Sắp đến sinh nhật Ali, Hoàng Bách đã sớm chuẩn bị từ nhiều tuần trước, vì vậy nên anh mới đúng lúc mua kịp bộ gel bôi trơn phiên bản giới hạn kia, nhưng nó đã bị bóc vỏ trước khi đến sinh nhật cậu rồi. Mà vốn dĩ mấy cái đó anh cũng chỉ định dùng để tạo bất ngờ trong chuyện chăn gối đêm hôm ấy thôi, chứ quà thì vẫn phải chuẩn bị riêng.
Có điều, sau nhiều ngày suy nghĩ, anh mãi mà vẫn chẳng nghĩ ra được loại quà gì hợp với cậu. Mấy thứ nguyên liệu mà phù thủy các cậu cần thì anh không rõ lắm, cũng không biết phải lùng sục ở nơi nào để mua được hàng tốt cho cậu. Trong lúc anh phiền não, trợ lý Gia Yên bỗng nảy sáng kiến, nên đi du lịch.
Phải, đi du lịch hai người.
Từ khi yêu cậu đến giờ, cả hai đúng là chưa có dịp nào được đi du lịch cùng nhau cả. Sẵn đây công việc của anh cũng không nhiều, sắp xếp một chút, hai tuần sau đi là vừa kịp.
Vé máy bay và kế hoạch đều đã được mua và định sẵn, nhưng Hoàng Bách đợi gần đến ngày mới ngỏ lời.
Sau một cuối tuần ‘căng thẳng’ vì sự cố thử thuốc tàng hình của Ali, rốt cuộc cậu cũng đã trở lại bình thường.
Sang một tuần mới, bởi vì không có đơn hàng đặt riêng, đa số chỉ là buôn bán online nên không cần cậu phải vùi mình trong phòng thử nghiệm chế thuốc nữa.
Hoàng Bách như mọi ngày đi làm về đúng giờ, cùng dùng cơm, cùng tắm rửa, cuộc sống sinh hoạt lại đâu vào đấy.
Tối hôm nay, Ali ngồi trên giường, đầu tựa vai anh, miệng nhóp nhép ăn dâu dầm, hai mắt không rời khỏi cái TV. Mà Hoàng Bách thì ngồi tựa lưng vào thành giường, chân duỗi thẳng, trên mũi đeo mắt kính, trên đùi là chiếc laptop của anh, anh đang xử lý cho xong những gì cần xử lý, để có thể lên đường theo kế hoạch đi chơi với cậu.
Hoàng Bách gõ phím một lúc thì nhìn vào lịch máy tính, nhẩm tính hôm nay đã là thứ hai, cũng nên nói với cậu rồi.
Ali hoàn toàn không biết người ngồi cạnh mình đã trù tính những gì, đang chuyên tâm xem show truyền hình thì nghe thấy anh bất chợt hỏi: “Em muốn đi du lịch không?”
“Hửm?” Cậu không để ý lắm vì không tập trung, chưa kịp hiểu anh có ý gì.
“Đi du lịch với anh.”
Ali đang định múc dâu ăn thì khựng lại, sau đó ngạc nhiên nhìn anh, đáp ngay tắp lự: “Dạ đi chứ.”
Ali hớn hở ngồi thẳng người dậy, từ lúc chính thức làm người yêu của nhau đến giờ đã bốn năm tháng, cùng dọn về ở chung là một tháng, tính ra đã được gần nửa năm rồi nhưng ngoại trừ quanh quẩn trong thành phố thì cả hai chưa hẹn hò với nhau ở nơi khác lần nào, một dịp đi chơi xa vẫn chưa có.
Tháng trước cậu đã mấy lần muốn rủ anh đi nhưng vì thấy công việc anh bận rộn nên chưa có thời điểm thích hợp, thành thử cũng không đề cập tới. Nào ngờ, bây giờ lại được nghe lời đề nghị này từ anh, cậu rất bất ngờ. Nếu có một đôi tai và một cái đuôi, chúng nhất định đã vểnh lên rồi vẫy qua vẫy lại. Cậu vui vẻ ra mặt, kéo tay anh hỏi: “Mình đi đâu hả anh?”
