PHONG NGOA

Chương 28: Mùi vị của máu và thịt

Câu hỏi này khiến Ross đang cầm mảnh vải sạch chuẩn bị lau máu cho cậu phải khựng lại thêm mấy giây. Anh đưa mắt nhìn cậu rồi lại nhìn về phía cánh tay cậu, mấy vết cào đẫm máu vô cùng bắt mắt trên làn da trắng nõn kia. Nói thật, giờ phút này ngập khắp căn phòng là mùi thơm ngọt chết người có thể khiến bất kỳ kẻ nào thuộc giống loài của anh chảy đầy nước miếng, hận không thể xông đến và nuốt cậu vào bụng… theo nghĩa đen.

Tính tự chủ và khả năng kiềm chế của Ross vốn rất tốt. Thế nhưng đối mặt với người bạn đời bỗng nhiên mời mọc đầy cám dỗ như thế, tự chủ ấy trong phút chốc đã trở nên vô dụng.

Anh ngồi xổm bên cạnh mép bồn tắm, nhìn chằm chằm cánh tay đang đặt trên thành bồn của cậu một lúc lâu. Alex quan sát vẻ mặt anh, thấy rõ yết hầu anh trượt lên xuống hai lần khi nghe cậu đưa ra đề nghị như vậy. Rõ ràng anh cũng rất muốn.

Alex hơi chồm người ra ngoài, càng thêm áp sát vào anh. Lúc này cậu còn không mặc đồ, toàn thân trơn bóng, vừa trắng vừa thơm, thoạt nhìn ngon miệng từ nghĩa đen cho đến nghĩa bóng.

Ross nhìn bạn đời không có chút phòng bị nào ngồi trong bồn tắm, rõ ràng đã biết anh là một kẻ nguy hiểm, rõ ràng biết tay anh nhuốm máu, nhưng mà cậu vẫn cứ trao anh như vậy. Anh bỗng nhiên ôm mặt, không biết đang cười hay đang thở dài mà lồng ngực hơi rung rung. Mấy giây sau mới ngẩng đầu lên, anh vươn người tắt đi vòi nước ấm đang chảy vào bồn tắm, sau đó ngồi bệt xuống sàn, tì người vào bên thành bồn rồi nhẹ nhàng nắm lấy cánh tay trắng nõn của cậu, nói: “Cản anh lại nếu anh làm gì đó quá đáng.”

Alex chớp mắt nhìn anh, không hiểu sao lại đỏ mặt gật đầu, trong lòng liên tưởng đến những chuyện thân mật khác. Ngày trước, vào cái lần đầu tiên bọn họ ngủ với nhau, anh cũng nói rằng hãy bảo dừng nếu anh khiến cậu cảm thấy khó chịu. Có lẽ chính vì sự trân trọng này của anh mới khiến cậu dễ dàng giao mình vào tay anh như vậy, cậu biết anh sẽ không bao giờ làm mình bị thương.

Thấy Alex gật đầu, lúc này Ross mới cẩn thận nâng cánh tay cậu lên, nhìn vết thương vẫn cứ rỉ máu đỏ chảy đầy xuống thành bồn tắm. Nếu dựa vào màu sắc để so sánh thì nó giống như rượu vang đỏ đang bị lãng phí vậy.

Ross kề lại gần, vươn lưỡi liếm từ khuỷu tay cậu dọc theo đường máu chảy đến vết thương. Lúc đến gần miệng vết thương, anh hơi nhấc mắt nhìn cậu, cái nhìn khiến tim Alex hẫng một nhịp. Tư thế và động tác này của anh vì cái nhấc mắt đó mà trở nên gợi cảm đến lạ. Đúng lúc này miệng vết thương truyền đến cơn đau rát khó chịu khi bị đụng vào, phản ứng cơ thể khiến Alex hơi rụt tay lại nhưng rất nhanh sau đó cậu đã quen với cơn đau, lại tiếp tục thả lỏng cơ bắp để cho anh liếm láp miệng vết thương của mình. Cậu yên lặng nhìn anh nâng niu cánh tay mình, chậm rãi xử lý hết chỗ máu ứa ra.

Cũng phải đến năm phút, Ross rốt cuộc chịu không nổi nữa mà buông tay, khóe miệng anh dính máu đỏ vội vàng ngồi lùi ra sau một chút, thở vài hơi nặng nhọc.

“Sao vậy?” Alex ngờ nghệch hỏi.

Ross nhìn vẻ mặt có hơi ngốc của cậu thì cười bất đắc dĩ: “Nếu còn tiếp tục thì có khi anh sẽ lỡ miệng cắn một miếng thịt trên tay em mất.”

