Buổi hẹn gặp ở dinh thự nhà Trenton được ghi trong thư mời là lúc hai giờ chiều, tại cổng bắc, cũng chính là cổng ngày hôm trước Tasha đến nộp đơn. Để đảm bảo, cậu đi sớm một tiếng thế nên khi đến nơi vẫn chưa thấy một ai, cậu đứng bơ vơ dưới tàng cây một lúc mới có hai chiếc xe chạy đến khu này rồi thả người xuống, đó là hai cô gái trông có vẻ lớn tuổi hơn cậu, bọn họ cũng mang theo một chiếc vali nhỏ, chậm rãi đi về phía này.
Tasha đoán chừng, có thể bọn họ cũng là một trong số những người được gửi thư mời.
Khi bọn họ trông thấy dưới tàng cây ở sát cổng bắc khu dinh thự có một cậu bé nhỏ con nhìn mình, bộ dáng cũng hệt như bọn họ, bèn bắt chuyện: “Em cũng đến xin làm gia nhân cho nhà Trenton à?”
Tasha dạ vâng hai tiếng, sau đó tự giới thiệu mình, ba người bọn họ tiếp tục đứng chờ dưới tàng cây mát mẻ.
Thời gian lại trôi qua thêm vài phút, lục tục có mấy người nữa đến. Là vài người thanh niên cao ráo, trông ai cũng lớn tuổi hơn Tasha nhiều, xem ra cậu là người nhỏ nhất.
Càng đến gần giờ hẹn, người càng nhiều, đếm tổng số, ở đây đã có đến mười người, không cần phải nói cũng biết tất cả bọn họ đều có cùng một mục đích.
Người nhiều thì nói chuyện cũng khá rôm rả, chỉ có Tasha lặng lẽ nghe bọn họ trò chuyện, rất ít khi nói, cậu vốn không phải người nói quá nhiều. Mãi cho đến hai giờ kém năm, cánh cổng lớn đầy hoa văn tinh xảo kia mới mở ra, tiếng trò chuyện lập tức im bặt, mọi người cùng nhìn về phía ấy.
Có một người phụ nữ mặc đồ hầu gái đứng đó, quét mắt nhìn bọn họ. Người này Tasha đã gặp hai lần, chính là hầu gái lúc lấy hồ sơ của cậu.
Cô ta lạnh lùng nói: “Nếu tất cả mọi người đều đến rồi, vậy mời đi theo tôi.”
Nói xong cô ta quay lưng đi.
Mười người nhìn nhau, sau đó lục tục nhấc vali hoặc túi xách nhỏ của mình, dè dặt bước theo sau cô ta.
Vừa bước vào, cổng lớn lập tức khép lại, Tasha để ý thấy người đóng cổng là một người đàn ông khá lớn tuổi, mặc đồng phục tựa như lính canh nhưng không phải lính hoàng gia. Tên thanh niên đi cạnh cậu cũng nhìn chằm chằm ông ta rồi khẽ thì thầm: “Đúng là gia tộc thượng lưu, đến cả một tên gác cổng cũng hơn hẳn lũ bình dân chúng ta.”
Vậy ra, người đóng cửa vừa rồi là một người gác cổng, nhưng quần áo của ông ta còn đắt tiền hơn mấy bộ đồ mà mười người bọn họ mặc.
Từ cổng bắc đi vào, thứ đầu tiên mà bọn họ trông thấy ở phía xa là hồ Van cùng với thảm cây xanh bên kia hồ dày đặc như một khu rừng nhỏ, mà nổi bật hơn hết là tòa dinh thự bên bờ hồ. Nó to lớn và nguy nga tựa như một lâu đài cổ, bốn góc đều có tòa tháp nhọn, bao quanh nó là trang viên với đủ thứ hoa cỏ và đài phun nước lộng lẫy. Bởi vì tường vây ngăn cách, toàn bộ nơi này như một đế quốc thu nhỏ.
Khoảng cách đi từ cửa Bắc đến tòa dinh thự rất xa, những người như bọn họ đương nhiên không có xe đưa rước, chỉ có thể đi bộ mà thôi, dẫu sao bọn họ đến đây cũng chẳng phải để làm khách.
