PHONG NGOA

Chương 26: Em có đồng ý?

Theo như lời lão rùa, có lẽ bạch tuộc nên thử “biến mất” vài ngày để xem phản ứng của Nam Trà thế nào.

Từ hôm bị cậu lỡ tay đánh một cái, bạch tuộc không ngoi lên nữa, làm Nam Trà vừa hối hận vừa lo lắng. Mỗi lần cậu nhớ tới vẻ mặt như quả bóng xì hơi, hai mắt rưng rưng muốn khóc của bạch tuộc là lại bứt rứt trong lòng, sợ nó sẽ vì vậy mà giận luôn rồi không lên với cậu nữa. Phải nói đó là lần đầu tiên cậu thấy nó bày ra vẻ mặt đó rồi xoay người bỏ đi thẳng. Chắc chắn là giận mình rồi!

“Rau Câu Nhỏ à, xin lỗi mà.” Đã là ngày thứ hai kể từ lần đó, Nam Trà nằm dài trên hành lang, rũ tay xuống ao vừa nghịch nước vừa nói: “Xin lỗi mà, anh chỉ lỡ tay đánh cưng thôi, không phải cố ý đâu, đừng giận nữa.”

Ngày hôm qua cậu đã xuống ao mò mẫm khắp các ngóc ngách nhưng hiển nhiên vẫn không tìm được bạch tuộc. Điều đó làm cậu hết sức ủ rũ, cái ao nhỏ như vậy mà lạ là tìm một cục rau câu siêu to lại không tìm thấy, chứng tỏ Rau Câu phải ẩn nấp kỹ lắm, thật sự không muốn để cậu tìm ra. Nó ghét cậu rồi sao?

Cả sáng nay Nam Trà chỉ có nằm vắt vẻo trên hành lang, không ngừng lảm nhảm mấy lời ăn năn hối lỗi để dỗ dành Rau Câu Nhỏ của mình.

Rau Câu Nhỏ bỏ đi, Nam Trà mới chợt nhận ra sự thật là mình đã quá quen với việc có nó kề bên cạnh. Nhiều ngày không được ôm thì thấy nhớ nhưng lại cương quyết không thừa nhận, đến khi lỡ tay đánh người ta khiến người ta buồn mà bỏ đi mất, đến ngay cả bóng dáng cũng không được nhìn nữa càng khiến cậu nhớ muốn chết. 

Ai da, vậy cậu thật sự là biến thái rồi sao?

Nam Trà thở dài, được rồi, nếu thành công dỗ cho Rau Câu Nhỏ xuất hiện lại, cậu sẽ không xoắn xuýt cái chuyện thân mật với bạch tuộc ngoài hành tinh nữa, dù gì thì tính cách Rau Câu Nhỏ không khác gì con người, ở bên nó cũng không sao cả.

Rau Câu Nhỏ lúc này đang ở đâu?

Lúc này tất nhiên là đang ở bên dưới tầng đáy mà ngửa mặt nhìn Nam Trà vừa nghịch nước vừa xin lỗi, cặp mắt vàng híp lại. Quả nhiên em ấy không ghét mình, mấy ngày trước chỉ là xấu hổ quá thôi.

Lão rùa thích ru rú trong nhà hôm nay lại chui ra khỏi đám rong mềm mại để xem thành quả tư vấn tình cảm của mình thế nào, vừa thấy cái cảnh này thì cười ha hả, giơ vây chọt bạch tuộc một cái: “Cậu Nam Trà xin lỗi thủ lĩnh rồi kìa! Thấy chưa, lão đã nói mà, cái trò bỏ nhà đi thỉnh thoảng cũng hữu dụng lắm…”

Nói được một nửa lão bỗng nhiên nghĩ lại: “Thật ra thì chỉ hữu dụng lúc là vợ chồng son thôi, vợ chồng già mà còn chơi cái trò này thì có khi bị nhốt ở ngoài luôn!”

