Naqvi miệng nói không sao thế nhưng trong lòng vẫn có cái gì đó chột dạ, thế nên hắn lúng túng dựa lưng ra sau ghế, mà tay Khải Liên cũng đặt ngay trên đó, thế là dựa trúng cánh tay anh.
Naqvi giống như bị điện giật, hắn vụt một cái thẳng lưng trở lại, còn nhổm cả người dậy. Lúc nãy đầu óc của hắn rối rắm, không để ý lắm anh gác tay lên lưng ghế của mình khi nào. Vì thế lại thất thố một phen, mà lần này hậu quả còn mất mặt hơn.
Hắn đứng bật dậy khiến vị trí cả hai vốn đã gần nhau nay càng trở nên vi diệu, vì Khải Liên đang ngồi nên anh chỉ cần nhìn qua một cái là chỗ giữa hai chân đang phồng lên dưới vạt áo kia của hắn lập tức đập thẳng vào mắt anh.
Khải Liên sững sờ một giây sau đó chỉ thấy Naqvi vội vàng túm lấy vạt áo choàng che lại rồi ngồi phịch xuống ghế, màu đỏ trên hai gò má hắn đã lan xuống cổ và sau tai.
Naqvi không dám nhìn anh, mất mặt tới nỗi chỉ biết quay đầu sang chỗ khác, trong lòng thầm gào thét như muốn phát điên.
Anh ấy đã thấy rồi đi? Hay là chưa? Sao mình lại thất thố như vậy chứ, chỉ là dựa trúng tay anh thôi mà!!
A a a, không được mình phải bình tĩnh lại, lý trí của mình đâu mất rồi?!
Naqvi mãi lo xoắn xuýt, hắn hoàn toàn không thấy có một nụ cười bắt đầu nở rộ trên môi Khải Liên. Lúc này, trong lòng anh cũng dậy sóng hệt như hắn, thế nhưng không phải là xoắn xuýt lo nghĩ, mà là rạo rực.
Trước đó anh còn lo lắng nếu tiến triển nhanh quá sẽ dọa sợ hắn, thế nhưng có vẻ như anh nghĩ nhiều rồi. Hóa ra người ta chỉ mới ngồi cạnh anh, trò chuyện đôi ba câu mà đã có phản ứng. Nếu anh còn không nhanh thì có khi người ta lại ngại anh quá lề mề.
Nghĩ như vậy, độ cong khóe môi càng thêm sâu, rõ ràng phản ứng của Naqvi dù không phải là cố ý nhưng đã vô tình bật đèn xanh cho anh, anh không còn gì phải e ngại nữa.
Khải Liên dịch tay một chút, từ trên thành ghế dời đến đôi vai phía trước, ôm lấy, dùng giọng nói nhẹ như gió của mình mà nhỏ giọng hỏi, giống như thì thầm: “Sao vậy?”
Rõ ràng là biết vì sao nhưng vẫn cố ý hỏi, không thể trách được, Naqvi thế này làm anh muốn rất chọc ghẹo.
Quả nhiên, hắn lập tức chống chế.
“Không, không có gì đâu, ha ha, anh đừng đụng, nóng nực.” Nói rồi còn cố ý kéo kéo cổ áo choàng tỏ vẻ nóng quá.
Khải Liên lại cười, tiếng cười thấp lọt vào tai hắn như miếng pick gảy đàn mỏng nhẹ gảy vào lòng hắn một cái, run rẩy.
“Rốt cuộc trong mơ em đã mơ những gì mà vừa nhắc đến lại thành ra thế này.” Nói rồi anh thầm đưa mắt về chỗ nào đó.
Rất đơn giản để anh nhận ra vấn đề, từ lúc vào phòng đến giờ anh vẫn luôn dõi theo người này, một chút vẻ mặt hay phản ứng nào cũng không hề bỏ qua, chỉ là tầm mắt anh có lúc nóng bỏng lại có lúc nhẹ nhàng khiến hắn đôi khi mất cảnh giác. Vì thế lúc anh giải thích đến chuyện giấc mơ đã nhanh chóng nhận ra người trước mặt có gì đó lạ thường, hai chân bất ngờ khép chặt. Là đàn ông, tư thế khép chân này chỉ dùng để che đậy một điều, lại cộng thêm việc tay hắn thỉnh thoảng khi duỗi khi nắm như đang lo âu thấp thỏm sợ bại lộ cái gì.
