PHONG NGOA

Chương 26: Kế hoạch (Hết phần 1)

Trong buổi tiệc đêm hôm đó ánh mắt Lý Hà chưa từng rời khỏi người đàn ông nọ. Có khi là lộ liễu nhìn, cũng có khi là âm thầm lén lút, nhưng hắn chưa bao giờ che giấu, như để thu hút sự chú ý của người nọ, chỉ cần người nọ vô tình nhìn sang, giao trúng tầm mắt của hắn là hắn sẽ nhoẻn miệng mỉm cười. 

Hắn canh giờ chuẩn xác, khi mà phát hiện người nọ bắt đầu có ý muốn rời khỏi bữa tiệc thì nhanh chóng chui vào phòng vệ sinh. 

Thuốc vô hình, khi uống vào sẽ tốn ít phút để phát huy tác dụng, vì vậy hắn phải nhanh lên, nếu để lỡ mất thật không biết bao giờ mới có cơ hội gặp lại người nọ.

Trước khi uống thuốc, hắn gọi điện cho trợ lý viện cớ: “Tôi có việc cần về gấp, vừa nãy vào phòng vệ sinh thay đồ mà bỏ quên mất, cậu vào đó lấy bộ vest về giúp tôi.”

“Anh phải đi ạ? Để em gọi tài xế đưa anh đi.”

“Không cần, tôi đã đi rồi nhưng sực nhớ bỏ quên đồ mới gọi cậu lấy về giúp tôi. “

“À vâng, anh để ở phòng nào?”

“Trong túi giấy đặt trên lavabo sát góc tường.”

“Vâng.”

“À còn nữa, ba ngày sau đừng tìm anh đó, anh đi giải quyết việc riêng, bye.”

Nói rồi hắn nhanh chóng cúp máy, tắt nguồn điện thoại, dù sao ba ngày tới hắn đã cố ý xếp trống lịch rồi, dù có mất tích thì cũng không sao cả.

Gọi điện sắp xếp cho trợ lý mang đồ ra giúp mình xong, Lý Hà nhanh chóng thay đồ, nhét vào túi giấy rồi đặt ở vị trí mình vừa nói, sau đó chui vào một buồng vệ sinh khoá chặt cửa. 

Bấy giờ hắn mới mở ống thuốc ra, uống một hơi cạn sạch cả ba ống, thời điểm này đã gần mười giờ tối, theo như trên hướng dẫn hắn sẽ ngủ tầm mười đến mười lăm phút, tác dụng vô hình sẽ chính thức hữu hiệu. 

Quả nhiên, chẳng mấy chốc cơn buồn ngủ đã kéo đến, hắn ngồi trên nắp bồn cầu, gục đầu ngủ thật. Chờ khi tỉnh lại hắn đã trở nên vô hình. 

Trong phòng vệ sinh không có ai, hắn thuận lợi mở cửa buồng vệ sinh rồi bước ra. Trên cơ thể trống trơn, không có đồ đạc đồng hồ hay giày dép, tất cả đều đã cho vào chiếc túi giấy mà hắn dặn trợ lý mang đi, hắn nhìn vào góc tường phát hiện quả nhiên chiếc túi đã được đem đi rồi. 

Hắn lại nhìn vào gương lớn, nơi đó chẳng có một bóng người nào cả. Tốt lắm, bây giờ hắn đã như biến mất khỏi thế giới rồi, ngay cả tiếng cười khẽ hắn cố tình phát ra cũng bị cản trở. 

Ngài chủ tịch, tôi đến với ngài đây!! 

Cửa khu vệ sinh nam mở ra, một người ở gần đó hơi ngoái đầu lại nhìn nhưng chẳng thấy có ai bước ra, chỉ cho rằng cánh cửa tự bật mở nên không quan tâm nữa. Người nọ không hề thấy rằng lúc mình quay đầu đi, trên thảm lông lót sàn trải từ cửa phòng vệ sinh đến sảnh tiệc hiện lên từng dấu chân, nó bước thành một hàng đều đặn, khi hiện khi mất, hệt như có người giẫm đi trên đó. 

