Câu trả lời của anh khiến Alex cứng đờ, quái vật… có lẽ nghĩa đã nằm ngay trên mặt chữ, không cần phải gặng hỏi một cái tên cụ thể nào đó cho giống loài của anh, bởi lẽ kẻ ăn thịt người, lấy thịt người để sống thì cũng chỉ có quái vật.
Những hình ảnh đáng sợ kéo đến trong đầu cậu, từ vụ án cái xác trong con hẻm nhỏ cho đến cô gái đáng thương bị phân thây ở khu vực gần nhà. Tấm ảnh chụp phần tử thi bị cắn xé nát tươm mà hai viên cảnh sát mang đến sáng nay là ký ức mới nhất, bấy giờ nó hiện về rõ mồn một. Hóa ra ấy không phải là kẻ cuồng sát biến thái, hóa ra ấy là tàn cuộc của một bữa ăn thịnh soạn.
Ross cúi đầu nhìn sâu vào mắt cậu, anh biết câu hỏi của cậu kỳ thật là hỏi về bản thân anh: “Hiện giờ em đã biết anh là thứ gì.”
Alex nuốt nước bọt một cái, khó khăn nói ra lời khẳng định: “Anh cũng giống cô ta.”
“Phải.” Anh đáp, không vòng vo, không chối bỏ. Vừa nói anh vừa bước đến gần hơn, bàn tay đang nấn ná trên vết bầm bên cổ cậu dời xuống, nhẹ nhàng quấn lấy eo cậu, kéo cậu vào lòng rồi ôm lấy.
Động tác của anh rất chậm, cũng rất dịu dàng, như thể đang thử xem cậu có còn cho mình đụng chạm hay không. Toàn bộ quá trình Alex chỉ đứng yên, ngay cả khi mùi máu trên người anh trở nên nồng hơn khi anh áp sát thì cậu vẫn không né tránh, có điều cơ bắp toàn thân lại căng lên, cứng ngắc như một pho tượng để mặc cho anh ôm ấp và vuốt ve sống lưng mình.
Dưới cơn mưa, vòng tay quen thuộc ôm lấy cậu nhưng giờ phút này cậu lại không biết nên dùng lời gì để có thể miêu tả cảm giác trong lòng mình. Rõ ràng trước kia cậu luôn hạnh phúc khi ở trong vòng tay anh, có thể tận tình hưởng thụ hơi ấm từ cơ thể anh, mà bây giờ, trái tim cậu lại chất đầy sợ hãi. Cậu cố gắng lắm mới có thể sắp xếp lại cảm xúc hỗn độn của mình mà hỏi ra một câu nghe có vẻ thật ngu ngốc: “Anh đã giết bao nhiêu người rồi?”
Ross không trả lời ngay, phải mấy giây sau anh mới đáp: “Anh không thể nhớ được.” Từ lúc sinh ra cho đến bây giờ, chu kỳ đói xoay vòng lần lượt, mỗi lần đều phải đi săn, hiển nhiên rằng anh đã giết rất nhiều rồi.
Alex cũng biết một khi việc giết chóc là nhu cầu cần thiết thì sẽ không có giới hạn nhất định, anh không nhớ được cũng giống như việc cậu chẳng thể nhớ số lần mình ăn thịt bò.
“Anh… có từng muốn giết em chưa?”
Không biết vì sao cậu lại hỏi ra điều này. Dù ngập trong lòng là nỗi sợ hãi, cậu sợ sẽ nghe thấy đáp án thừa nhận, thừa nhận rằng những lần gặp gỡ tựa như định mệnh ban đầu kỳ thật chỉ là ảo tưởng của cậu, và sự ăn ý thân thiết khi đó chỉ là cái bẫy dụ bắt con mồi của anh. Liệu rằng cho đến bây giờ anh có còn muốn giết cậu không?
Alex biết nếu anh muốn thì cậu đã có thể chết bất cứ lúc nào, có thể là bây giờ hoặc từ sớm trước kia. Vậy phải chăng sự thật không quá bi đát như những gì cậu tưởng tượng? Nhưng cơ thể cậu vẫn run lên từng hồi mà không tự chủ được. Cậu nhắm chặt mắt, tựa má vào lồng ngực anh, căng thẳng như đang chờ phán quyết.
