PHONG NGOA

Chương 3: Nô lệ từ vùng Tử Địa

“Pháp sư Nolan, Pháp sư Nolan.”

Nolan quay đầu nhìn, phát hiện là ông chủ cửa hàng thì sửng sốt, theo sau ông ấy là con Slime đen của anh đã trở lại hình người, có điều nó vẫn còn khá lỏng nên thân hình vừa lùn vừa mập, hai tay vẫn còn xách đống đồ của anh.

Ông chủ cửa hàng thấy anh ngồi xổm trong thùng rác thì kinh hãi không thôi, đoán chừng với kích cỡ của cái thùng rác đó nếu bên trong không chứa đầy rác thì Nolan đã bị che khuất rồi.

Ông vừa nói vừa thở hồng hộc: “Th-thảo dược…”

Nolan cười cười nhìn Slime đen phía sau săn sóc vỗ vỗ lưng ông chủ: “Không sao, đã lấy lại được rồi.”

“May quá.” Ông chủ thở phào, Đuôi Ếch là thứ vừa hiếm vừa đắt, ông không muốn tổn thất một cọng nào. Bấy giờ ông mới bình tĩnh lại, chợt phát hiện ra trong cái hẻm nhỏ bẩn thỉu này còn có một cậu nhóc, ông ta bật thốt: “Ôi, ai thế kia? Vì sao lại có người nằm trong này? Xác chết ư?”

Con chuột nhắt nghe hiểu, nó xù lông lên, nhảy nhót rít gào như thể đang phản bác lời nói của ông chủ.

Nolan vỗ nhẹ thân mình nó, giải thích: “Chưa chết, nhưng mà không rõ vì sao lại bị vứt ở chỗ này nữa, thật là một cậu nhóc đáng thương.”

Vừa nói anh vừa khom lưng, luồn tay xuống cổ và đầu gối của cậu nhóc rồi nhẹ nhàng bế cậu lên, không hề ngại việc vết bẩn và mùi hôi trên người cậu bám vào quần áo mình. Anh cảm nhận thể trọng của cậu, thầm nghĩ: Nhẹ quá, thật không biết cậu nhóc này đã trải qua chuyện gì?

Theo động tác của anh, một cánh tay của cậu đột nhiên rũ xuống, bấy giờ Nolan mới phát hiện cánh tay phải của cậu nhóc là một cái xúc tu biến dị. 

Ngay cả ông chủ cũng sửng sốt, ông vội leo lên lưng u linh cá, tò mò đến gần xem thử, nhưng tất cả những gì ông ta nhìn thấy là khuôn mặt nhem nhuốc đến chẳng thể nhìn rõ ngũ quan. Ông bèn thò tay giở tóc mái ẩm ướt bết lại trên trán cậu nhóc, một vết sẹo dữ tợn kéo dài từ chân tóc xuống mắt trái hiện ra.

“Là ký hiệu nô lệ.” Ông chủ thở dài: “Xem ra là một nạn nhân của lũ phù thủy hắc ám.”

Nolan cau mày, vẻ mặt không được tốt lắm, đây là ký hiệu mà lũ phù thủy ở vùng Tử Địa dùng để đánh dấu và quản lý nô lệ của mình, phần lớn những nô lệ mà bọn họ bắt được sẽ dùng để làm vật thí nghiệm các loại thuốc và bùa chú. Tất nhiên là chuyện này bị cấm ở các thành lớn và nhiều khu vực khác, nhưng vùng Tử Địa là nơi đầy rẫy quái vật và là hang ổ của những kẻ sống ngoài vòng pháp luật, thế nên chẳng ai có thể quản lý nổi. Trong năm sẽ có một vài ngày thời không hỗn loạn khiến cho cổng từ trường nối đến vùng Tử Địa xuất hiện rải rác, những kẻ sống ở đó sẽ nhân cơ hội lẻn sang các vùng khác để bắt người hoặc vứt người. Không khó để anh đoán ra những biến dị của cậu nhóc trong lòng ngực là hậu quả sau khi bị thí nghiệm thuốc, cuối cùng bị vứt bỏ vì sức sống đã hao kiệt gần hết, không còn giá trị đối với chúng nữa.

Có u linh cá giúp đỡ, anh dễ dàng bế cậu nhóc bước ra khỏi cái thùng rác bẩn thỉu, con chuột nhỏ cũng nhân cơ hội bám vào giày anh.