Naqvi bị anh hỏi mà tim muốn nhảy dựng, chột dạ tới mức thiếu chút nữa bỏ chạy, còn bị anh đưa mắt nhìn vào chỗ đó khiến hắn chỉ biết càng thêm khép chặt chân, dùng cả hai tay bụm lại, mặt đỏ gay. Thế nhưng vẫn mạnh miệng chối: “Không có. Anh nhìn lầm rồi.”
“Thế sao? Nhưng vừa rồi tôi có nói mình nhìn thấy cái gì đâu.”
Bùm!
Naqvi: “…” Bây giờ đi chết có kịp không?
Khải Liên nhìn vẻ mặt cứng ngắc của hắn, cảm thấy dễ thương không chịu nỗi, bật cười: “Ha ha. Làm sao? Em đã mơ thấy cái gì mà thành ra như vậy?”
Naqvi cứng đờ, sau đó cố hết sức ra vẻ thật tự nhiên mà nói: “Thành cái gì? Em không biết. Em chỉ mơ thấy anh hay uống trà hoa nhài, thường ngồi trên sopha xem máy tính, thường ở trong phòng làm việc làm công việc của mình mà em xem không hiểu lắm… còn có…”
Naqvi cố nghĩ ra thêm những chuyện khác ngoài điều đáng xấu hổ kia: “Còn thấy anh hay mặc áo cổ lọ, thỉnh thoảng sẽ đeo mắt kính.”
“Ồ chỉ như vậy?”
Naqvi gật đầu, như để tăng thêm phần đáng tin còn bổ sung: “Gặp được anh chúng ta sẽ ngồi xuống nói chuyện, cùng nhau uống trà.”
Khải Liên nhướng mày, lại lần nữa hỏi: “Thật sự chỉ như vậy?”
Naqvi gật đầu, khuôn mặt vốn đã góc cạnh nay đầy vẻ nghiêm túc càng khiến hắn trông vô cùng đáng tin. Nhưng rất tiếc, Khải Liên sẽ không bị biểu cảm này lừa gạt.
Anh cười cười, bàn tay đang ôm lấy vai hắn cách một lớp áo choàng, nhẹ nhàng không chút tiếng động mà khẽ vuốt lên xuống hai cái: “Em nói em đã mơ về tôi nhiều lắm mà, còn tốn không ít thời gian và công sức tìm tôi. Hẳn đó là một quãng thời gian dài. Em không thể nào chỉ mơ có bấy nhiêu đó đi? Phải biết, chuyện kiếp trước của chúng ta rất nhiều.”
Naqvi mở miệng muốn phản đối, thế nhưng chỉ mới thốt ra hai chữ: “Em không…” Thì Khải Liên bỗng nhiên áp sát đến, lời muốn nói lập tức nghẹn lại trong cổ họng.
“Nào. Thành thật kể tôi nghe xem.”
Khoảng cách quá gần, đến mức hơi thở ấm nóng mang theo hương trà hoa nhài vừa uống của anh phả lên mặt hắn.
Thình thịch.
Hắn dường như chỉ nghe được mỗi tiếng tim đập của mình.
Một giây sau đó, có thứ hơi nóng sinh ra trong cơ thể, nó bắt đầu dồn xuống phần bụng dưới, nơi đã khó giấu nay càng thêm cương cứng.
Naqvi chịu không nổi, một khắc cũng không nổi, nếu lại để anh đến gần nữa thì hắn sẽ hôn anh mất!
Vội đưa tay đẩy mặt anh ra, hắn quay đi, lắp bắp: “Thì… thì… nãy giờ nói thật mà.”
Khải Liên nhìn cái tay trước mặt, không hề mềm mại, đốt ngón tay thô to, thế nhưng cực kỳ ấm nóng, móng tay được cắt gọn gàng sạch sẽ. Anh nhịn không được mà liếm vào lòng bàn tay hắn một cái, thành công chọc cho hắn giật mình quay đầu lại, lúc muốn rút tay về thì bị anh giữ chặt. Anh hôn nhẹ lên mấy đầu ngón tay ngăm ngăm của hắn, mắt hoa đào hơi nhấc, nhìn hắn đầy ý cười.
“Không qua mắt được tôi đâu, Naqvi. Em chưa kể hết, tôi biết em không chỉ mơ như vậy.”
