“Đã hiểu chưa?” Đúng lúc này anh ngẩng đầu nhìn cậu.
Sam giật thót mình, cái tay vừa làm chuyện lén lút vội vàng giấu ra sau lưng, tim nảy lên bình bịch. Cậu vội vàng đứng thẳng người dậy, đáp rất vang dội, giống như muốn dùng giọng nói của mình che giấu chuyện xấu vừa làm: “Đã hiểu ạ!”
Anh cười cười nhìn cậu, nói: “Tốt lắm, tôi chờ em gửi lại bản mới trước giờ tan làm nhé.”
“Vâng.” Sam gật mạnh đầu, trong lòng vẫn chưa hết hồi hộp, anh ấy không phát hiện khăn giấy trên bàn biến mất đúng không?
Trong lòng suy nghĩ một đằng, lời nói ra lại một nẻo: “Cảm ơn sếp đã hướng dẫn ạ.”
Chính Sam còn thầm cảm thấy mình đúng là giỏi diễn kịch.
Anh dường như rất hài lòng với sự ngoan ngoãn của cậu, vẫn là nụ cười nhẹ quyến rũ làm cậu không tự chủ được phải nhìn chằm chằm môi anh: “Không cần khách sáo thế, tôi cảm thấy mình nên quan tâm em nhiều hơn.”
Bất kỳ ai khi nghe thấy người mình thầm mến đột ngột bày tỏ như vậy đều sẽ không khỏi nghĩ nhiều, ấy dường như là tâm lý chung của tất cả những kẻ mắc bệnh tương tư, bao gồm cả Sam – thanh niên non nớt còn chưa trải qua bao nhiêu sự đời.
Bùm một cái, mặt cậu lại nóng lên, đỏ như gấc, trong giọng nói mang theo sự lúng túng: “Sao… sao ạ?”
Có điều, năng lực tự chủ của cậu vẫn còn khá tốt, sẽ không đến mức quá ảo tưởng về việc anh sếp của mình sẽ đột nhiên thích mình đâu. Nhưng nếu anh cứ tiếp tục như vậy thì cậu không dám đảm bảo mình sẽ không hiểu lầm ý của anh.
Cũng may là suy nghĩ của cậu còn chưa kịp trôi xa, anh đã nói tiếp: “Chẳng lẽ chúng ta không phải hàng xóm ư? Tôi cảm thấy nên thân thiết với em hơn một chút, giúp đỡ lẫn nhau về công hay tư là chuyện đương nhiên mà.”
Quả nhiên…
Sam thở dài một tiếng trong lòng, hóa ra là vì làm hàng xóm nên anh mới quan tâm đặc biệt đến mình. Cậu không biết mình có nên cảm thấy may mắn hay không khi ngay cả cơ hội hiểu nhầm anh thích mình cũng không có.
Nhưng nhìn điệu bộ vừa nói vừa cười của anh làm cậu không biết anh đùa hay thật, trong lòng thấp thỏm không yên. Dù sao thì… nếu xét mặt tích cực, chẳng phải đây cũng là một bước tiến kéo gần khoảng cách ư?
Cảm giác vui vẻ dâng lên trong lòng, không thể không nói, cậu là một người rất dễ thay đổi cảm xúc.
Cậu ngại ngùng đáp lời anh rồi vội vàng trở lại chỗ bàn làm việc của mình giống như chạy trốn, bắt đầu chỉnh sửa bản báo cáo.
Có điều ngay cả khi công việc trên tay bận rộn, đầu óc cậu vẫn còn bị những lời vừa rồi của anh quấy nhiễu. Cuối cùng cậu thật sự không chịu nổi nữa mà chuồn vào phòng vệ sinh, tìm một cái buồng trống rồi nhanh chóng khóa cửa.
Thật ra đây là chuyện mà cậu rất muốn làm từ nãy đến giờ. Hai tay cậu run run, chậm rãi lấy tờ khăn giấy nhỏ mà mình vừa trộm được ra khỏi túi quần, nó có phần nhăn nhúm vì đã qua sử dụng nhưng bên trên không dính bất kỳ dấu vết nào, cậu đoán cho dù đã từng dính vệt nước nào đó từ môi anh thì chúng cũng đã khô cả rồi. Hiện giờ thứ duy nhất cậu còn cảm nhận được là một chút mùi cà phê vẫn còn vương vấn.
