PHONG NGOA

Chương 26: Lén lút

Rufus nằm trong lòng chủ nhân của cậu đến khi mơ màng sắp ngủ thì bị tiếng động bên tai làm thức giấc. Cậu giật mình tỉnh lại, trông thấy quản gia Hilda đang đặt một chậu nước tỏa hơi nóng lên cái tủ đầu giường gần sát cạnh. Vừa đúng lúc Hilda nhìn sang, cặp mắt mơ màng của Rufus lập tức tỉnh táo hẳn, cậu kêu: “Quản gia Hilda!”

Lật đật ngồi dậy, cậu nhóc mới chợt phát hiện mình vẫn luôn nằm trong lòng chủ nhân, mà ngài thì một tay chống đầu, tóc đen dài buông xõa xung quanh, y phục xộc xệch. Chính cậu cũng gần như lõa nửa thân trên vì cúc áo ban nãy đã bị chủ nhân cởi ra hết, hai vạt áo mở banh làm khoảng ngực trắng nõn lộ ra, trên đầu ngực hồng hồng còn có dấu hôn mờ nhạt.

Rufus đỏ mặt, lúng túng kéo vạt áo che lại, không dám nhìn quản gia Hilda.

Hilda phục vụ cho ngài bá tước đủ lâu, không cần ngài ra lệnh cũng hiểu mình nên làm gì tiếp theo. Vì vậy cô chỉ cười khẽ với cậu nhóc, sau đó khom người nói với chủ nhân của mình: “Nước nóng và y phục sạch sẽ đã mang đến, thưa chủ nhân.”

Ngài bá tước ừ một tiếng, giọng trầm trầm: “Chuyện sau đó ta tự làm, ra ngoài đi.”

Hilda đáp vâng rồi nhanh chóng rời khỏi phòng. Rufus vẫn chưa thôi xấu hổ, cậu cắn cắn môi, lén nhìn ngài bá tước, thấy ngài chậm rãi ngồi dậy thì dè dặt hỏi: “Em giúp ngài lau mình nha.”

Ngài bá tước hơi dừng lại, ánh mắt ôn hòa nhìn cậu: “Ừ.”

Rufus lập tức dùng khăn thấm nước nóng, cẩn thận lau sạch hạ thân cho chủ nhân trong sự xấu hổ, đồng thời lấy một bộ đồ ngủ sạch sẽ khác đến thay cho ngài. Sau đó cậu cũng tự lau cho bản thân rồi đổi một bộ đồ ngủ mới. Vừa đổi xong, ngài bá tước lại ôm lấy cậu, ngã xuống giường.

“Ngủ đi.”

Ổ chăn ấm áp, còn có vòng tay mát lạnh nhưng vô cùng thoải mái, Rufus ôm lấy cánh tay đang siết quanh eo mình, ngửa đầu cười ngọt ngào: “Chủ nhân ngủ ngon.”

Cho đến bây giờ thì đêm hôm đó là đêm ngủ ngon nhất mà Rufus từng trải qua.

Bởi vì sinh lý được giải phóng cho nên tinh thần lẫn thể xác đều dồi dào sức sống, cậu tỉnh lại từ sớm theo giờ giấc thường lệ của mình.

Lúc mở mắt ra, đập vào mắt là một lồng ngực nửa che nửa hở, tựa như lần trước, áo ngủ của ngài bá tước sau một đêm lại bị cậu nhóc nào đó trong lúc ngủ vô thức kéo ra làm hở một khoảng da thịt.

Rufus phải mất vài giây để nhận ra mình đã tựa vào ngực ngài một cách trực tiếp như thế suốt cả đêm. Bên má phải đang áp lên ngực ngài nóng bừng, cậu xấu hổ lùi ra sau rồi len lén ngẩng đầu nhìn.

Ngài bá tước vẫn còn đang ngủ, nét mặt không mang quá nhiều lạnh lùng hay nghiêm khắc như khi tỉnh. Đây là lần đầu tiên Rufus có thể quan sát ngài ngủ gần như vậy, hàng mi dài buông rũ, cái mũi cao thẳng, môi mỏng khép hờ,… Rufus nghĩ đến đêm qua mình được hôn đôi môi kia, tim nhỏ bắt đầu nổi trống. Không biết lấy gan từ đâu ra, cậu thấp thỏm kề sát lại gần rồi thơm nhẹ lên môi ngài một cái sau đó rụt cổ chép miệng, trộm vui vẻ vì hôn lén thành công. Cậu không hề biết lúc mình không chú ý đến, người trên giường hơi nhếch môi cười nhẹ rồi lại làm như chẳng có việc gì mà tiếp tục “ngủ”.

Rufus lúc này thật cẩn thận ngồi dậy, cậu nhấc cánh tay đang choàng trên eo mình lên rồi lui người qua một bên, động tác vô cùng nhẹ nhàng vì sợ người bên cạnh thức giấc. Trong phòng vẫn còn hơi ấm từ lò sưởi đã cháy cả đêm nhưng sàn nhà vẫn nhiễm hơi lạnh khiến cậu chỉ mới thò chân bước xuống đã phải rụt lại một chút. Cậu quyến luyến không thôi mà quay đầu nhìn, mặc dù nhiệt độ trên da thịt chủ nhân cũng lạnh nhưng mà cảm giác vẫn thoải mái hơn cái lạnh rét của thời tiết ám lên đồ vật.

