PHONG NGOA

Chương 29: Chuẩn bị leo núi

Ali thấy anh xem bảng kế hoạch cũng thò đầu qua: “Cho em xem với.”

Hoàng Bách kề gần lại, lật bảng kế hoạch về trang đầu, tuy là để cậu xem nhưng anh vẫn tóm tắt lại hành trình của cả hai. 

Chuyến du lịch này phải đến tuần sau bọn họ mới trở về, lúc còn ở nhà Ali nghe nói thế thì phì cười mà đùa rằng nhất quyết phải đi dạo cho mòn mấy quả núi ở đây rồi mới về. 

Vì đi nhiều ngày như vậy nên Ali sắp xếp trước ở nhà một vài câu thần chú và yểm phép lên đồ vật, đúng giờ sẽ thực hiện nghĩa vụ của chúng, nếu không chờ đến khi về nhà cậu sẽ phải chứng kiến cảnh vườn thảo dược của mình héo quắt, còn mấy con chuột bạch, thằn lằn bay và bọn ốc sên ma thì chết khô và đói. 

Quay trở lại hành trình lần này, Hoàng Bách nói hôm nay về khách sạn nhận phòng, nghỉ ngơi rồi chúng ta sẽ đi dạo xung quanh, đến buổi chiều mới leo núi ngắm đồi hoa. Ali vừa nghe vừa gật đầu: “Dạ.”

Mấy chuyện này đã được anh Bách của cậu sắp xếp hết rồi, cậu không có ý kiến gì. 

Xe chạy chừng mười lăm hai mươi phút thì đã từ sân bay đến khách sạn, các loại thủ tục nhận phòng làm rất nhanh. Vừa vào phòng, Ali đã thích thú oa một tiếng đầy kinh ngạc rồi chạy ào đến bên cửa sổ. Nói là cửa sổ, chi bằng nói là một bức tường kính trong suốt, mành che được kéo gọn sang hai bên để lộ ra tầm nhìn thoáng đãng và cảnh sắc núi rừng ở phía xa. Nhưng đó không phải điều chủ yếu khiến cậu hớn hở như vậy, bởi vì ngoài góc nhìn đẹp thì nó còn có một cái hồ bơi nhỏ ở ngay bên ngoài lan can, diện tích gói gọn trong khu vực của căn phòng, đảm bảo chỉ có khách đặt căn phòng này mới có thể đắm mình trong nó, vừa lộ thiên mà cũng vừa riêng tư. 

Ali chỉ thiếu điều ôm mặt gào thét, cậu hưng phấn quay lại nhìn anh người yêu của mình đang mở tủ quần áo, bắt đầu mở vali hành lý treo đồ đạc vào bên trong. Cậu kêu lên: “Anhhhh! Ở đây có hồ bơi nè!!!!”

Hoàng Bách nhìn sang, thấy hai mắt cậu tỏa sáng thì cười, quả nhiên em ấy thích: “Phòng VIP, đặt cho em chơi đó.”

Chơi cái gì thì không cần nói tới rồi. 

Ali thích đến nỗi nhào qua cho anh mấy cái hôn liền, sau đó đi quanh phòng tìm xem còn có bất ngờ nào nữa. 

Căn phòng rất rộng, giữa phòng là giường lớn, có mành che bằng lụa mỏng có thể kéo xuống để tạo riêng tư mập mờ một chút, nhìn qua cứ y như trong khách sạn tình yêu cao cấp vậy.

Ali cười hì hì: “Anh chọn phòng tuyệt vời ghê.”

Hoàng Bách có hơi mất tự nhiên, chính anh cũng cảm thấy cái loại mành che mập mờ đó rất được nên mới chọn căn phòng này. Ở đây mỗi phòng VIP đều được trang trí theo một kiểu, rất khác nhau nên việc chọn căn phòng này cũng là suy tính trước của anh, hoàn toàn không thể chối rằng đây chỉ là trùng hợp.

