Naqvi hít một hơi, cố gắng làm theo lời anh, dù là hồi hộp muốn chết nhưng vẫn bắt bản thân thả lỏng.
Khi ngón tay thon dài của anh trượt vào hắn chỉ cảm thấy rất lạ, tuy nhiên không có một chút đau đớn nào. Rõ ràng lúc hắn tự làm cho mình hoặc là đau hoặc là chẳng có cảm giác gì đặc biệt, thế nhưng lúc này chẳng hiểu vì sao thành ruột lại trở nên nhạy cảm lạ thường khiến hắn lúng túng không biết nên làm gì.
Khải Liên một tay mở rộng cho hắn, một tay vuốt ve bắp đùi đang vì căng thẳng mà hơi gồng lên của hắn, nhẹ giọng trấn an: “Ngoan, thả lỏng.”
Anh hơi cong ngón tay, ấn nhẹ vào các điểm xung quanh thành ruột, giúp hắn nhanh chóng thích ứng. Anh có thể cảm giác được nơi mềm mại đang mút chặt lấy ngón tay mình bắt đầu thả lỏng, các cơ bên trong khi hé mở khi thít lại giống như một sự mời gọi e thẹn.
Khải Liên nương theo sự thả lỏng của hắn mà dần đẩy sâu ngón tay vào hơn, bên trong rất mềm và ẩm ướt, quả như em ấy nói đã có chuẩn bị trước. Thế nhưng nơi đáng yêu này vẫn chưa nở ra đến mức có thể chứa được thứ kia của anh. Tuy nhiên sự vất vả trước đó của Naqvi cũng không phải là không có tác dụng, nhờ hắn có chuẩn bị trước thế nên quá trình mở rộng không tốn quá nhiều thời gian đã có thể đút vào được ba ngón tay.
Khải Liên rất chuyên chú vào việc này, động tác cực kỳ cẩn thận và nhẹ nhàng, sợ khiến người dưới thân bị đau. Anh quan sát nơi lỗ nhỏ đang ngậm chặt tay mình, mỗi khi thấy nó mấp máy, miệng lỗ hé ra thì di chuyển ngón tay, mô phỏng theo động tác giao hợp ra ra vào vào, hai mắt thi thoảng sẽ xem xét vẻ mặt hắn để phán đoán cảm giác của hắn.
Mà Naqvi lúc này đã rất ngứa ngáy rồi, toàn thân nóng bừng khó nhịn, hắn cau chặt mày, vài tiếng rên hừ hừ nhỏ vụn thi thoảng tràn ra mà không tự biết. Dáng vẻ này của hắn tất nhiên lọt hết vào mắt anh.
Hắn vặn eo, cắn cắn môi, lúc anh đã cho đến ngón tay thứ tư vào trong cơ thể, hắn nhịn không được nữa, nhỏ giọng thúc giục: “Được rồi, anh… đút vào đi.”
Hắn đã không thể chờ nữa, hắn chỉ muốn cảm nhận anh ngay bây giờ, muốn được thứ kia xuyên xỏ ngay lập tức.
Naqvi vươn tay, không ngừng xoa lên cơ thể anh, nhỏ giọng năn nỉ anh tiến vào: “Cho em đi, được không?”
Naqvi không biết vẻ mặt của hắn lúc này khêu gợi như thế nào, là cái loại thèm khát muốn được ân ái nhưng nếu không phải là người trước mặt thì tuyệt đối sẽ không chịu làm với bất kỳ ai khác. Rõ ràng rất muốn, miệng cũng đã cầu xin, thế nhưng đôi mày kiếm lại cau chặt đầy vẻ ẩn nhẫn, giống như đang khắc chế bản thân không làm ra hành động gì đó quá mức dâm đãng.
Sự tương phản này khiến Khải Liên không nhịn được nữa. Anh rút tay ra, miệng huyệt vốn đang chứa bốn ngón tay đột nhiên trống rỗng làm Naqvi khó chịu vặn eo, lỗ nhỏ chưa kịp khép lại mấp máy như cái miệng háu đói đòi ăn.
