PHONG NGOA

Chương 28: Say máy bay

Ngày thứ sáu rốt cuộc cũng đến, từ sớm hai người đã ra sân bay. Ali có một điểm yếu kỳ lạ, cậu chàng bị say máy bay. 

Vừa vào khoang là mặt mày đã bắt đầu xanh lè xanh lét, níu lấy tay Hoàng Bách không buông. 

Hoàng Bách mới đầu vì lo làm các loại thủ tục và canh giờ thông báo, còn dặn dò trước cho người yêu khi đi qua cửa hải quan cần phải làm gì để cậu không bị lúng túng, thế nên anh vẫn chưa nhận ra sự bất an nho nhỏ của cậu chàng. Chờ khi yên vị trên ghế, cửa máy bay cũng đã đóng lại, anh mới phát hiện trong lòng bàn tay đang nắm lấy mình hình như đổ mồ hôi nhiều hơn bình thường.

Anh lau tay cậu lên đùi, quan tâm hỏi: “Em không sao chứ?” 

Ali mím môi, mang cái mặt xanh xao nhìn anh. 

Hoàng Bách hoảng: “Ali, em sao vậy?” 

Anh vội đưa tay sờ lên trán cậu kiểm tra nhiệt độ, lo cậu bị trúng gió hoặc cảm sốt gì đấy, thế nhưng nhiệt độ dưới lòng bàn tay lại không nóng không lạnh, anh hỏi: “Khó chịu ở đâu?” 

Cổ họng Ali giật giật, khó khăn nói: “Em chóng mặt.” 

Hoàng Bách cau mày, không rõ cậu gặp phải vấn đề gì, đang khoẻ mạnh lại bỗng nhiên chóng mặt. 

Ali cố gắng nói tiếp: “Còn hơi hơi buồn nôn… Oẹ” 

“Ali!” 

Cậu đột nhiên nôn khan doạ cho anh sợ hết hồn, vội vàng vuốt ngực giúp cậu, hình như anh đoán ra được cậu bị gì rồi: “Em, em say máy bay?”

Ali đau khổ níu tay anh: “D… dạ, hình như vậy, em khó chịu quá.”

Hoàng Bách cũng không lường trước được việc này, bình thường thấy cậu cưỡi chổi bay trên trời nên anh hoàn toàn không nghĩ đến chuyện cậu lên máy bay sẽ xảy ra phản ứng mạnh đến thế. 

Anh vội ngăn một tiếp viên lại xin ít thuốc chống say rồi đưa cho Ali uống ngay. Nhìn cậu nuốt thuốc mà vẫn còn khó chịu thì đưa tay vén tóc cậu, kéo cậu dựa đầu vào người mình: “Nhắm mắt lại một lúc sẽ đỡ hơn đó. Chúng ta chỉ bay bốn mươi lăm phút thôi, rất nhanh, không sao đâu.” 

Cái này cũng do anh thất trách quá, không chuẩn bị sẵn thuốc cho cậu uống trước. Mà có lẽ cậu cũng chưa từng lên máy bay, chính cậu cũng không biết mình bị say đi, nếu không thì đã sớm nói cho anh hay rồi. Trường hợp như vậy có lẽ cũng giống với người bình thường quen đi xe máy khi ngồi vào không gian kín của ô tô hoặc ngửi thấy mùi động cơ trong xe cũng sẽ bị say xe. 

Thuốc đã uống nhưng không thể nào có tác dụng ngay được, Ali mang cái mặt khổ qua mà dựa đầu vào vai Hoàng Bách, nhắm mắt cố gắng quên đi cảm giác khó chịu. 

Khi máy bay cất cánh cậu suýt thì nôn một lần, cả chặng đường đi một tay cứ níu quần áo của Hoàng Bách, còn một tay thì cầm túi nilon để đề phòng “bất trắc”. Tầm hai mươi phút cuối cùng dường như thuốc đã có tác dụng nên Ali mới thoải mái trở lại, bắt đầu có tâm trạng ngắm trời ngắm mây. 

Nhìn nhìn một hồi cậu lại muốn cưỡi chổi bay ra ngoài đó. 

Hoàng Bách thấy cậu tỉnh táo lại cũng thầm thở phào một hơi, anh chọc ghẹo cậu: “Không ngờ người yêu nhỏ của anh bị say máy bay đấy, đâu rồi cậu trai thích lạng lách đánh võng khi cưỡi chổi hử?”

