PHONG NGOA

Chương 29: Khơi dậy cơn đói

Rufus vừa băng qua đám người chạy đến bên xe kẹo, ngoan ngoãn xếp hàng sau hai đứa trẻ, đôi mắt đen đầy trông ngóng hướng về phía nồi kẹo của ông chủ. Bỗng nhiên, một trận gió lạnh buốt thổi qua làm cậu gai người ớn lạnh, cảm giác như có ai đó đang nhìn mình chằm chằm, rất bất thường.

Rufus quay đầu nhìn lại, ở nơi kia là một con hẻm nhỏ, thỉnh thoảng có vài đôi khiêu vũ đi lướt qua nó rồi thôi, nơi ấy cũng chẳng có gì đặc biệt vì nằm ở rìa quảng trường, cực ít người chú ý đến nó, nếu không phải có xe kẹo bông gần đấy thì vốn đã chẳng có ai qua lại.

Rufus thấy không có gì khác thường nên cho rằng vừa nãy mình gặp phải ảo giác, kia chỉ đơn giản là một cơn gió lạnh mà thôi. Vì vậy cậu quay đầu đi, theo thói quen hướng mắt tìm kiếm bóng hình chủ nhân của mình.

Quảng trường bấy giờ rất đông người, phần lớn người tụ tập ở khu vực chính giữa và xung quanh hồ băng để ca hát và nhảy múa. Bóng người qua lại dày đặc gần như che khuất tầm mắt cậu. Phải tốn một lúc mới có khoảng trống để cậu nhìn xuyên qua đám người và tìm được bóng dáng chủ nhân của mình đang ngồi bên bờ hồ. Đúng lúc làm sao, ngài bá tước cũng đang nhìn cậu, bốn mắt giao nhau, Rufus lập tức nhoẻn miệng cười vui vẻ. Có điều vì cách xa nên cậu cũng không thấy rõ chủ nhân của mình có cười đáp lại không nữa.

Hai đứa trẻ xếp hàng trước cậu chẳng mấy chốc đã mua được kẹo của mình, đến lượt Rufus, cậu nhẹ giọng kêu: “Cho con hai cây ạ.”

Ông chủ xe kẹo lập tức gật đầu: “Được.”

Sau đó ông nhanh chóng làm kẹo cho cậu, không tốn quá nhiều thời gian và cũng không hề đắt tiền, Rufus nhận tiền thối thì vội vã cầm kẹo muốn trở lại bên cạnh chủ nhân của mình nhưng dường như điệu nhạc ở quảng trường đang đến hồi điệp khúc. Hai ba đôi khiêu vũ với nhịp nhanh đi lướt qua cậu nhóc khiến cậu giật mình, chỉ kịp lùi về sau.

Vũ điệu tự do từ lúc nào đã biến thành vũ điệu truyền thống, các đôi nhảy tách thành ba vòng khi thì đổi chỗ cho nhau, khi thì giãn cách ra xa, đẩy cho Rufus và cả ông chú bán kẹo phải lùi sát ra rìa, mấy đứa nhóc xếp hàng phía sau cậu cũng cười phá lên rồi tháo chạy ra xa tránh chỗ cho mọi người nhảy múa.

Ông chủ xe kẹo cũng đành phải đẩy xe ra góc khác. Lúc này chỉ còn lại Rufus đứng nép vào vách tường phía sau, nếu không phải bên cạnh có một con hẻm nhỏ thì cậu đã bị bọn họ đụng trúng rồi.

Đúng lúc cậu định mặc kệ chạy qua thì từ trong con hẻm nhỏ đó có một đôi tay thò ra, bất ngờ bịt lấy miệng cậu, kéo vào trong.

Ngài bá tước vẫn ngồi trên băng ghế bên cạnh cây tùng, tầm mắt thường xuyên bị nhóm người khiêu vũ cản trở vậy nên trong nhất thời ngài vẫn chưa biết bé cưng của mình đã xảy ra chuyện. Chờ một lúc đám người tản ra thì mới phát hiện cậu nhóc biến mất rồi.

