Mãi đến tận tối mới xem như xong việc. Rufus ngồi bên cạnh cẩn thận tách hạt và vỏ trái cây rồi đưa cho chủ nhân của mình tráng miệng sau bữa tối, hôm nay bọn họ dùng bữa ở bên ngoài.
Ngài bá tước chọn lấy miếng trái cây mọng nước nhất, đưa đến bên miệng cậu rồi rũ mi mắt nhìn mà không nói lời nào, động tác tỏ ý vô cùng rõ ràng rằng muốn cậu ăn nó.
Rufus đang tiếp tục bóc vỏ trái cây, bị ngài đút thức ăn tận miệng thì ngượng ngùng, hai gò má hồng hồng, dùng đôi mắt to lén lút nhìn ngài sau đó mới hé miệng ngậm vào, nhai nhai hai cái rồi cong miệng cười với chủ nhân của mình, trong lòng ngọt ngào.
Ngài bá tước nhìn chằm chằm cái má phình cùng với đôi môi mềm ướt nước của cậu nhóc, lại cầm lấy một miếng trái cây nữa đút cho cậu.
Rufus ngoan ngoan ăn, má bên kia cũng phình lên trông như con hamster nhỏ.
Ngài bá tước nhịn không được nữa, cúi đầu hôn lên khóe môi cậu, còn vươn lưỡi liếm đi nước trái cây trên môi cậu.
Nụ hôn lướt qua rất nhanh, đợi khi ngài bá tước ngồi thẳng lại rồi khen một câu “rất ngọt”, Rufus mới ý thức được mình vừa bị hôn, cậu hoảng hốt nhìn ngó xung quanh nhưng cũng may là cả hai dùng bữa trong phòng đặt riêng, ngoại trừ David ra thì không còn ai khác.
David như thể đã rất quen rồi, anh cười cười với cậu nhóc, ra vẻ như chẳng hề gì mà tiếp tục ăn phần của mình để cậu không xấu hổ.
Rufus bấy giờ mới nhìn về phía chủ nhân của mình, thấy ngài lại có ý định tiếp tục đút cậu ăn thì vội vàng lắc đầu né tránh: “Chủ nhân, cái này là em bóc vỏ cho ngài mà, ngài đừng đút em mãi thế.”
Nói rồi cậu vội vàng lấy phần trái cây chưa bóc vỏ của mình qua: “Em giúp ngài xong sẽ tự ăn mà.”
Có điều ngài bá tước không để tâm, phàm là chuyện ngài muốn thì không thể từ chối được. Ngài kéo cậu lại gần, đút một trái nho sạch vỏ vào miệng cậu: “Cùng ăn.”
Lần này là ngài “thô bạo” cưỡng ép cậu nhóc ăn, vì thế mà đầu ngón tay bị liếm phải, ngài không chút để ý cầm tiếp một miếng trái cây khác bỏ vào miệng mình, còn ung dung thong thả liếm đi vệt nước trên ngón tay đó, không rõ nó là nước trái cây hay là thứ nước gì đó khác…
Rufus xấu hổ tới mức đỏ mặt, đơ người hồi lâu mới run rẩy quay đi, cắm đầu lột vỏ chùm nho trong tay mình.
Ngài bá tước cười cười, chỉ cảm thấy cách ăn này khiến mớ hoa quả còn ngọt hơn cả vị vốn có của nó. Vì vậy cả quá trình là Rufus lột vỏ, tách hạt, ngài bá tước đút cậu một miếng rồi tự ăn một miếng, khiến anh chàng lái xe nào đó ở bên cạnh dù đã quen nhưng vẫn thấy chạnh lòng.
Anh thở dài một tiếng, nhớ đến mớ lê tối hôm qua quản gia Hilda rửa gọt sạch sẽ cho mình, thế mà mình lại ngại không dám ăn, giờ thì… Anh đang nghĩ xem mình có nên mày dày mặt dạn đòi cô ấy thêm một đĩa lê nữa hay không?
…
Một ngày chạy qua chạy lại ở bên ngoài, rốt cuộc cũng có thể trở về dinh thự, Rufus không cảm thấy mệt chút nào, được ở bên cạnh chủ nhân là cậu mãn nguyện rồi.
Cậu nhóc ngồi trên xe, hai mắt nhìn ra ngoài, gương mặt của cậu phản chiếu lại trên kính xe rơi hết vào ánh nhìn của ngài bá tước. Đôi mắt cậu lúng liếng nhìn ngó thế giới bên ngoài, thỉnh thoảng sẽ dừng lại thật lâu trên một chùm đèn sáng rực nào đó được người dân treo ở góc phố, thỉnh thoảng sẽ ngoái đầu nhìn theo cửa hàng bánh kẹo nhiều màu sắc.