Hoàng Bách cũng không ngờ cậu lại vui vẻ đến vậy, sớm biết thế không cần đợi dịp sinh nhật gì đã dành thời gian đi với cậu nhiều hơn rồi.
Trong mắt anh là ý cười, dịu dàng hỏi: “Em muốn đi đâu?”
Ali reo lên: “Leo núi!”
Đáp án của cậu làm ý cười trong mắt anh càng rõ, quả nhiên anh không đoán sai mà, hai vé máy bay ngày đó chính là đến một địa điểm leo núi và du lịch nổi tiếng. Có điều anh vẫn giả vờ như mình chưa chuẩn bị gì cả, chỉ gật đầu đáp ứng. “Được. Đi núi Sim đi.”
Vừa nghe thấy tên núi là hai mắt Ali lập tức lóe sáng. Núi Sim, vì sao lại tên Sim, vì gần đó có rất nhiều ngọn đồi trải dài toàn là hoa sim tím, rất đẹp, vào mùa hoa nở, người leo núi đứng ở sườn núi nhìn xuống sẽ thưởng thức được cảnh sắc có một không hai. Vừa đúng lúc thời điểm này là quãng thời gian hoa Sim nở đẹp nhất.
Ali chỉ thiếu điều tru lên vì hưng phấn, cậu nhào lên người anh, ủi cái đầu quắn vào cổ anh: “Yêu anh quá à, đúng lúc mùa hè đến, ngoại trừ lên núi ngắm phong cảnh em còn có thể thu hoạch phân tử đom đóm nữa.”
Hoàng Bách buông thả cho cậu tùy ý dụi mình, bên khóe môi là nụ cười chiều chuộng, anh gật đầu đồng ý: “Phải ha, em từng nói phân tử đom đóm chỉ xuất hiện vào những ngày đầu hè, mùa hè năm nay đến sớm, nên tranh thủ một chút. Thứ sáu tuần này chúng ta đi.”
Ali ngạc nhiên: “Thứ sáu á, mua vé kịp không anh?”
“Sao lại không kịp? Có hết vé thì anh cũng có cách đưa em đi chơi.”
Ali chớp chớp mắt nhìn anh, trong đầu bỗng nhiên bắt được một trọng điểm. Thứ sáu? Chẳng phải là ngày trước ngày sinh nhật của mình sao?
À há, cậu biết rồi nha.
Hai mắt cậu sáng lập lòe, cậu cười hí hửng, lắc lắc tay anh hỏi: “Này là anh cố ý sắp xếp cho sinh nhật của em phải không?”
Hoàng Bách cười cười, cũng không giấu giếm gì: “Ừ. Anh sẽ nghỉ vài hôm, đi chơi với em.”
Ali nghe vậy thì nụ cười hí hửng đã nở thành nụ cười toe toét, cậu chồm tới, bất ngờ kéo lấy mặt anh mà hôn lên.
“Ưmm…”
Hoàng Bách bị tấn công không chút báo trước, mới đầu thì ngạc nhiên mở to mắt, rồi sau đó nếm được vị ngọt của dâu dầm trong miệng cậu thì nhắm mắt lại, không nhịn được mà mút lấy cánh môi cậu, vươn lưỡi vào trong khuấy đảo.
Có một chiếc lưỡi mềm mại cũng mang theo vị dâu dầm ngọt ngào quấn lên.
“Hưmmm…” Hoàng Bách thoải mái ngâm một tiếng, dứt khoát đặt laptop sang một bên, cũng cầm đi ly dâu trong tay cậu, sau đó lật người đè cậu xuống, bắt đầu say mê hôn môi. Nhưng khi tay Ali mò vào trong áo anh vuốt ve, rồi lại lấn tới cái lưng quần ngủ lỏng lẻo, định thò vào sờ mó chỗ riêng tư thì bị anh chụp lấy.