Ali nghe nói thì đỏ mặt, dùng khuỷu tay đẩy nhẹ anh một cái, sờ sờ chiếc huy hiệu hình chổi mà mình cài trên áo, nghiêng đầu nhỏ giọng thì thầm vào tai anh: “Chờ lên núi em sẽ chở anh dạo trên mây một vòng.”

Cái huy hiệu này là chổi bay của cậu, trước khi đi nó được cậu dùng phép yểm, biến thành một chiếc huy hiệu cài trên áo để dễ bề mang theo.

Hoàng Bách nghe cậu nói vậy thì nhớ lại lần đầu tiên và cũng là lần duy nhất tính đến bây giờ anh được dịp ngồi phía sau chổi của cậu. 

Ngày hôm đó là ngày mà anh ngỏ lời yêu cậu, khi ấy anh nghe nói ở khu ngoại thành đang mở một phiên chợ bán đồ cổ, còn bán mấy món từa tựa như vật phong thủy và mấy thứ linh tinh thú vị khác, anh biết cậu khá hứng thú với những thứ này vì có một lần cùng đi với cậu từng trông thấy cậu thích thú bỏ tiền ra mua một viên ngọc phong thủy, lúc ấy anh cho rằng cậu thích những món như vậy nên lần này cố ý sắp xếp để có thể đưa cậu đến đi dạo ở phiên chợ mới mở đó một phen. 

Lúc đi bọn họ rất vui vẻ, anh mua cho cậu vài thứ, cậu ngại ngùng từ chối nhưng sau khi bị ép thì cũng chịu nhận lấy, còn cẩn thận cất vào trong túi xem như bảo vật vô giá vậy. 

Sau đó có một khu tổ chức thả đèn hoa đăng, bọn anh nhanh chân chạy đến là một trong số nhóm người thả đầu tiên. Chờ khi thả xong anh kéo cậu ra khỏi khu chợ, chọn một nhánh cầu bắc qua sông nơi vị trí rất hẻo lánh, mớ đèn hoa đăng trên sông kia phải tốn không ít thời gian mới trôi bồng bềnh được tới chỗ này. 

Cả hai cùng ngắm ‘sông sao’ sáng rực dần chảy tới trước mặt mình, lúc bấy giờ anh mới mở miệng tỏ tình, khi ấy còn nhớ anh đã rất thấp thỏm lo âu sợ cậu sẽ từ chối, nhưng chẳng ngờ được cậu lại vui sướng đến mức nhào tới ôm chặt lấy anh, đồng ý làm bạn trai anh ngay tắp lự, dường như chẳng kịp chờ. 

Thế mới biết thì ra trong lúc anh để ý đến cậu thì cậu cũng thích anh rồi. 

Sau đó, bọn anh hôn nhau.

Việc ngắm đèn diễn ra không quá lâu, bởi vì đây chỉ là tổ chức tự phát của phiên chợ chứ không phải lễ hội gì nên người thả cũng chẳng quá nhiều, chẳng mấy chốc dòng ‘sông sao’ đã trôi qua chỗ cầu mà hai người bọn anh đang đứng. 

Còn nhớ sau đó Ali bỗng nhiên nhìn anh chăm chú rồi thú nhận một việc. Nói là thú nhận, chi bằng nói là tiết lộ, cậu bảo mình là phù thủy. 

Mới ban đầu anh còn ngạc nhiên, cho rằng cậu đùa mình, không tin là thật, nhưng khi cậu nghiêm túc cầm tay anh nói đã là người yêu thì cậu sẽ không giấu giếm gì hết, sẽ bày ra tất cả những gì mà mình có cho anh xem. 

Bên bờ sông ở ngoại thành, khuất sau hàng cây hoa giấy nơi mà ít người qua lại, chẳng rõ cậu lấy từ đâu ra một cây chổi xể, kích thước lớn hơn chổi xể bình thường một chút, điều quan trọng là đấy không phải chổi bình thường, mà nó còn biết bay. Cậu phóng người nhảy lên người trên chổi, sau đó vươn tay ra với anh, mời anh ngồi lên phía sau, nơi mà chưa ai từng được ngồi. 