Naqvi cảm thấy cả cánh tay tê rần giống như có luồng điện chạy qua, cứng ngắc một lúc lâu mới rút lại được. Nhưng lần này Khải Liên không nghĩ phản ứng đó của hắn là do hắn sợ hãi hay không thoải mái, thậm chí anh còn có thể thấy rõ sự ngượng ngùng lúng túng không biết để đâu của hắn.
Cái tay đã rút về được nửa đường lại lần nữa bị anh bắt lấy, anh cười nhẹ: “Naqvi, em không cần phải giấu hay kiềm chế bản thân. Em xem…”
Nói rồi anh kéo tay hắn áp lên ngực mình. Cách lớp áo vẫn có thể nghe được tiếng đập thình thịch mãnh liệt.
“Em không biết tôi nhớ em nhiều bao nhiêu đâu, Naqvi.”
Naqvi sững sờ, bên dưới tay hắn, nhịp tim anh dường như đồng bộ với mình, cùng nhanh, cùng mãnh liệt.
Khải Liên tiến đến gần, càng lúc càng áp sát hắn, đôi con ngươi như giếng nước trong veo đầy sức hút nhìn sâu vào mắt hắn, thành công khóa được linh hồn hắn.
Anh thì thầm: “Naqvi.”
Khoảng cách càng lúc càng rút ngắn, đến khi cả hai chỉ cách nhau vài centimet, anh bất ngờ hôn lên đôi môi nhạt màu đầy đặn hơi hé mở trước mặt, anh đã muốn làm điều này từ khi hắn vừa mở cửa bước ra rồi.
Naqvi không kịp đề phòng mà trợn to mắt, hắn còn đang định tìm lại chút lý trí nào đó để đẩy anh ra rồi làm rõ tình cảnh này một chút, nhưng cũng gần như cùng lúc chạm môi với anh, hắn đã bị một hương thơm quen thuộc bủa vây, là thứ mùi mát rượi của trà hoa nhài cùng với chút vị ngọt của mật ong. Chính là mùi hương này, nó thường xuyên lai vãng đến trong mơ của hắn.
Trên môi là nhiệt độ thực, là cái mềm mại ngọt ngào thực, chứ không còn là mộng hư vô nhanh tan chóng tàn. Là người thật, là người mà hắn đã tìm kiếm bấy lâu.
Naqvi không chống đỡ được nữa, hắn mặc kệ, không cần biết anh nghĩ gì, hắn chỉ muốn nếm hương vị của anh.
Naqvi nhắm mắt, môi bắt đầu đáp trả một cách cuồng nhiệt, tuy có hơi trúc trắc nhưng điều đó không ngăn cản được con sóng lớn xô vào lòng hắn lúc này.
Khải Liên! Khải Liên!
Hắn thầm gọi cái tên này trong lòng, toàn thân đổ về phía trước, hai tay ôm chặt lấy gương mặt người nọ, ra sức mút lấy đôi môi ngọt ngào của người nọ, điên cuồng liếm cắn.
Theo sự dẫn dắt của anh, hắn hé miệng, để chiếc lưỡi linh hoạt của anh tiến vào liếm láp khắp khoang miệng mình. Cảm giác tê rần bắt đầu lan ra, nhất là khi lưỡi anh quét qua vòm họng trên khiến hắn phải rùng mình.
Chiếc lưỡi kia giống như một bậc thầy khiêu vũ, điều khiển và hướng dẫn hắn theo kịp tiết tấu nhịp điệu, sau đó dẫn dắt hắn tiến sang một sân khấu khác.
Hắn có chút kiềm không được mà vùng ra khỏi sự điều khiển của anh. Nhổm người dậy, đè anh ngã ra ghế sofa.
Trong cái kinh ngạc của anh, hắn bắt đầu mãnh liệt chiếm đoạt mọi thứ ở nơi “sân khấu mới”. Liếm đi từng chút nước bọt trong khoang miệng người nọ. Như kẻ lữ hành đi trong sa mạc phải chịu khát nhiều ngày nay rốt cuộc tìm thấy một ốc đảo, tham lam uống lấy nguồn nước thơm ngọt mát rượi của nó.
Tiếng nước và tiếng mút mát không ngừng vang lên, có nước bọt tràn ra từ miệng cả hai, chảy xuống cằm.
