PHONG NGOA

Chương 28: Ngọn lửa dẫn đường

Đây là lần đầu tiên Rufus tiếp xúc với trò trượt băng này, không tránh khỏi bỡ ngỡ và hậu đậu, rất nhiều lần cậu thậm chí đứng còn không vững, trượt ngã không biết bao nhiêu lần, xấu hổ ê cả mặt nhưng lần nào cũng được chủ nhân đỡ lấy, luôn luôn ngã vào lòng chủ nhân khiến cậu dù ê mặt nhưng vẫn tình nguyện lắm. Cậu nhóc trộm vui vẻ trong lòng một hồi lâu mới vỗ vỗ hai má, dưới cái nhìn dịu dàng của chủ nhân mà tự kiểm điểm bản thân không thể tiếp tục như vậy.

Ngài bá tước lại không ngại cậu nhóc của mình ngã vào lòng thêm nhiều lần nữa, hai cánh tay mạnh mẽ vẫn luôn đặt hờ bên eo cậu phòng trường hợp cậu vừa trượt chân là sẽ lập tức ôm lấy cậu.

Thế nhưng Rufus lần này lại có tiến bộ, sau vài lượt ngã ban đầu thì cậu đã có thể giữ thăng bằng theo lời chủ nhân hướng dẫn. Có thể nói rằng cậu học rất nhanh, dù sau đó lại gặp trắc trở một phen nhưng chẳng mấy chốc đã tự đứng vững được.

Ngài bá tước dẫn cậu trượt quanh vài vòng, thấy cậu nhóc tiến bộ như vậy thì chậm rãi buông tay để cậu tự chơi một mình.

Trong lúc được hướng dẫn thường là Rufus trượt phía trước, chủ nhân ở phía sau thỉnh thoảng sẽ nói vài lời hướng dẫn cậu. Vậy nên lúc cậu một mình trượt ra xa xa rồi mới phát hiện chủ nhân đã sớm buông cậu ra, chỉ đứng ở rìa hồ băng trông chừng cậu.

Rufus giống như bị mất thần hộ mệnh, mới nãy rõ ràng trượt vô cùng tự tin giờ lại loạng choạng sau đó ngã oạch.

Ngài bá tước trông thấy mà buồn cười, có điều gương mặt lạnh không thể hiện quá nhiều ở chốn đông người, vẫn cứ bình thản nhưng mang theo dịu dàng nhìn cậu nhóc của mình bò dậy rồi hấp tấp chạy trở về bên cạnh mình.

“Chủ nhân…”

Rufus tủi thân nhìn ngài, đôi mắt tròn giống như đang lên án vì sao ngài bỏ cậu lại, lập tức đổi được một cái xoa đầu từ ngài: “Sợ cái gì? Ta vẫn sẽ ở đây. Chơi tiếp đi.”

Vừa nói ngài vừa thong thả lại nhã nhặn ngồi xuống một băng ghế gỗ bên cạnh cây tùng, dáng vẻ lúc này không hiểu sao lại hệt như các vị phụ huynh ở đây dẫn con cái đến nơi vui chơi. Có điều cả ngài lẫn Rufus đều không tự nhận ra.

Rufus hỏi ngài có muốn trượt nữa không?

Ngài lắc đầu: “Ta muốn nhìn em trượt.”

Rufus hơi đỏ mặt, mím môi không nói gì mà ngồi xổm xuống giúp ngài đổi từ giày trượt trở về giày bình thường rồi mới thuận theo “ý muốn” của ngài mà tự trượt trong hồ băng. Có điều cả quá trình cậu không hề chạy xa khỏi chủ nhân của mình, luôn quanh quẩn trong cái khu vực ít người đến làm phiền này. Thỉnh thoảng sẽ nhìn lén ngài một chút rồi lại tiếp tục trượt vòng quanh, lúc này cậu mới thực sự mang dáng vẻ của một cậu nhóc mười sáu tuổi, hồn nhiên, đầy năng lượng và sức sống, nào có giống như cái ngày đông hôm ấy ngài bá tước nhặt được cậu. Còn nhớ khi đó Rufus vì được ăn một tô cháo nóng mà khóc đến nghẹn ngào, cậu tưởng rằng mình đã không thể nào trở về những năm tháng hạnh phúc như khi cha mẹ còn ở bên.