Càng đến gần tòa dinh thự, hay có thể gọi là tòa lâu đài, Tasha càng cảm thấy choáng ngợp, hiển nhiên những người khác cũng thế, tất cả bọn họ đã có thể nhận thức rõ ràng sự chênh lệch địa vị và giai cấp của mình với chủ nhân nơi này.
Trên đường đi, Tasha trông thấy một vài bóng người ở trang viên phía xa tỉa hoa tỉa lá, còn thấy cả chuồng ngựa và thấp thoáng ba cánh cổng lớn ở ba phía còn lại đều có người đứng gác.
Tên thanh niên đi cạnh cậu cũng nhìn ngó xung quanh rồi nói thầm: “Xem ra chúng ta nộp đơn hơi muộn rồi.”
“Sao vậy?” Tasha không hiểu lắm.
“Tôi nghe nói gia nhân ở đây đều bị đuổi đi hết, chỉ mới nộp đơn trễ hai ngày mà bây giờ đã có người làm vườn và người gác cổng. Không biết bây giờ còn lại bao nhiêu vị trí trống có thể nhét đủ mười người chúng ta.”
Công việc gia nhân cho quý tộc thượng lưu luôn là công việc béo bở mà ai cũng muốn tranh nhau làm, chậm một bước sẽ khó mà chiếm được. Tasha từng nghe nói tin tuyển dụng được đăng lên báo chỉ ngay sau ngày tang lễ của Elias. Từ khi biết tin Elias qua đời, vé tàu hỏa đến thủ đô trong thời gian gần nhất mà Tasha có thể mua được là vào hai ngày sau. Thế nên cậu cũng không khác gì thanh niên bên cạnh, nộp đơn trễ hai ngày.
Tasha bỗng hơi lo lắng, cậu nghĩ có lẽ nhận được thư mới đến đây cũng chưa hoàn toàn đại diện cho việc được nhận, đoán chừng bọn họ còn phải trải qua một vòng kiểm tra nào đó.
Bọn họ yên lặng đi theo sau lưng nữ hầu đến cửa dinh thự, ở cửa đã có người đứng chờ.
Tasha đi ở gần cuối đội ngũ, với vóc người thấp bé cậu phải cố hết sức kiễng chân lên mới thấy được đó là một người phụ nữ trung niên với mái tóc búi cao như củ tỏi, trang phục đen, đi giày đen, hai khóe miệng trễ xuống khiến gương mặt trông đầy vẻ nghiêm khắc.
Người phụ nữ mặc đồ hầu gái nhìn thấy bà ta thì khom lưng: “Quản gia, những người mới đã đến rồi.”
“Tốt lắm.” Bà quản gia gật đầu, sau đó liếc mắt nhìn tất cả bọn họ: “Để không mất thời gian, ta sẽ đi thẳng vào vấn đề. Hiện tại chỉ còn lại bốn vị trí người hầu và một người làm vườn, thế nên ngay lúc này ta sẽ cho một bài kiểm tra để chọn ra năm người phù hợp nhất.”
Quả nhiên là thế, sẽ phải loại bớt năm người.
Bà quản gia liếc nhìn bọn họ, thấy không có ai lên tiếng hỏi han gì thì tiếp tục nói: “Trước hết, ai muốn vị trí thợ làm vườn thì đứng sang trái, người hầu thì đứng sang phải.”
Chỉ mất một lúc, mười người đã tách ra làm hai phía, có ba người muốn tranh nhau vị trí thợ làm vườn, số còn lại đều muốn làm người hầu trong đó có Tasha. Tuy rằng một vài người trong bọn họ vốn muốn làm gác cổng nhưng có vẻ như đã không còn cơ hội nữa rồi, vì vậy bọn họ chọn bừa một trong hai công việc được nêu ra.
“Tốt lắm.” Bà quản gia gật đầu, sau đó quay lưng lại nói với ai đó đang đứng phía sau mình: “Wolfgang, ông dẫn ba người kia đến trang viên thử việc đi, ai đạt yêu cầu nhất thì giữ lại.”
Nghe đến đó, tất cả mọi người đã có thể đoán được đại khái mình sẽ bị kiểm tra cái gì, chính là khả năng làm việc của mình.