Khải Liên ban đầu rất kinh ngạc, nhưng sau đó đã sớm nhắm mắt hưởng thụ sự nồng nhiệt cháy bỏng của người trước mặt. Tay anh bắt đầu chen vào trong vạt áo choàng, sờ lên đùi hắn.
Naqvi ưm một tiếng, mút mạnh lấy lưỡi anh một cái, khó khăn lắm mới tách ra khỏi nụ hôn cháy bỏng này.
Hai mắt hắn đỏ ngầu, thở hổn hển, đôi môi nhạt màu vì bị chà xát kịch liệt mà đỏ lên, ánh nước lấp lánh. Khải Liên cũng không khác gì mấy, hơi thở hổn loạn. Anh cười, đưa tay lau đi vệt nước bên khóe môi hắn rồi đưa lên miệng liếm sạch.
Hành động đầy sắc tình thế này khiến Naqvi chịu không nổi. Hắn lần nữa cúi người tiếp tục hôn dồn dập, lần này đã đói khát đến độ dùng cả hai tay nhanh chóng lột áo choàng của anh ra.
Bên trong anh mặc một chiếc áo cổ lọ giống như trong mơ, nó màu đen ôm sát cơ thể, vô cùng gợi cảm. Hắn gấp gáp sờ khắp nơi trên người anh nhưng dường như không thỏa mãn vì bị ngăn cách bởi một lớp áo.
Trong khi anh cũng đang vuốt ve đùi mình, hắn đánh bạo vén áo anh lên rồi thò tay vào trong, vừa chuyên tâm hôn anh vừa vuốt ve cơ bụng mượt mà dưới tay.
Khải Liên cũng không hề rảnh, môi lưỡi vẫn nhiệt tình đáp lại, tay không ngừng xoa nắn bắp đùi săn chắc ẩn giấu trong vạt áo của hắn. Chờ đến khi Naqvi cởi được áo anh thì nút thắt gút nơi thắt lưng áo choàng tắm của hắn cũng đã bị anh giải ra, hai vạt áo buông thõng để lộ cơ ngực màu đồng rám nắng vô cùng khỏe mạnh.
Không có một vết sẹo hay bớt nào, trơn láng và cực kỳ co dãn. Mặc dù hắn rất chú tâm việc tập thể hình để duy trì vóc dáng thế nhưng hắn cũng không tập quá mức khiến bắp thịt cuồn cuộn như các vận động viên chơi boxing khác. Ngược lại, tuy cơ trên người hắn nhiều hơn người bình thường nhưng chúng không quá cứng mà rất đàn hồi và còn co giãn nữa. Tám khối cơ bụng rõ ràng, thẳng tắp và ngay ngắn, hai khối cơ ngực lớn căng bóng khiến người ta chỉ muốn úp mặt vào đó. Điểm trên ấy là hai hạt đậu sẫm màu đang vì kích thích mà hơi đứng lên, lấp ló sau vạt áo.
Naqvi bởi vì là lần đầu tiên mất kiểm soát mà hôn điên cuồng như vậy nên việc lấy hơi có chút trắc trở, chỉ hôn được một chốc lại tách ra, gục mặt bên hõm cổ anh thở hổn hển khiến vạt áo càng thêm lỏng lẻo, triệt để khiến nụ hoa xuân nào đó trên ngực bại lộ.
Khải Liên vươn tay xoa chúng, giọng nói khàn khàn: “Em thật đẹp.”
Naqvi ngửi mùi hương bên cổ anh, dụi hai cái nói: “Anh cũng vậy.”
Hắn cũng vuốt ve cơ thể anh, cơ bắp trên thân anh không quá rõ ràng như hắn nhưng vừa đủ để tạo nên một bức tranh hoàn hảo, cần cái gì có cái đó, săn chắc và trơn láng. Da anh trắng hơn hắn rất nhiều, khiến hắn nhìn mãi không chán, thích đến mê mẩn.
Hắn lại thì thào: “Anh thật đẹp, còn đẹp hơn trong mơ.”
Bởi vì tư thế của cả hai lúc này, một người đè bên trên một người khiến Naqvi cảm nhận được có cái gì đó cứng cứng không ngừng chọc vào mình.
Không cần nói hắn cũng biết đó là gì. Bởi vì thứ tương tự của hắn lúc này cũng đã cương lên, đầu nấm sậm màu ló ra khỏi quần lót từ khi nào.