Alex há hốc miệng, có xúc động muốn giấu tay đi.

Suy nghĩ của cậu hiện rõ trên mặt khiến Ross cười phì, anh ngồi lại gần nhéo má cậu một cái: “Thật ra trước kia anh từng lén nếm thử một lần.”

“Thật á?” Alex ngạc nhiên trợn tròn mắt.

Ross kéo lấy tay cậu, vừa cẩn thận lại vừa nhẹ nhàng dùng vải sạch lau qua một lần nữa rồi mới bắt đầu bôi thuốc quấn băng gạc. Anh chậm rãi kể cho cậu nghe… hoặc có thể nói đây cũng là một lời thú nhận: “Ngày đó em sang nhà anh, lúc ăn tối xong em giành việc gọt trái cây, bất cẩn thế nào mà tự cắt vào tay mình làm chảy máu.”

Mặt Alex càng nghệt ra, cậu hoàn toàn không có ấn tượng gì đối với lần đứt tay kia, cứ như mất trí nhớ vậy, hoặc có thể là vết thương không có gì đáng nói nên cậu đã xóa nó ra khỏi đầu.

Ross phát hiện vẻ mặt này của cậu vô cùng dễ thương, cứ mỗi khi nghe anh thú nhận việc gì đó nằm ngoài tưởng tượng của cậu là sẽ hiện lên trên mặt, làm anh chỉ muốn hôn cậu một cái. Thế nhưng nghĩ đến chuyện hôn thì anh lại thôi, vừa nếm máu, trước đó lại còn ‘dùng bữa’, không sạch sẽ để hôn cậu. Vì vậy anh lại tiếp tục cúi đầu, vừa băng bó cho cậu vừa nói: “Đêm ấy trời mưa rất lớn, em hỏi rằng có thể ngủ ở nhà anh một đêm hay không… Chuyện sau đó thì hẳn là em không biết, anh đã thừa cơ em ngủ say mà nếm thử…”

Alex tuy không nhớ lắm nhưng theo lời kể của anh cậu gần như có thể tưởng tượng ra được dáng vẻ lén lút lẻn đến bên giường cậu, sau đó lén lút liếm ngón tay cậu.

“Khi ấy chỉ nếm được một hai giọt, nhưng đủ để anh biết em ngon miệng tới cỡ nào. Dù sao thì lúc ấy anh suýt nữa cắn đứt tay em luôn rồi.” Nói đến đây anh cười một tiếng làm Alex rùng mình.

Thì ra cậu suýt mất một ngón tay lúc nào không hay.

Thấy dọa được cậu, Ross nhéo má cậu một cái, nói: “Đã hiểu sức cám dỗ của em chưa? Lần sau đừng tùy tiện mời mọc anh như thế nhé, chỉ cần anh lỡ miệng một chút cũng có thể khiến em bị thương nặng đấy.”

Bấy giờ Alex mới hiểu rõ ban nãy mình đã đùa với lửa như thế nào, đã vậy còn đùa đến mức nhớ về lần đầu tiên bọn họ quan hệ với nhau khiến cho tâm tư nhộn nhạo. Điều này làm cậu có cảm giác may mắn như vừa sống sót sau tai nạn.

Có một điều mà Alex bỗng nhiên cảm thấy vô cùng tò mò. Cậu hỏi anh: “Máu và thịt người ngon đến vậy sao?”

“Còn tùy người.”

“Vậy ví dụ máu của em đi, vị như thế nào?” Cậu nghĩ nó sẽ không tanh như trong vị giác của loài người, có lẽ khả năng cảm nhận mùi vị của cậu và anh là hoàn toàn khác nhau.

Ross nhìn cậu một cái như nhìn một đứa ngốc, sẽ không có ai tò mò vị của mình như thế nào đâu, nhưng anh vẫn trả lời: “Giống như một ly sữa bò nóng, thơm ngọt và béo ngậy, đậm đặc hơn một vài người khác có cùng mùi sữa bò, hàm lượng dinh dưỡng và năng lượng cung cấp rất cao. Tóm lại, rất ngon.”

Alex nghe câu trả lời của anh thì ngạc nhiên, lối so sánh cụ thể này khiến cậu có thể hình dung một cách rõ ràng, thì ra máu người lại tựa như sữa bò trong miệng anh. Vậy còn thịt thì sao nhỉ?

Ross vừa nhìn đã biết ngay cậu muốn hỏi cái gì, anh đưa ngón tay chặn ngay môi cậu: “Đừng, anh đã được ăn thịt của em đâu… đừng hỏi!”

