PHONG NGOA

Chương 3: Cái chết của viện trưởng

Tầng gác mái là nơi bị bỏ hoang từ lâu, mọi thứ đều cũ và mục nát, bình thường chẳng có ai lui đến, vậy nên dù cậu có gào khóc, cào cửa đến bật cả móng tay cũng không ai đoái hoài.

Cơn sợ hãi vì bị bán, sợ hãi khi chứng kiến những cảnh tượng đã từng diễn ra trong mơ, bọn trẻ bằng tuổi cậu bị tra tấn thế nào, thân dưới loang đầy máu đỏ ra sao khi bọn đàn ông rút cái chày thịt của mình ra khỏi người chúng. Cậu vừa nghĩ đến là nôn ọe không ngừng, đầu óc rỗng tuếch, nỗi ám ảnh về việc bị nhốt trong một gian phòng vệ sinh nhỏ hẹp kín mít lại ùa về.

Ảo giác kia kéo đến nữa rồi, cậu thấy xung quanh nóng hừng hực như có lửa, khói mù mịt khiến cậu không thể hít thở bình thường. Trước mắt bỗng xuất hiện hình ảnh người đàn ông kia đang quằn quại trong biển lửa, toàn bộ tầng gác mái đều bốc cháy rồi. Sự hoảng loạn tột cùng khiến cổ họng cậu thắt lại không thể kêu thành tiếng, cậu không ngừng đập đầu vào cửa sắt như muốn ép bản thân tỉnh táo khỏi cơn khủng hoảng này.

Thế nhưng đau đớn trên trán vẫn không cứu vãn được gì.

Cho đến khi một bàn tay to lạnh lẽo chặn lấy trán của cậu, giọng nói khàn khàn quen thuộc kề đến bên tai: “Em đã nghĩ đến đâu rồi?”

Âm thanh này giống như một dòng nước lạnh tưới lên cơ thể đã sắp bốc cháy của cậu, ngay cả cơn đau trên trán cũng bị hơi lạnh làm dịu đi.

Cậu yên lặng không nói gì, giống như một người chết.

Vì sao mỗi khi cậu rơi vào khủng hoảng tột cùng nhất thì ‘người’ xuất hiện bên cạnh luôn là ‘nó’?

Bóng đen phía sau đã hình thành thực thể, ‘nó’ chậm rãi bao bọc lấy cậu bé gầy còm trước mặt, bàn tay to lạnh lẽo của ‘nó’ nhìn như một làn khói mỏng nhẹ nhàng xoa vết thương trên trán cậu. Silas không hay biết rằng máu rỉ ra từ đó đã bị ‘nó’ hấp thụ hết.

“Đừng để đến khi quá muộn mới thực hiện giao ước, Silas. Chỉ cần giao mình cho tôi mà thôi.”

Silas buông thỏng hai vai, đầu cũng nặng nề đập vào ván cửa nhưng không còn đau đớn nữa vì đã bị chặn bởi lòng bàn tay mềm mại kỳ lạ của ‘nó’. Cậu để mặc cho thân thể mình trượt xuống dần dần, sau đó mệt nhoài mà ngồi bệt trên sàn, sống lưng cong xuống giống như con chim cút đáng thương.

Cậu không hiểu vì sao lại là cậu và những đứa trẻ kia, vì sao viện trưởng chỉ bán những đứa vừa chuyển đến, còn bọn thiếu niên lớn tuổi hơn, xấu xa hơn, bà lại nâng niu chiều chuộng.

Kẻ đáng ra phải chịu những việc này là bọn thường xuyên bắt nạt cậu mới đúng. Bọn chúng xấu xa như vậy, quả báo phải đến với bọn chúng trước!

Silas đờ đẫn, chỉ biết nhìn chằm chằm xuống sàn nhà, từ góc độ này cậu có thể thấy được một ít khói đen của cái bóng sau lưng, nó vờn quanh chân cậu như một con rắn.

