PHONG NGOA

Chương 3: Chiếc áo choàng lông

Hai ngày này Rufus khỏe hơn rất nhiều, tuy các vết thương vẫn cần phải bôi thuốc và dùng băng gạc nhưng đã không còn quá đau đớn nữa. Lúc bình thường người chăm sóc cho cậu là một nữ hầu thoạt nhìn khá lớn tuổi, chị rất cần mẫn và chu đáo, lúc nào cũng cười, thế nên Rufus nhanh chóng buông bỏ những lo lắng và sợ hãi còn sót lại, an ổn nghỉ ngơi.

Có điều cậu không phải là cậu bé được chiều chuộng mà lớn lên, lại phải trải qua những ngày tháng tồi tệ vì bọn buôn người, sáng chúng sẽ ép cậu làm việc nặng thay bọn chúng, tối lại trói cậu nhét vào thùng xe hoặc một căn hầm nào đó mỗi khi chúng nghỉ chân. Cho nên bây giờ cậu không quen lắm với việc ngồi ngây người trong phòng mà chẳng làm gì cả.

Sau khi nghỉ ngơi một ngày, ngày tiếp theo cậu chủ động rời khỏi phòng, cố tìm người hầu gái đã chăm sóc mình để xin làm một ít việc vặt. Nhưng dường như ngày hôm nay mọi người đều bận rộn làm gì đó, ở hành lang trước cửa phòng thông thường vẫn sẽ có một vài người hầu và người làm công đi qua đi lại nhưng bây giờ chẳng có lấy một bóng ai.

Rufus lúng túng đứng đó một lát, cặp mắt đen to tròn ngó dáo dác xung quanh, hai tay vò vò vạt áo một hồi mới can đảm đi ra ngoài.

Tửu trang này tuy có quy mô nhỏ nhất trong số các tửu trang thuộc quyền sở hữu và quản lý của bá tước, nhưng thực tế mà nói nó vẫn rất rộng. Nơi Rufus ở là khuôn viên dành cho người hầu và người làm công. Phòng của cậu nằm gần với tòa nhà chính nhất, nếu đi trên hành lang nối từ đại sảnh ở dãy nhà chính đến khu vực này thì căn phòng đầu tiên gặp được sẽ là phòng của cậu. Nhưng cậu không dám đi đến đó, dù gì cậu vẫn chỉ là một kẻ xa lạ.

Khuôn viên của người hầu và người làm công được xây theo hình vuông, tức là ở giữa có một khoảng sân trống, ở đó bày biện một ít bàn ghế, có một người phụ nữ đang cầm chổi không ngừng quét tuyết đọng trong sân.

Rufus nhìn quanh quất, phát hiện không có ai ở đây ngoại trừ người phụ nữ nọ. Cậu đứng đó phân vân không biết có nên hỏi thăm người nọ hay không thì đã nhanh chóng bị phát hiện.

“Cậu bé, cậu tìm ai?”

Rufus đứng lấp ló sau cây cột giật mình. Có lẽ dù mái tóc của cậu vì cậu ốm yếu, một thời gian dài không đủ cái ăn, suy dinh dưỡng mà trở nên xơ xác, màu đỏ tuy không phải là sắc đỏ rực đẹp mắt như trước thì nó cũng quá nổi bật ở nơi này.

Từ ngày được nhặt về, không có người hầu nào không biết cậu bé mới đến mang một mái tóc đỏ. Chủ đề tán gẫu của bọn họ dạo gần đây luôn xoay quanh việc chủ nhân đích thân đến hỏi thăm cậu bé này. Một vài nữ hầu trạc tuổi cậu đều tỏ ra ghen tị.

Rufus không biết những điều đó, nghe người nọ hỏi thì mạnh dạn đáp: “Tìm chị Jane ạ.”

Jane là người hầu gái đã chăm sóc cậu mấy ngày nay.

“Jane à?” Người phụ nữ dừng quét, cầm cây chổi chỉ về phía bên trái: “Mọi người đều đang tập trung dọn dẹp ở hầm rượu cháy phía bên kia, chắc con bé cũng ở đó.”

“Hầm rượu cháy ạ?”

Rufus nhìn theo hướng người phụ nữ chỉ, ở đó có lối đi nhỏ dẫn ra khỏi khu vực phòng ở của người hầu.