Ross cảm nhận được cơ thể cậu đang run lên từng hồi, nghe thấy câu hỏi thì động tác vuốt ve sống lưng cậu hơi khựng lại. Anh biết cậu đang sợ cái gì, cũng biết mình có thể nói rằng ‘chưa từng’, nhưng lúc này đây anh lại không muốn phải giấu cậu điều gì nữa, đây là cơ hội để anh có thể thẳng thắn mọi chuyện.
“Có. Vào lần đầu tiên gặp em, anh đã tự hỏi máu của em có vị như thế nào.”
Câu trả lời làm Alex càng run hơn, cậu mím môi hỏi: “Vậy vì sao anh không giết em?”
Ross nâng mặt cậu lên, nhìn đôi mắt đang sợ hãi mà trốn tránh anh của cậu, nhẹ giọng giải thích: “Alex, anh có nguyên tắc của mình, khi săn mồi sẽ không chọn người thường vô tội. Anh thừa nhận khi đó mình chú ý đến em là vì sự đặc biệt bởi… cơ thể của em…” Anh hơi khựng lại để tìm từ thích hợp: “Máu và thịt, hương thơm của em khiến anh từng nảy ra những ý định vượt quá quy tắc của mình. Nhưng chẳng biết vì sao, sau khi tiếp xúc thì so với ham muốn tổn thương em, anh lại càng muốn bảo vệ em hơn.”
Nghe những lời này, Alex rốt cuộc cũng không né tránh ánh mắt anh nữa, cậu nhìn thẳng vào đôi mắt anh, phát hiện nó vẫn dành cho mình những dịu dàng và chân thành nhất. Vẻ mặt cậu có hơi ngơ ngác, sau đó mím môi đưa ra một câu hỏi dễ hiểu hơn: “Vậy là… anh yêu em nhiều hơn là muốn ăn thịt em ư?”
Ross cười khẽ, anh sờ sờ gò má cậu, có phần bất đắc dĩ mà nói: “Em có thể hiểu như vậy… Alex à, em rất đặc biệt, tựa như một món ăn cực kỳ hấp dẫn vừa khiến người ta muốn ăn vừa khiến người ta không nỡ ăn mất.”
Những lời này có một chút bông đùa nhưng cũng chính là sự thật. Không biết vì sao trái tim hoảng loạn của cậu dần bình ổn trở lại. Cậu lần nữa nhắm mắt, tựa má vào lồng ngực anh như đang dùng thời gian để tiếp nhận điều này.
Một lúc sau cậu lại hỏi: “Những cô gái kia, không phải do anh giết đúng không?”
Ban nãy anh đã nói khi săn mồi sẽ không chọn người thường vô tội, mà kẻ duy nhất có thể gây ra hàng loạt vụ án kia chỉ có thể là kẻ đã tấn công và định giết cậu hôm nay. Nghĩ đến ả, cậu thầm rùng mình trong lòng, người nọ không giống anh, tựa như một con thú hoang không được thuần hóa, nguy hiểm và chỉ biết tuân theo bản năng mình.
Ross sờ tóc cậu nói: “Là ả đồng loại của anh làm, ả đến Estaban vào mấy ngày trước.”
Ra là vậy, ả là kẻ quấy nhiễu sự ‘yên bình’ nơi đây.
Alex gật gật đầu, những cô gái và chàng trai vô tội kia không phải do anh giết, như vậy cậu cũng có thể nhẹ nhõm một phần. Cơ thể thả lỏng trở lại, cậu nâng tay lên ôm lấy anh. Hành động của cậu khiến Ross sững sờ một lúc, động tác này không cần phải giải thích gì nhiều vì nó rõ ràng là sự đáp lại của cậu, cho thấy rằng cậu đã chấp nhận rồi, chấp nhận phần ‘quái vật’ trong anh.
Ross chỉ cảm thấy có một dòng suối ấm áp chảy tràn trong ngực và bao lấy cơ thể mình. Sự bình tĩnh trong đáy mắt anh tưởng chừng như sẽ không bao giờ vỡ ra lúc này đây lại tan rã không còn một mảnh, chỉ để lại tình yêu và lời cảm ơn vô vàn không nói ra hết. Anh cũng ôm chặt lấy cậu, vùi mặt vào bên cổ cậu. Sự bao dung này, anh sẽ trân trọng suốt đời.
“Chúng ta về nhà thôi.” Alex thì thầm.
Ross ừ một tiếng nhưng vẫn ôm chặt cậu một lúc lâu mới chịu buông ra.