Trong lòng trào lên sự hồi hộp và xấu hổ khi lần đầu tiên làm ra loại hành động này. Sam không biết nó có bị xem là biến thái không nhưng cậu không nhịn được mà đặt tờ khăn giấy dưới mũi mình, khẽ chạm vào miệng mình, giống như muốn thông qua cách này hôn người đàn ông quyến rũ kia vậy.
Cảm giác hưng phấn nhè nhẹ cứ thế dâng lên trong lòng làm má cậu nóng bừng, tay cũng run dữ dội hơn. Làm sao bây giờ? Cậu quá thích anh rồi!
Cậu không kìm được suy nghĩ của mình mà hồi tưởng lại ban nãy anh đã dùng nó chạm lên miệng, cánh môi đó hẳn là mềm và ấm áp lắm.
Sam cứ thế ngồi trên nắp bồn cầu, cẩn thận hít ngửi khăn giấy nhỏ đã qua sử dụng trong tay, hành vi tựa như một tên nghiện biến thái khiến cậu phải tự xấu hổ nhưng lại không dừng được. Cậu không dám tưởng tượng đến một ngày bị phát hiện bí mật sẽ phải giải thích như thế nào, có lẽ cậu nên chuẩn bị trước một số lý do chính đáng hoặc… cứ thế mà thú nhận rằng mình thích anh.
… Ngồi trong buồng vệ sinh chừng mười phút, dù chưa thấy đủ nhưng cũng không thể trốn mãi trong này, Sam cẩn thận vuốt phẳng tờ khăn giấy “quý báu”, cất lại vào trong túi rồi rời khỏi buồng.
Dù sao cũng đã vào phòng vệ sinh, cậu cũng tiện thể “xả nước” luôn. Có điều lúc đứng ở bồn tiểu, cửa phòng đột nhiên mở ra, một người đàn ông tiến vào.
Sam vừa ngẩng đầu nhìn thì đối diện với một cặp mắt hí mà lần nào cũng bắt gặp khi đi vệ sinh. Cậu cau mày, người vào phòng là gã nhân viên vừa đến làm được ba tháng, gã ta đã qua được thời gian thử việc và trở thành nhân viên chính thức từ tuần trước.
Nói về ấn tượng của cậu dành cho gã ta là một kẻ hơi bỉ ổi, chẳng biết có phải cố ý hay chỉ là vô tình mà mỗi lần cậu vào phòng vệ sinh đều sẽ thật “trùng hợp” chạm mặt gã như thế này.
Dù cho có là đàn ông con trai với nhau, chỉ cần dãy bồn tiểu trong phòng vệ sinh không có quá nhiều người thì người ta sẽ chọn đứng cách nhau một ô để giải quyết, đây cũng là điều lịch sự hiển nhiên của cánh mày râu khi “xả nước”.
Nhưng Sam phát hiện cái gã này có một tật xấu đó là luôn thích đứng sát bên cậu… Sam nhớ lại cái lần đầu tiên mất cảnh giác bị gã ta nghiêng người nhìn vào… giống như một tên biến thái vậy, cũng may là khi đó cậu đã xả xong và “cất hàng” đi rồi, nếu không thì thân xử nam của cậu đã bị gã ta nhìn thấy.
Nếu cậu nhớ không lầm thì gã tên Lý Văn Mạnh.
“Ô kìa, Sam, chúng ta lại vô tình đi chung rồi!”
Sam nhìn cặp mắt hí ánh lên vẻ khoái chí của gã mà thầm mắng trong lòng, vội vàng xả nước thật nhanh trước khi gã ta bước đến dãy bồn tiểu trong này.
“Ha ha, cậu làm gì mà phải vội vàng thế, cẩn thật kéo khóa bị kẹp đấy!”
Câu đùa thật vô duyên khi cả hai chẳng thân thiết gì, gã ta làm ở bộ phận khác, chẳng biết gã dùng thứ tà thuật gì mà luôn có thể canh đúng lúc cậu đi tiểu để đụng mặt. Rõ là biến thái.
Có lẽ vì cậu cũng thích thầm một người nên rất dễ dàng nhận ra những biểu hiện tương tự của người khác, cậu dám cá chín mươi chín phần trăm rằng mình đã “vinh hạnh” lọt vào mắt xanh của gã.
Soạt một tiếng, khi gã vừa đúng lúc tiến đến sát bên cậu thì khóa quần cũng đã được kéo lên, Sam nhìn gã ta, chào một tiếng “anh Mạnh” xã giao rồi vội vàng đi rửa tay.
“Uầy, cậu gấp như thế làm gì? Tôi có ăn thịt cậu đâu.” Gã cười cợt nói.