Nhưng mà… Rufus ngoái đầu nhìn người đàn ông cao lớn khoác áo choàng đen đang ngồi trên băng ghế. Vào lúc cậu tuyệt vọng nhất, cậu được người nọ cứu rỗi.

Nghĩ đến đây, Rufus mỉm cười hạnh phúc, chậm rãi chạy lại gần, vui vẻ gọi một tiếng: “Chủ nhân.”

“Ừ?”

Ngài bá tước nhìn cậu.

“Chủ nhân.”

Cậu cười hì hì ngồi xuống bên cạnh ngài, hai cái chân nhỏ đeo giày trượt duỗi thẳng ra huơ huơ, cậu chỉ đơn giản là muốn gọi ngài ấy mà thôi.

Tưởng chừng ngày hôm nay sẽ dừng lại ở kỷ niệm đẹp này, nhưng cả hai đều không ngờ đến chỉ ít phút sau đó sẽ xảy ra một biến cố nhỏ.

Rufus ngồi bên hồ nghỉ ngơi cùng chủ nhân của mình, hai mắt lúng liếng nhìn ngắm nhóm đông người càng lúc càng kéo đến quảng trường nhiều hơn, nơi khiêu vũ ban đầu hơi thưa thớt bây giờ đã đầy người, cái góc nhỏ ở hồ băng của cậu cũng vì vậy mà nhiều người qua lại hơn.

Xuyên qua đám đông người không ngừng nhảy múa ca hát, ở phía bên kia nơi rìa quảng trường là vài xe bánh kẹo đỗ sát trên vỉa hè cạnh những con hẻm lớn nhỏ.

Dãy nhà ở đây được xây thành hình tròn bao quanh quảng trường, đa số là các cửa hàng, có quán rượu và cả khách sạn, rất ít nhà dân hay nhà của quý tộc ở khu này. Đáng nói là các ngôi nhà không sát cạnh nhau mà thường thường cách nhau một khoảng nhỏ tạo ra những con hẻm không đồng nhất, nhìn qua chúng không được chỉnh tề cho lắm nhưng chẳng rõ vì lý do nào đó lại vô cùng hợp mắt. Ở gần một trong số những con hẻm đó có một xe kẹo bông được rất nhiều trẻ con vây quanh, bình dân có, thậm chí là một vài người hầu dắt theo cậu chủ nhà mình đến mua cũng có, ông chủ xe kẹo thấy hôm nay bán đắt như vậy thì cười híp cả mắt.

Thật ra xa như vậy lại còn bị nhóm người khiêu vũ chắn tầm nhìn, Rufus cũng không thấy rõ xe kẹo của ông chủ nọ cho lắm, nhưng có mấy đứa trẻ mua được kẹo bông từ chỗ ông ta cầm chạy sang hồ băng nên cậu mới nhìn rõ được đám kẹo tơi xốp kia.

Thật lạ, cậu chưa từng thấy loại kẹo nào trông như vậy, ngày xưa ở nơi cậu sinh sống không thấy bán. Rufus nghiêng đầu nhìn đến là chăm chú, tự hỏi kẹo bông tựa như đám mây kia có vị như thế nào.

Bỗng nhiên tay nhỏ bị nắm lấy, một đồng tiền được đặt vào trong tay cậu nhóc, ngài bá tước chỉ nói: “Đến đó mua ăn thử đi.”

“Dạ?!” Rufus sửng sốt, sau đó xấu hổ phát hiện mình đã trông theo que kẹo bông của bọn nhóc con đến chảy cả nước miếng, có muốn chối cũng không chối được.

Dưới cái nhìn đầy ý cười của chủ nhân, cậu dùng hai tay nhận lấy sau đó xấu hổ hỏi ngài có muốn ăn không?

“Em cứ mua cho em đi.”

Tuy nói là thế nhưng Rufus vẫn chọn lấy hai que kẹo to để chủ nhân ăn cùng. Cậu không biết lúc mình băng qua quảng trường, khuất trong bóng tối ở con hẻm nhỏ cạnh xe kẹo có hai gã đàn ông đang nhìn cậu chằm chằm.