Lúc này cơn mưa vẫn chưa ngớt nhưng nó đã giảm đi một ít. Sau khi buông Alex ra, Ross cúi người nhặt lấy con dao trên mặt đất cùng với phần đuôi cụt của Marilyn. Ban nãy khúc đuôi nọ vẫn còn vặn xoắn nhưng bây giờ đã không khác gì một cái ống nước, rời khỏi cơ thể chủ nó đã hoàn toàn trở thành một vật chết. Anh cầm lên, cũng mặc kệ máu đen còn nhễu xuống từ mặt cắt, bình tĩnh giắt nó lẫn con dao vào thắt lưng quần sau đó vòng tay quanh eo Alex, nói: “Ôm anh.”
Alex không hiểu ra sao, trên mặt hiện đầy dấu chấm hỏi.
Ross thấy vậy bèn cười nói: “Anh đưa em về sẽ nhanh hơn đi bộ, em còn đang bị thương.”
Alex giật mình, lại càng không hiểu ý anh cho lắm. Anh đưa cậu về kiểu gì? Nhưng vừa nhắc đến vết thương, lúc này cậu mới ý thức được cánh tay mình đã tê rần vì đau đớn. Cậu còn chưa kịp cúi đầu quan sát thì bỗng nhiên bị anh bế thốc lên, bên tay lành lặn lập tức theo bản năng mà ôm chặt lấy cổ anh.
“A!” Cậu kêu nhỏ một tiếng, chỉ trong nháy mắt đã cảm nhận được hạt mưa đánh vào má đau rát, gió thổi mạnh. Cậu và anh đã bay lên không trung.
Nói là bay cũng không đúng, đúng hơn là anh nhảy phốc lên cao, chân mượn lực từ những gờ tường thấp, phóng thẳng lên mái nhà. Sau đó anh ôm cậu phóng vụt đi trong cơn mưa, bởi vì tốc độ khiến hạt mưa đánh vào má, Alex không thể không vùi mặt vào bên cổ anh, tim đập thật nhanh. Thì ra anh còn có thể di chuyển như vậy, thể trạng, tốc độ và khả năng giữ thăng bằng của anh đều cao hơn hẳn người thường.
Alex hé mắt, nhìn bóng dáng những tòa nhà cao lớn khuất trong màn mưa mịt mù bị bỏ lại sau lưng theo bước chạy của anh, lần đầu tiên được trông thấy thành phố dưới góc nhìn này, Alex cảm thấy có chút mới lạ. Thật đẹp.
Giờ thì cậu đã biết vì sao đêm hôm đó anh rời khỏi nhà mà lại không đi xe.
Chỉ chốc lát sau, Ross đã đáp xuống một mái nhà quen thuộc, anh nhẹ nhàng nhảy vào trong sân, nhanh chóng đưa cậu vào trong. Vừa vào nhà anh đã bế cậu đi thẳng lên lầu, nhét vào phòng vệ sinh: “Em cởi đồ ra, cẩn thận kẻo bệnh.”
Nói rồi anh rời khỏi phòng, đi lục lọi gì đó ở ngăn tủ bên giường. Chờ đến khi quay lại phòng tắm thì Alex đã xả nước nóng vào trong bồn, cũng đã cởi sạch quần áo ngồi ngâm bên trong. Ban nãy không thấy lạnh nhưng bây giờ chạm vào nước nóng cậu mới phát hiện tay chân mình đã tê cóng hết cả rồi. Ngồi vào trong nước nóng, cơn đau trên tay mới kéo đến rõ rệt. Đó là ba vết cào đâm sâu vào thịt bởi mấy cái móng sắc nhọn của Marilyn, ả ta đúng là không chút nương tay với con mồi của mình.
Thấy anh trở lại, cậu lập tức nhích đến sát bên mép bồn tắm, chủ động chìa tay ra. Cậu biết anh ra ngoài tìm hộp sơ cứu ngoại thương.
Lúc thấy anh định giúp cậu rửa sạch vết thương rồi băng bó, cậu bỗng nghĩ đến lời anh nói khi nãy, không biết vì sao lại buột miệng hỏi: “Anh… có muốn nếm thử không?”
Ross khựng lại, kinh ngạc nhìn cậu.
Alex bỗng nhiên trở nên lúng túng, cậu hơi rụt tay, cũng khó có thể tin được mình lại thốt ra câu đó, nhưng lời đã nói rồi thì sao rút lại được.
“Chẳng phải anh muốn biết máu của em có vị gì ư?”
Add comment