Lúc đó anh vừa ngạc nhiên vừa khiếp sợ, sau dần bình tĩnh lại thì không nói hai lời mà nắm lấy tay cậu, cũng nhảy lên chổi.

Nhớ lại cảm giác khi đó, vừa kích thích mà cũng vừa sợ ngã. Anh nhịn không được rùng mình một cái, không rõ là do mong chờ hay hồi hộp nữa, dù sao thì cảm giác dưới chân là không trung rộng lớn không điểm tựa vẫn có chút bất an. Có điều… ngồi phía sau ôm cậu bay chu du cũng được lắm. 

Hoàng Bách thoát khỏi hồi tưởng về chuyến cưỡi chổi của mình, anh cười với cậu, gật đầu đáp: “Được.”

Bây giờ nghĩ lại thì ngày đó Ali mua viên ngọc phong thủy kia kỳ thực không phải là vì thích đồ phong thủy hay đồ cổ gì đó, mà do viên ngọc ấy thực chất là phân tử đom đóm bị xà cừ của một con trai làm cho biến thành ngọc. Nhưng bởi vì thành phần trong phân tử đom đóm nên viên ngọc đó khác hẳn với ngọc trai bình thường, trong mắt người khác loại hàng này chỉ là một viên ngọc trai lỗi kém chất lượng giá rẻ bèo, nhưng đối với phù thủy mà nói lại là hàng chất lượng cao, phân tử đom đóm được xà cừ bao bọc sẽ biến thành một thứ khác cực kỳ hữu dụng. Đến nay hình như Ali vẫn không nỡ dùng nó mà luôn để dành trong ngăn kéo ở phòng làm việc. 

Những thông tin đó đều là sau khi anh dọn đến ở cùng cậu được cậu giải thích cho. Quay trở lại lúc này, Ali ngắm cảnh không được bao lâu thì có thông báo phải đóng cửa sổ để máy bay bắt đầu hạ cánh. Cậu lại trở về tư thế dựa đầu lên vai người yêu, nhắm mắt vượt qua màn hạ độ cao gây chóng mặt này. 

Tuy cậu đã đỡ hơn nhưng mỗi khi máy bay bay qua mây thì cảm giác động cơ hoạt động rung lên rõ ràng vẫn khiến đầu óc cậu chao đảo. 

A, thật là đáng ghét, sao bình thường bay ở ngoài đâu có sao chứ – Ali thầm than thở trong lòng. 

Hoàng Bách biết cậu khó chịu nên chỉ vuốt ve mu bàn tay đang nắm lấy mình của cậu, yên lặng không nói gì. Chờ khi xuống máy bay thì âm thầm xách hành lý cho cậu, hai tay hai cái vali, trên lưng còn có balo. Ali ngây ngốc vài phút cho qua cảm giác choáng váng thì nhất quyết giành lại với anh. 

Đứng ở sân bay, Hoàng Bách gọi điện hỏi người bên khách sạn mà mình đã đặt phòng khi nào thì cho xe đến đón? 

Bọn họ nói chờ năm phút sẽ có một chuyến đến rước khách, rồi đọc biển số xe cho anh. 

Lần này bọn họ đi chơi không vào ngày cao điểm của mùa du lịch, thế nên hiện tại tuy người ở sân bay đông nhưng mục đích của bọn họ không phải đến khu du lịch núi Sim. Thành ra lúc xe đến, hai người nhận ra trên đường đi không có quá nhiều khách du lịch. Thời điểm này chỉ vừa mới vào hè, bọn học sinh sinh viên vẫn còn phải đi học tầm nửa tháng nữa mới được nghỉ, khi đó người ở đây có lẽ sẽ đông hơn. 

Ali ngó ra ngoài cửa sổ xe mà cảm thán: “Như vậy cũng thoải mái, đỡ phải chen chúc anh nhỉ.”

Hoàng Bách ừ một tiếng, tay cầm bảng kế hoạch của chuyến du lịch lần này mà anh đã soạn sẵn. Lộ trình và những thứ cần sắp xếp anh đều đã cho người chuẩn bị sẵn rồi, bây giờ chỉ còn việc hưởng thụ chuyến đi thân mật của cả hai mà thôi.  

Phong Ngoa

Add comment

error: Alert: Copy không được đâu bé ơi!!!