Một trong hai gã chỉ có một con mắt, cái hốc trống rỗng kia vì không còn cầu mắt mà dính lại với nhau, thân thể gã một mắt khá là đủ da đủ thịt so với tên còn lại, tên kia chỉ là một gã gầy còm.

Gã một mắt nhìn chằm chằm cậu nhóc đang cố tránh né những đôi khiêu vũ trên quảng trường để đi về phía này, giọng điệu đầy nghi ngờ hỏi: “Này, mày nhìn xem thằng bé kia có phải trông rất quen không?”

Gã gầy còm còn đang bận rộn tìm kiếm con mồi thích hợp để móc túi hoặc đánh cướp, đó cũng là lý do mà bọn gã nấp trong cái hẻm tối này, nghe đồng bọn hỏi thì chẳng mấy để tâm mà nhìn lướt qua cho có lệ rồi thôi: “Quen chỗ nào?”

Gã một mắt cau mày, sau đó bỗng nhiên nhớ ra, trong mắt lóe lên ánh sáng nguy hiểm, gã kéo tên gầy còm lại: “Chính là nó, tao nhớ rồi, là thằng nhãi dám bỏ trốn hại tao với mày bị đại ca đuổi cổ, nó còn móc mắt của tao!”

Câu cuối gã gằn giọng đầy hằn học khiến tên gầy không thể không chú ý đến.

“Tóc đỏ?!”

“Đúng thế, chính là thằng nhãi đó!”

Tên gầy còm nheo mắt, hơi nghi ngờ: “Không giống lắm, thằng nhóc này trông khác khác…”

Gã một mắt căm giận nói: “Khác thế nào được? Mái tóc đỏ đó không thể lẫn vào đâu cả. Nhìn quần áo của nó xem, là trang phục người hầu nhưng có vẻ như chất vải rất tốt, xem ra thằng nhãi may mắn đó được một tay quý tộc nhận làm người hầu.”

Nói rồi gã chép miệng: “Được ăn uống no đủ, chải chuốt sạch sẽ trông nó đúng là ngon miệng mà.”

Rufus bây giờ so với cái ngày mới được ngài bá tước nhặt về quả thật khác xa, cậu có da thịt hơn một chút, cũng cao hơn tí xíu, gương mặt không còn xám xanh gầy hóp và mái tóc không còn xơ rối ngả vàng như trước nữa, đến cả thần thái trong cặp mắt đen lúng liếng kia cũng khác hẳn, khó trách gã một mắt mới đầu không thể nhận ra ngay.

Còn nhớ cái đêm hôm đó khi Rufus nhân cơ hội bỏ trốn bị gã bắt lại, cậu vì phản kháng mà bị gã đánh mạnh vào đầu, ngay cả tay cũng bị cắt một vết dài, nhưng cậu nhóc dường như biết mình chỉ có một cơ hội này, hoặc bị đánh đến chết hoặc là chạy trốn rồi chết rét bên ngoài. Nhưng cậu thà là chết rét bên ngoài còn hơn bị những kẻ xấu xa này hành hạ.

Nếu chưa từng trải qua sẽ rất khó hình dung được khi rơi vào bước đường cùng, một con người nhỏ yếu có thể làm ra hành động gì.

Cậu nhóc dùng hết sức lực của mình để giãy giụa, vừa khóc gào vừa đấm đá, còn nhân lúc gã đàn ông đang giữ chặt mình lộ ra sơ hở thì dùng cành cây nhặt được trên mặt tuyết đâm vào mắt gã, cành gây rất nhọn, đâm thủng tròng mắt của gã sau đó theo lực tay và sự giãy giụa của cậu mà moi cả cầu mắt ra ngoài.

Gã đau đớn hét lên thảm thiết, buông cậu nhóc ra rồi ôm mắt của mình lăn lộn trên mặt tuyết, máu chảy đầm đìa.

Cũng nhờ vậy mà Rufus mới chạy đi được, chờ khi tên còn lại trong số hai kẻ mang nhiệm vụ canh giữ cậu trở lại thì cậu đã sớm chạy đi được một đoạn rồi.