Dứt lời, một ông lão mắc ủng liền quần màu xanh chuyên dành cho người làm vườn bước ra, ông ta khá ốm và già nhưng cơ thể trông vẫn còn rất khỏe mạnh, râu tóc màu muối tiêu, da đen sạm, trên tay có vài đốm đồi mồi, đường nét gương mặt trông cũng nghiêm khắc không khác gì bà quản gia. Ông ta liếc bốn tên thanh niên được giao cho mình, hừ lạnh một tiếng rồi chỉ tay vào góc sân, thô lỗ nói: “Tụi mày đặt vali và túi ở góc kia rồi đi theo tao.”
Cứ như thế, ba người bọn họ bị dẫn đi mất, còn lại bảy người.
Lần này bà quản gia không nói gì, chỉ nhìn nữ hầu bên cạnh một cái rồi rời đi, để lại đám người mờ mịt nhìn nhau chẳng hiểu gì.
Cô hầu gái bấy giờ mới giải thích: “Trước tiên giới thiệu một chút, tôi là Amanda, nữ hầu trưởng, sẽ quản lý đa số người hầu trong dinh thự. Công việc tiếp theo của các người là dọn dẹp sạch sẽ một gian phòng bất kỳ trong dinh thự, dọn tốt thì được giữ lại, còn không thì… rất tiếc, người đó sẽ phải mang vali ra về. Tôi nói trước, tuy tôi là người phân việc cho các người nhưng người đánh giá cuối cùng sẽ là bà quản gia đấy.”
Nghe thấy người đánh giá là bà quản gia, bọn họ đều thầm nuốt nước bọt trong lòng. Bà ta trông rất đáng sợ, chắc chắn là cực kỳ khó tính, nếu làm việc không tốt thì nhất định sẽ bị đuổi.
Bảy người bọn họ dè dặt đi theo sau nữ hầu trưởng vào dinh thự, bọn họ gần như choáng ngợp bởi đại sảnh rộng lớn và nội thất xa hoa bên trong, cho dù có cố kiềm chế bản tính tò mò thì vẫn không nén được mà đảo mắt ngó quanh. Nữ hầu trưởng cũng không để ý điều này, mặc kệ bọn họ nhìn ngó mà dẫn đường đi lên cầu thang vòng cung phía bên trái.
Tòa dinh thự giống như một mê cung nhỏ, tất nhiên nó cũng không quá rắc rối nhưng so với tưởng tượng của những kẻ tầm thường như bọn họ thì thật sự không khác nào mê cung, bọn họ chỉ biết rằng mình được dẫn đến dãy phía tây và phía bắc, ở lầu một và lầu hai có đủ bảy gian phòng phân chia cho bọn họ. Mỗi người một gian phòng bất kỳ cùng với dụng cụ lau dọn.
Nữ hầu trưởng dặn dò: “Thời gian là một tiếng, người nào xong trước thì nhấn vào cái chuông ở đầu giường để thông báo.”
Sau đó cô ta không nhiều lời thêm nữa mà lạnh lùng rời đi
Tasha được phân cho một căn phòng ở phía bắc, bởi vì cậu đi gần cuối đội ngũ nên có cơ hội nhìn sơ qua căn phòng của những người khác, nhìn chung tất cả đều là phòng ngủ, có lẽ là phòng dành cho khách, các căn phòng chỉ khác nhau ở vật dụng và đồ trang trí mà thôi.
Tasha nhìn căn phòng rộng, đã qua vài ngày không có người hầu dọn dẹp nên đồ vật bị phủ một lớp bụi mỏng dù rất khó nhìn ra. Thầm nghĩ có lẽ thời gian một tiếng khá dư giả nhưng cậu không dám qua loa chểnh mảng.
Tasha bắt đầu cầm khăn và chổi lau quét từng góc một đảm bảo không có hạt bụi nào dính trên đó. Khi động vào thứ gì cậu cũng cẩn thận đặt lại đúng vị trí, ngay cả góc độ và hướng của chúng cũng đảm bảo hệt như cũ. Đây là kinh nghiệm mà cậu học được từ một lần làm công bên ngoài, khi ấy cậu vì không chú ý mà khiến một khung tranh để bàn bị lệch so với thường ngày, người chủ đã mắng cậu một hồi lâu, hóa ra đó là bức tranh mà người vợ quá cố của ông ấy thích, bà cũng thích đặt nó ở góc độ đó nhất thế nên ông không cho phép bất kỳ ai thay đổi nó. Từ sau lần đó, Tasha biết nếu mình chạm vào thứ không phải của mình thì nhất định phải đặt lại y như cũ.
Add comment