Lý Hà bị máy lạnh ở sảnh tiệc phả cho run lẩy bẩy, hắn vội vã tìm kiếm bóng người trong lòng, nhanh chóng thấy được người nọ đang đứng nói chuyện với một nhân viên phục vụ, dường như sắp ra về. 

Quả nhiên, nhân viên phục vụ nhận lấy chìa khoá xe của người nọ rồi rời đi. Hắn thầm cảm thán, may thật, vừa đúng lúc, nếu trễ thêm chút nữa có lẽ hắn sẽ bỏ lỡ mất. 

Người nọ chờ nhân viên phục vụ mang xe đến cho mình, trong lúc đó vẫn có không ít kẻ bắt chuyện. Người nọ vẫn luôn mang ý cười thân thiết trên mặt mà đáp lại. 

Lý Hà thật cẩn thận băng xuyên qua sảnh tiệc, không để mình va chạm phải ai, nhanh chóng đến cạnh bên người nọ. 

A, rốt cuộc lại có thể đứng cạnh rồi. 

Hắn vừa đi đến, nhân viên phục vụ cũng thông báo xe của người nọ đã được đưa đến. Người nọ nói ít lời tạm biệt với những người xung quanh rồi rời đi. 

Lý Hà lập tức theo sau, nhân lúc nhân viên mở cửa xe chờ người nọ lên xe thì im hơi lặng tiếng chui vào trong ngồi cùng. 

Người nọ lái xe rất nhanh, bầu không khí trong xe rất yên ắng, Lý Hà không chút kiêng dè gì mà ngắm người nọ, góc mặt nghiêm nghị nhưng vì ngũ quan hiền dịu mà giảm bớt vẻ sắc bén, có điều vẫn không át được phong độ ngời ngời. 

Lý Hà nhẩm tính, cho tới bây giờ người nọ chắc cũng hơn bốn mươi rồi đi, nhưng theo như hắn tìm hiểu thì vẫn chưa có gia đình, đây là điều làm hắn quyết tâm theo đuổi nhất, hắn cảm thấy cơ hội rất lớn nếu có thể tiếp xúc với người nọ, có lẽ người nọ cũng là gay chăng?

Kế hoạch của hắn đó là theo dõi người nọ, để tìm hiểu thói quen hằng ngày, nơi thường lui tới và những chuyện xoay quanh người nọ. Chờ khi dùng hết ba ngày vô hình này, hắn có thể nhờ vào những thông tin đó mà đến gần người nọ hơn, chẳng hạn như tạo ra một cuộc gặp gỡ vô tình ở nơi mà người nọ thường lui tới, dùng hiểu biết về sở thích của người nọ để hấp dẫn người nọ. 

Tuy dùng tới hạ sách theo dõi thế này có phần biến thái nhưng hết cách, ai bảo người ta là sếp tổng, chủ tịch lớn, chỉ một minh tinh đóng quảng cáo cho sản phẩm của công ty người ta nào có cửa mà đến gần chứ. 

Đêm hôm đó, Lý Hà được đưa về nhà của vị chủ tịch nọ, ngủ cùng một giường với người nọ, nói là ngủ nhưng kỳ thật hắn phấn khích đến nỗi thức trắng, cả đêm chỉ biết ngắm người ta, thi thoảng nhịn không được thì thò tay ra sờ mặt người ta, hoặc se se lọn tóc, có mấy khi định hôn nhưng lại không muốn làm thế vì cảm thấy như vậy là xâm phạm quá mức. Hắn lẻn vào nhà người nọ đã đủ quá đáng rồi, mấy chuyện thân thiết thế này ít nhất phải có sự cho phép của người nọ đã, hắn sẽ không lợi dụng lúc này mà làm điều xấu xa đáng xấu hổ, tựa như năm đó người nọ cũng chỉ đưa hắn đến bệnh viện mà không hề chiếm lợi gì hơn, ngược lại là hắn sờ soạng người nọ không ít. 

Quảng thời gian này hắn quanh quẩn bên cạnh người nọ, ba ngày không nhiều cũng chẳng ngắn, đủ để hắn biết được ngày nghỉ người nọ thường đi đâu, sau giờ công tác thường có hoạt động gì, ở nhà thích làm gì, có sở thích gì đặc biệt, thích ăn cái gì, ngay cả dùng dầu gội và sữa tắm hiệu gì, mấy ngày cạo râu một lần cũng biết. 