Bóng đen phía sau dùng đôi mắt đỏ nhìn chòng chọc sống lưng cậu, giống như đang nhìn xuyên qua linh hồn cậu vậy, nghe được tiếng lòng của cậu: “Em nghĩ như vậy à?”

“Không đâu cậu bé của tôi, bọn thiếu niên mà em nghĩ đến, chúng cùng lắm chỉ là những đứa trẻ vô tri bị chiều hư không phân biệt được tốt xấu.”

Silas mím môi một lúc, sau đó khàn giọng phản bác: “Không đúng, có một lần anh đã cho em mơ thấy tên khốn đó làm việc đáng xấu hổ với viện trưởng. Viện trưởng dụ dỗ nó quan hệ, nó thỏa mãn bà ta, chính nó cũng thích thú với việc này, đó là lý do mà những đứa trẻ bị bán đi chưa bao giờ là nó. Đó mới là lý do, không phải như anh nói, không phải vì là một ‘đứa trẻ vô tri’ mà có được may mắn.”

Bóng đen nhếch miệng, phát ra tiếng cười trầm thấp đầy khen ngợi: “Nghĩ ra lý do rồi sao? Cậu bé của tôi, đừng tin vào cái gọi là quả báo, tự mình tạo ra quả bảo chẳng phải tốt hơn ư?”

Nói rồi bóng đen nâng cái tay đang chắn giữa trán cậu và cánh cửa sắt, ép cậu phải quay mặt lại, đối diện thẳng vào mình.

Đây là lần đầu tiên cậu gan như vậy, mở to hai mắt mà nhìn, mặc kệ thực thể trước mặt là gì, không cần biết sẽ đáng sợ thế nào, cậu muốn nhìn một lần xem rốt cuộc ‘người’ mà cậu ‘gọi đến’ trông ra sao.

Đó là một làn khói đen hình người không rõ ràng, ngũ quan trên mặt vặn vẹo mờ ảo, chỉ có đôi con ngươi đỏ và sáng rực như lửa, là thứ nổi bật nhất, cũng là thứ đáng sợ nhất, khi nhìn thẳng vào đó, cậu có cảm giác bao nhiêu thứ xấu xa và ý nghĩ tội lỗi trong lòng mình đều bị moi lên, linh hồn cũng bị hút đi mất.

Cậu nghe thấy bóng đen hỏi: “Còn vì sao lại là em ư?”

“Em cho rằng tâm hồn mình thanh sạch?”

“Em cho rằng mình tốt đẹp hơn chúng?”

“Không đâu cậu bé của tôi. Ít ra thì bọn chúng chưa từng nghĩ sẽ giết một ai đó. Nhưng em…” Vừa nói, bóng đen chìa một ngón tay đâm xuyên qua lồng ngực cậu. Không đau, như một làn khói chạm vào mà thôi: “Trong lòng em từng nghĩ gì? Từng muốn giết bọn nó bằng nhiều cách khác nhau đúng không? Muốn trả thù từng kẻ một, viện trưởng, những gã đàn ông bẩn thỉu, đến cả những đứa trẻ trong viện. Từng người một, em đều đã ảo tưởng về cái chết của bọn chúng.”

Nói rồi bóng đen bật cười: “Đó là lý do vì sao tôi chấp nhận giao ước của em, linh hồn và thể xác của em thật thú vị. Nào, giờ thì cho tôi một đáp án, giao mình cho tôi, tôi sẽ đưa em ra khỏi đây, bảo vệ em.”

Silas mím môi, yên lặng nhìn bóng đen trước mặt.

Cậu hiểu rồi, để mình không bị những thứ xấu xa và bẩn thỉu chà đạp, vậy chỉ có thể biến thành một thứ xấu xa và tồi tệ hơn.

Giao ước với một con quỷ, cậu sẽ phải trả bằng tất cả.

Silas bị nhốt trong phòng vệ sinh đến nửa đêm, ngay cả bữa tối cậu cũng không được cho ăn, có lẽ bà viện trưởng cho rằng ngày hôm nay là ngày cuối cùng cậu còn ở đây, đã sắp bán đi rồi nên không cần thiết phải bày vẽ chăm sóc nữa, dù gì bà ta cũng ghét cậu – đứa trẻ cứng đầu nhất luôn không đi theo khuôn phép của bà.