May mắn là ở gần đấy có một nông trại nhỏ chỉ có một người đàn ông sinh sống, Rufus không dám nhờ vả người lạ vì sợ sẽ bị bắt lại, vì thế cậu thông minh trốn tạm vào chuồng ngựa của ông ta. Một lát sau hai gã kia cũng tìm đến được nơi này, bọn chúng đi quanh nông trại tìm kiếm, còn hỏi cả chủ nhà nhưng không có kết quả. Hai gã tức điên, không tin chủ nhà cho lắm nên sau khi rời đi đã lén lút quay trở lại lục soát chuồng ngựa. Bọn chúng vừa dùng cây cào rơm chọc vào đám rơm bên dưới đề phòng cậu trốn trong đó, vừa căm thù nói: “Mẹ kiếp, nếu bắt được nó tao nhất định sẽ lột da nó!”

Đó là lời của gã bị cậu móc mắt, gã chịu cơn đau đớn, cắn răng đi tìm cậu vì lo sợ đại ca phát hiện “hàng hóa” chạy mất thì bọn gã sẽ tiêu đời.

“Trước hết là lột da nó, móc mắt nó rồi đánh gãy chân nó, để xem nó có còn chạy nữa hay không?!”

Lời lẽ đe dọa ghê rợn khiến Rufus sợ run lẩy bẩy. Cũng may là cậu đã sớm lường trước nên trèo lên trần nhà, người cậu nhỏ, một cái cột trên trần nhà cũng có thể che gần hết cơ thể cậu. Cậu nhóc mặt mày tái xanh, ngay cả thở mạnh cũng không dám, chỉ biết tự bịt miệng mình để không phát ra tiếng động gì, hai mắt ngập nước, kiên cường chống đỡ.

Chờ đến khi bọn chúng lục soát xong, cảm thấy cậu thật sự không ở đây thì căm giận rời đi, cậu nhóc lúc này vẫn chưa dám thả lỏng, phải thật lâu thật lâu sau khi xung quanh cậu chỉ còn lại duy nhất tiếng gió tuyết bên ngoài hòa lẫn với tiếng thở của lũ ngựa trong chuồng, cậu mới hơi buông lỏng. Cơn mệt mỏi ập đến khiến cậu nhóc choáng váng, chỉ chốc sau đã ngã từ trên trần xuống, may là phía dưới có một ụ rơm dày làm đệm đỡ lấy cậu mới không ngã gãy chân.

Rufus đã ngất xỉu một đêm trong chuồng ngựa, trời vừa hửng sáng, cậu nhóc tỉnh lại sau đó vội vàng bỏ đi, rời xa nơi này càng sớm càng tốt. Vùng ngoại ô dân cư thưa thớt, cậu đi đi mãi, qua được một cánh đồng tuyết, đêm thứ hai, cậu thấy được một ngọn lửa đỏ hừng hực từ xa, dẫn đường cho cậu vượt qua đêm tối.

Ngày Rufus trốn thoát, hai gã đàn ông vì không làm tròn bổn phận canh chừng “hàng hóa” cho tốt đã bị tên đại ca của chúng đánh một trận suýt chết, sau đó bị đoạt hết tiền rồi bị vứt lại giữa chốn hoang vu gần biên giới. Kể từ ấy, cuộc sống của hai người bọn chúng còn tệ hơn lũ chó hoang, bới rác kiếm ăn, liếm giày cho bọn quý tộc để xin tiền,… chuyện dơ bẩn gì cũng phải làm mới sống sót nổi tới ngày hôm nay. Rốt cuộc thì bọn chúng cũng coi như tốt hơn được một chút khi vào đến thành phố nhờ đi móc túi quý tộc và đánh cướp dân nghèo. Bọn chúng nào có ngờ ngày hôm nay lại được gặp thằng nhóc đã hại chúng ở đây. Hai tên nhìn nhau, cùng nhận ra trong mắt nhau ý định ăn khớp với mình.

Gã một mắt liếm mép, cười đê tiện: “Thằng nhãi tóc đỏ này, khi đó xấu xí như vậy mà đại ca nói cũng có thể bán được không ít tiền, vậy thì bộ dáng hiện giờ của nó nhất định có thể kiếm bộn.”

Phong Ngoa

Add comment

error: Alert: Copy không được đâu bé ơi!!!