Alex lập tức ngoan ngoãn ngậm miệng, cậu không dám đùa với lửa, bèn đổi câu hỏi: “Vậy vị của những người khác thì sao… ý em là… những người anh đã từng nếm.”

“Tệ, bọn họ đều có thói quen xấu, cơ thể đầy bệnh ngầm khiến máu thịt ám phải những mùi vị khó chịu, như đắng hoặc chát.”

Phần lớn những kẻ anh chọn đều là kẻ phạm tội, rượu bia không thiếu, người sử dụng ma túy và chất kích thích lại càng nhiều, nhất là những tên tội phạm.

Ross giải thích xong thì cũng đã băng xong cánh tay cho cậu, anh lại dời đến kiểm tra cổ cậu. Nâng cằm Alex lên để cậu ngửa đầu, vùng cổ có dấu ngón tay vì bị siết chặt, xanh tím một mảng. Khi thấy rõ mấy dấu vết này, vẻ mặt Ross lập tức trở nên lạnh lẽo, anh ấn nhẹ vào chỗ xanh tím, hỏi: “Có đau không?”

Alex hơi cau mày, vốn định nói không đau nhưng phản ứng nhỏ của cậu vẫn bị anh bắt được. Anh đưa tay sờ toàn thân cậu, thấy cậu ngâm nước ấm đã không còn lạnh nữa thì muốn ôm cậu ra ngoài để lau người. Nhưng vừa vươn tay thì khựng lại, quần áo của anh lúc này rất bẩn, loang lổ những vệt máu đỏ, chúng là do gã đàn ông bị anh giết làm bẩn, quá trình ‘xử lý’ gã có chút ngoài ý muốn khiến gã vùng vẫy làm bắn máu lên quần áo anh. Mà cơ thể Alex lúc này thì sạch bong, cậu ngồi trong bồn tắm vẫn luôn tiện tay kỳ cọ từ nãy đến giờ, anh không thể dùng cái thân này mà ôm cậu được.

Vì vậy anh gác cánh tay đã được băng của cậu lên thành bồn, dặn dò: “Vừa xử lý xong em đừng để chạm nước.”

“Vâng.” Alex gật đầu.

Thấy cậu nghe lời như vậy, anh yên tâm đứng dậy, tại chỗ cởi sạch quần áo sau đó mở vòi hoa sen tắm táp một lượt.

Alex ngồi vắt tay trên thành bồn, hai mắt vẫn nhìn anh chăm chú. Từ nãy cậu đã phát hiện vết thương ở lòng bàn tay anh rõ ràng rất nặng nhưng đã lành lại gần hết, ngay lúc này cũng thấy được vết thương lớn sau lưng anh đêm qua chỉ còn lại dấu đỏ nhạt của da non mới mọc.

“Có phải vết thương của những người như anh đều nhanh lành không?”

Ross đang gội đầu, anh biết chắc trong lúc ‘hành sự’ máu cũng bắn lên tóc không ít. Nghe cậu hỏi thì ừ một tiếng, điều này cũng rất rõ ràng, cậu đã thấy vết thương trên cơ thể anh, chỉ mới đó mà giờ đã lành gần hết, và rồi vài ngày sau nó sẽ hoàn toàn không còn dấu vết gì nữa.

“Nếu có thịt người cung cấp đủ năng lượng thì nó mới chóng lành như vậy.” Anh giải thích.

Alex lập tức hiểu rõ, có lẽ chỉ mới sáng nay anh đã giết người, ăn thịt, thế nên vết thương kia đêm trước còn rỉ máu mà bây giờ lại lành nhanh như vậy. Máu trên quần áo anh chắc là của người xấu số đó.

Cậu lại bắt đầu nghĩ về những đêm trước kia, khi tỉnh dậy với khoảng giường trống vắng, có lẽ những đêm ấy anh cũng đi săn.

“Có phải anh thường xuyên rời nhà vào lúc nửa đêm là để…”

Cậu không nói hết nhưng Ross vẫn hiểu, anh cũng thầm biết có những đêm không giấu được cậu.

Anh đã tắm gội xong, tắt nước vòi sen rồi để thân trần đi về phía cậu, không trả lời mà ôm cậu ra khỏi bồn tắm, bảo rằng: “Ngâm nước nóng cho ấm lên là được rồi, nếu ngâm nữa sẽ bị cảm, ra ngoài trước rồi anh nói cho em nghe.”

Cái quan trọng nhất là còn phải bôi thuốc cho cậu nữa.

Phong Ngoa

Add comment

error: Alert: Copy không được đâu bé ơi!!!