Rất nhanh, có một thứ khác thay thế cho bốn ngón tay đặt lên cửa huyệt, thứ này thậm chí còn to hơn. Chỉ mới vừa đặt nó ở đó mà miệng huyệt của hắn đã vội vàng hé mở, sau đó thít lại, ngậm lấy phần quy đầu màu đỏ của anh.
Khải Liên nhìn cái “miệng” nhỏ đó có cảm giác như nó đang hôn lên dương vật mình, ấm ấm, mềm mềm, dù chỉ mới chạm vào một chút mà anh có thể hình dung ra được cảm giác mê đắm đó sẽ tăng lên thế nào khi vùi hết vào trong cơ thể người bên dưới.
Anh nương theo sự mời gọi của hắn mà chậm rãi đẩy vào, cảm giác ấm nóng lập tức vây quanh, vách thịt mềm mại ẩm ướt ép chặt khiến anh thoải mái đến mức thở hắt ra một hơi.
Hai mắt anh vẫn luôn quan sát vẻ mặt hắn, dù sao thì đây là lần đầu tiên hắn tiếp nhận thứ lớn như vậy, tuy đã có bước đầu đầy đủ nhưng nếu không cẩn thận vẫn có khả năng làm hắn bị thương.
Quy đầu to vừa tiến vào đã làm mấy nếp nhăn căng ra gần hết. Naqvi thế mới biết cho dù có thể tiếp nhận bốn ngón tay thoải mái ra vào cũng chưa chắc đã có thể chịu được cơn đau nhói này. Ban nãy mời gọi bao nhiêu thì bây giờ đã bị đau cho rụt người, thế nhưng hắn trốn không được, cái eo bủn rủn đã bị anh giữ chặt. Hắn há há miệng như một con cá mắc cạn, run rẩy nói: “Đau, đau…”
Khải Liên thoáng rút ra rồi lại đẩy vào sâu hơn một chút, lần này toàn bộ phần quy đầu đã đi vào. Rõ ràng anh làm rất chậm và nhẹ nhưng Naqvi vẫn đau. Naqvi cảm thấy phía sau mình như muốn rách ra, có cảm giác nó sắp sửa bị xé làm đôi.
Hắn nhịn không được mà giãy giụa, thế nhưng chỉ nhúc nhích một tí là dương vật anh trượt vào sâu hơn làm hắn đau tới kêu ra tiếng. Cũng may Khải Liên nhanh tay ngăn được hắn, khiến hắn không đến mức tự làm bản thân đau ngất.
“Naqvi. Thả lỏng. Ngoan nào.”
Khải Liên cúi thấp người, vừa nói vừa hôn hắn trấn an. Thân dưới vẫn giữ nguyên vị trí để hắn làm quen với vật thể chôn bên trong.
Dưới những cái hôn mềm nhẹ như bông, Naqvi thở dốc vài hơi, dù đau nhưng nghĩ đến người đang muốn tiến vào trong mình là ai, hắn bèn gắng sức thả lỏng, tâm tình cũng nhanh chóng bình tĩnh lại. Thế nhưng mỗi lần anh đẩy vào sâu hơn một chút là hắn lại chịu không nổi mà siết chặt tay anh, đáng thương kêu: “Đau quá…”
Khải Liên hôn hắn một cái, vừa thương vừa buồn cười: “Thế mà vừa rồi là ai muốn tôi đâm thẳng vào mà không thêm gel bôi trơn và mở rộng, hửm?”
Naqvi bị anh hôn vào trái khế cổ nhạy cảm, hắn rùng mình, thở hổn hển: “Em không biết nó đau như vậy… rõ ràng trong mơ rất sướng mà.”
“Quả nhiên em mơ thấy làm chuyện này với tôi.”