“Ờm.” Người phụ nữ đáp: “Việc tháo dỡ và dọn dẹp vừa làm xong, đáng lý hôm nay có thể thuận lợi bắt đầu việc xây dựng lại nhưng đêm qua đổ một trận tuyết lớn, vùi không ít thứ. Ngài David lệnh cho người hầu nhanh chóng dọn tuyết ở đó, phỏng chừng ngài bá tước sẽ nhanh chóng đến xem xét. Có muốn tìm thì đến đó tìm, nếu không, cậu sẽ phải đợi đến chiều con bé mới trở lại đây.”

Rufus nhẹ giọng cảm ơn một tiếng rồi đi về phía lối nhỏ kia, dự định tìm đến chỗ hầm rượu cháy, mọi người đều đang làm việc ở đó, có khi cậu có thể giúp được gì cũng nên. Rufus kéo lại vạt áo, quần áo của cậu đã sớm được đổi sang một bộ dày, đủ ấm vào những ngày đầu đông thế này. Hơn nữa hiện giờ không có tuyết rơi, Rufus cũng đã quen với giá lạnh, vậy nên cậu chẳng cảm thấy gì.

Ra khỏi khu phòng ở, cậu có thể thấy được phía xa là một vườn nho rộng phủ đầy tuyết. Bốn đến năm người đang ở đó cắt tỉa cành cho chúng, xa hơn là nơi trồng lúa mạch, quay đầu nhìn về bên phải, ở đó là tòa nhà lớn, có hai tầng, kiến trúc trông khác hẳn nơi này, có lẽ là nơi ở của ngài bá tước, Rufus thầm đoán. Gần hơn, ngay phía trước lối đi cậu đang đứng có một cái nhà kho cũng lớn không kém. Rufus không biết nó chứa gì bên trong vì cửa đóng kín, chỉ thấy bên cạnh là phòng chứa củi, có lẽ toàn bộ củi cần sử dụng đều nằm hết trong đó. Mà nơi nhiều người nhất lúc này thì cách vườn nho một đoạn không xa lắm. Rất nhiều người hầu và người làm công đang tất bật ra vào, đó hẳn là hầm rượu cháy mà người phụ nữ kia nói đến.

Rufus đi qua đó, càng đến gần, càng có người nhận ra cậu, ai cũng hoặc ít hoặc nhiều đưa mắt nhìn cậu làm cậu mất tự nhiên mà cúi đầu. Bất chợt có tiếng gọi cất lên: “Rufus.”

Là giọng của Jane. Cậu ngẩng đầu nhìn thấy người hầu gái tay cầm theo chổi quét tuyết từ xa đi đến, vẻ mặt chị rất ngạc nhiên: “Sao em lại đến đây? Đã khỏe chưa? Có chuyện gì ư?”

Rufus dè dặt lướt mắt một vòng xung quanh, nhỏ giọng nói: “Em thấy mọi người bận rộn quá, có việc gì em có thể làm không ạ?”

Jane sửng sốt rồi sau đó bỏ chổi xuống, phủi phủi bộ váy đã bị nhăn của mình: “Cậu bé, em chưa khỏi bệnh đâu, nên về phòng nghỉ ngơi mới đúng.”

Rufus lắc đầu: “Em muốn làm chút gì đó.”

Jane bất đắc dĩ: “Em có thể giúp gì chứ? Tay vẫn còn bị thương đấy, cổ chân đã bớt sưng chưa?” Nói rồi chỉ chỉ cánh tay cậu: “Hơn nữa em gầy như vậy, công việc dọn dẹp này nặng hơn em nghĩ đó, hầm rượu có không ít thứ cần khuân vác.”

Rufus đúng lúc trông thấy vài người làm công tướng tá cao lớn cùng nhau khuân một tấm ván gỗ to đi ngang qua. Bọn họ ai cũng ghé mắt nhìn cậu, nhưng rồi không ai nhiều lời mà chỉ im lặng làm việc của mình. Rufus sờ sờ cánh tay được băng kín, nhỏ giọng nói: “Họ cứ nhìn em mãi.”

Là vì cậu gầy như que củi mà còn muốn xin làm việc ư?

Jane cười khẽ: “Ở đây không ai có mái tóc đỏ như em cả, họ tò mò đấy mà. Rufus, em thật sự không muốn trở về nghỉ ngơi à?”

Cậu nghiêm túc lắc đầu. Jane nhận ra mình thật sự không thể đuổi cậu nhóc đi được, nếu là kẻ khác, chị còn có thể đanh giọng cưỡng ép làm theo ý mình. Nhưng nhìn đôi mắt đen láy và gương mặt nhỏ đầy trông chờ của cậu, chị lại không nỡ lớn tiếng.