Cậu rón ra rón rén bước xuống giường, chỉ khoác thêm một lớp áo rồi rời khỏi phòng. Bên ngoài không có lò sưởi nên suốt đường đi Rufus lạnh run cả người, cậu chạy nhanh về phòng ngủ của mình để thay đồ sau đó quen đường quen nẻo xuống phòng bếp chuẩn bị bữa sáng cho chủ nhân.

Có lẽ ngài bá tước thích việc được cậu gọi dậy vào sáng sớm vậy nên hoàn toàn không có ý định rời giường lúc này, chờ cậu chuẩn bị bữa sáng xong rồi trở lại, ngài vẫn là dáng vẻ “ngủ say” như cũ.

Rufus nhẹ giọng gọi: “Chủ nhân, đến giờ rồi.”

Người trên giường không nhúc nhích, Rufus đi đến cạnh giường, hơi khom người: “Chủ nhân ơi…”

Chỉ thấy hàng mi dài của ngài khẽ động, sau đó nhấc lên, một đôi mắt màu gỗ đỏ hiện ra, phản chiếu lại bóng hình của cậu. Giọng ngài hơi khàn: “Sáng rồi sao?”

Rufus không hiểu sao thấy mặt nóng lên, vội đứng thẳng người dậy: “Vâng ạ.”

Chủ nhân lúc mới thức giấc bao giờ cũng đẹp hết, làm cậu lần nào đến gọi tim cũng đập loạn. Chưa kể ngày hôm qua cậu và ngài còn có những hành động thân mật… A, càng nghĩ Rufus càng không dám nhìn thẳng.

Cậu vội quay đi vén màn cửa để che giấu lúng túng của mình. Ánh nắng ấm áp nhanh chóng lấp đầy phòng, cậu lại nhanh nhẹn soạn đồ dùng cá nhân để giúp ngài chuẩn bị. Cứ tưởng là che giấu được, ngờ đâu khi chải tóc cho ngài, ngài lại nắm lấy tay cậu.

Rufus sửng sốt, có chút không hiểu ra sao: “Chủ nhân?”

Cằm bị nâng lên, bị ép phải nhìn ngài, Rufus đỏ mặt: “Sao vậy ạ?”

Ngài bá tước hơi cau mày, đưa ra lời khẳng định: “Em lảng tránh ánh mắt ta.”

Rufus bối rối một trận, sau đó không thể không thừa nhận: “Em… em xấu hổ.”

Ngài bá tước còn chưa kịp suy đoán đến những điều tiêu cực như là cậu bé của mình bắt đầu hối hận, muốn lảng tránh chuyện đêm qua thì đã nghe thấy câu trả lời thành thực này. Ngài mím môi, dường như đang kìm nén ý cười: “Xấu hổ cái gì? Vì chuyện đêm qua hay là…”

Ngài vừa nói vừa chậm rãi cúi người, hôn nhẹ lên môi cậu một cái: “Hay là chuyện trước khi rời giường lén hôn ta?”

Rufus chỉ nghe thấy trong đầu bùm một tiếng, mặt đỏ như quả cà chua, bị chọc đến mức chỉ muốn chui xuống gầm giường trốn: “Ngài… ngài đừng vậy mà.”

Ngài bá tước cong môi cười, thấy cậu nhóc mắc cỡ như vậy cũng không chọc cậu nữa, lỡ như sau này cậu không chịu lén hôn ngài thế thì chẳng phải sẽ thiệt thòi rồi ư?

Ngài bá tước xoa xoa tóc cậu: “Lần sau có muốn hôn cũng không cần phải lén lút như thế.”

Rufus nghe vậy thì càng mắc cỡ hơn, nhưng mà trong lòng vui vẻ không thôi. Chờ sau khi chải tóc cho chủ nhân xong, cậu lấy một sợi ruy-băng đỏ đến, giúp ngài buộc gọn rồi nói: “Chúng ta đi dùng bữa sáng thôi ạ, em đã chuẩn bị tốt rồi.”

“Không vội.” Ngài bá tước cười cười, đưa tay đến xoa cổ cậu, nơi này vẫn còn quấn một vòng băng gạc mỏng: “Đã bôi thuốc chưa?”

Rufus lúc này mới sực nhớ tới vết thương của mình sau cái đêm “được” ngài uống máu. Mỗi sáng và chiều đều phải bôi thuốc và đổi băng gạc, có điều sáng nay cậu vì sốt sắng quá mức mà quên mất.

“Em… chưa ạ.” Cậu dè dặt đáp.

Ngài bá tước nghe vậy thì không nói lời nào, chỉ nhẹ nhàng tháo băng gạc trên cổ cậu xuống, sau đó quan sát vết thương. Hai dấu răng nơi này đã sớm không còn rỉ máu, tuy nó vẫn chưa khép lại hẳn nhưng vùng thịt xung quanh không sưng tấy nữa, gân xanh cũng không nổi lên đáng sợ như đêm hôm đó.