Anh khó khăn tách khỏi môi cậu, vừa cười khẽ vừa cắn mặt cậu một cái: “Tối nay không được.”
Cậu dây dưa hỏi: “Sao vậy? Anh không muốn làm ạ?”
Anh vò vò tóc cậu: “Buổi trưa quậy trong văn phòng anh hai lần chưa thoả mãn?”
Ali dụi đầu vào cổ anh vòi vĩnh: “Ở với anh lúc nào cũng muốn làm hết.”
Hoàng Bách ôm đầu cậu kéo ra hôn cái chóc lên cặp môi đỏ mọng: “Em làm như anh là thuốc kích dục vậy.”
“Với em anh lúc nào cũng hấp dẫn hết đó.”
Hoàng Bách bật cười: “Vì sao đang bàn chuyện đi chơi lại nhào tới hôn anh làm gì rồi bắt anh chịu trách nhiệm? Nhưng có thế nào thì tối nay cũng không được, buổi trưa đủ rồi, nhiều quá sẽ hỏng thận.”
Kỳ thật nên nói, nhiều quá mông anh sẽ hỏng mất, cho dù là có chú ý chế độ ăn uống và thứ thuốc tác dụng thần kỳ mà Ali tự chế để bôi sau khi hành sự đi nữa, Hoàng Bách đôi khi cũng nghĩ đến tương lai sau này lỡ đâu bị trĩ hoặc mắc các bệnh về trực tràng thì khổ.
Ali không vòi vĩnh được thì như trẻ con mà xụ mặt, xoè tay: “Trả em ly dâu dầm.”
Hoàng Bách đưa lại cho cậu, nhìn cái mặt vờ giận lẫy của cậu mà buồn cười. Bình thường khi anh thật sự không muốn Ali sẽ không ép, vòi không được thì thôi, vẫn vui vẻ như thường, nhưng thỉnh thoảng cậu vẫn thích tỏ ra con nít một chút cốt chỉ để được anh dỗ. Mà chiêu này đúng là luôn hữu dụng, trong mắt anh dù cậu phản ứng thế nào cũng dễ thương cả, anh hôn má cậu một cái, khen: “Ngoan.”
Tối hôm đó, cả hai chỉ đơn thuần ngủ một giấc.
Sáng ngày tiếp theo Ali ngoại lệ dậy sớm hơn anh Bách của cậu.
Vì sao gọi là ngoại lệ, đối với một người thường xuyên ở nhà như cậu, việc dậy sớm thực sự không phải thói quen, thậm chí còn có chút khó khăn nữa, ngày nào không ngủ nướng đến khét trên giường thì ngày đó sẽ khó chịu. Nhưng hôm nay cậu lại dậy sớm, đi chợ mua thức ăn về nấu bữa sáng, siêng đột xuất.
Hoàng Bách tỉnh lại trong mùi cháo thịt thơm lừng. Anh ngồi dậy, còn chưa chải đầu rửa mặt đã lần theo mùi cháo xuống phòng bếp.
Trong phòng bếp lúc này là hương thức ăn và mùi của buổi sớm nhẹ nhàng, cửa sổ trong bếp đã mở, ánh nắng từ bên ngoài rọi vào, hắt lên chiếc bàn ăn ở phía đối diện. Chỗ bếp núc có một cậu trai tóc xoăn đang đứng quay lưng lại, tay cầm vá múc canh khuấy đều một cái nồi bốc khói nghi ngút, toả ra hương thịt thơm thật thơm.
Anh thấy cậu múc một ít vào vá, đưa lên miệng thổi nhẹ, sau đó nhấp thử. Đôi môi mọng nước chẹp một cái như rất hài lòng với mùi vị này…
Nhìn dáng vẻ của cậu, anh bước đến ôm lấy cậu từ đằng sau, vùi mặt vào tấm lưng rộng của cậu.
“Nấu cái gì mà thơm vậy?” Giọng anh hơi khàn vì vừa ngủ dậy.
Ali bị anh làm cho giật thót cả mình, sau đó kéo tay anh, đáp: “Cháo thịt với rau củ, em cho thêm nấm hương nên thơm.”