Thậm chí ngay cả gian phòng tắm cũng là một lớp kính mờ, chỉ cần bật đèn bên trong thì người ngồi trên giường ở phòng ngoài hoàn toàn có thể thấy được bóng dáng thấp thoáng mờ ảo của người đang tắm. Ali vừa nhìn đến lớp kính mờ kia là đã tưởng tượng ngay ra cảnh mình đứng bên ngoài ngắm dáng vẻ anh Bách của mình tắm rửa bên trong, toàn thân bắt đầu rạo rực. 

Hoàng Bách nhìn vẻ mặt cậu lúc đứng trước tường kính mờ của phòng tắm là biết ngay cậu chàng lại nghĩ tới cái gì bậy bạ rồi. Anh đi qua nhéo mũi cậu: “Bớt nghĩ linh tinh, lại đây giúp anh soạn đồ.”

Ali nhe răng cười, ngoan ngoãn đi giúp anh soạn đồ treo vào tủ quần áo. 

Bọn họ có hai cái vali và hai cái balo. Trong vali là đồ đạc cá nhân của cả hai, còn trong balo thì là đồ dùng leo núi và mấy thứ linh tinh khác. Balo vẫn để nguyên không soạn ra, đợi khi leo núi chỉ việc vác theo là xong. 

Cả hai ở trong phòng nghỉ ngơi nửa buổi, quấn quýt một hồi thì đến giờ ăn trưa. Hoàng Bách khó khăn lắm mới chấm dứt được nụ hôn của Ali, hai má và vành tai vì cơn kích tình mà đỏ rần, môi còn hơi sưng. 

Lúc này anh đang nằm trên giường, bị người yêu đè chặt. Ali như con chó bự không ngừng vươn lưỡi liếm môi anh: “Em còn muốn nữa.”

Hoàng Bách búng trán cậu một cái: “Em muốn dùng anh làm bữa trưa luôn sao?”

Ali hấp háy mắt: “Được không anh?” 

Hoàng Bách bị cậu chọc cười: “Được cái đầu em, mau đứng dậy, chúng ta đi ăn.”

Thế nhưng người nào đó lại mè nheo: “Cho em hôn tí nữa đi.”

Hoàng Bách hết cách, ôm lấy hai má cậu kéo xuống, in lên cặp môi mọng của cậu một cái hôn mạnh đến phát ra tiếng chụt kéo dài, sau đó “pặc” một cái buông ra. Cặp môi mọng kia vì bị ép chặt nên khi vừa buông ra máu lập tức dồn đến, đỏ ửng, bóng bẩy không thôi. Hoàng Bách liếm cậu: “Thoả ý e rồi. Giờ chúng ta đi ăn.”

Nói xong anh ngồi dậy, chui ra khỏi vòng tay của cậu người yêu còn hơi đờ ra vì bị hôn ‘thô bạo’. Mấy giây sau bụng cậu cũng sôi sùng sục, bấy giờ mới hoàn hồn, nhanh chóng cắp đít chạy theo sát Hoàng Bách. 

Khách sạn lần này khá lớn, có hai sảnh ăn tùy ý khách hàng lựa chọn, một sảnh là nhà hàng cao cấp và một sảnh là buffet tự phục vụ. Dự định của bọn họ là ăn buffet. 

Sức ăn của Ali khá lớn, bình thường khi ở nhà, chỉ một bữa ăn thông thường mà cậu đã chuẩn bị khá nhiều, trên cơ bản đều ăn hết, không còn đồ thừa cho bữa sau, mà số thức ăn đó hơn phân nửa đều vào bụng cậu. Chẳng hạn như cái lần cậu đi mua râu bạch tuộc sốt cay, trước giờ cơm ăn hết nửa hộp, sau giờ cơm vẫn còn bụng dạ xử lý nốt nửa hộp còn lại.

Lần đầu tiên khi Hoàng Bách nhận ra cậu ăn rất khỏe đã từng chọc cậu: “Dắt em đi ăn buffet không bao giờ sợ lỗ.” Lúc đó Ali chỉ cười he he.

