt độ cơ thể người.
Nếu đó chỉ mới là suy đoán vậy thì chuyện tiếp theo đã giúp anh khẳng định được suy đoán của mình. Bởi vì lúc anh vừa chạm tay lên khối cơ bắp kia. Cũng có một vật gì đó túm lấy áo sơ mi của anh, kéo ra khỏi thắt lưng quần.
Anh vốn vẫn còn mặc tây trang khi đi làm, có điều lúc trở về vì quá vội nên không kịp khoác áo vest mà vất bên ghế phụ trong xe, thành thử bây giờ trên người anh chỉ có một chiếc áo sơ mi, cà vạt cùng quần tây.
Áo sơ mi bị lôi ra xộc xệch, để lộ cơ bụng và làn da trắng nõn do lâu ngày làm việc trong văn phòng, ít tiếp xúc với ánh mặt trời của anh.
Cơ bụng thon gọn chắc khỏe và đàn hồi theo nhịp thở dồn dập của anh mà phập phồng lên xuống, điểm ở giữa là cái rốn nhỏ tinh tế, trông rất đẹp mắt.
Bỗng nhiên bị tập kích bất ngờ, anh đen mặt bật thốt: “Này!”
Sau đó đưa tay muốn chặn lại, thế nhưng nhanh hơn tay anh, có thứ gì bỗng áp lên bụng anh.
Anh khựng lại, đó là tay người, anh sẽ không lầm đâu, hơn nữa, anh thậm chí còn biết đây là tay ai, bởi vì nó mang theo một xúc cảm quen thuộc đến lạ.
Anh chụp lấy thứ vô hình đang không ngừng vuốt ve bụng mình kia. Nheo đôi mắt phượng, đôi mắt đen trong suốt như nhìn thấu rõ giữa không trung là người nào. Bỗng, một hương thơm thoảng qua mũi anh. Đó là thứ mùi hương cực kỳ đặc trưng, nó nồng ấm, ngọt ngọt lại cay cay của hương quế, là thứ mà chỉ cần ngửi một lần sẽ không lẫn đi đâu được.
Anh nhếch môi: “Ali.”
Cái tay đang làm loạn trên bụng anh rõ ràng khựng lại. Anh thầm nghĩ: Quả nhiên.
Anh đưa tay lần mò giữa không trung, lòng bàn tay lập tức chạm đến da thịt của người nọ, xúc cảm quen thuộc nơi cánh tay săn chắc, anh vuốt lên trên, là bả vai rộng và xương quai xanh, sau đó là cái cổ thon dài, cuối cùng là một gương mặt vô hình. Đường nét ngũ quan quen thuộc như thế này còn có thể là ai cơ chứ?
“Sao lại biến thành thế này rồi?” Anh hỏi.
Gương mặt vô hình kia nghiêng nghiêng cọ vào lòng bàn tay anh rồi bắt đầu cúi xuống, càng lúc càng áp sát anh, sau đó vùi vào bên cổ anh.
Hoàng Bách hơi híp mắt, anh có thể cảm nhận được hơi thở ấm nóng phả ra bên hõm cổ cùng với mùi quế dìu dịu tràn vào trong phổi. Anh hít sâu một hơi, trong lòng cảm thán: Vẫn luôn thơm như vậy.
Bởi vì phòng làm việc của Ali có rất nhiều quế, từ loại khô đến tinh dầu, ngoài vườn cũng trồng không ít. Thứ mùi này ám lên thân lâu ngày, hòa cùng với mùi cơ thể thanh mát, tạo ra thứ độc nhất vô nhị không nơi đâu có được, duy chỉ có trên thân một người, có thể khiến anh ngửi đến nghiện.
Bỗng nhiên bên cổ nhột nhột, nơi xương quai xanh giống như được hôn, anh còn chưa kịp phản ứng lại thì cảm giác đã thay đổi, biến thành một chiếc lưỡi liếm dọc theo cổ mình.
Ấm nóng và ẩm ướt.
Anh thở hắt ra, phán đoán vị trí mà đưa tay mò mẫm trên không trung, ôm lấy đầu người nọ, dù không nhìn thấy nhưng cảm giác khi các ngón tay luồn vào những sợi tóc bông nhẹ mềm mại vô cùng rõ ràng.
“Sao em không nói gì?”
Rõ ràng anh cảm nhận được môi Ali hé mở rồi mấp máy như trả lời anh nhưng lại chẳng có âm thanh gì thoát ra.
Anh nhíu mày, lập tức có một ngón tay vô hình vuốt lên ấn đường anh. Ali cười khúc khích: Chuyện này em sẽ giải thích sau, hiện tại, em phát hiện ra trò chơi mới để chơi giữa hai chúng ta rồi.
Cậu mấp máy môi, dù biết là không phát ra tiếng được nhưng vẫn muốn nói. Nói rồi cậu cúi đầu tấn công môi anh.
Hoàng Bách mở to mắt, không kịp chuẩn bị đã bị đánh úp bất ngờ, chỉ kịp ưm một tiếng môi đã bị chặn kín.
Rõ ràng trước mặt lại chẳng có một ai, thế nhưng hai cánh môi lại bị dây dưa chà đạp.