Naqvi sửng sốt, sau đó cắn môi, vẻ mặt uất ức vì biết mình nói hớ. Thế nhưng khi trông thấy ánh nhìn đầy tình ý và vui vẻ của anh, hắn nghĩ: Thôi kệ vậy, dù thật mất mặt khi anh biết hắn mơ được làm những điều dâm dục này với anh, nhưng miễn là anh đừng chê hắn, miễn là anh vẫn thích hắn và nhanh chóng dùng thứ to lớn khổng lồ kia yêu thương hắn là được, tất nhiên mọi chuyện phải diễn ra một cách sung sướng và không có đau đớn thế này. Vì vậy hắn cố gắng khiến cơ thể thả lỏng hết mức có thể.
Khải Liên nhẹ nhàng xoa bóp vòng eo bủn rủn của hắn, muốn hắn thoải mái hơn một chút. Chờ khi cảm giác bên trong không còn siết quá chặt, sắc mặt của Naqvi cũng tốt hơn. Khải Liên mới tiếp tục đẩy vào, anh hơi nghiêng người, khéo léo lựa chọn góc độ như đang tìm kiếm cái gì đó.
Đúng lúc này, gậy thịt bên trong bất chợt cọ qua một điểm gồ, nó khác với thành ruột mềm mại xung quanh nên cực kỳ dễ nhận ra, gậy thịt vừa cọ đến Naqvi đã giật mình: “A!”
Một luồng điện bất ngờ không kịp đề phòng bỗng dưng lan ra khắp cơ thể khiến hắn run bắn lên, túm chặt lấy cánh tay anh, mấy đầu ngón chân co quắp lại. Lỗ nhỏ vừa thả lỏng ra được một chút lại theo bản năng mà thít chặt, kẹp cho Khải Liên nhíu mày.
Thế nhưng anh vẫn cười, dùng hai tay tách đôi chân hắn ra rộng hơn, miệng hỏi: “Điểm này sao?”
Naqvi lắp bắp: “Điểm… điểm gì?”
“Điểm sướng của em.”
Nói rồi cố tình cạ vào nơi đó lần nữa, thành công khiến người dưới thân run bắn, lỗ nhỏ bất ngờ thít chặt rồi nở ra, phản ứng co thắt dữ dội. Khải Liên nhân cơ hội mỗi khi nó nở ra mà đẩy gậy thịt vào sâu thêm, mỗi một lần đẩy vào đều khi nhẹ khi nặng cạ trúng tuyến tiền liệt làm hắn rên rỉ không ngừng.
Naqvi há miệng thở dốc, khoái cảm kỳ lạ đang dần xâm chiếm tâm trí hắn, mỗi khi nơi đó bị nghiền áp là mỗi khi cảm giác đau đớn giảm lại, chẳng mấy chốc đã biến mất không còn tăm hơi, chỉ để lại cho hắn những luồng điện kỳ quái, tay chân tê rần, người nóng ran như phát sốt, nơi phía dưới kia trở nên mẫn cảm hơn bao giờ hết.
Khi thứ to lớn của anh càng lúc càng vào sâu, hắn gần như có thể cảm nhận được nhịp đập của từng sợi gân máu nổi cộm trên dương vật anh, nóng bỏng.
“A ~ a ~” Naqvi rên rỉ, hai mắt dần trở nên mơ màng.
Khải Liên nhìn vẻ mặt đê mê rồi lại khó nhịn của hắn, biết đây là lần đầu hắn được trải nghiệm khoái cảm từ tuyến tiền liệt, sợ hắn chịu không nổi nên anh thỉnh thoảng lại đổi góc độ để hắn có cơ hội thở dốc. Cũng nhờ vậy mà quá trình tiến vào diễn ra một cách suôn sẻ, trong cơn sung sướng của Naqvi, anh có thể thoải mái đẩy vào mỗi khi lỗ nhỏ vì bị kích thích mà thít chặt rồi lại nở rộng ra một cách có quy luật.