Thế nhưng lúc này Silas đã không còn hoảng sợ hay điên cuồng tự làm mình bị thương nữa. Bởi lẽ cậu không bị nhốt một mình, vào hoàn cảnh đáng sợ thì chỉ cần có thứ gì đó bên cạnh cũng đủ để an lòng, Silas có chút hoang tưởng rằng đây là một hồi đồng cam cộng khổ – cho dù thứ đồng cam cộng khổ cùng mình không phải người.

Cậu mệt mỏi nằm trên sàn nhà đầy bụi bẩn, đau đớn vì những vết thương trên cơ thể cũng dịu lại theo sự tiếp xúc với nó.

“Đừng sợ.” Cái bóng đen đã gần như bao trùm lấy cậu khiến cậu cho rằng mình đang được ‘nó’ ôm vào lòng.

Lạnh lẽo, nhưng vẫn tốt hơn là cái nóng bỏng rát của lửa, cậu dần dần thiếp đi.

Silas ngủ rất lâu, mãi đến khi có tiếng mở cửa vang lên cậu mới giật mình tỉnh giấc, phát hiện bóng đen vẫn luôn ở cùng mình.

Nửa đêm đã đến.

Tên bảo vệ luôn đi theo bà viện trưởng xuất hiện ở cửa phòng vệ sinh, vừa thấy cậu nằm trên mặt đất thì lập tức xách cậu lên. Silas còn chưa kịp tỉnh táo lại thì thân thể gầy còm ốm yếu của cậu đã bị xách như một con gà rồi bị lôi xềnh xệch về phía phòng viện trưởng.

Trong phòng, người đàn ông ngày hôm qua đến đón Leo đã sớm ngồi ở đó, chân bắt chéo tao nhã như một quý tộc thượng lưu.

“Mặt hàng mà bà nói đây sao? Tại sao lại dơ bẩn thế kia?”

Viện trưởng cười lả lơi: “Nó suýt thì xổng, tôi đã phải khổ cực bắt lại cho ngài đấy. Dù nhìn vậy nhưng da nó còn trắng hơn tên nhóc Leo hôm qua, thịt cũng mềm hơn, cơ thể nhỏ hơn, cửa hậu hẳn cũng chặt hơn, đảm bảo sẽ làm ngài hài lòng.”

Silas nằm rũ rượi trên sàn, hai mắt nhắm nghiền.

Lời lẽ kinh tởm như vậy, vì sao bà không chết đi?

Trong phòng ngoại trừ cậu ra thì chỉ có ba người, tên bảo vệ, gã đàn ông và bà viện trưởng. Tất cả bọn họ đều không cho rằng một thằng nhóc mười lăm tuổi gầy còm, tinh thần yếu ớt này thì có thể làm được gì, bọn họ thoải mái đánh giá cậu, bình luận cậu mà không hề biết rằng bao bọc xung quanh cậu là một làn khói đen hình người to lớn với đôi mắt đỏ.

“Giao cho tôi, và em sẽ an toàn.”

Silas mím môi, nếu nói ra, vĩnh viễn sẽ không còn con đường nào khác nữa, cũng không thể quay đầu. Cậu biết, bán mình cho quỷ dữ là điều đáng sợ thế nào, điều ấy sẽ biến cậu thành một thứ gì đó còn ghê tởm hơn lũ người này…

Gã đàn ông sau khi nghe giới thiệu, cũng như ngày hôm qua, gã quyết định thử hàng ngay tại đây. Gã cởi quần ra rồi đè cậu xuống sàn.

Silas giãy giụa, cậu dùng hết sức bình sinh nhưng vẫn không được. Hai mắt nó đỏ lên, nghĩ đến việc cho dù sau này có thoát khỏi, có báo cảnh sát, bắt chúng phải vào tù, thì cũng chẳng thể nào bù được chuyện sẽ xảy ra vào đêm nay.