Bạch tuộc còn đang thầm tính toán khi nào lại có thể chọc cho cậu xuống nước dỗ dành mình thế này vài lần vừa nghe vậy thì cứng người, đảo cặp mắt vàng, sau đó xìu xuống. Được rồi, kế hoạch tình thú này được liệt vào những cách bất đắc dĩ lắm mới thực hiện, nếu thật sự bị nhốt ở ngoài thì tiêu đời. Mấy ngày trước phải đợi tới hơn nửa đêm mới được ôm người vào lòng, trời vừa hửng sáng phải vội rời đi đã đủ làm nó buồn bực muốn chết.

Đám thuộc hạ nhiều chuyện vẫn hóng hớt từng ngày, ngay cả cá lớn cũng sinh tò mò, hiếm khi không có công chuyện gì mà thủ lĩnh trở về ao, rõ ràng là đã phát sinh gì đó ở chỗ cậu Nam Trà. Hai ngày nay đều đội mực nhỏ trên đầu bơi qua bơi lại dưới đáy nước chỗ phòng Nam Trà nghe lõm đám thuộc hạ bàn tán.

“Hình như cậu Nam Trà đánh thủ lĩnh.” Cua lớn kẹp kẹp càng, vừa thổi bong bóng vừa nói.

“Bạo lực gia đình à?” Cá thân dẹp tròn mắt hỏi ngược lại, cuộc đời nó chưa từng thấy cảnh thủ lĩnh bị bạo hành đâu.

“Sau đó thủ lĩnh giận quá bỏ đi luôn.”

“Té ra không phải thất tình, mà lại bị bạo hành.”

“…” Sau đó là một mảnh yên lặng.

Cá thân dẹp ngửa mặt nhìn Nam Trà đang khuấy nước phía trên: “Mấy đời thủ lĩnh hình như ai cũng bị bạo hành.”

“Tại vì bọn họ đều chọn bạn đời là nhân loại mà. Nhớ lão rùa kể thủ lĩnh đời trước vừa lên bờ, phu nhân sợ tới mức vung chảo vung nồi đập vào người ngài ấy, suýt tý thì bị mang lên thớt làm món cá chình bông hấp rồi. Lão rùa kể trông còn thảm hơn cả ngài Magnificus.”

“…”

“Kể ra thần kinh của cậu Nam Trà cũng vững thật.” 

“…Mỗi đêm đều bị quấn lấy, không vững cũng phải vững…” Cá thân dẹp lại lỡ miệng làm lộ chuyện mỗi đêm đều rình trộm thủ lĩnh tán tỉnh vợ.

Trong cái ao này mỗi ngày đều bình yên vô sự, không có bao nhiêu chuyện để giải trí, từ thuộc hạ đến con dân ai nấy đều hóng chuyện như nhau, nghe cá thân dẹp nói vậy thế thì nhao nhao đòi nó kể.

Cách đó không xa, bạch tuộc đang bơi cùng lão rùa thầm liếc mắt nhìn sang.

Cá thân dẹp ớn lạnh, trợn mắt nói dóc: “Tôi không biết gì hết.” 

Mà đúng là nó không biết gì hết. Nó chỉ rình mấy ngày cậu Nam Trà mới dọn tới thôi hu hu, sau đó bị thủ lĩnh phạt một trận thì chừa rồi, không có rình nữa. 

Mà khi đó nó cũng đâu thấy gì nhiều, chỉ thấy thủ lĩnh mở khóa rồi chui vào mà thôi, thật là oan cho nó quá, mấy cảnh nhạy cảm gì đó nó không biết một chút xíu nào.

Nam Trà đang buồn rầu không thôi, cậu không biết phải làm sao thì Rau Câu Nhỏ hết giận nữa: “Rau Câu Nhỏ ~ xin lỗi mà ~” Cậu nói câu này không biết bao nhiêu lần rồi.