Ngài bá tước âm thầm quan sát cậu, có lẽ đã lâu rồi cậu bé của ngài không được thấy những thứ tốt đẹp như vậy. Nhớ đến những gì mà David theo lời ngài điều tra được, về người chú đã bán cậu cho lũ buôn người. Suốt nhiều năm sau khi cha mẹ qua đời, cậu nhóc thường xuyên bị ép làm những công việc nặng nhọc không dành cho trẻ con, khi không có việc gì thì bị nhốt trên tầng gác mái, nếu cậu chống đối thì sẽ bị bỏ đói và đánh đập, quần áo nhiều năm không được đổi trở nên rách rưới, mọi quyền lợi đều bị tước đoạt kể cả những thứ mà cha mẹ cậu để lại thẳng đến khi bị bán đi, cậu lại gặp nhiều uất ức và tủi nhục hơn.
Ngài bá tước nhìn người bên cạnh, đưa tay vuốt cái đầu nhỏ đang liên tục ngoảnh ra sau dõi theo những dãy đèn nhiều màu trên phố.
Rufus giật mình, tưởng rằng chủ nhân có việc gì đó muốn sai bảo nên ngoan ngoãn ngẩng đầu lên nhìn: “Chủ nhân?”
Có điều ngài bá tước chỉ vuốt tóc cậu hai cái rồi buông tay, nhìn về phía David đang điều khiển xe, nói: “Đến quảng trường thành phố đi.”
Càng đến gần quảng trường, người đi hai bên vỉa hè ngày càng nhiều, dường như bọn họ đang tụ tập về một chỗ, những dãy đèn và vòng nguyệt quế cũng giăng nhiều hơn làm Rufus nhìn đến hoa cả mắt.
Mới đầu cậu cho rằng chủ nhân còn có việc cần làm, thế nhưng lúc xuống xe, ngài bá tước lại nắm lấy tay nhỏ của cậu, dẫn cậu đi về phía nhóm đông người đang tụ tập ở xa kia.
Rufus bối rối không thôi, tay nhỏ lúng túng một hồi rồi cũng rụt rè nắm lại, tròn mắt hỏi: “Chủ nhân, chúng ta đi đâu vậy ạ?”
Ngài bá tước thong thả dẫn cậu đi qua dãy cửa hàng sáng đèn, vóc dáng ngài rất cao, quần áo lại quá sang quý, đứng trong dòng người trở nên nổi bật lạ thường. Những người đi ngang qua đều phải quay đầu nhìn lại, trong mắt tràn ngập tò mò không rõ từ đâu ra một vị quý tộc lớn đến tham dự lễ hội bình dân này.
Ngài bá tước chỉ nói với cậu: “Đêm nay là ngày hội thường diễn ra trong mùa đông, dẫn em đi xem một chút.”
“A!?” Rufus sửng sốt, sau đó vui vẻ cười tít mắt: “Em cảm ơn chủ nhân.”
Nơi này rất khác so với quê hương của cậu, mặc dù cả hai đều dùng chung một ngôn ngữ nhưng văn hóa lại có vẻ khác xa nhau. Lúc cha mẹ cậu còn sống, những mùa đông năm đó cậu trải qua đều rất đơn giản, gần như là mùa duy nhất không có các hoạt động tụ hội gì, chẳng ngờ ở phía bên kia biên giới lại sôi nổi như vậy.
Dọc đường đi Rufus nhịn không được mà thỉnh thoảng hỏi chủ nhân của mình kia là cái gì? Đó là cái gì? Ngài bá tước luôn kiên nhẫn giải thích cho cậu, nhìn cậu vui vẻ thế này, ngài cảm thấy quyết định đến đây là chính xác.
Theo như lời ngài bá tước thì bởi vì hôm nay là ngày hội cho nên số người tụ tập về phía quảng trường khá đông, có người đi lẻ tẻ, cũng có người kết đôi, kết nhóm mà đi. Có bình dân cũng có các quý tộc nhỏ, phần lớn các quý tộc lớn trong giới thượng lưu đều có những buổi vũ hội và các bữa tiệc giải trí riêng nên hầu như ít có ai “hạ mình” tham gia ngày hội này, bởi thế mà hai người chủ tớ mới trở nên nổi bật như vậy. Có điều dù là bình dân hay quý tộc thì người đi xe đều phải đỗ xe ở con đường cách đó không xa, vì vậy David lúc này đành phải ở lại trên xe, buồn chán nhìn theo hai chủ tớ kia đi mất.