Silas mím môi, hai tay ôm chặt lấy bản thân, chân cũng co quắp lại cố ngăn cản gã đàn ông kia cởi quần áo mình. Tay bảo vệ thấy thế bèn đi đến muốn kéo tay chân cậu ra, Silas nghiến răng, có lẽ cậu không còn con đường nào nữa rồi, cậu nhắm mắt thì thầm, giọng nói mang theo nức nở và phó thác toàn bộ: “Em giao cho anh, xin cứu lấy em.”

Ngay một khắc sau đó, căn phòng vốn đóng kín cửa bị một cơn cuồng phong thổi loạn, cửa sổ bật mở đánh ầm vào tường, rèm cửa bị thổi mạnh đến đứt phăng khỏi giá, tủ sách nghiêng ngã, trên mặt kính của bàn và cửa sổ xuất hiện những kẽ nứt khó phát hiện.

Tay bảo vệ và gã đàn ông đang đè lên người cậu cũng bị hất văng ra.

Dưới sự kinh hãi của tất cả những người trong phòng, Silas chậm rãi bò dậy với một tư thế vặn vẹo kỳ cục, giống như những khớp xương của cậu bị tháo rời rồi gắn lại nhưng không đúng vị trí, tay cậu cong vẹo, cổ vặn xoắn.

Rắc một tiếng, xương sống cậu bỗng gập về sau, tiếng vang khiến người ta tưởng chừng nó đã gãy. Cậu dùng tư thế bò ngược, bụng hướng lên trời, hai tay vặn xoắn chống dưới đất, đầu xoay ngang. Cặp mắt trắng dã đục ngầu chỉa về phía bà viện trưởng ngồi ở gần cửa.

Cậu nhếch miệng, học theo nụ cười của bà ta mà cười, giọng nói trong trẻo của thiếu niên trở nên trầm đục như một người đàn ông trưởng thành, hưng phấn mà nói: “Cuối cùng cũng được giải thoát.”

Viện trưởng lúc này đã hoảng sợ đến mức không cách nào đứng dậy, bà ta run rẩy ngã ngồi trên ghế, tay chỉ vào cậu, miệng liên tục hét lên.

Tên bảo vệ là người đầu tiên ra tay, hắn ta dù hoảng loạn trước dị tượng này nhưng vẫn rút súng ra, chỉa vào cậu, hoặc chính xác hơn là thứ đang trong tư thế không giống một con người.

Hắn ta bóp cò.

Silas lách một cái, nhanh thoăn thoát né tránh, sau đó phóng đến chỗ tay bảo vệ, miệng há to, gần như lật ngửa lên, rách đến tận mang tai, sau đó cắn phập vào cổ của gã rồi xé xuống một miếng thịt dày, máu tươi bắn tung tóe.

Cổ, nơi yếu ớt nhất, khi bị tấn công sẽ chẳng còn sức phản kháng, tay bảo vệ ngã xuống sàn, máu nhanh chóng chảy đầy đất.

Silas nhai nhai miếng thịt trong miệng rồi nuốt, khuôn mặt của cậu bấy giờ đã dính đầy máu từ chóp mũi trở xuống, vương vãi trên áo.

Cậu bật người dậy, đứng thẳng, nhếch cái miệng đỏ lòm của mình nhìn về phía gã đàn ông lúc này còn chưa thể đứng dậy vì cú hất văng vừa rồi khiến gã đập đầu vào cạnh tủ nhọn.

Cậu chậm rãi bước lại gần, nghiêng đầu nhìn gã, sau đó đưa tay nắm lấy bộ phận sinh dục mà gã vừa móc ra ngoài, giật đứt. Tiếp đến, cậu giơ cao chân mình, không biết sức lực ở đâu ra mà có thể giẫm nát đầu gã, phần não mềm nhũn tràn ra từ hộp sọ bị đè bẹp.

Bà viện trưởng lúc này đã quá kinh hãi, bà ta không ngừng nôn khan vì cảnh tượng ghê tởm trong phòng, mặt cắt không còn một giọt máu.