“Cưng muốn gì cũng được mà, chỉ cần đừng giận nữa.” Đừng bỏ đi luôn.

Bạch tuộc dưới ao: “!!!” 

Lão rùa: “!!!”

Đám thuộc hạ: “!!!”

Sau đó, lão rùa bật cười ha hả: “Thủ lĩnh sướng rồi nha, muốn gì cũng được luôn kìa.”

Bạch tuộc bỗng nhiên chuyển sang màu đỏ hồng, sau đó vì ngại ánh mắt của đám thuộc hạ mà miễn cưỡng quay trở về màu tím đen ban đầu, chỉ là hai mắt vàng nhìn Nam Trà đã híp lại thành một đường chỉ, trông có vẻ đăm chiêu lắm, còn có chút gian xảo.

Ta muốn gì em cũng chiều sao?

Lão rùa lại chọt nó một cái: “Lão thấy thủ lĩnh cứ tới luôn đi.” Nói xong thì vui vẻ bơi trở về cái ổ tảo biển mềm mại trong hang đá của mình.

Chỉ còn lại bạch tuộc vẫn đang nhìn Nam Trà và đám thuộc hạ mắt to mắt nhỏ chớp chớp nhìn nhau. Cả bọn đều thầm hiểu, vậy là xong, cậu Nam Trà tự đào hố chôn mình rồi. Nếu mà bọn chúng là thủ lĩnh, nghe thấy câu đó thì sẽ làm gì không cần nghĩ cũng biết.

Có điều bạch tuộc không vội vã xuất hiện ngay mà nhẫn nại chờ đến tối. có một số việc để buổi tối làm sẽ hay hơn.

Đêm hôm đó Nam Trà ngủ sớm hơn bình thường. Cậu nằm trong chăn, cô đơn ôm gối nghĩ về Rau Câu Nhỏ của mình, nó mà ở đây thì cậu đã có thể chìm giữa một đám xúc tu mềm mại mát lạnh ngủ thật ngon thật say, có khi còn làm những chuyện thoải mái một chút.

Nam Trà đỏ mặt, ôm gối quay người qua một bên, thầm nhủ mình không nên nghĩ tầm bậy, Rau Câu Nhỏ không có ở đây đâu.

Lúc này, bạch tuộc đã nhô cái đầu tròn bự của mình lên khỏi mặt nước, chậm rãi leo lên tảng đá lớn giữa ao sau đó nhẹ nhàng di chuyển qua từng tảng đá, thi thoảng giác hút bên dưới xúc tu lại phát ra tiếng nước lẹp bẹp.

Dưới ánh trăng, lớp da tím đen của nó hơi lóe sáng, cặp mắt vàng nổi bật trong bóng tối, thân hình lại lớn. Nếu có người bình thường ở đây, thấy một con bạch to như vậy với hai mắt vàng khè yên lặng di chuyển trong đêm chắc sẽ sợ tới mức ngất xỉu.

Bạch tuộc đu người qua mấy tảng đá sau đó đáp xuống trước cửa phòng Nam Trà vang bẹp một cái. Thân rau câu không ngừng rung rinh.

Tiếng động không lớn lắm, Nam Trà đang quấn chăn lăn lộn trên giường lầu bầu cái gì đó hoàn toàn không nghe thấy.

Bạch tuộc leo lên cửa kính nhìn vào trong, trên giường có “con nhộng” đang nhích tới nhích lui.

Nó híp mắt, đầu khẽ rung như đang cười. Sau đó thu nhỏ xúc tu mở khóa cửa, không một tiếng động mà trườn vào trong.

Có điều, lúc cửa đóng lại phát ra tiếng vang nhỏ.

“Con nhộng” trên giường lập tức đứng yên, sau đó, chăn tung lên cao, Nam Trà ngồi bật dậy.