Đến quảng trường rồi, Rufus bị cảnh tượng trước mặt làm cho ngây ngẩn, thì ra mùa đông cũng có thể vui vẻ và xinh đẹp như vậy.
Ở quảng trường có một nhóm người đánh nhạc, xung quanh là các đôi tự do nhảy múa theo điệu nhạc, các tầng lớp người trong xã hội ở đây dường như không bị tách biệt, đứng ở chỗ này cậu có thể thấy được những đôi đang khiêu vũ có cả bình dân lẫn quý tộc, lẫn vào nhau, tiếng cười nói vang vọng. Mà chính giữa quảng trường là một hồ nước thật lớn, nước trong hồ đã đóng thành băng, rất nhiều người đang trượt trên cái hồ đó, bọn trẻ con là trượt vui nhất. Bên cạnh hồ còn có hai cây tùng vừa cao vừa to phủ đầy tuyết, chúng được treo đèn sáng rực trông rất đẹp.
Hai thứ cảm xúc vừa kích động vừa hưng phấn dâng lên làm Rufus mở to mắt há hốc miệng, chạy qua chạy lại xung quanh chủ nhân của mình không ngừng ríu rít: “Chủ nhân ơi đẹp quá. Mọi người đang trượt băng kìa…”
Cậu cũng không quan tâm đến ánh mắt của người khác, dù sao thì chủ nhân của cậu không để ý nên cậu sẽ không thèm để ý. Cậu chỉ biết chủ nhân hôm nay cố ý dắt cậu đi chơi, trong lòng vui vẻ vô cùng.
Thấy cậu nhóc không có hứng thú với chuyện nhảy múa ca hát, mà lại hào hứng nhìn chăm chăm hồ băng kia, ngài bá tước cúi đầu nhìn cậu: “Có biết trượt băng không?”
“A?!” Rufus sửng sốt, sau đó sụp vai xuống, ủ rũ trả lời: “Dạ không ạ.”
Bàn tay lớn lại nắm lấy tay cậu, kéo cậu băng qua đám người đang nhảy múa đi thẳng đến hồ băng. Rufus nhận ra ý định của ngài thì hoảng loạn: “Chủ nhân ơi, không được đâu ạ, em thật sự không biết trượt băng.”
Đi đến bên thành hồ băng, ngài cúi đầu nhìn cậu: “Ta biết.”
Vừa đúng lúc một cậu thiếu niên nhỏ con gầy gầy không rõ từ đâu nhảy ra, niềm nở chào hỏi: “Xin chào, quý ngài đây muốn trượt băng sao? Nếu không có giày trượt con có thể cung cấp, mọi người ở đây đều mua giày chỗ con, giá cả hợp lý mà lại vô cùng chất lượng,…”
Cậu nhóc rất ra dáng thương nhân mà không ngừng giới thiệu, còn móc từ đâu ra một đôi giày trượt, tự mang giày rồi nhảy vào hồ băng trượt hai cái cho họ xem.
“Quý ngài thấy không? Rất mượt đó, đảm bảo an toàn hơn mua ở chỗ khác.”
Rufus lần đầu tiên tiếp xúc với mấy thứ này, ngày xưa cậu chỉ được nhìn người ta trượt từ xa mà thôi, tựa như con nai tơ không có chút kinh nghiệm nào bị cậu thiếu niên này nói đến mức choáng đầu hoa mắt. Thế nhưng người đàn ông bên cạnh cậu lại mặt không cảm xúc, búng tay một cái khiến một đồng tiền vàng bắn lên không rồi rơi vào trong tay cậu thiếu niên kia, giọng trầm trầm: “Hai đôi.”
Cậu thiếu niên sửng sốt một chút sau đó mừng quýnh lên: “Vâng vâng, có ngay đây ạ.”
Lúc cậu ta định thối tiền nhưng ngài bá tước lại dắt tay Rufus đi mất, chỉ bỏ lại một câu: “Không cần.”
Cậu thiếu niên chép miệng mừng rỡ, cậu biết ngay cái vị ăn mặc đẹp đẽ này là quý tộc lớn mà, quả nhiên ra tay hào phóng, một đồng vàng này có mua chục đôi giày cũng đủ.
Ngài bá tước dắt cậu bé của mình tìm đến một góc nhỏ có ít người trượt đến của hồ băng, kể ra thì hồ băng khá lớn, nó cũng không tròn trịa, có vài chỗ là góc khuất ít người cũng có những chỗ tụ tập đông người.
Sau khi tìm được nơi vừa ý, ngài dạy cho Rufus cách mang giày, sau đó nắm tay dẫn cậu vào trong hồ.
Add comment