Ngài bá tước đứng phắt dậy, hàng mày kiếm nhíu chặt. Nhanh chóng liếc nhìn khắp quảng trường, xe kẹo kia đã dời đến một vị trí khác mà Rufus thì lại chẳng thấy đâu.

Rõ ràng mới ban nãy cậu nhóc vẫn còn cười với mình… Đôi mắt ngài lạnh dần đi, sắc đỏ dâng lên trong đáy mắt.

Rufus lúc này bất hạnh bị hai gã đàn ông kéo vào trong hẻm nhỏ, một gã ghìm chặt cậu từ phía sau, một tay bịt kín miệng cậu không để cậu phát ra chút âm thanh nào.

Cậu hốt hoảng giãy giụa, hai cây kẹo bông trong tay đã rơi mất. Bởi vì sự phản kháng mãnh liệt của cậu, gã gầy còm đang ghìm cậu phía sau suýt thì để cậu thoát được, vì vậy gã còn lại hung tợn túm lấy tóc cậu, kéo mạnh khiến cậu không thể không ngửa mặt lên.

Rufus vừa nhìn thấy khuôn mặt gã thì lập tức run lẩy bẩy, cậu sẽ không bao giờ quên đi diện mạo của những kẻ đã hành hạ cậu. Chưa kể, gã còn từng bị cậu đả thương, ở khoảng cách gần như thế này cậu thậm chí có thể ngửi thấy mùi thối tỏa ra từ vết thương chưa lành của gã, nơi con mắt bị moi kia dính chặt lại, ứa nước vàng, rõ ràng đã qua một thời gian nhưng vì điều kiện khốn khổ và tổn thương nặng nề mà đau đớn vẫn còn hành hạ gã ngày qua ngày, khiến gã bây giờ giống hệt kẻ điên, vừa dữ tợn vừa điên cuồng.

Gã cười gằn để lộ mấy cái răng đen của mình: “Sao? Mày có nhận ra tao không hả?”

Rufus trừng to mắt nhìn gã đầy hoảng sợ, nhớ lại mình từng bị gã đánh đập thế nào, cậu run rẩy không thôi, cố gắng phát ra âm thanh kêu cứu nhưng vì bị bịt chặt miệng mà chỉ có thể phát ra tiếng ưm ưm không rõ nghĩa.

Gã thấy cậu hoảng sợ như vậy thì hài lòng, vừa cười đê tiện vừa vỗ vỗ vào mặt cậu: “Ha ha, mày tưởng lần đó chạy đi được là có thể thoát khỏi tao sao? Xem, chúng ta lại gặp nhau rồi. Lần này không có đại ca, tụi tao sẽ hưởng trọn số tiền bán mày.”

Nói xong, gã hất đầu cho tên gầy còm đang giữ chặt Rufus: “Đi! Tao biết một tay quý tộc thích mấy đứa con trai non mềm như nó, nhất định có thể dùng nó để bù lại những tổn thất đã gây ra cho chúng ta khi trước.”

Rufus lập tức bị kéo đi xềnh xệch, sức lực của cậu làm sao so được với hai gã đàn ông, dù cậu có liều mạng giãy giụa hay cố gắng gào lên cũng không thành công được. Ngược lại, cậu càng bị giữ chặt hơn, cái tay bịt miệng cậu khiến cậu bắt đầu khó thở, hai mắt đẫm nước, tóc tai hỗn loạn, tâm trí và tinh thần tràn đầy sợ hãi.

Những ký ức ám ảnh ùa về khiến cậu nhóc run lên lẩy bẩy, cậu vất vả lắm mới có thể thoát khỏi địa ngục đó, nay lại bị bắt… Không! Cậu không muốn bị bán đi, không thể bị bán… Chủ nhân! Cậu là của chủ nhân mà!

Nghĩ rồi không biết cậu lấy sức lực từ đâu ra, vùng mạnh khỏi cánh tay đang bịt miệng mình, há miệng cắn mạnh gã một cái.