Hắn nhổm dậy, tay chống trên ngực anh, cúi đầu nhìn xuống nơi đang dán vào nhau của cả hai.
Để so sánh mà nói thì có hơi không công bằng vì ngày hôm nay hắn mặc quá ít đồ, Khải Liên chỉ cần động một chút đã gần như khiến hắn phô ra tất cả, trong khi anh lại mặc những hai lớp, lớp nào cũng kín như bưng hại hắn quằn quại một trận chỉ mới cởi được nửa người trên của anh, còn nữa người dưới vẫn nguyên vẹn không chút hao hụt gì. Chỉ là hắn có thể thấy rõ chỗ đũng quần của anh đã phồng to lên như một túp lều.
Mà hắn thì… quần lót của hắn gần như cùng màu với da, là loại màu sắc hắn đặt riêng để may, số đo cũng vừa chuẩn ôm khít lấy phía trước lẫn phía sau thế nên lúc bình thường nó đã có thể tỏ rõ hình dáng của thứ đó khi ngủ say trông như thế nào, huống chi là bây giờ nó dựng lên thẳng đứng.
Bởi vì màu sắc của quần lót mà dù rõ ràng đã được che đậy nhưng nhìn vào vẫn có cảm giác hắn hoàn toàn không mặc gì cả, cộng thêm thứ bên dưới đã ngóc đầu khiến bộ phận ấy của hắn trở nên vô cùng hút mắt. Đáng giá nhất là hai bên hông không giống loại quần dành cho nam giới bình thường mà nó được thiết kế có phần mảnh một chút khiến toàn bộ lại càng thêm sexy quyến rũ, hay nói đúng hơn là: Lẳng lơ dâm đãng. Mà dù là thế nào cũng không thể phủ nhận nó vô cùng đặc biệt và gợi cảm.
Khải Liên cau mày. Chết tiệt! Cái loại quần lót gì đây?
Có lẽ là từ đầu đến giờ anh vẫn luôn duy trì nét mặt tràn đầy ý cười và dịu dàng, thế nên khi anh cau mày, bộ dáng mới mẻ này càng làm Naqvi thêm nhộn nhạo.
Hắn chịu không nổi nữa, dứt khoát lột áo choàng tắm ra.
Khải Liên nhìn cơ thể phơi bày trước mặt mình cộng thêm cái quần lót mà ai đó đã tỉ mỉ chọn lựa một hồi lâu, khiến anh chỉ muốn được kết hợp với hắn ngay lập tức!
Anh vươn tay xoa nắn hai khối cơ ngực lớn của hắn, sau đó lướt xuống dưới, đi qua cơ bụng khéo léo, kéo quần lót của hắn.
Dương vật đầy tinh thần hăng hái bật ra, màu sắc cũng như màu da của hắn, là thứ màu mật ong khỏe mạnh, gân xanh nổi bên trên, đỉnh đầu nấm nâu đỏ vừa rơi vào tay anh liền rỉ nước. Nhìn lên phía trên, nơi đáng ra phải là khu rừng rậm rạp lại là một nhúm lông nhỏ được cắt tỉa gọn gàng, ra hình ra dáng. Khải Liên xoa xoa phần lông, nhìn hắn cười, nụ cười đầy ý vị khiến hắn đỏ mặt quay đầu đi.
Anh lại dời xuống dưới, nắm lấy cây gậy của hắn, vừa vuốt ve vừa khen: “Của em to đấy, rất hùng vĩ, rất khỏe khoắn.”
Thế nhưng Naqvi còn chưa kịp tự hào thì đã nghe anh nói thêm: “Nhưng vẫn chưa bằng tôi.”
Naqvi: “…”
Hắn cắn môi. Vẻ mặt rõ là giận nhưng còn có cái gì đó xấu hổ rất dễ thương, chọc cho Khải Liên bật cười. Hắn trợn mắt nhìn anh, sau đó tức giận bày tỏ thái độ bằng cách thô lỗ giật phăng thắt lưng quần của anh, kéo mở khóa quần, không nói hai lời mà thò tay vào trong moi cái thứ nãy giờ cấn mông mình ra.
Một giây sau đó, hắn muốn nhũn cả người!
Hàng này… hắn làm sao chứa được?
Add comment