“Pháp sư Nolan, ngài tính xử lý cậu nhóc này thế nào?” Ông chủ ngồi trên lưng cá, đắn đo nói: “Có thể đưa nó đến bệnh xá trước, sau đó sắp xếp vào trại mồ côi, với trường hợp đặc biệt này ngài thị trưởng hẳn sẽ đồng ý.”

Slime phía sau cũng trèo lên lưng u linh cá, sau đó u linh khẽ vẫy đuôi đưa cả bốn người bọn họ rời khỏi con hẻm.

Nolan cúi đầu nhìn cậu nhóc trong lòng, nói: “Bệnh xá? Có vẻ như ông chủ quên mất tôi là ai rồi, tôi sẽ chăm sóc cậu ấy.”

Ông chủ sửng sốt một chút rồi mới nhớ ra Nolan là pháp sư y dược, chẳng có bệnh xá nào tốt hơn tay nghề chữa trị của một pháp sư y dược cả.

U linh cá men theo con đường trong khu chợ mà bơi trở lại quầy hàng của ông chủ. Người thay ông chủ trông quầy hàng hỏi thăm về con chuột, biết đã lấy lại được thảo dược thì thở phào một hơi. Chờ ông xuống khỏi lưng cá, Nolan mới thanh toán tiền của số Đuôi Ếch mà anh lấy, sau đó dẫn theo Slime đen trở về chỗ xe ngựa của mình thì đúng lúc thời gian triệu hồi u linh đã hết, con cá khổng lồ trong suốt tan đi như một làn khói.

Nolan ôm cậu nhóc chui vào trong xe ngựa, sau đó dặn dò Slime đen đánh xe chậm thôi, cố gắng tránh khỏi những chỗ gập ghềnh.

Xe ngựa từ từ chuyển động, bấy giờ Nolan mới có thời gian quan sát kỹ càng người trong lòng ngực. Cậu nhóc rất gầy, quần áo rách rưới và dính máu khô, anh có thể trông thấy rất nhiều vết thương và vết bỏng trên khuôn ngực và đầu vai cậu.

Nolan cau mày, anh nhẹ nhàng kéo cổ áo cậu ra, muốn nhìn kỹ vết thương bên trong nhưng sợi vải bị máu khô làm dính vào vết thương khiến cho cậu nhóc đau đớn rụt người lại, Nolan lập tức dừng tay không dám động vào nữa, anh đành phải kiểm tra những nơi khác trên thân thể cậu.

Cậu nhóc ngay cả trong cơn mơ màng cũng co cánh tay bất thường của mình lại, muốn giấu nó dưới áo như một thói quen tự nhiên, có điều cái áo cậu mặc đã rách tươm chẳng thể che chắn được gì nhiều. Trên cơ thể có rất nhiều dấu vết chứng minh số lần bị mang đi làm thí nghiệm của cậu nhóc không hề ít.

Nolan nhìn về phía con chuột bám theo mình lên xe, thấy nó muốn nhảy lên người cậu thì vươn tay cản lại: “Ngoan ngoãn ngồi bên cạnh, đừng làm cậu ấy đau thêm nữa.”

Con chuột chít một tiếng rồi ngồi im thin thít.

Xe ngựa cứ thế lọc cọc chạy về nhà, trước cửa không có nhiều người như thường ngày hẳn là vì quản gia Carl đã thông báo sáng nay anh tạm thời không mở cửa hàng.

Xe ngựa vừa dừng lại ở cổng thì Carl đã trườn ra nghênh đón, lúc ông trông thấy Nolan bế theo một cậu nhóc trong lòng thì ghé lại gần nhìn nhìn, đôi mắt lõm sâu và mở rộng như thể vô cùng ngạc nhiên.

Carl tò mò thò cánh tay mềm dẻo của mình đến, chạm vào gò má cậu nhóc một cái, lúc cảm nhận được nhiệt độ truyền đến da mình, ông nghĩ thầm: Vật sống!

Như nhìn ra Carl đang nghĩ gì, Nolan cười khẽ một tiếng: “Còn sống, mau mở cửa giúp tôi.”

Carl gật gù sau đó vội vàng mở cửa, trườn theo sau Nolan đi lên lầu. Bởi vì sống một mình nên trong nhà chỉ có hai phòng ngủ, một phòng cho anh và một phòng cho quản gia. Ban đầu Nolan muốn để cậu nhóc nằm tạm trong phòng quản gia nhưng khi Carl mở cửa phòng, anh lập tức thu lại ý định. 