Ngài ấn nhè nhẹ, hai mắt chăm chú quan sát biểu cảm của cậu. Chỉ thấy Rufus hơi rụt cổ, ngài cau mày: “Vẫn còn rất đau sao?”

Rufus lập tức lắc đầu, cổ cậu đã có thể lắc hoặc gật, không giống như sáng hôm qua chỉ cần động nhẹ thôi cũng có thể đau nhức tê tái.

“Vẫn còn hơi đau ạ, nhưng mà đã rất tốt rồi…”

Cậu rụt cổ là vì tay ngài mang theo hơi lạnh, lúc áp lên thì cái đau nóng rát như có như không của vết thương được xoa dịu rất thoải mái.

Ngài bá tước đi đến đầu giường lấy ra một cái hộp, bên trong chứa một ít chất lỏng như là thuốc. Rufus biết cái này, buổi trưa hôm qua lúc trở về phòng quản gia Hilda có đưa cho cậu, dùng để bôi lên vết thương.

Ngài bá tước nhẹ nhàng dùng nó bôi lên cho cậu, sau đó đổi một lớp băng gạc mới, bình tĩnh dặn dò: “Qua ba ngày nữa nó sẽ không còn đau như vậy, nhưng nếu em vẫn thấy đau ở ngày thứ tư thì phải nói với ta. Có biết chưa?”

Rufus ngoan ngoãn đáp: “Dạ biết ạ.”

“Được rồi. Đi thôi.”

Bấy giờ hai người mới cùng rời khỏi phòng, đến phòng ăn.

….

Ngày hôm nay ngài bá tước có công việc phải rời khỏi nhà, và như thường lệ, Rufus đi theo ngài.

Sau khi dùng bữa sáng, cậu chọn một chiếc áo choàng lông cho chủ nhân của mình, một đôi găng tay đen và giày cao cổ. Thời tiết vẫn lạnh như cũ nhưng hôm nay không có tuyết rơi, còn có nắng, có thể nói là một ngày đẹp trời.

Bởi vì vết thương của Rufus chưa lành, trời lại lạnh, thế nên ngài bá tước không có ý dắt cậu theo bên mình. Cậu nhóc ngay lúc đang định tự sửa soạn cho bản thân thì bị một câu của ngài làm cho cụp đuôi buồn bã: “Em ở nhà nghỉ ngơi đi.”

Rufus đã tròn xoe mắt hồi lâu sau đó dùng vẻ mặt đáng thương mà nhìn chủ nhân của mình: “Em không thể đi theo ngài sao ạ?”

Ngài bá tước hơi khựng lại, nhìn nhìn cổ của cậu: “Trời rất lạnh.”

Rufus lắc lắc đầu: “Không sao mà, chủ nhân đã cho em mấy chiếc áo khoác dày, mặc rất ấm.”

Nói rồi cậu khoe ra, sau đó còn tự đeo thêm bao tay và vớ chân cho mình, gián tiếp tỏ vẻ “em muốn đi cùng chủ nhân”.

Ngài bá tước sao lại không hiểu ý của cậu nhóc, ngài chỉ lo lắng cho thân thể của cậu mà thôi.

Rufus cắn cắn môi, bạo gan đi đến gần nắm lấy bàn tay lạnh lẽo của ngài, thấp giọng năn nỉ: “Chủ nhân có thể cho em đi theo hầu hạ ngài không?”

Cậu thực sự muốn được ở bên cạnh chủ nhân.

Ngài bá tước rũ mi mắt, bên ngoài thì dường như rất bình tĩnh nhưng trong lòng lại có chút không biết làm sao đối với cậu bé dính người này của mình. Một hồi lâu sau ngài nâng tay xoa gò má mềm của cậu: “Được rồi.”

Rufus nghe vậy lập tức cười rộ lên, hoan hô một tiếng sau đó vội giúp ngài buộc lại mái tóc dài, chọn lấy một chiếc mũ lông vũ rồi nhón chân giúp ngài đội.

Ngài bá tước thấy cậu vui vẻ như vậy cũng khẽ cười một tiếng, thỉnh thoảng dắt cậu nhóc ra ngoài cũng tốt, sẽ không để cậu ở trong dinh thự bức bối một mình.

Vì vậy Rufus đi theo ngài suốt một ngày, buổi sáng bọn họ trở lại tửu trang bị cháy ở ngoại ô, ngài bá tước có vài sắp xếp dành cho nơi đó. Buổi trưa lại đến một tửu trang khác, buổi chiều trở về trung tâm thành phố và đến một quán rượu.

Một ngày đi theo ngài cậu rất cần mẫn và săn sóc, giúp ngài đủ thứ, nhưng thật ra ngài bá tước chỉ để cậu làm những việc nhỏ xung quanh mình, không để cậu mệt, về cơ bản thì việc chạy vặt lại rơi vào trong tay David – người lái xe của bá tước.

Phong Ngoa

Add comment

error: Alert: Copy không được đâu bé ơi!!!