“Được rồi, nếu em muốn làm việc thì có thể giúp mọi người đổi một ít công cụ cần dùng. Việc này có lẽ thích hợp với em hơn, dù gì em cũng chưa khỏe hẳn.”

Nói rồi Jane hô lên một tiếng, ngoắc tay với một người làm công ở gần đó, bảo anh ta đẩy một chiếc xe nhỏ chở đồ đến đây.

“Lúc đi sang đây em có thấy nhà kho không?”

Là nơi bị đóng kín kia. Rufus gật đầu: “Có ạ.”

“Lấy mấy cây xẻng bên trong chất lên xe rồi đẩy đến đây phát cho nhóm người bên kia giúp chị.”

Nói rồi chị chỉ cho Rufus thấy ở khu vực vẫn còn tuyết đọng đang có nhóm người đi qua đi lại chuyển dời gỗ và thùng chứa.

Rufus dạ một tiếng rồi đẩy xe đi, với vóc người của cậu, nhìn từ bên ngoài có vẻ như sẽ quá sức nhưng thật ra Rufus làm rất nhẹ nhàng, một phần vì cậu đã quen, một phần vì cái xe cũng không nặng lắm. Ngay cả khi cậu chất lên đó năm sáu cái xẻng dài, xe đẩy cũng không hề khó khăn. Điều này có lẽ còn phải cảm ơn trước đó đã có người dọn sạch tuyết trên đường đi từ nhà kho đến hầm rượu.

“Chị Jane nói em phát xẻng cho mấy anh ạ.”

Rufus do dự đi đưa xẻng cho một người đàn ông trong số đó. Người nọ nhìn cậu bằng ánh mắt tò mò, sau đó mới cảm ơn một tiếng rồi nhận lấy xẻng, tiện thể hỏi: “Đến đây làm việc vặt à? Đã khỏe chưa đó?”

Rufus sờ sờ mái tóc xơ của mình, gật đầu: “Cũng ổn ạ.”

Người nọ nhếch miệng: “Phải không? Mấy ngày trước khi mới được đưa vào tôi thấy cậu như sắp chết cóng vậy. Dù sao thì cũng do trời lạnh quá mà.”

Rufus không biết trả lời làm sao, chỉ im lặng cầm số xẻng khác đưa cho mấy người còn lại.

“Ngài bá tước đúng là thích nhặt ăn xin nhỉ.”

Cậu nghe loáng thoáng có người nói như vậy. Cậu nhíu mày, cậu không phải ăn xin. Nhưng mà, trong mắt ngài bá tước có lẽ cũng không khác lắm, nói như thế không hoàn toàn sai, Rufus hơi buồn mà nghĩ.

Đúng lúc này Jane đi đến, giục bọn họ xúc tuyết, dường như trong số các người hầu, Jane có địa vị không thấp, chị có thể phân việc cho tất cả người ở đây. Jane sờ sờ đầu Rufus, cười: “Mặc kệ bọn họ đi.”

“Vâng.” Rufus gật đầu, sau đó lại giương mắt nhìn: “Em làm gì tiếp ạ?”

“Ồ.” Jane vốn chỉ định để cậu nhóc làm việc tượng trưng một chút rồi thôi, nhưng không ngờ cậu lại nghiêm túc đòi thêm, trong lúc nhất thời không biết nên cho cậu làm gì, chị nhìn quanh quất, sau đó sửng sốt, rồi mặc kệ cậu nhóc đứng đó xin việc làm, vội chạy đi đốc thúc nhóm người đang khuân vác phía bên kia.

Rufus loáng thoáng nghe thấy: “Nhanh tay lên, còn một tấm ván gỗ nữa khuân đi luôn đi, chủ nhân đang đến.”

Chủ nhân đang đến? Ngài bá tước?

Rufus giật mình quay đầu, thấy có hai bóng người cao lớn đi ra từ phía tòa nhà chính. Một trong hai người chính là ngài bá tước, ngài khoác một chiếc áo choàng lông màu bạc, lưng thẳng tắp, phương hướng bước đi chính là phía mà Rufus đứng.