Chờ khi tiến vào cả cây, anh thoải mái thở ra một hơi. Mỗi lần giao hòa, người bên dưới luôn mang đến cho anh một cảm giác gì đó thỏa mãn và hạnh phúc lạ thường.
Thật nóng và mềm mại.
Khải Liên thở hắt ra một hơi, cúi người đặt những cái hôn rải rác lên môi và mi mắt người nọ, nhỏ giọng thì thầm: “Em thật tuyệt.”
Vừa hôn vừa chậm rãi rút dương vật ra rồi đẩy vào. Tốc độ từ tốn, không cố tình đè nghiến vào điểm G của người bên dưới nữa, mà chậm rãi cọ xát vào thành ruột. Không phải chỉ có khi chạm vào nơi đó mới đem lại sự sung sướng, mà kỳ thực còn có nhiều loại khoái cảm khác nhau, anh muốn cho người dưới thân chậm rãi trải nghiệm.
Khoái cảm khi tuyến tiền liệt bị kích thích giảm bớt, cái đầu đặc sệt của Naqvi mới dịu lại một chút, hắn bắt đầu cảm nhận rõ rệt có một cây côn thịt nóng bỏng đã tiến vào rất sâu trong cơ thể mình. Thế nhưng ngoài dự đoán, đau đớn đã hoàn toàn không còn nữa, thay vào đó là cảm giác thành ruột bị ma sát cho ngứa ngáy khó nhịn, khiến hắn chỉ muốn nhiều hơn nữa. Hắn không hề biết mỗi khi anh rút dương vật ra là mình lại theo bản năng mà thít chặt lỗ nhỏ không cho anh đi. Nhưng lúc bị anh đâm thẳng vào lút cán thì lại túm tay anh không ngừng lắc đầu: “A, nhẹ nhẹ thôi anh.”
Khải Liên thoáng rút ra, rồi lại đẩy vào cả cây.
“Ưm ~~~ Sâu quá, lớn quá!”
Những lời này của người dưới thân luôn là sự khích lệ tuyệt vời đối với một người đàn ông.
Khải Liên cúi đầu hôn hắn một cái: “Nhanh thích ứng. Tôi đã nhẹ nhàng nhất có thể rồi.”
Vừa dứt lời, gậy thịt lại đè vào điểm G khiến Naqvi kêu lên, hắn ưỡn ngực cong lưng, dương vật sẫm màu của hắn cũng theo đó mà nảy lên, lỗ nhỏ nơi đầu nấm rỉ đầy nước nhờn trong suốt, nhễu xuống bụng, dính khắp nơi, ướt nhẹp.
Thế nhưng đó chỉ là một cái đỉnh nhẹ rồi thôi, thoáng chốc Khải Liên lại đổi góc độ, cố ý không đâm trúng điểm kia của hắn.
Naqvi nhíu mày, trong mắt có ánh nước dâng lên, hắn vươn hai tay ôm lấy cổ anh xin xỏ: “Liên, nữa đi. Chỗ đó.”
Anh cười xấu xa hỏi: “Chỗ đó là chỗ nào?”
“Chỗ sướng của em. Đâm nó đi. A!”
Người yêu đã tỏ rõ ý muốn, Khải Liên lập tức chiều chuộng, đâm vào thật mạnh làm hắn không kịp phòng bị. Luồng điện vốn chỉ nho nhỏ bỗng trở thành điện cao thế khiến hắn giật bắn lên, sướng đến kêu a a, miệng há to không thở nổi, dương vật đáng yêu giật lên liên hồi vì bị kích thích.
Anh bắt đầu đẩy nhanh tốc độ, tiếng nước dính dấp vang lên như có như không, hai quả cầu no đủ không ngừng đập mạnh vào cái mông lớn của hắn vang lên tiếng bành bạch.