Giữa chừng có một khúc đệm nhỏ, hắn phát hiện khi trong ngày đi làm người nọ thường xuyên quan tâm và hỏi han một người tên Duy Hoàng Bách, hắn biết người này là giám đốc một công ty con khác của người nọ, nghe cái tên này hắn nhớ ngay đến người thanh niên đi cùng người nọ vào cái đêm đáng nhớ mười năm trước, hắn thật muốn nhìn xem vị giám đốc Duy Hoàng Bách kia trông như thế nào mà có thể khiến chủ tịch quan tâm như vậy, nếu không phải công ty con đó chẳng dính dáng gì đến nhãn hiệu nước hoa nam vừa cho ra mắt thì có lẽ hắn đã được gặp trong buổi tiệc hôm thứ bảy rồi. 

Ngay lúc hắn bắt đầu ghen tị thì rốt cuộc tối ngày thứ ba bọn họ cũng hẹn nhau cùng dùng bữa, để xem tình địch của hắn trông như thế nào. Hắn lẻn theo sau, sau đó hớ một trận, thì ra đó là cái người làm trong cửa tiệm phù thủy Quýt Nhỏ, đã vậy phù thủy Quýt Nhỏ còn là bạn trai anh ta…

Lý Hà cạn lời một trận, vừa vui vừa buồn, vui vì không phải là tình địch, mà buồn vì cảm thấy hơi quê độ khi nổi máu ghen nhầm đối tượng. Mấy ngày trước chủ tịch nhà hắn cứ hay hỏi thăm thực chất là muốn gặp phù thủy Quýt Nhỏ, trong miệng của chủ tịch chính là – cậu con rể ngoan hiền chỉ để hỏi cách chăm sóc vài giống hoa lan mà mình vừa mua về. 

Lý Hà phát hiện dường như chủ tịch không biết thân phận và nghề nghiệp của phù thủy Quýt Nhỏ, chỉ cho rằng cậu ấy bán hoa lan cây cảnh bình thường mà thôi.

Lý Hà nghĩ, cái này có tính là duyên phận không? Hắn cảm thấy mình có thể thường xuyên tới chỗ phù thủy Quýt Nhỏ kết thân rồi từ đó đột phá cửa ải, cưa cẩm chủ tịch nhà mình. 

Tốt lắm, một kế hoạch tuyệt vời. 

Đêm cuối cùng có thể tàng hình, Lý Hà đứng trước giường ngủ của người nọ, nhìn người nọ nhắm mắt, chỉ vừa lên giường thôi nên hắn chắc chắn rằng người nọ chưa ngủ đâu. 

Hắn thở dài, sắp hết giờ rồi, cứ như lọ lem không còn thời gian nữa vậy, hắn muốn có thể tiếp tục ở cạnh người nọ cơ. 

Hắn quỳ xuống bên giường, tay chống cằm, ngắm mãi ngắm mãi đến khắc cuối cùng, sau đó rốt cuộc nhịn không nổi mà chồm tới, môi lướt nhẹ lên má người nọ, nhẹ đến mức giống như một cơn gió thoảng qua. 

Hàng mi người nọ giật giật, Lý Hà vội rụt về, chạy ù ra khỏi phòng, tìm đến cái cửa sổ ở phòng khách mà trèo ra ngoài, sau đó cẩn thận đóng lại. 

Hắn đi gấp như vậy ngoại trừ do thuốc đã sắp đến giờ hết tác dụng thì còn là do xấu hổ vì hành động hôn lén của mình. Mà cũng bởi vì hắn chạy đi quá nhanh nên hoàn toàn bỏ lỡ phản ứng của người trong phòng. 

Vân Hiển mở mắt ra, trong bóng tối ánh mắt lại sáng ngời như sao, y cười một tiếng, lẩm bẩm: “Nấp lâu như vậy rốt cuộc cũng chịu hôn rồi à.”

Phong Ngoa

Add comment

error: Alert: Copy không được đâu bé ơi!!!