Gã rú lên đầy đau đớn, phản ứng đầu tiên là theo bản năng mà hất cậu ra, cái tay phải của gã đổ máu, thiếu điều sứt luôn một miếng thịt. Mà Rufus thì bị hất ngã, hành động của cậu hiển nhiên đã chọc giận gã, chưa đợi cho cậu kịp bò dậy thì gã đã hằn học lao đến, vừa giơ tay muốn đánh vào mặt cậu vừa gằn giọng: “Răng mày bén nhỉ thằng ranh con này!”

Thế nhưng cánh tay gã chỉ mới giơ lên, còn chưa kịp giáng xuống đã bị một lực mạnh không biết từ đâu ra ập đến, đánh thẳng vào người gã khiến gã văng đi.

Gã chỉ cảm thấy đau đớn, xương cốt gãy ra thành nhiều khúc vì cú va chạm, toàn thân dính trên vách tường rồi từ từ trượt xuống tựa như một miếng thịt nhão. Đầu gã chảy đầy máu vì đập vào tường, rõ ràng cho thấy gã bị thương rất nặng.

Gã choáng váng, cố gắng nhấc mắt, lờ mờ nhìn thấy trong bóng đêm của con hẻm có một người đàn ông cao lớn mặc một chiếc áo choàng dài, tay cầm gậy ba-toong, đôi mắt người nọ như phát sáng trong đêm, ánh lên một vệt sáng đỏ thẫm vô cùng đáng sợ. Tựa như ma quỷ.

Mà cậu nhóc vốn bị gã hất ngã ra đất thì được người nọ ôm trong vòng tay. Rufus vẫn chưa vượt qua cơn sợ hãi, lúc ấy cậu biết mình không né được nên chỉ có thể nhắm tịt mắt lại, gồng mình chịu đựng. Khi nghe ầm một tiếng, cậu run bắn người nhưng đau đớn không hề ập đến, mà lại là cái ôm lành lạnh vững chãi, còn có mùi hương quen thuộc.

Lập tức, cậu biết đó là ai.

Rufus gần như không kịp suy nghĩ đã dang hai tay ra ôm chặt người nọ, nghẹn ngào kêu: “Chủ nhân…”

Một bàn tay lành lạnh vuốt ve tóc cậu, động tác dù dịu dàng là vậy nhưng ánh mắt mang theo rét lạnh chưa từng có nhìn về phía gã đàn ông đang nằm bẹp gí trên mặt đất.

Ngài nhìn cái tay ban nãy gã định dùng để đánh Rufus giờ đã biến dạng thành hình thù kỳ dị, cong vẹo bất thường, xác định gã ta dù có sống sót thì cũng thành một tên tàn phế. Ngài nheo mắt lại, nhưng ngài không có ý định để cho hai kẻ này một con đường sống.

Người trong lòng ngay cả chính ngài cũng không nỡ làm cậu bị đau dù chỉ một chút, ở đâu ra tới lượt hai con chó hoang đến làm càn?

Ngài chuyển tầm mắt về phía gã đàn ông còn lại, chính là gã một mắt, gã đã bị tình huống trước mặt dọa cho ngu người.

Gã kinh hãi nhìn bá tước như thể trông thấy sinh vật gì đó vô cùng đáng sợ. Gã lớn tuổi hơn tên gầy, so với tên gầy thì từng trải qua vô số chuyện, nghe ngóng được không ít điều, tính ra thì trên phương diện nào đó gã biết nhiều hơn.

Tay quý tộc trước mặt gã này đã sử dụng một thứ sức mạnh gì đó hoàn toàn không có ở con người, lướt đi như cơn gió không tiếng động, sức mạnh quái dị có thể giết chết một người khỏe mạnh, mắt đỏ da trắng, còn có…

Gã nhìn chằm chằm ngài bá tước, chỉ thấy ngài hơi hé miệng, an ủi cậu bé trong lòng: “Ổn rồi, ta ở đây.”

Răng nanh!

Gã trông thấy một ma cà rồng!