Ali ngậm lấy môi dưới của anh mút nhẹ, liếm láp theo hình dạng xinh đẹp của nó, sau đó cạy mở…
Hoàng Bách hoang mang, trải nghiệm lạ lẫm này khiến anh cảm giác đây không phải một nụ hôn bình thường, vì thế mà mắt không nhắm lại được, cứ cố tìm kiếm bóng hình người trước mặt.
Bởi vì người trên thân càng lúc càng hôn sâu nên anh không thể không há lớn miệng, từ góc độ bên ngoài nhìn vào, có thể thấy được rõ ràng một chiếc lưỡi hồng mềm đang uốn lượn trong khoang miệng, nhảy múa như khiêu vũ một mình của anh, sẽ không ai biết còn có một chiếc lưỡi khác cũng đang quấn lấy nó, giao hòa.
Hoàng Bách rên một tiếng, cuối cùng cũng buông bỏ việc tìm kiếm bóng người trước mặt mà nhắm mắt lại, tập trung vào cái hôn kỳ lạ mà anh chưa từng trải nghiệm này.
Mãi đến khi người bên trên cảm thấy anh sắp không thở được nữa mới lưu luyến buông ra.
Hoàng Bách cảm thấy có một bàn tay nhẹ nhàng sờ sờ gò má đang nóng bừng của mình, truyền theo sau đó là tiếng cười khẽ phát ra giống như tiếng gió.
Nghĩ đến vừa rồi, nhìn từ bên ngoài trông anh cứ như đang tự biên tự diễn, điều đó khiến anh hơi xấu hổ, má đỏ lên, hai mắt lóe ánh nước. Anh cắn môi hừ một tiếng rồi đưa tay ra, thật chính xác chụp lấy cái mặt vô hình đang ở gần mình, bóp bóp hai gò má mềm của cậu, khàn giọng hỏi: “Muốn?”
Cái mặt trong tay gật lên gật xuống, sau đó một bàn tay ấm áp nắm lấy cổ tay anh, kéo đến bên miệng. Anh chỉ cảm thấy ngón tay bỗng nhiên trở nên ướt át, giống như rơi vào một vùng đất ấm nóng, có thứ trơn trượt gì đó luồn lách qua từng kẽ ngón tay, ẩm ướt.
Anh nhúc nhích mấy đầu ngón tay đã phủ lên một tầng nước óng ánh, biết rõ người nào đó đang ngậm lấy tay anh không ngừng liếm láp, có chút tiếc nuối vì không thể trông thấy vẻ mặt cậu khi làm điều này. Có một điều mà anh không thường hay nói ra, anh thích nhìn vẻ mặt của Ali mỗi khi thân thiết với mình. Anh lầm bầm: “Không thấy em đâu cả.”
Nghe anh nói vậy, cái lưỡi uyển chuyển liếm quanh ngón tay anh một cái rồi buông, mấy đầu ngón tay dính nước được đặt lên một vùng mềm mại, là hai cánh môi đầy đặn bên ngoài của cậu.
Đôi môi mấp máy thật chậm: Không cần nhìn, cảm nhận em là được rồi.
Nói rồi áo sơ mi của anh bỗng nhiên bị xốc lên cao, để lộ ra cả vùng ngực trắng nõn. Vì công việc ngồi trong văn phòng thế nên da anh chẳng thể nào rám nắng cho được, hai hạt đậu nào đó cũng hồng hào đáng yêu, chúng bất ngờ bị phơi ra ngoài khiến anh rùng mình một cái, chỉ mới đó mà hai hạt đậu đã dựng thẳng lên. Nó nhanh chóng rơi vào một khoang miệng ấm nóng.
Anh hừ nhẹ, nhắm mắt ngửa đầu tận hưởng từng cái kích thích mà người vô hình bên trên mang lại. Những cái hôn, cái liếm cắn và mút mát lưu luyến thật lâu ở hai hạt đậu nhỏ, chờ khi nó sưng đỏ mới di chuyển xuống dưới.
Chậm rãi, lướt qua rãnh cơ bụng, chiếc rốn hơi nhạy cảm, rồi dừng nơi mép quần. Dây thắt lưng không người động vào mà tự tháo, lạch cạch hai tiếng rơi lên sàn nhà.
Hoàng Bách chống nửa thân mình ngồi dậy, chỉ thấy cúc quần bung ra, sau đó là khóa kéo quần chậm rãi bị kéo xuống, hông bị nhấc lên, chiếc quần tây trang phẳng phiu bị lột ra một cách dứt khoát, đôi chân dài trắng nõn cùng cơ bắp thon gọn không quá thô to bại lộ trong không khí.
Hoàng Bách vươn tay lần mò giữa không trung, sờ đến đỉnh đầu xù xù quen thuộc, xoa loạn một trận: “Cái thuốc tàng hình này rốt cuộc là khách đặt hàng hay là em cố ý chế ra để chơi với anh thế? Hửm?”
Cái đầu xù lắc lắc hai cái. Ali oan ức cắn eo anh, lòng thầm nghĩ: Anh đừng nghĩ oan cho em, đâu phải lúc nào trong đầu em cũng chỉ có mấy thứ này đâu!
Nếu Hoàng Bách nghe được câu nói này, anh hẳn sẽ phì cười ha ha, sau đó hỏi ngược lại cậu: Thế cả tháng nay anh chỉ vừa dọn về ở chung nhà với em mà ai đã làm nũng đòi hỏi hết ngày này sang ngày kia? Còn không phải em à?
Add comment