Bà ta thều thào: “Mày, mày là cái gì?”

“Silas đây, Madam không nhận ra con sao?” Vẫn là gương mặt thiếu niên đó nhưng đôi mắt lại đục ngầu, nụ cười quỷ dị cùng cực kèm theo giọng nói khàn khàn của đàn ông trưởng thành.

Cậu chậm rãi đến gần bà, trong lòng vô cùng thích thú khi nhấm nháp sự sợ hãi của con người.

Viện trưởng lại hét toáng lên, bà ta rốt cuộc tìm được chút dũng cảm cuối cùng mà chạy về phía cửa, muốn mở cửa. Thế nhưng cửa lại bị khóa chặt một cách khó hiểu, không tài nào mở được.

Silas chậm rãi tiến lại gần bà.

Nó dùng bàn tay đã trở nên sắc nhọn của mình lướt qua mặt bà, để lại một vết rách: “Sao Madam lại sợ con như vậy?”

“Mày, mày cút đi, đồ quái vật….!”

Đáng tiếc, lời chưa dứt thì Silas đã giơ tay lên bóp lấy cổ bà ta, cánh tay khẳng khiu của cậu ấy thế mà có thể khiến bà ta không cách nào giãy ra được, giống như sở hữu một sức mạnh to lớn.

Bà viện trưởng bị siết đến nghẹt thở, cố gắng cạy tay cậu ra nhưng không được, ngược lại còn cảm thấy toàn thân nóng lên, đau rất như có một ngọn lửa bốc cháy bên trong.

Silas nghiêng đầu, nhìn bà ta với ánh mắt nghiền ngẫm như thể đang nghĩ xem nên cho bà chết như thế nào.

Mặt mũi bà ta càng lúc càng xoắn lại, miệng há to như phải chịu đau đớn tột cùng thế nhưng lại không cách nào kêu gào được. Bà run lên, một luồng khói đen bốc ra từ khoang miệng đang há lớn của bà mang theo mùi thịt nướng.

Có một ngọn lửa đang thiêu sống bà từ bên trong, khoé miệng Silas nhếch lên, đôi mắt đục ngầu không phải của con người mang theo vẻ thoả mãn không rõ là của bản thân cậu hay là của kẻ đang điều khiển cơ thể cậu.

Chẳng mấy chốc sau bà viện trưởng đã chết cháy trong tay cậu, bị thiêu sống từ trong ra ngoài biến thành một cái xác đen ngòm.

Bọn họ đã chết, tay bảo vệ, gã đàn ông và viện trưởng, đều đã chết.

Silas đứng yên giữa căn phòng ngập máu tanh đó, lớp màng đục trong mắt cậu dần rút đi, tư thế đứng thất thường cũng trở lại như ban đầu, cậu bỗng nhiên ngã ngồi xuống sàn bên cạnh cái xác cháy đen của bà viện trưởng, tay chân mềm nhũn ra, hơi thở có phần dồn dập.

Một hình người màu đỏ xương xẩu bỗng nhô ra từ phía sau lưng Silas, trông hình người kia như được cấu tạo từ vô số những tơ thịt thối rữa không đầy đủ, nó vươn tay ôm lấy Silas từ phía sau, dùng lồng ngực rữa nát của mình bao lấy cơ thể gầy yếu của cậu, hỏi: “Em cảm thấy thế nào? Có thoả mãn không?”

Silas cúi gằm đầu, tóc mái rũ xuống khiến người ta không cách nào nhìn được vẻ mặt cậu lúc này, chỉ biết qua vài giây, cậu run giọng thừa nhận: “Rất thoả mãn.”

Những kẻ phải chết đều đã chết dưới hình thức kinh khủng nhất, hoá ra cảm giác trả thù là như vậy, rất thoả mãn, rất hưng phấn.

Silas không kiềm được cơn run rẩy từ suy nghĩ của mình. Cậu thì thào: “Cảm ơn anh.”

Phong Ngoa

Add comment

error: Alert: Copy không được đâu bé ơi!!!