Gã một mắt sợ đến tiểu ra quần, còn chưa kịp tự hỏi vì sao thằng nhãi con mà mình nhắm tới lại may mắn được một ma cà rồng che chở thì chỉ trong chưa đến một giây, cổ họng đã bị đâm xuyên bởi cây gậy ba-toong trong tay ngài.

Ngay cả một tiếng hét thảm gã cũng không kịp phát ra, trợn trừng mắt ôm lấy cổ họng mình ngã xuống, chẳng mấy chốc đã biến thành một thi thể cùng với tên đồng bọn của gã.

Rufus vùi mình trong lòng chủ nhân không ngừng run rẩy, cậu tham lam ngửi mùi thơm trên người ngài như để tìm kiếm cảm giác an toàn, cảnh tượng máu me xung quanh đều không thèm để tâm đến.

Cái vuốt ve trên đỉnh đầu chưa từng dừng, đợi đến khi cậu nhóc bình tĩnh lại thì phát hiện mình đã được ngài bế bổng lên bằng một tay, sớm rời khỏi con hẻm tăm tối đó.

Cậu thút thít hai cái, lùi ra khỏi hõm cổ ngài, hai mắt ngập nước, nhỏ giọng kêu: “Chủ nhân…”

Ngài bá tước lúc này có hơi bất ổn, nhưng ngài lo cho cậu nhóc của mình hơn, vì thế mặc kệ cơn đói lại bị khơi dậy trong lòng mình khi ngửi mùi máu tươi ở con hẻm. Ngài nhanh chóng mang cậu rời khỏi đó, quay về nơi đỗ xe mà David đang chờ.

Nghe thấy cậu nhóc mềm giọng gọi, ngài dừng chân, dịu dàng hỏi: “Không sao chứ?”

Rufus hít hít mũi lắc đầu, có điều ngài bá tước vừa nhìn thấy mặt cậu thì cau chặt hàng mày kiếm. Trên miệng cậu dính không ít máu.

Rufus vội vàng lau đi nhưng không sạch, chỉ khiến nó dính xuống tận cằm, cậu lắp bắp giải thích: “Em không sao, cái này là… là em cắn gã ta.”

Đúng vậy, cậu thật sự không sao, chỉ là kinh hoảng quá độ khiến cảm xúc dao động mãnh liệt nên mới khóc, lúc ấy cậu chỉ bị bịt miệng và nắm tóc, còn chưa bị đánh thì đã được ngài cứu rồi.

Ngài bá tước không nói gì, đưa tay lau sạch cho cậu rồi đi như bay về phía chiếc xe đã ở cách đó không xa.

“David, nhanh chóng trở lại dinh thự.”

David làm việc cho ngài đã lâu, chỉ dựa vào vẻ mặt ngài cũng có thể đoán được đã xảy ra chuyện, chuyện này còn liên quan đến người trong lòng ngài. Và đáng bận tâm nhất là dáng vẻ ngài lúc này, đôi mắt vốn là màu nâu đỏ giờ đã chuyển sang màu máu, khi nói chuyện anh có thể thấy được hai răng nanh dài nhọn bên trong.

Điều gì đã khiến ngài để lộ ra hình dáng ma cà rồng của mình?

Chỉ có thể là tiếp xúc với máu tươi!

Rufus cũng nhận ra sự khác thường, vừa được ngài đặt vào ghế ngồi thì lo lắng nắm lấy tay ngài: “Chủ nhân, ngài có ổn không?”

Da ngài ấy lạnh quá!

Nào ngờ, cậu vừa chạm nhẹ đã lập tức bị chủ nhân ôm siết vào lòng, một lần nữa bị ngài giam giữ trong vòng tay.

Hơi thở lành lạnh và gấp rút phả lên cổ, ngay phía trên vết cắn cũ chỉ mới xuất hiện vài ngày trước khiến Rufus rùng mình.

Một cái liếm nhẹ rơi xuống cổ cậu, mùi hương ngọt ngào từ cơ thể cậu khiến giọng ngài bá tước khàn đi: “Rufus…”

Lời nguyền quái ác lại phát tác…

Phong Ngoa

Add comment

error: Alert: Copy không được đâu bé ơi!!!