Từ xa bá tước đã nhận ra bóng dáng nhỏ bé đang không ngừng chạy qua chạy lại kia là ai. Ngài cau mày, bước chân bất giác nhanh hơn, tầm mắt cũng từ trên những người hầu và người làm công khóa chặt lấy bóng cậu. Khi nhìn thấy cậu ôm cây xẻng to nhất mà có hơi lảo đảo vì cổ chân vẫn chưa lành hẳn, ngài cảm thấy tim mình hơi thắt lại, mày càng nhíu chặt. Chờ khi đến nơi, Rufus cũng đã phát công cụ xong, còn đứng nói chuyện với Jane. Mà Jane vừa nhác thấy ngài bá tước đến gần đã vội chạy đi đốc thúc mọi người, khi ngài dừng bước trước hầm rượu cháy đã được dọn dẹp hơn hai phần ba, Jane mới trở lại trước mặt ngài, cúi người chào một cách cung kính.

“Chủ nhân, phỏng chừng thêm nửa giờ nữa sẽ hoàn tất công việc.”

Rufus đứng cạnh có hơi rụt rè, cũng cúi gập người mà chào. Trên đầu vang lên giọng nói trầm trầm của ngài bá tước: “Em không nên ở đây.”

Ngài thế mà bỏ qua người hầu gái đang báo lại kết quả công việc với mình, hai mắt chỉ nhìn thẳng vào cậu bé gầy gò trước mặt.

Rufus sửng sốt ngẩng đầu lên, trong lòng hoảng hốt. Ngài ấy trách cậu chạy loạn sao? Cậu không nên ở đây ư? Cũng đúng, đây là nơi ở của ngài, hiển nhiên sẽ không thích người lạ chưa hỏi một lời đã động tay động chân, đi lang thang khắp nơi mà không có sự cho phép của mình. Cậu lại phạm phải sai lầm ngu ngốc rồi.

Jane đứng bên cạnh cũng cho rằng bá tước trách cứ cậu nhóc vì dám chạy lung tung. Thông thường, khu vực hầm rượu đúng là cấm người lạ đến, nhưng nó bây giờ không phải là hầm rượu, gỗ cháy chưa được dọn hết, tuyết phủ khắp nơi, những vật còn nguyên dạng sau trận cháy đều đã sớm di chuyển sang nơi khác cả rồi. Trên cơ bản mà nói nơi này chẳng còn gì ngoại trừ một đám tro bụi đen sì và mấy thùng rượu rỗng cũng như một đống tuyết cần quét.

“Chủ nhân, cậu bé chỉ muốn phụ giúp việc gì đó mà thôi. Xin ngài đừng trách tội.” Jane cúi đầu nói, thay cậu nhóc giải thích.

Thế nhưng ngài bá tước chỉ lặp lại một câu: “Em không nên ở đây.” Nói rồi ngài đưa tay cầm lấy cổ tay nhỏ gầy của cậu, kéo ra.

“A…” Rufus kêu một tiếng, hai mắt to tròn hoảng hốt nhìn cổ tay mình rơi vào lòng bàn tay của ngài bá tước. Ngài vẫn đeo một đôi găng đen, nhưng họa tiết khác với ngày hôm đó cậu thấy được, vậy nên cái đụng chạm này không phải tiếp xúc trực tiếp, nó khiến Rufus chỉ cảm thấy lạnh vì lớp ngoài của găng tay da.

Ngài bá tước kéo tay cậu ra, nhìn vào vết thương được quấn băng trên bắp tay cậu.

Hừm, không chảy máu, vẫn ổn.

Lúc bấy giờ sắc mặt của ngài dịu lại một chút. Lại liếc nhìn đôi chân nhỏ, cổ chân sưng tấy ngày hôm đó giờ đã bị ống quần che kín, không rõ thế nào nhưng vừa rồi ngài thấy cậu lảo đảo, có lẽ nó vẫn còn đau.

Ngài nhìn đến vẻ mặt dè dặt của cậu, chợt nhận ra phản ứng vừa rồi của mình có phần quá lạnh lùng và nghiêm khắc, vì vậy cố ý nhẹ giọng hơn: “Em vẫn chưa khỏe hẳn, không nên đi ra ngoài.”

A? Rufus sửng sốt.

Ngài bá tước nói rồi buông tay cậu, hành động tiếp theo của ngài khiến cậu phải ngơ ngác. Ngài tháo mở sợi dây móc hai vạt áo choàng, cởi ra, khoác lên vai cậu.

Rufus lại càng thêm ngơ ngác, nhưng cậu còn chưa kịp định thần lại thì ngài đã đeo vẻ mặt lạnh lùng trở về, cặp mắt sắc bén lướt qua Jane, hất cằm về phía khu phòng nghỉ của người hầu: “Đưa em ấy về phòng!”

Phong Ngoa

Add comment

error: Alert: Copy không được đâu bé ơi!!!