Khắp phòng là dịch nhầy Slime, không giống như những nơi khác được dọn dẹp sạch sẽ, phòng riêng của Carl như thiên đường chỉ dành cho ông, ẩm ướt đến độ Nolan có cảm giác như vừa bước vào một bể dung dịch sền sệt, đặc biệt giường ngủ của ông ấy gần như bị bao phủ bởi chất nhầy.

Carl ngượng ngùng giơ một tờ giấy lên giải thích: Ẩm ướt, thoải mái.

Nolan không thể trách cứ, tập tính của đa số Slime đó là tiết dịch nhầy ở những nơi mà mình sinh sống, chuyện ông ấy muốn làm gì với phòng riêng của mình là quyền của ông ấy, Nolan đành phải đổi hướng về phía phòng ngủ của mình.

Sau khi đặt cậu nhóc lên giường, Nolan mới cởi áo choàng, vén tay áo, bảo quản gia mang hộp dụng cụ của mình đến. Trước hết anh cần phải lột sạch quần áo bẩn trên người cậu nhóc, bởi vì khắp thân thể cậu đều có vết thương, một vài chỗ còn bị máu khô làm cho vải vóc dính chặt vào, anh phải dùng kéo cắt và gỡ ra thật chậm. Tuy vậy cậu nhóc vẫn đau đến độ phát run, cánh tay phải biến dị của cậu không khống chế được mà cuộn lại, miệng rên lên khe khẽ.

“Ngoan, cố chịu một chút.” Không biết cậu nhóc có nghe được hay không nhưng anh vẫn nhỏ giọng an ủi, động tác hết sức cẩn thận.

Con chuột nhỏ bám trên giày anh đã nhảy lên đầu giường, lo lắng nhìn theo từng động tác của anh.

Phải mất nửa tiếng mới gỡ ra hết đống vải bẩn, anh vứt chúng vào cái thau đồng mà quản gia mang đến, vải vừa chạm vào thau đồng lập tức bốc cháy, bị thiêu hủy toàn bộ.

Tiếp đến anh lại dùng chút pháp thuật tạo ra một dòng nước ấm, thả vào đó những thảo dược cần thiết rồi cẩn thận vệ sinh toàn thân cậu. Dưới sự điều khiển của anh, làn nước như sinh vật sống, mỗi nơi nó đi qua đều mang theo mùi đắng và hiệu quả giảm đau từ thảo dược, thoáng chốc cậu nhóc như là thoải mái hơn rất nhiều, cơ thể không còn căng chặt nữa.

Khi gương mặt không còn vết bẩn nào, mái tóc cũng được gội sạch, Nolan mới phát hiện diện mạo cậu nhóc không tồi, chỉ tiếc rằng có một vết sẹo lớn ở bên trái, e là nó cũng đã làm hỏng mắt trái của cậu.

Việc tắm rửa bằng pháp thuật và thảo dược như thế này khá tiện lợi nhưng cũng khiến cho cái giường của anh trở nên ướt đẫm. Anh và quản gia Carl lại phải tốn một ít sức lực nữa mới đổi sang một cái nệm khô ráo và sạch sẽ khác.

Bấy giờ Nolan mới bắt đầu vệ sinh các vết thương lớn trên người cậu nhóc, sau đó bôi thuốc và băng bó lại. Nhưng đây chỉ mới là vết thương bên ngoài, Nolan còn phải lấy một ít máu của cậu để kiểm tra, một tiếng sau cho ra kết quả mà ngay cả anh cũng phải giận sôi vì những gì mà lũ người đó làm.

Một cậu nhóc còn chưa đến tuổi trưởng thành mà toàn bộ cơ quan nội tạng đã có vấn đề, một số còn biến dị, trong máu chứa nhiều chất cấm gây hại, nghiêm trọng nhất là cơ thể thiếu dinh dưỡng rất nặng. Nolan không thể hình dung được cậu nhóc đã phải chịu bao nhiêu ngược đãi rồi bị vứt đi như thế. Nếu cậu nhóc còn nằm trong cái hẻm bẩn thỉu ấy thêm một ngày nữa thì cậu sẽ chẳng thể sống sót.

Kỳ thật, với tình trạng hiện tại của cậu, cùng lắm cũng chỉ có thể kéo dài thêm vài ngày nếu không có thuốc giải trừ độc tố trong cơ thể.

Nolan dặn dò quản gia trông chừng cậu nhóc, sau đó nhốt mình trong phòng làm việc để nghiên cứu thuốc giải.

Phong Ngoa

Add comment

error: Alert: Copy không được đâu bé ơi!!!