Một cái bóng đen to lù lù không biết từ khi nào đã xuất hiện ở chân giường, hai con mắt vàng như hai cái bóng đèn tròn mở to trừng trừng nhìn thẳng vào cậu.

Tim Nam Trà thiếu điều nhảy ra khỏi lồng ngực, rõ ràng bị dọa sợ nhưng vừa nhìn đã biết kia là ai, còn chưa hết hoảng sợ thì tay chân đã đi trước não. Cậu nhào đến ôm chầm lấy cái đầu bự, la to: “Rau Câu Nhỏ!”

Bạch tuộc cũng không ngờ người trong lòng lại nhào tới ôm mình như vậy, nó có hơi ngạc nhiên nhưng sau đó là vui mừng không thôi. Nó ngoe nguẩy xúc tu rồi cũng ôm lấy cậu, siết chặt vào lòng.

“Rau Câu Nhỏ hết giận rồi sao?”

Nam Trà ôm xong thì hơi lui về sau một chút, hai tay bóp bóp cái mặt bự làm cặp mắt vàng díp lại.

Bạch tuộc mặc cậu bóp, xúc tu phía sau xoa lưng cậu: Vốn dĩ không có giận em.

Trong tay là xúc cảm mềm dẻo quen thuộc, Nam Trà vui vẻ xoa nắn một hồi lâu, sau đó chợt phát hiện, có cái gì ngo ngoe đang luồn vào áo cậu, không ngừng mút mát lưng cậu.

Không cần nghĩ cũng biết là thứ gì bởi vì nó quá quen thuộc, Nam Trà phừng một cái đỏ bừng mặt, rụt tay về không bóp mặt Rau Câu Nhỏ nữa, cười gượng ha ha vài tiếng.

Bạch tuộc bất chợt lấn tới, đẩy cậu ngã xuống giường, toàn thân đè lên trên người cậu, bắt đầu phình to ra.

Nam Trà trợn tròn mắt nhìn cảnh biến hóa trước mặt, không nói nổi lên lời, bạch tuộc từ kích thước bằng một phần ba người cậu dùng tốc độ nhanh chóng mặt mà phình lên, to bằng cả người cậu, cộng thêm mấy cái xúc tu, nhìn tổng thể lớn hơn cậu rất nhiều.

Nam Trà nuốt nước bọt, trong lòng có hơi sợ hãi nhưng phần nhiều là kinh ngạc. Ngoại trừ lần được bạch tuộc ôm về nhà từ bờ sông, cậu chưa thấy bạch tuộc duy trì kích thước như thế này ở bên cạnh cậu bao giờ. Khi ấy cảm giác được che chở rất an toàn, mà bây giờ thì lại đầy tính xâm lược, khiến cậu bất giác trở nên hồi hộp thấp thỏm.

Cậu nhỏ giọng gọi một tiếng: “Rau Câu Nhỏ.”

Bạch tuộc nhìn cậu chăm chú: Em nói ta muốn gì cũng được đúng không?

Đáng tiếc Nam Trà không thể nghe thấy, chỉ biết đờ người ra nhìn bóng dáng khổng lồ áp chặt thân thể mình nhưng lại không hề khiến mình bị đè nặng hay khó thở.

Một cái xúc tu mềm mại sờ lên má cậu, lần đến bên khóe môi, nốt giác hút hút nhẹ như một nụ hôn dịu dàng.

Bên dưới, vì bị đẩy ngã mà vạt áo ngủ hơi xốc lên để lộ ra một vùng eo nhỏ, vòi bạch tuộc chậm rãi len lỏi vào trong.

Eo bị sờ nhột, Nam Trà đánh cái rùng mình, hai tay bất giác siết chặt ga giường, mở to mắt nhìn Rau Câu Nhỏ của mình.

Cái ta muốn là điều này? Em có đồng ý?

Phong Ngoa

Add comment

error: Alert: Copy không được đâu bé ơi!!!