Bấy giờ, cả hai đã càn quét một vòng nhưng hiển nhiên là người nào đó vẫn chưa no, định đứng dậy đi thêm một vòng nữa lấy thức ăn đợt hai. 

Hoàng Bách cũng chưa no lắm nhưng có hơi lười, không muốn đi lấy đồ, vì thế anh để cậu người yêu của mình thích ăn cái gì thì lấy cái đó về rồi anh lại ké của cậu. 

Ali cũng biết tính anh, lúc lấy món không quên ngó anh một cái, thấy anh chống cằm dõi theo mình là biết anh đang chờ mình lấy đồ về ăn ké. Cậu bèn đứng ở chỗ anh có thể trông thấy, lần lượt chỉ tay vào mấy món phía trước như muốn hỏi anh ăn cái nào. Tay cậu chỉ đến món nào mà Hoàng Bách gật đầu thì sẽ lấy hai phần cho cả cậu và anh. 

Hoàng Bách không chọn nhiều lắm, đa số là do bụng Ali có thể chứa nhiều nên lúc trở về chỗ ngồi của mình, chỉ có ba đĩa nhỏ trên khay thức ăn là được chuyển đến trước mặt anh. Còn lại, Ali chậm rãi thưởng thức. 

Ăn xong hai người đi dạo ở khu vườn tược của khách sạn, dù là ban trưa nhưng dưới tán cây cũng trở nên râm mát, khí hè vừa đến không còn oi bức khó chịu nữa, chẳng nóng một chút nào. 

Ali nắm tay anh, vừa đi vừa nói: “Chiều nay chúng ta đi dạo ở khu phố bên cạnh rồi hẵng leo núi. Mình đi trễ một chút, vừa lúc có thể ngắm hoàng hôn trên núi.”

Hoàng Bách gật đầu: “Được. Ý tưởng không tồi.”

Vì thế sau khi trở về khách sạn ngủ trưa, cả hai bắt đầu sửa soạn chuẩn bị đi dạo và leo núi. 

Cậu và anh cùng đổi sang giày chuyên dụng, quần áo cũng đổi thành đồ thể thao. Ali mặc một chiếc áo thun ôm sát cơ thể, lúc cậu thay đồ xong Hoàng Bách đã phải đứng yên một lúc lâu chỉ để ngắm cậu. 

Bình thường ở nhà, phòng tập gym chỉ có mình anh dùng, Ali thi thoảng cũng dùng nhưng đa phần là vào lúc anh đã đi làm, dù sao hằng ngày anh đều dậy sớm hơn cậu, vậy nên có thể nói là rất hiếm khi anh được bắt gặp dáng vẻ này của cậu. Dù có thấy thì ở nhà cậu cũng ăn mặc phóng khoáng lắm, toàn là các loại áo tank top, còn là cái loại khoét nách sâu, hở gần hết da thịt, chả khác nào không mặc*.

*Áo tank top khoét nách sâu: 

Thế nhưng lúc này, đổi sang một chiếc áo thông thường, cái loại ôm sát cơ thể nhưng không chật cứng, vừa gọn gàng lại thoải mái để vận động, ấy thế mà lại khiến cậu mang một mùi vị hấp dẫn lạ thường. 

Hoàng Bách chỉ thấy mũi nóng lên, nhìn xem cơ ngực và cơ bụng ẩn ẩn hiện hiện sau chiếc áo đen kia, làm anh có xúc động muốn xốc chúng lên rồi thoả sức sờ nắn một phen. 

Ali lại dường như chưa nhận ra sự hấp dẫn của mình, cậu ngồi trên giường lục lọi trong balo tìm ra một cái đai ngực để đeo, đai ngực này tiện dụng vì có các chỗ treo những vật nhỏ cần thiết như dao gấp, móc dây, hoặc camera hành trình*,… 

*Đai đeo: 

Cậu vừa đeo vào Hoàng Bách đã chịu không nổi mà bước lại gần. 