Naqvi như muốn phát điên, hắn ôm chặt tấm lưng săn chắc của anh, rên rỉ không ngừng. Cũng mặc kệ tiếng rên của mình bao lớn, hắn đã thích đến mức dùng cả hai chân kẹp lấy hông anh, cái eo ếch đung đưa hùa theo nhịp độ và lực độ mạnh mẽ của anh. Làn da màu mật ong nhiễm lên một tầng mây hồng đẹp mắt, hai đầu vú giương cao cao, cứng ngắc tròn vo cho thấy chủ nhân của nó đang sung sướng đến mức nào.
Trong những cái thúc đẩy làm điên đảo thần trí con người, Khải Liên ngậm lấy đôi môi đỏ hé mở của hắn, nuốt lấy những tiếng rên trầm khàn đầy sắc dục của hắn.
Môi quyện vào nhau, lưỡi cuốn lấy nhau, cảm nhận sự mềm mại và hương vị của đối phương, quấn quít không rời, tiếng mút mát vang lên không ngừng, có chút nước bọt chảy ra giữa khóe miệng cả hai nhưng nó nhanh chóng bị Khải Liên liếm đi hết, rồi anh tiếp tục xâm chiếm khoang miệng hắn, liếm láp từng vị trí một, không bỏ sót chút ngọt ngào nào.
Naqvi bị anh hôn đến muốn bay lên trời, giữa môi tràn ra tiếng ư ưm nho nhỏ, thân dưới vẫn kẹp lấy nơi đó của anh, không ngừng nhận lấy những cú đâm thọc đầy khoái cảm.
Đương lúc hắn đắm chìm trong cơn mê say bỗng nghe thấy bên tai vang lên một tiếng gió mạnh, hàng mi bị lay động, đó là tiếng như thể có vật gì vừa giũ ra trong không khí.
Hắn hơi hé mắt. Chỉ thấy trước mắt sáng bừng lên, trong khoảnh khắc nào đó, Naqvi tưởng rằng mình vừa lạc vào một vũ trụ đầy sao.
Đó là một đôi cánh mỏng như cánh ve, sáng rực rỡ, chúng phất lên, giãn ra, vỗ nhẹ hai cái. Một đám bụi phấn sáng lấp lánh như ánh trăng theo nhịp vỗ mà tung ra trong không khí, sau đó rơi lả tả.
Như một cơn mưa sao băng.
Chúng đáp lên vai và tóc anh, có một ít rơi vào trong mắt hắn, mát dịu như những giọt sương sớm.
Naqvi ngây ngẩn, ngay cả môi lưỡi cũng quên mất việc đáp lại anh. Hắn chỉ biết mở to hai mắt nhìn đôi cánh bỗng dưng xuất hiện phía sau anh, nó quá gần, hắn có thể trông thấy những đường vân trên cánh nhỏ như những sợi tơ.
Đôi cánh rung rung lên vài cái, Khải Liên buông môi hắn ra. Hắn nhìn anh lắp bắp, dáng vẻ không thể tin nổi: “Anh… anh là tinh linh?”
Khải Liên chỉ cười chứ không đáp.
Naqvi ngây ngốc nhìn anh, mấp máy môi: “Anh… đẹp quá.”
Khải Liên đưa tay vuốt ve sườn mặt hắn, men theo từng đường nét của hắn mà lướt qua cái cằm cương nghị, đến cánh môi đầy đặn thơm ngọt, sau đó là chiếc mũi cao thẳng tắp và đôi mắt to của hắn, cười: “Có thích không?”
“Thích.” Naqvi trả lời không chút do dự.
Khải Liên lập tức nhoẻn miệng, mắt hoa đào cong lên, cười thật mê hồn. Đôi cánh phía sau lại vỗ hai cái như để biểu đạt tâm trạng rất tốt của anh lúc này, lại một đám bụi phấn tung ra, sáng lấp lánh cả một vùng phía sau. Naqvi chỉ cảm thấy anh như một thiên thần, thiên thần của mình hắn.