Cậu vừa nói vừa ngó ra sau, thấy tóc anh còn rối bù, bèn đẩy anh: “Cháo chín rồi, anh đi rửa mặt đi.”
“Ừm.”
Chờ khi Hoàng Bách trở lại, anh đã mặc một bộ đồ tây quen thuộc, tóc chải gọn gàng, phần mái được vuốt ngược ra sau, tay cầm cặp công văn, nhưng cà vạt trên cổ áo lại chưa thắt xong mà để rủ hai bên.
Anh ngồi xuống bàn, cùng cậu dùng bữa sáng.
“Ừm, ngon, lần sau nấu cháo cứ cho thêm nấm hương đi.”
Ali gật đầu: “Dạ.”
Lúc anh chuẩn bị ra khỏi cửa, Ali lại theo thói quen mà ôm eo anh kéo lại gần, cẩn thận thắt một nút cà vạt thật đẹp cho anh rồi mới tiễn anh: “Anh đi làm đi, hôm nay em ở nhà chuẩn bị đặt mua ít đồ cần dùng cho chuyến du lịch của tụi mình.”
Hoàng Bách cười: “Được, vậy anh không cần bảo Gia Yên chuẩn bị nữa.”
Hoàng Bách không biết, người mình tin tưởng kỳ thật cũng đã có một kế hoạch sẵn cho ngày sinh nhật của chính bản thân, vậy nên anh giao chuyện chuẩn bị cho cậu là “sai lầm” mà anh hoàn toàn không hề hay biết.
Bởi vì đến ngày hôm ấy trải qua rồi anh mới phát hiện, cậu người yêu nhỏ của mình nghịch ngợm không phải dạng vừa đâu. Nhưng ngoại trừ bất đắc dĩ ra thì anh vẫn chẳng thể nào giận cho được, chỉ có chiều chuộng và bao dung, đến cái đêm ấy, anh thậm chí còn được trải nghiệm một loại kích thích mới mẻ không thể tưởng tượng khác.
Kỳ này, ngay cả anh cũng bắt đầu nhận ra chỗ tốt từ mấy loại thuốc trên trời dưới đất của cậu rồi.
Về phần Ali, vì đề nghị bất ngờ của Hoàng Bách nên kế hoạch trong lòng cậu cũng phải thay đổi một chút. Cậu tiễn anh đi xong thì rúc vào phòng làm việc của mình, hì hục chuẩn bị cái gì đó, vừa chuẩn bị vừa cười hề hề, điệu bộ dễ thương pha lẫn chút gian trá và xấu xa, còn có thấp thỏm không yên và hưng phấn không chờ nổi.
Sinh nhật năm nay của cậu nhất định sẽ rất đáng nhớ…
Hậu trường:
Hôm nay có phỏng vấn tại nhà, Hoàng Bách lười thay đồ, mặc nguyên bộ pijama mà tiếp khách.
MC: Nghe nói nhà anh có nuôi một con chó bự, nó có cắn người không?
Hoàng Bách: Cắn người ngoài hay không tôi không rõ lắm, ít nhất là chưa thấy cắn bao giờ, có điều nó ở với tôi ngoan lắm, nói cái gì cũng nghe lời, thỉnh thoảng hơi trẻ con một tí.
MC: Dễ thương vậy, có thể cho mọi người biết thêm về nó không?
Hoàng Bách: Ừm, nó tên Quýt Nhỏ, rất thích ôm ấp, đêm nào cũng phải được tôi âu yếm mới ngủ được. Còn thích dụi người.
MC: Thì ra là thế, thảo nào trên quần áo anh có dính lông chó.
Hoàng Bách: Vậy à, chắc là sắp đến mùa rụng lông rồi.
Quýt Nhỏ đang trốn trong phòng hì hục chuẩn bị kế hoạch cho sinh nhật của mình, hoàn toàn không biết đêm qua mình dụi chủ nhân đã để lại lông chó trên quần áo của chủ nhân.
Add comment