Ali bỗng nhiên bị sờ soạng, nhột tới rụt người lại, tròn mắt nhìn anh, chẳng hiểu ra sao. Tai Hoàng Bách đỏ lên, vờ hắng giọng một cái, giả bộ chính trực nói: “Ừm, dây đai bị xoắn.”

Ali nghe thế thì quay đầu ra sau cố gắng nhìn xem nó xoắn chỗ nào để sửa nhưng bị Hoàng Bách cản lại: “Anh sửa cho em.” 

Phải nói cơ thể Ali rất đẹp, không ngoa thì nó chính là chuẩn mực của cái đẹp trong lòng Hoàng Bách, là kiểu vừa nhìn đã có thể hứng. Còn nhớ vào lần đầu tiên anh bất ngờ gặp phải cảnh Ali ăn mặc hơi hở hang khi đến nhà cậu, anh đã muốn đè cậu ra mà ăn ngay một trận. Nhưng như vậy vội vã quá, anh vẫn quyết định cưa cẩm cậu thành công thì lăn giường cũng không muộn. Còn nhớ quãng thời gian đó anh nhịn thật sự khó khăn, không gặp cậu thì nhớ, gặp rồi thì khổ vì có một cơ thể thu hút như vậy lượn tới lượn lui mà chẳng sơ múi được. 

Anh lướt tay nhẹ qua vòm ngực săn chắc bị bao phủ bởi lớp vải đen căng láng, chạm đến khoá đai ngực, thật chậm rãi cởi bỏ nó, chậm đến mức Ali cho rằng cái đai vừa mua bị kẹt khoá, cậu còn định mở miệng cằn nhằn shop bán đai ngực cho mình đểu giả lừa tiền. Thế nhưng sau đó Hoàng Bách lại dễ dàng tháo ra, tay như có như không đụng đụng cậu, giúp cậu chỉnh lại chỗ bị xoắn ở sau lưng, rồi lại lần thứ hai lề mề cài khoá cho cậu. 

Đến đây thì tai anh đã đỏ rần rồi, anh buông tay: “Xong rồi. Anh đi thay đồ.”

Anh nghĩ nếu còn đứng đó nữa có khả năng cả hai sẽ lại quấn quýt một trận rồi hủy luôn việc leo núi chiều nay. 

Hoàng Bách cũng đổi một bộ đồ thể thao giống Ali như đúc, cùng là màu đen. Cơ thể anh không có nhiều cơ bắp săn chắc như Ali, nhưng trên cơ bản vẫn là có cơ, thon gọn, nhỏ nhưng dẻo dai và khỏe mạnh, là cái kiểu mặc đồ trông gầy nhưng cởi ra lại có da có thịt, chỗ nào cần đầy thì đầy, chỗ nào cần săn thì săn. Lần này đến phiên Ali bị đứng hình. 

Cậu nhìn đắm đuối, nước miếng thiếu chút nữa chảy ra. 

Hoàng Bách nhận ra khác thường của cậu, cố ý vén vạt áo để lộ đường cơ đuôi cá nhỏ của mình, chọc ghẹo: “Thích không?”

Ali: “Anh… anh không muốn đi leo núi có phải không?”

Hoàng Bách tỏ vẻ mình vô tội: “Đâu có. Em làm sao vậy?”

“Anh biết là mỗi khi anh mặc đồ thế này là em dễ bị động tình mà, lần nào anh ra khỏi phòng tập gym cũng thế!”

“Cái này không phải lỗi tại anh, em là người chuẩn bị đồ cho chúng ta mà.”

“Aaa, anh quyến rũ em rồi còn đổ thừa em!!!”

Hoàng Bách chọc cậu đến là vui vẻ, anh cười ha ha rồi bước đến gần cậu, kéo lấy tay cậu: “Đeo đai cho anh đi.”

Phong Ngoa

Add comment

error: Alert: Copy không được đâu bé ơi!!!