Thế nhưng hắn còn chưa kịp ngây ngốc thêm được bao lâu thì vẻ mặt bỗng nhiên cứng ngắc, hắn sững sờ nhìn vào một bên cánh khác.
Bởi vì ban nãy nghiêng đầu hôn nhau nên hắn chỉ trông thấy một bên cánh khỏe mạnh của anh.
Đúng vậy. Là một bên cánh khỏe mạnh.
Bởi vì bên còn lại… hắn không thể tin được mà trừng mắt nhìn, nó đã bị rách mất một nửa, bụi phấn bám trên đó ảm đạm không chút ánh sáng, lớp màng mỏng đáng lẽ phải căng ra lại héo rũ, ngay cả khi nó được phất lên cùng với bên cánh xinh đẹp còn lại cũng không khiến nó trông có nhiều sự sống hơn.
Naqvi nhíu mày vì một nỗi đau đớn dâng lên trong lòng, nó như bóp nghẹt tim hắn, làm hắn khó thở. Hai mắt hắn đỏ lên, hắn khó khăn đưa tay về phía trước muốn sờ chiếc cánh ủ rũ nọ. Thế nhưng tay chỉ vừa vươn ra đã rơi vào một bàn tay ấm nóng khác. Khải Liên rũ mắt nhìn hắn, nắm lấy bàn tay có chút run rẩy của hắn đưa đến bên miệng, dịu dàng hôn lên từng đầu ngón tay: “Không sao đâu, đừng để ý. Cũng đừng khóc.”
Người này lần nào cũng vậy, vào giây phút đầu tiên khi thấy đôi cánh rách rưới của anh đều đỏ ửng hai mắt, khóc đến không thể tự kiềm chế, mà mỗi lần anh cũng đều không cản được.
Naqvi chớp mắt, một giọt nước lăn xuống khỏi khóe mi. Hắn không biết đã xảy ra chuyện gì với đôi cánh xinh đẹp đó, nhưng những vết rách kia… Nó thật đau… Giống như thứ bị rách không phải nằm trên thân thể anh, mà là trong tim hắn vậy. Hắn cũng thấy đau.
“Cánh của anh…”
“Ngoan. Không sao. Đã là chuyện từ rất lâu”.
Nói rồi anh cúi người hôn hắn như trấn an để hắn đừng buồn thương.
Naqvi hôn mà mắt vẫn nhìn chằm chằm chiếc cánh héo rũ phía sau anh. Lần này hắn nghiêng đầu về phía bên đó, ở một khoảng cách gần hắn có thể thấy được trên cánh là những lỗ thủng có nhỏ có to nằm rải rác, giống như một chiếc màng mỏng bị kẻ khốn nào đó dùng tàn thuốc lá vẫn còn lửa châm vào, cháy xém. Hắn còn thấy những đường vân đáng lẽ phải óng ánh lại đen đúa dị thường, màng cánh mỏng khô héo như những chiếc lá rời khỏi cây đã lâu, thậm chí nhìn kỹ còn có thể thấy một vài chỗ gần những vết rách đã không còn trong suốt nữa, nó đục ngầu và ảm đạm.
Bỗng nhiên tầm mắt bị che đi. Khải Liên dùng tay phủ lên mắt hắn, anh có thể cảm nhận được cảm giác ướt át của nước mắt và những sợi lông mi dài quét vào lòng bàn tay. Hắn khóc anh cũng đau lòng.
Anh hôn vành tai hắn, nhỏ giọng thì thầm: “Đừng khóc, tình yêu của tôi. Nếu em đau lòng vì tôi thì dùng việc khác bù đắp. Có được không?”
Yết hầu Naqvi động đậy. Lát sau hắn kéo tay anh xuống, đỏ hai mắt mà nói: “Anh muốn cái gì cũng được. Em sẽ cho.”
“Vậy cho tôi phần đời còn lại của em đi. Cả kiếp này lẫn kiếp sau, sau nữa.”
“Được!”
Add comment