Cậu không đáp lại mà đi thẳng ra ngoài, tâm tình vừa bay lên sau khi trộm khăn giấy lại tuột xuống không phanh. Sam đột nhiên nghĩ, có lẽ cậu và gã cũng có phần giống nhau, đều làm ra loại hành vi biến thái đối với người mà mình để ý.
Cậu tự thấy xấu hổ trong lòng, nếu sếp mà biết được chắc sẽ tức giận lắm, hoặc là cảm thấy kinh tởm, giống như cậu bây giờ đang cảm thấy thật kinh tởm vì gã ta lại ôm ý định muốn nhìn chỗ đó của mình nhân lúc đi vệ sinh.
Một ngày cứ thế trôi qua, Sam vẫn như cũ thi thoảng nhìn lén người trong lòng, đi vệ sinh thì đề phòng biến thái, trước khi tan làm rốt cuộc cũng hoàn thành công việc của mình đổi lấy một lời khen từ anh, tâm trạng cậu lập tức tốt trở lại.
Có lẽ vì ý nghĩ được anh quan tâm hơn là một bước tiến lớn trong sự nghiệp thầm mến của mình, Sam cảm thấy mình nên tự khao bản thân để ăn mừng một chút. Vì thế mà sau khi tan làm cậu đi ăn thịt nướng ở ngoài rồi mới trở lại chung cư, bấy giờ đường đã lên đèn, các tòa nhà trong chung cư Trùng Lai cũng vậy, ánh đèn vàng vàng trắng trắng hắt ra từ hầu hết các cửa sổ cho thấy toàn bộ căn hộ trong chung cư đều có người sinh sống.
Nhưng thật kỳ lạ là khuôn viên chung cư vẫn vắng vẻ như cũ, chẳng lẽ người ở đây đều có chung một sở thích đó là ru rú trong nhà?
Ở căn hộ cũ của cậu, dù khoảng sân không mấy rộng rãi thì người ta vẫn thích tản bộ vào những khung giờ như thế này, việc bắt gặp người già đứng tập dưỡng sinh hay lũ trẻ con chạy nhảy là không thể thiếu. Vậy mà người duy nhất cậu có thể chào hỏi ở đây là ông chú bảo vệ bị liệt cơ mặt vì tai biến.
Tất nhiên cậu có trông thấy bóng người đi lại phía xa nhưng bọn họ đều như có việc gấp cần giải quyết, luôn cắm đầu đi phăm phăm về phía trước mà không hề dừng lại, dáng vẻ hoặc là cực kỳ xa cách hoặc là cứng đờ khó hiểu, cậu có muốn đến gần cũng chẳng có cơ hội.
Người ở đây thật kỳ lạ. Cậu nghĩ.
Cậu chậm rãi tản bộ đến lô D – căn hộ của cậu ở khu đó.
Lúc này, trên tầng bảy của lô D đều sáng đèn, cậu ngửa đầu nhìn nhìn, bất giác tìm kiếm căn hộ của một người. Không khó để trông thấy khi mà bóng dáng cao lớn kia đang đứng ngay ở ban công.
Anh ấy kìa!
Oa, anh ấy cởi trần!
Sam đỏ mặt, cậu không ngờ chỉ vô tình mà lại bắt gặp cảnh xuân thế này. Có vẻ như anh vừa tắm gội xong, mái tóc có hơi ẩm ướt rũ trước trán, anh chỉ mặc một chiếc quần dài còn thân trên thì để trần. Anh đang cúi người sắp xếp mấy chậu cây cảnh trồng ở ban công của mình, hoàn toàn không biết có một cậu trai đang thầm nhìn lén từ dưới sân.
Lúc này trong lòng Sam có hai tên tí hon đang đánh nhau loạn xạ, một ác ma tí hon không ngừng bình luận về số cơ bụng và bắp tay quyến rũ kia khi anh nhấc một cái chậu to lên, chúng phồng căng ra làm cậu nhìn mà đỏ mặt, lòng nhộn nhạo. Một thiên thần tí hon còn lại thì không ngừng cảnh cáo hành vi dùng mắt chiếm hời của cậu có khác nào gã Lý Văn Mạnh đâu chứ, mau ngừng lại ngay đi!
Có điều loại tâm lý đấu đá này nhanh chóng bị dập tắt khi người đàn ông nọ quay trở vào phòng, ban công của căn hộ 709 không còn ai đứng đó mới khiến cậu thoát khỏi rối rắm và sầu não của mình.
Rốt cuộc thì cậu có khác gì một tên biến thái đâu chứ?!
Add comment